Beta: Thỏ SN
“A——-“
Thật là đau, hắn một chút cũng không hề thương tiếc, ta chịu không nổi kêu lên thành tiếng, nước mắt cũng dường như muốn chảy ra.
Hạ Hầu Tử Khâm đáng ghét.
Hắn cho rằng, ta vì không muốn cho hắn đi đến Trữ Lương cung, nên
giả vờ sao?
Nghe tiếng kêu của ta, vẻ mặt của hắn có chút kỳ lạ, bỗng nhiên ngước mắt nhìn ta, ta nghiến răng, đau đến mức răng cũng run lên.
Ta chợt nhớ tới lúc ta còn là cung nữ ở Huyễn Nhiên các, hắn cũng nhẫn tâm giơ chân đá vào đầu gối bị thương của ta. Việc hắn làm đều khiến cho người ta hận tới nghiến răng nghiến lợi!
Sức trên tay hắn cuối cùng cũng nhẹ dần rồi thả ra, hắn khẽ cười:” Bị thương thật?”
Người …
Ta thực sự vô cùng tức giận.
Vãn Lương đứng ở phía sau chúng ta, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nàng nhìn ta một cái, cũng không dám nói năng gì.
Ta không biết có phải nàng hối hận đã gọi hắn tới giúp ta hay không?
Ta nhìn hắn, nghiến răng hỏi lại hắn:” Nếu không Hoàng thượng nghĩ sao?”
Hắn hơi ngớ ra, vẫn cười: “Trẫm, trẫm cho rằng … Ha ha—–” Nói được một nửa, không ngờ hắn không nói nữa, quay đầu nói với Vãn Lương:” Ngươi mau đi lấy thuốc trị thương đến đây, sau đó kêu loan kiệu qua đây, lát nữa đưa chủ tử của các ngươi hồi cung.”
Vãn Lương không kìm được liếc nhìn ta, cẩn thận đáp lời, quay người đi ra.
Trong thạch động chỉ còn lại ta và hắn.
Hắn nắm chân của ta, xoay nhẹ, ta cắn môi, nếu không sẽ kêu lên, một lát sau, hắn mới đứng lên nói:” Không bị thương ở gân cốt, ngoan ngoãn ở Cảnh Thái cung nghỉ mấy ngày là khỏi.”
Ta vội hỏi: “Hoàng thượng không phải muốn đi Trữ Lương cung sao? Vẫn nên đi nhanh một chút, thần thiếp chờ loan kiệu đến, sẽ hồi cung ngay.”
Hắn lại nhẹ giọng cười, ngồi xuống bên cạnh ta, mở miệng:” Trẫm không vội, chờ loan kiệu của nàng tới, rồi trẫm đi cũng không muộn. Vừa rồi tay trẫm hơi run, dùng quá sức..”
Hạ Hầu Tử Khâm xảo quyệt, hắn thật sự run tay nên dùng quá sức sao?
Thế nhưng ai bảo hắn là Hoàng thượng, ta chỉ có thể nói: “Hoàng thượng lỡ tay, cũng không phải lần đầu, thần thiếp hiểu ạ.”
Nghe thế, lông mày của hắn nhếch lên, cười gian xảo nhìn ta, nói:” Ồ? Nói như thế, chẳng phải trẫm nên xin lỗi nàng?
“Thần thiếp không dám.” Ghét hắn xảo trá, nhưng ta vẫn mỉm cười đáp lại. Bỗng nhiên lại nghĩ đến một chuyện, vội hỏi:” Phải rồi, sao Hoàng thượng lại chỉ có một mình?”
Không ngờ ta thay đổi đề tài quá nhanh, hắn hơi sửng sốt, mới nói:” Trẫm cho bọn họ ở hết bên ngoài chờ, không cần vào đây.”
Sự lo sợ trong lòng cuối cùng cũng được thả lỏng, nói như vậy, Cố Khanh Hằng có thể từ xa nhìn thấy chóp đỉnh màn màu vàng, y cũng sẽ hiểu, không tiến tới đây nữa.
“Đàn phi.” Hắn bỗng nhiên mở miệng gọi ta.
Hơi kinh ngạc, liếc qua gò má hắn, lại thấy bàn tay to của hắn với đến, ta theo bản năng nghiêng người, lại bị tay kia của hắn kéo lại. Mu bàn tay hắn nhẹ nhàng chạm vào trán ta, một lát sau, mới cười nói:” Vốn dĩ đã sớm khỏi bệnh rồi, không cần phải uống những loại thuốc kia nữa.” Hắn cúi xuống, lại nói:” Nhưng lại bị thương ở chân, tại sao nàng không thể để trẫm bớt lo chứ.”
Chẳng biết tại sao, khi nghe những lời hắn nói lúc này, trong lòng ta đột nhiên cảm thấy ấm áp, trái tim của ta, từng chút từng chút nhộn nhạo..