Mục lục
TỪ THỨ NỮ ĐẾN HOÀNG HẬU: PHI TỬ BẤT THIỆN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ong MD



Beta: Kim NC + Như Bình



**********



Nguyên Trinh hoàng hậu nhìn Nam hoàng, cố ý bước lên một bước, đến bên cạnh ta, hướng về phía y cúi người nói: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”



Nam hoàng cười một tiếng, mở miệng nói: “Trẫm bận rộn cả ngày, bây giờ mới có thời gian rảnh qua đây, thái tử thế nào rồi?”



Sắc mặt của Nguyên Trinh hoàng hậu thoáng chần chừ nhưng lập tức cười nói: “Không sao cả, đã uống thuốc rồi, quả nhiên là linh đan diệu dược, lúc này chỉ cần nghỉ ngơi nữa thôi.”



Nghe vậy, ta thấy Nam hoàng biến sắc, bước lên một bước nói: “Thật không? Thuốc gì mà linh nghiệm như vậy? “



Nguyên Trinh hoàng hậu mỉm cười nói: “Bệ hạ có còn nhớ độc ‘Song sinh’ khi đó thần thiếp mang tới không? Loại độc này xuất phát từ người của Vu tộc, thuốc của Vu tộc, bất luận là giết người hay cứu người, đều là thần dược.”



Lời của nàng ta thốt ra càng khiến ta mơ hồ. Đang yên lành lại nhắc đến Phương Hàm làm gì?



Nhưng sắc mặt Nam hoàng hơi mất tự nhiên, mở miệng hỏi: “Ừ, nói như vậy là nàng đã tìm được linh dược rồi phải không?”



“Dạ.” Nguyên Trinh hoàng hậu gật đầu, bước lên phía trước nói, “Bệ hạ yên tâm đi, không có việc gì, lần này Nguyên Quang đế không cầm cự được bao lâu đâu. Bệ hạ cũng mệt mỏi cả ngày rồi, thần thiếp đỡ người trở về nghỉ ngơi.” Nàng ta nói xong cũng không quên liếc ta.



Trong đôi mắt của Nam hoàng hiện rõ nét u ám, nhưng lúc này cũng không dám biểu hiện ra ngoài, ta chợt hiểu rõ mọi chuyện, thuốc của Phương Hàm đã tìm được rồi sao? Nhớ lại đoạn đối thoại của Nam hoàng và tướng sĩ vừa rồi, ta bất giác nắm chặt hai tay lại, nếu quả thật là như vậy, Nam hoàng nhất định sẽ không bỏ qua cho Tô Mộ Hàn. Y trở về, nhất định sẽ rất giận dữ.



Ta đang suy nghĩ thì hai người trước mặt đã rời đi.



Ta bỗng nhiên xoay người lại, chạy ào vào trong lều. Tô Mộ Hàn đang ngủ, chỉ có Liêu Hứa canh giữ ở bên cạnh. Nghe thấy có tiếng người đi vào, ông ta quay đầu lại nhìn, thấy người đến là ta, mới thở phào nhẹ nhõm.



Ta bước lại, nhỏ giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”



Ta rốt cuộc đã biết vì sao lúc Nguyên Trinh hoàng hậu bước ra lại vui vẻ như vậy, thì ra là bởi vì viên thuốc kia.



Liêu Hứa đứng lên, nhìn ta nói: “Qua đây nói chuyện, thiếu gia vừa mới ngủ.”



Ta gật đầu, đi theo ông ta ra xa xa mới hỏi: “Là thật chứ? Nguyên Trinh hoàng hậu phái đi người tìm được thuốc sao?” Nhưng ta không nghĩ ra, nếu như thế, vì sao nàng ta lại nói không tìm được chứ? Nếu chỉ để lừa Nam hoàng, vì sao vừa rồi nàng ta phải nói đã có linh đan diệu dược?



Liêu Hứa lắc đầu nói: “Có thuốc, nhưng không phải hoàng hậu tìm được, là thiếu gia tự tìm thấy.”



Ta giật mình thốt lên: “Không thể nào!”



Liêu Hứa đang định nói tiếp chợt nghe thấy người trên giường gọi ta: “Tử nhi…”



Ta vội quay đầu lại, thấy Tô Mộ Hàn đã tỉnh lại, vội bước nhanh tới, ngồi ở nên cạnh mép giường, nhỏ giọng nói: “Tử nhi đánh thức tiên sinh sao?”



Tô Mộ Hàn lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ta không ngủ được.”



Ta nhíu mày, tính hỏi chuyện, thì y lại giành nói: “Lúc tới đây, ta đã có trong tay nhưng không lấy ra, là sợ một khi bị hoàng tỷ biết, tỷ ấy sẽ không giữ lại mạng của Liêu Hứa, cũng không được gặp nàng. Huống hồ, Nam hoàng lúc nào cũng đối với ta như hổ rình mồi.”



Trong lòng ta kinh ngạc, tình thế trước mắt, y nhìn thấu hết tất cả!



“Vì thế vừa rồi người giả bộ ngủ để tránh đối mặt với Nam hoàng phải không?” Tô Mộ Hàn không muốn đối mặt Nam hoàng, còn có một nguyên nhân khác, là hy vọng hoàng tỷ của y không bị khó xử đúng không? Đúng vậy, nếu Nguyên Trinh hoàng hậu biết Nam hoàng luôn muốn tính kế và đề phòng Tô Mộ Hàn thì nàng ta sẽ lựa chọn bên nào?



Tô Mộ Hàn khẽ cười một tiếng: “Vẫn là Tử nhi thông minh.”



“Không.” Ta lắc đầu, “Tử nhi vẫn luôn không thể giỏi hơn thầy được.”



Tâm tư của Tô Mộ Hàn quá sâu kín so với ta, bất luận là ở trên chiến trường hay là những chuyện trong quá khứ. Thứ duy nhất khiến y không thể xuống tay đó là vì lòng dạ của y mềm yếu, y quá nhân từ. Phải biết rằng, cao thủ so chiêu, không được có một giây nào mềm lòng.



Tô Mộ Hàn mệt mỏi nhắm mắt lại, giọng nói chán nản: “Rất nhiều thời điểm đều là thân bất do kỷ. Tử nhi, ta quá mệt mỏi rồi.”



“Tiên sinh.” Ta nghẹn ngào nhìn Tô Mộ Hàn, ta biết y mệt mỏi n



hưng y vẫn khổ sở chống đỡ mọi chuyện là vì rất nhiều người.



Tô Mộ Hàn muốn bảo vệ cho rất nhiều người, rất nhiều. Nhưng có được mấy người thực sự suy nghĩ cho y kia chứ?



Nguyên Trinh hoàng hậu thuyết phục Nam hoàng xuất binh đánh Thiên triều vì Tô Mộ Hàn, nàng ta âm thầm làm tan rã thế lực trong triều đình Thiên triều cũng là vì y, nàng ta làm nhiều chuyện như vậy, nhưng chưa từng hỏi y có đồng ý hay không!



Cơ nghiệp tiên đế để lại, Tô Mộ Hàn thực sự muốn có sao?



Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, ta quay đầu lại, nhìn về phía Liêu Hứa, thốt lên hỏi: “Thuốc đâu?”



Tô Mộ Hàn lại nói: “Ta uống rồi.”



Ta giật mình nhìn y, chẳng biết tại sao, ta có cảm giác không thể tin được?



Ta khẽ cắn môi hỏi: “Tiên sinh thực sự uống rồi sao?”



Tô Mộ Hàn mở to mắt nhìn ta, cười nói: “Tử nhi, không tin ta sao.”



Không. Ta lắc đầu, ta tin, ta thực sự hy vọng có thể tin.



Tô Mộ Hàn chống người ngồi dậy nói tiếp: “Nàng xem không phải ta khá hơn rất nhiều rồi sao?”



Đúng vậy, đã khá nhiều, ta đưa tay đỡ y, sắc mặt của y hơi buồn bã.



“Tiên sinh…” Ta nhỏ giọng gọi y.



Một lát sau, mới nghe y nói: “Nếu như Nam Chiếu bị đánh bại, nàng nói thử xem hắn có giết hoàng tỷ của ta hay không?”



Trong lòng ta ngạc nhiên, Tô Mộ Hàn không hỏi nếu như Hạ Hầu Tử Khâm bị đánh bại sẽ thế nào mà lại hỏi như vậy… Ta nhìn y, nhưng y rũ mắt không nhìn ta. Bàn tay ta đang đỡ y hơi siết chặt, nếu quả thật như vậy Hạ Hầu Tử Khâm nhất định sẽ giết bọn họ.



Nếu như hôm nay, ta vẫn là quân sư của đại quân Thiên triều, ta cũng sẽ không nương tay.



Chuyện này không liên quan đến tình người mà chỉ vì giang sơn.



Những người ngồi tại vị trí này cần phải luôn luôn bình tĩnh và lý trí.



Tô Mộ Hàn đột nhiên cầm tay của ta, nói nhỏ: “Nếu như ta dùng mạng của nàng trao đổi mạng của hoàng tỷ ta với hắn, hắn có bằng lòng không?”



Ta cảm thấy hoảng sợ, thốt lên: “Tiên sinh…”



Tô Mộ Hàn lại cười khẽ: “Ta sẽ nghĩ cách cứu nàng ra. Tử nhi, nàng hãy nói cho hắn biết, chỉ cần mối ân tình lần này, hắn đáp lại cho ta là được rồi.”



“Tiên sinh, không.” Ta nhìn Tô Mộ Hàn: “Xin tiên sinh hãy đi cùng ta.” Để y ở lại đây một mình đối mặt với tên Nam hoàng giả dối kia sao?



Luận về trí tuệ, Nam hoàng căn bản không phải là đối thủ của Tô Mộ Hàn. Nhưng Tô Mộ Hàn có nhiều điểm yếu, làm sao y có thể chống đỡ được lòng dạ thâm độc của Nam hoàng chứ!



Tô Mộ Hàn lắc đầu: “Chúng ta không đi cùng nhau được. Ta yểm trợ cho nàng, yểm trợ nàng rời khỏi nơi này.”



Ta đau lòng khóc thành tiếng, nghẹn ngào nói: “Không được. Thanh Dương đang tìm người, cô nương ấy nhất định sẽ tìm được người!” Lúc này, ta đột nhiên hận chính mình, nếu đổi lại là Thanh Dương thì sẽ không làm cho Tô Mộ Hàn vất vả như vậy. Thanh Dương sẽ bảo vệ người, sẽ liều mạng bảo vệ an toàn cho người.



Tô Mộ Hàn đưa tay qua, nhẹ nhàng lau nước mắt ướt đẫm bên khóe mắt ta, nhỏ giọng nói: “Thanh Dương theo ta rất vất vả, ta đã làm liên lụy nàng ấy quá lâu rồi.”



Ta cắn môi: “Chẳng lẽ tiên sinh không hiểu sao? Thanh Dương theo người không hề cảm thấy vất vả, nếu như không có người bên cạnh đối với nàng ấy mới là điều đau khổ nhất!” Bởi vì trong lòng có chỗ dựa vững chắc như cổ thụ ngàn năm, mới có thể dũng cảm bước về phía trước. Ta không thể nào tưởng tượng ra, nếu một ngày kia, Thanh Dương thực sự mất đi Tô Mộ Hàn sẽ tuyệt vọng thế nào.



Ta hiểu, ta quá hiểu cảm giác đó.



Tô Mộ Hàn im lặng không nói gì, một lúc lâu sau cũng không nói thêm điều nữa.



Ta yên lặng ngồi bên mép giường của Tô Mộ Hàn một lúc sau mới nghe y nói: “Ta sẽ nhanh chóng đưa nàng rời khỏi đây.”



Ta giật mình, Tô Mộ Hàn lại nói: “Người Đại Tuyên cũng bắt đầu rục rịch rồi, sợ là đến lúc đó, Nam Chiếu sẽ bị bọn họ tấn công từ hai phía.”



“Lấy cớ gì?” Ta thốt lên hỏi.



Tô Mộ Hàn ngước mắt nhìn ta, mở miệng nói: “Nàng.”



Ta bị chấn động mạnh, ta đã nghĩ đến việc này nhưng không biết sẽ nhanh như vậy?



Nam Chiếu bắt giữ công chúa Đại Tuyên, lý do này cũng đủ để khai chiến rồi.



“Sao tiên sinh biết tin tức này đã truyền đi?” Ta vẫn đang đợi, đợi Cố Khanh Hằng có cơ hội nói chuyện này với Hạ Hầu Tử Khâm, như vậy Tuyên hoàng sẽ nhận được tin tức nhanh chóng, nhưng hôm nay mọi chuyện xảy ra khác xa dự tính của ta.



Tô Mộ Hàn trầm giọng nói: “Ta truyền ra ngoài.”



Ta mở to mắt nhìn y, y nói cái gì? Chính y truyền ra ngoài!



Một người thông minh như Tô Mộ Hàn, muốn truyền tin tức từ trong quân doanh ra ngoài thật dễ như trở bàn tay, nhưng điều ta không hiểu chính là vì sao y phải làm như vậy?



Tô Mộ Hàn lại nói: “Nàng không phát hiện ra kim ấn trên người nàng không còn nữa sao?”



Ta giật mình, theo bản năng sờ tay vào trong ngực, quả thực là kim ấn đã biến mất. Đêm qua ta ngủ trong lều của Tô Mộ Hàn, y muốn lấy đi thực sự rất dễ. Bởi vì ta không đề phòng y.



Tô Mộ Hàn khẽ cười một tiếng, sau đó nói: “Trận chiến này, nhìn có vẻ như Nam Chiếu nắm chắc phần thắng, nhưng thực ra không chống cự được bao lâu. Đại Tuyên tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, xuất binh chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Ta cũng cần trận chiến này đánh nhanh thắng nhanh.”



“Tiên sinh…”



Tô Mộ Hàn giơ tay lên, ý bảo ta không cần phải nói nữa, y chợt cười chán nản nói: “Hoàng tỷ cũng biết cơ nghiệp Thiên triều là của phụ hoàng để lại, tỷ ấy cũng không phải không biết tâm địa của Nam hoàng, ta cũng biết tỷ ấy là thân bất do kỷ. Nhưng ta không thể để cho nó rơi vào tay của Nam hoàng. Hơn nữa, chiến tranh không nên kéo dài, bởi vì như vậy cũng không tốt với dân chúng.”



Lời của Tô Mộ Hàn, mỗi một câu thốt ra đều làm cho ta khiếp sợ.



Tiên sinh của ta đã suy tính hết tất cả mọi chuyện có thể xảy ra nhưng chỉ có chuyện của mình là người không hề suy nghĩ đến. Chẳng lẽ người không biết, nếu Đại Tuyên thực sự tấn công Nam Chiếu cũng đồng nghĩa với quyết định sẽ không bỏ qua cho người sao?



Có lẽ, Hạ Hầu Tử Khâm sẽ không giết Tô Mộ Hàn, nhưng Tuyên hoàng thì không giống như vậy!



Nhớ lại bộ dạng của Tuyên hoàng lúc mới gặp ở Thượng Lâm uyển, y cũng là một người có tình có nghĩa, nhưng người ngồi trên vị trí này vào tình thế hiện tại không phải do chính bản thân y định đoạt mọi chuyện nữa. Nếu Đại Tuyên tham gia trận chiến này, không thể nghi ngờ là đã nhằm vào lãnh thổ Nam Chiếu. Nếu đã xuất binh thì Tuyên hoàng sẽ không nương tay. Về điều này, ta biết rất rõ ràng, Tô Mộ Hàn cũng không phải không biết.



Ta hít một hơi thật sâu nói: “Vậy tiên sinh hãy để Tử nhi ở lại đi, ta là công chúa Đại Tuyên, ta có thể bảo vệ người.”



Tô Mộ Hàn nhìn ta, nhỏ giọng nói: “Vì sao nàng lại trở thành công chúa Đại Tuyên, đơn giản là vì hắn và Tuyên hoàng trao đổi với nhau, đến khi mọi chuyện xảy ra thì Tuyên hoàng cũng không nợ nần nàng gì cả.”



Lời nói của Tô Mộ Hàn thực sự sắc bén.



“Nhưng…”



Ta còn muốn nói tiếp thì Tô Mộ Hàn lại cắt ngang lời ta: “Được rồi, việc này không cần nói nữa, nàng chỉ cần nghe ta là được rồi. Liêu Hứa.” Y đột nhiên gọi.



Liêu Hứa bước lên phía trước, hỏi y: “Thiếu gia có gì dặn dò ạ?”



Tô Mộ Hàn cúi xuống mới nói: “Đến lúc đó, ngươi hãy đi với nàng.”



Ta hoảng hốt nhưng lại Liêu Hứa nói: “Dạ.”



“Liêu đại phu…”



Ông thực sự chỉ nghe mệnh lệnh của Tô Mộ Hàn, chỉ cần là mệnh lệnh của Tô Mộ Hàn thì ông sẽ không hỏi nguyên nhân.



Ta ngoái đầu nhìn lại nhìn y, cau mày nói: “Tiên sinh, sao có thể để cho Liêu đại phu đi được?” Ông ấy đi rồi người phải làm sao?



Tô Mộ Hàn lại cười: “Ông ấy ở lại cũng rất nguy hiểm. Huống chi, nàng đã quên là ta không cần ông ấy nữa sao.”



Ta khẽ giật mình, mới nghĩ tới chuyện y nói đã uống thuốc của Phương Hàm. Lúc này ta mới phát giác ra tinh thần của y đã khá hơn nhiều. Vừa rồi nói nhiều như vậy nhưng cũng không nghe thấy y ho khan đến nửa tiếng. Nhưng sắc mặt vẫn không tốt như trước, ta vẫn còn nhớ là y đã đỡ thay cho ta một chưởng. Có điều nếu là nội thương, thì chỉ cần tĩnh dưỡng tốt là được.



Tô Mộ Hàn sợ ta không nhớ, lại nói: “Thuốc của Phương Hàm, hiệu quả rất tốt.”



Đúng vậy, nhìn dáng vẻ của Tô Mộ Hàn thực sự rất tốt.



Nhưng cuối cùng ta vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, lời của Tô Mộ Hàn không có bất cứ vấn đề gì. Có điều, cảm giác của ta nói cho ta biết, dường như mọi chuyện không phải như vậy.



Lúc xoay người, cây trâm hoa mai cài trên tóc rung rung, ta chấn động mạnh cả người, đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Ta ngoái đầu lại nhìn Tô Mộ Hàn, miễn cưỡng cười nói: “Tiên sinh có còn nhớ người đã từng trộm hạt trân châu trên cây trâm của Tử nhi không?”



Trong đôi mắt y hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng lập tức gật đầu.



Ta vươn tay nói: “Chắc hẳn tiên sinh cũng đem hạt trân châu đó trả về cho cây trâm của ta, không bằng, hãy trả nó lại cho Tử nhi.”



Nếu như Tô Mộ Hàn thực sự lấy được thuốc, thì nhất định sẽ cầm cả cái hộp kia về. Trong cái hộp đó, ngoại trừ thuốc của Phương Hàm cho ta, còn có cây trâm bị y trộm mất hạt trân châu kia.



Tô Mộ Hàn thoáng cười, khẽ nói: “Cây trâm đó hãy tặng cho ta đi.”



Ta chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, y lại nói: “Cái hộp trả lại cho nàng, để sau này giữ lại làm kỷ niệm.” Nói xong đã thấy y xoay người, lấy một chiếc hộp bên dưới gối. Ta có gắng trấn tĩnh đưa mắt nhìn, đúng là cái hộp Tô Mộ Hàn đã đưa cho ta!



Vui mừng, không, là vô cùng vui mừng.



Tô Mộ Hàn không gạt ta, y thực sự lấy được thuốc của Phương Hàm cho ta!



Ta đưa tay nhận chiếc hộp kia, ngón tay chậm rãi lướt qua mặt hộp như thể đang chạm vào một bảo vật trân quý.



Khóe miệng bất giác mỉm cười, như vậy, ta đã yên tâm rồi, chỉ cần người mạnh khỏe, thì ta rất yên tâm.



Tô Mộ Hàn lại nói: “Nàng thoát ra rồi, phải nhớ lời của ta, cứu hoàng tỷ ta một mạng.”



Ta gật đầu: “Vậy còn tiên sinh?”



Tô Mộ Hàn cười: “Ta sẽ sống.”



Được, có một câu nói đó của Tô Mộ Hàn, ta sẽ tin tưởng hơn.



Tô Mộ Hàn chần chờ một lát, cuối cùng bước xuống giường, ta ngày càng kinh ngạc hơn, thuốc của Phương Hàm quả thật có tác dụng, y có thể tự đứng dậy mà không cần ta dìu. Lúc y đứng dậy bất chợt ta cảm thấy cháng váng cả người. Giống hệt như lúc ở Tốc Ba Cư, ta hoảng hốt, vô ý ngã xuống mép giường.



Tô Mộ Hàn hoảng sợ, vội xoay người lại hỏi: “Làm sao vậy?”



Liêu Hứa bước lên, bắt mạch cho ta, trong đôi mắt ông ấy lập tức trở nên phức tạp, ông ấy rút ngón tay về, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, cô nương có thai.”



Có thai? Ta có thai!



Trái tim ta đột nhiên đập ầm ầm, bấy lâu nay ta vẫn mong muốn có một đứa con của ta và Hạ Hầu Tử Khâm, không ngờ bây giờ lại thật sự có!



Ta mừng rỡ xoa xoa vùng bụng dưới còn bằng phẳng của mình, nghe Tô Mộ Hàn hỏi: “Đứa bé vẫn ổn chứ?” Trong giọng nói của Tô Mộ Hàn ẩn chứa sự lo lắng, y sợ chịu khổ nhiều như vậy ta sẽ chịu không nổi.



Thật may mắn, cho tới bây giờ ta không phải là người mảnh mai, yếu đuối.



Liêu Hứa nói: “Thiếu gia không cần phải lo lắng, tất cả đều bình an.”



Nghe vậy, cuối cùng ta cũng yên lòng, ngước mắt hỏi ông: “Được bao lâu rồi?”



“Hơn tháng.”



Hơn tháng…



Như vậy là bắt đầu từ sau khi ở Trường Hồ trở về.



Nhưng mặc kệ thế nào, ta cũng cảm thấy vui mừng. Mặc dù, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, nhưng ta vẫn vui mừng.



Sắc mặt Tô Mộ Hàn hơi trầm xuống, khẽ nói: “Việc này không thể để cho người khác biết.”



Ta gật đầu, việc này ta đương nhiên biết, bất kể là Nam hoàng hay là Nguyên Trinh hoàng hậu, một khi biết ta có thai, nhất định sẽ thổi phồng việc này lên. Ta không thể cho bọn họ cơ hội này.



Tô Mộ Hàn trầm tư một chút rồi xoay người đi ra ngoài.



Ta vội gọi y: “Tiên sinh!”



“Đợi ở đây.” Giọng nói của y bình thản nhưng không dừng bước lại nhìn ta. Bên ngoài, binh lính thấy y đi ra cũng không ngăn, ta muốn đi ra nhưng bị Liêu Hứa kéo cánh tay lại, nghe ông ấy nói: “Cô nương dừng chân đi, thiếu gia, cậu ấy tự biết chừng mực.”



Ánh mắt nhìn về phía bên ngoài, đã không còn thấy bóng dáng của Tô Mộ Hàn nữa. Ta không biết người y tìm rốt cuộc là Nam hoàng, hay là Nguyên Trinh hoàng hậu.



Nhưng ta biết, Nam hoàng thấy Tô Mộ Hàn như vậy, chắc chắn sẽ hận thấu xương mà thôi. Y ước gì tiên sinh của ta bệnh thật nặng, y muốn chờ sau khi chiếm được giang sơn Thiên triều sẽ làm cho Tô Mộ Hàn vì bệnh nặng mà mất mạng, như vậy cũng không liên quan đến y. Y không mong muốn nhìn thấy bộ dạng khỏe mạnh và thần thái sáng láng của Tô Mộ Hàn.



Ta cắn răng chịu đựng vì ta biết, lúc này ta không thể làm điều xằng bậy, bởi vì như vậy sẽ không thể giúp Tô Mộ Hàn mà còn có thể gây thêm phiền phức.



Ta đứng yên bất động, nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay, bàn tay từ từ siết chặt lại.



Ngày hôm ấy đợi cho tới khi trời chạng vạng, ta mới thấy Tô Mộ Hàn trở về.



Ta đợi chờ trong nỗi lo lắng bất thường, rất sợ y sẽ xảy ra chuyện gì.



Nhưng y trở về cũng không nói gì, đi thằng vào bên trong, kéo một góc áo xuống, cắn nát ngón tay của mình, dựa vào trí nhớ của mình, dùng máu tươi vẽ bản đồ địa hình hai quân đối chiến. Vẽ xong liền đưa cho ta nói: “Thứ này nàng cất đi để ra ngoài không bị nhầm đường.”



Trong lòng ta đau xót, tiên sinh, người ra ngoài là vì chuyện này sao?



Dấu hiệu trên tấm bản đồ được y đánh dấu rất rõ ràng, binh lính Thiên triều, binh lính Nam Chiếu, ngay cả trạm gác ngầm cũng được đánh dấu. Ta nghĩ, nhất định là Tô Mộ Hàn tranh thủ sự tín nhiệm của Nguyên Trinh hoàng hậu, y muốn ra chiến trường. Nếu không, bọn họ sẽ không cho y thấy bản đồ quân sự này.



Y đã nhìn qua thì không hề quên mà còn nhớ rất kỹ.



Liêu Hứa lấy thuốc bôi lên ngón tay của Tô Mộ Hàn, dường như ông muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng không nói gì.



Tô Mộ Hàn liếc Liêu Hứa một cái, cũng không nói cái gì.



Ta lặng yên thu tấm bản đồ địa hình y đưa cho ta lại, nghe y nói tiếp: “Hai ngày sau trận chiến sẽ bắt đầu, tất nhiên Đại Tuyên cũng sẽ tham dự vào, ngày đó hai người sẽ rời khỏi nơi này. Ta đã an bài xong tất cả.”



Tô Mộ Hàn vừa dứt lời, đã nghe thấy bên ngoài có tiếng động. Ta nhìn lại theo tiếng động đó, thấy một thị nữ từ bên ngoài bước vào, ta hơi ngạc nhiên, Nguyên Trinh hoàng hậu ở trong quân doanh, nàng ta dẫn theo cung nữ đến cũng không có gì kỳ lạ.



Cung nữ kia bước lên, hướng về phía Tô Mộ Hàn cúi người hành lễ: “Thỉnh an điện hạ, hoàng hậu nương nương sai nô tì đến hầu hạ điện hạ.”



Ta giật mình, ngoái đầu nhìn nhìn về phía Tô Mộ Hàn, trên mặt của y lại không hề ngạc nhiên, chỉ gật đầu nói: “Đi ra bên ngoài trước, có việc gì cần ta sẽ gọi ngươi.”



“Dạ.” Cung nữ kia cúi người hành lễ lần nữa, mới lui xuống.



“Tiên sinh…” Ta nghi ngờ nhìn y.



Tô Mộ Hàn khẽ cười một tiếng nói: “Là ta chủ động yêu cầu hoàng tỷ.”



Trong lòng ta khẽ lay động, chợt thốt lên: “Tiên sinh muốn ta giả dạng làm cung nữ trốn ra ngoài sao?”



Trong đôi mắt Tô Mộ Hàn ánh lên nét cười tán thường, mở miệng nói: “Ta còn chưa nói, Tử nhi đã nghĩ đến rồi? Hai ngày sau, nàng sẽ đi theo ta ra ngoài, Liêu Hứa cũng vậy.”



Muốn Liêu Hứa đi theo cũng không có gì khó khăn, y chỉ cần mượn cớ thân thể chưa khỏi hẳn, như vậy Liêu Hứa đi theo cũng là chuyện đương nhiên. Nếu như thế, để cho cung nữ theo hầu hạ cũng là chuyện bình thường.



Vì thế Tô Mộ Hàn mới nói không thể đi cùng ta, y ở lại yểm trợ cho ta.



“Tiên sinh.” Ta bước lên một bước, Tô Mộ Hàn lại không đợi ta nói đã tiếp lời: “Không nên do dự, bây giờ nàng không chỉ có một mình.” Lúc y nói ra những lời này, nụ cười trên khóe miệng càng nồng đậm hơn.



Ta chỉ cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên, đúng vậy, ta đã có con.



Tô Mộ Hàn nhìn ta, một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: “Không biết ta có còn cơ hội nhìn thấy con của Tử nhi ra đời hay không.”



Ta hoảng sợ thốt lên: “Có, nhất định là có. Chẳng phải tiên sinh đã hứa với ta, phải sống thật tốt sao!”



Tô Mộ Hàn như giật mình bừng tỉnh, mỉm cười nói: “Đúng vậy, ta hứa với nàng.”



Tầm mắt lướt trên gò má gầy gò của y, lòng bỗng hoảng hốt.



Tiên sinh…



Lúc này, ta muốn nói rất nhiều, rất nhiều, nhưng trong phút chốc chẳng thốt nên lời.



Bên cạnh, Liêu Hứa bước lại: “Thiếu gia mệt rồi, nghỉ ngơi chút đi.”



Tô Mộ Hàn “Ừ” một tiếng, nghe lời Liêu Hứa đến bên giường, nằm xuống nhắm mắt lại. Nghe Liêu Hứa thở dài một tiếng, ta vội hỏi: “Tiên sinh không cho cung nữ bên ngoài vào trong sao?” Y chủ động yêu cầu Nguyên Trinh Hoàng hậu đưa một cung nữ đến lại không dùng, sẽ khiến người khác nghi ngờ.



Tô Mộ Hàn không mở mắt, cười nói: “Đúng vậy, ta quên mất, Liêu Hứa, để cô nương ấy vào.”



Liêu Hứa vâng dạ, kêu cung nữ kia tiến vào.



Cung nữ kia bước lên, nhẹ nhàng cởi áo Tô Mộ Hàn ra, cẩn thận đắp kín chăn cho y, xong xuôi hết mới đứng một bên. Ta im lặng suy nghĩ, sau đó cũng xoay người bước qua chiếc giường nhỏ nghỉ ngơi. Chúng ta phải tịnh dưỡng thật tốt chuẩn bị tinh thần.



Ta đưa tay chạm vào chiếc hộp dưới gối, mặt hộp nhẵn nhụi, làm ta an tâm hơn.



Hai ngày trôi qua trong bình an.



Tô Mộ Hàn ở yên trong lều, y thường ra ngoài đến khuya mới trở về. Nghe nói tình hình chiến sự bên ngoài vô cùng căng thẳng, đúng như Tô Mộ Hàn dự đoán, một trận chiến lớn sẽ nhanh chóng diễn ra.



Vào lúc những tiếng reo lớn đồng loạt vang lên, ta đang ngồi ngây người trên chiếc giường nhỏ, Liêu Hứa bỗng nhiên đứng phắt dậy, ta bất giác quay đầu nhìn ra ngoài. Cửa lều che khuất tầm nhìn, ta chỉ nghe thấy tiếng bước chân đều tăm tắp bên ngoài.



Duyệt binh!



Ta giật mình, Tô Mộ Hàn vẫn chưa về!



Lúc này, chỉ nghe “Bịch” một tiếng, ta giật mình quay lại, thấy cung nữ ngã gục trên mặt đất. Trong tay Liêu Hứa cầm một cây ngân châm. Ta biết chuyện gì đã xảy ra.



Lúc này, ta không hỏi nhiều, cùng Liêu Hứa kéo người cung nữ kia lên giường, ta nhanh chóng thay đổi y phục với nàng ta.



Một lát sau, có người bước vào, kêu ta và Liêu Hứa ra ngoài. Lúc người nọ rời khỏi lều, không quên liếc mắt nhìn chiếc giường nhỏ của ta, nhưng không bước lại gần kiểm tra. Ta rút chiếc hộp dưới gối ra, cất vào trong người rồi mới đuổi theo sau.



Người lính kia dẫn chúng ta đi tới, từ xa xa, ta đã nhìn thấy bóng dáng Tô Mộ Hàn, lúc này y ngồi trên lưng ngựa cao cao. Lúc ta và Liêu Hứa bước qua, y cũng không quay đầu lại nhìn chúng ta. Ta hít một hơi thật sâu, vẫn cảm thấy hơi căng thẳng.



Nguyên Trinh Hoàng hậu cũng đi tới, nàng ta đã thay ra bộ cung trang phiền phức, lúc này mặc trang phục giống lần đi săn bắn ở Thượng Lâm uyển. Cung nữ của nàng ta dắt ngựa đến, nàng ta nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa, khẽ quát một tiếng, ghìm ngựa tiến về phía này. Ta vội cúi đầu, lách mình trốn phía sau Liêu Hứa.



Đại quân đã xuất phát, hiển nhiên là Nguyên Trinh Hoàng hậu và Tô Mộ Hàn đi sau.



Đội ngũ tiến lên phía trước, rời khỏi quân doanh một đoạn khá xa. Bỗng thấy Tô Mộ Hàn ấn ngực khom người xuống, ta hoảng sợ, nhưng bị Liêu Hứa kéo cánh tay lại. Nguyên Trinh Hoàng hậu thấy sự khác thường của y, ghìm ngựa bước qua lo lắng hỏi: “Linh nhi, sao vậy?”



Tô Mộ Hàn nhíu mày, chỉ nói: “Không sao, Liêu Hứa có mang thuốc. Liêu Hứa.” Y gọi.



Liêu Hứa bước lên, đột nhiên biến sắc, quỳ xuống nói: “Thiếu gia, thuốc… Thuốc ở trong lều!”



“Cái gì? Khốn kiếp!” Nguyên Trinh Hoàng hậu mắng: “Còn không quay về lấy!”



Tô Mộ Hàn nhìn ta, nhoẻn miệng mỉm cười, khẽ nói: “Ngươi dẫn Liêu đại phu đi, ông ấy chưa quen đường, sợ không tìm được doanh trại.”



Lúc này Nguyên Trinh Hoàng hậu cũng không nhìn chúng ta, lạnh lùng nói: “Mau lên!” Nàng ta nhảy xuống ngựa bước lên dìu y, nói: “Vết thương tái phát sao?”



Liêu Hứa đã đứng dậy, dùng sức kéo ống tay áo của ta, kéo ta quay về.



Ta không thể không quay đầu lại lần nữa, nhìn Tô Mộ Hàn đang ngồi trên lưng ngựa.



Tô Mộ Hàn nhìn ta, nhẹ nhàng nói: “Hoàng tỷ, đệ không sao.”



Ta biết, những lời này Tô Mộ Hàn nói cho ta nghe, chỉ nói với mình ta.



Nước mắt tuôn rơi. Ướt đẫm viền mắt.



Đúng vậy, nhất định sẽ không sao hết.



Tô Mộ Hàn dùng mạng sống của ta đổi lấy mạng Nguyên Trinh Hoàng hậu, nhưng y là Tiên sinh của ta, sao ta có thể để y gặp chuyện bất trắc chứ? Hạ Hầu Tử Khâm hiểu ta, chàng sẽ tha cho y…



Ta vội vàng đuổi theo Liêu Hứa, chạy từng bước nhỏ. Chúng ta không trở về quân doanh, chọn con đường nhỏ bên cạnh, lách mình vào. Rất nhanh, khi quay đầu lại ta không còn thấy bóng dáng Tô Mộ Hàn nữa.



Ta vừa chạy vừa khóc, dường như có thứ gì đó vỡ vụn rơi mất một mảnh.



Hai người chạy đi thật lâu, thật lâu, dựa vào trí nhớ ta tránh những trạm gác ngầm bố trí bên ngoài quân doanh Nam Chiếu, một bước cũng không thể sai lầm. Nếu không, tất cả mọi cố gắng của Tô Mộ Hàn đều trở thành công cốc.



Cũng không biết chạy bao lâu, ta dựa vào thân cây bên cạnh hổn hển.



Đột nhiên, bụng dưới quặn đau, ta nhịn không được kêu thành tiếng.



Liêu Hứa biến sắc, bước lên trước đỡ lấy ta, nhanh chóng châm ngân châm xuống mu bàn tay ta.



Chỉ chốc lát ta cảm thấy đỡ hơn. Đưa tay đặt lên bụng, ta vội hỏi ông ta: “Con ta không sao chứ?”



Liêu Hứa gật đầu nói: “Không sao, chặng đường kế tiếp, không thể đi quá nhanh.”



Nghe vậy, ta thở phào nhẹ nhõm, không sao là được rồi. Con đường vừa rồi nếu không nhanh chân một chút sẽ bị phát hiện, Liêu Hứa cũng vì nguyên nhân này nên từ đầu Liêu Hứa đã không phản đối lại lời Tô Mộ Hàn.



Tô Mộ Hàn để Liêu Hứa đi với ta, là đề phòng ta có chuyện gì thì đã có ông bên cạnh.



Ta cắn răng đứng thẳng, nhất định phải nhanh chóng đến quân doanh của Thiên triều. Tô Mộ Hàn nói, Đại Tuyên đã tham chiến, trận chiến này Nam Chiếu nhất định thất bại. Ta không thể để Tiên sinh của ta chết, nhất định không!



Cành cây xé rách y phục, cắt đứt da thịt, nhưng ta không thể dừng lại.



Liêu Hứa theo sát sau, ta nghe thấy tiếng ông ấy thở hổn hển, ta quay đầu lại nhìn, dù sao ông ấy cũng lớn tuổi, không còn trẻ như ta. Ta đi chậm lại, ông ấy hiểu ngay, vội lắc đầu: “Không sao cả, đi thôi.”



Ta tiến lên trước, muốn đi nhanh hơn chút nữa, nhưng cũng không dám đi quá nhanh. Vì Liêu Hứa đã nói, chặng đường phía sau không thể đi quá nhanh. Con của ta, ta phải bảo vệ nó.



Ra khỏi khe núi, ta cảm nhận được phía bên phải có hương vị cát bụi lan tới. Ta biết, đó là bụi bặm do thiên binh vạn mã giẫm trên mặt đất theo gió cuốn tới. Nhưng chỉ cần nghe thấy ta cũng biết ở đây sẽ có một trận chiến, Nam hoàng đã dốc hết toàn bộ binh lực. Bọn họ đóng quân ở tiền phương, tiến hành bố trí tất cả. Cuộc chiến thực sự sẽ nhanh chóng diễn ra.



Nam hoàng cho rằng lấy cớ y tiến vào giang sơn Thiên triều là tình thế bắt buộc, nhưng y không tính tới, Đại Tuyên lại có lý do chính đáng xuất binh, đứng sau lưng y như hổ rình mồi.



Tô Mộ Hàn từng nói, Thiên triều là cơ nghiệp tiên đế để lại, y sẽ không để người Nam Chiếu đụng vào nó.



Nếu có thể, ta thật sự muốn chính tay đánh bại Nam hoàng!



Ta cắn môi, nhưng hiện tại nếu ta tiến tới thì người đối địch sẽ là Tô Mộ Hàn. Trong lòng ta đau đớn vô cùng, cả đời này, khoảng thời gian ta và Tô Mộ Hàn bình yên bên nhau cũng chỉ được ba năm trong ngôi chùa kia.



Đi lâu thật lâu, rốt cuộc ta cũng mơ hồ nhìn thấy quân doanh phía trước.



Trong lòng vui mừng, cuối cùng cũng đã tới!



Ta nhìn Liêu Hứa, hai người bước nhanh hơn. Lúc sắp đến gần, bỗng nhiên ta dừng lại, Liêu Hứa ngạc nhiên, nhìn ta: “Vì sao cô nương dừng lại?”



Ta lắc đầu nói: “Nếu cứ xông vào như vậy, bọn họ sẽ không cho ta vào.” Làm không tốt, sẽ bị coi là mật thám bắt vào quân doanh. Đại chiến sắp bắt đầu, Hạ Hầu Tử Khâm không có thời gian thẩm vấn mật thám, mà hắn không đi, tất nhiên Diêu Hành Niên sẽ đi. Vì thế, ta không thể mạo hiểm.



Ta có thể chờ ở đây, đợi Hạ Hầu Tử Khâm đi ra.



Liêu Hứa cũng không nói gì, hai người trốn vào giữa bụi cây.



Nếu Đại Tuyên xuất binh, tất nhiên Tuyên hoàng sẽ phái người thông báo cho Hạ Hầu Tử Khâm, vậy khi người Đại Tuyên chưa ra tay thì Hạ Hầu Tử Khâm cũng không thể xuất binh nhanh như thế. Bọn họ phải đợi, đợi người Nam Chiếu bố trí xong tất cả, nói cách khác, bọn họ phải chờ Nam hoàng chọn vị trí xong thì Thiên triều và Đại Tuyên mới bắt đầu bao vây tiêu diệt.



Nghĩ tới hai chữ “Bao vây tiêu diệt”, lòng ta run lên.



Tô Mộ Hàn, hiện đang ở chỗ này!



Lúc này, từ xa xa ta nhìn thấy mấy người đi ra khỏi quân doanh, người đi đầu là Diêu Hành Niên! Ta giật mình, lập tức nhìn về phía sau, Hạ Hầu Tử Khâm! Đúng là Hạ Hầu Tử Khâm!



Ta mừng rỡ đứng lên, đang tính bước ra, đột nhiên nghe thấy tiếng động ở phía sau. Ta chưa kịp phản ứng đã thấy một tay đưa qua, túm mạnh y phục của ta, mất thăng bằng, ta bị ném thẳng ra ngoài.



Ta ngã lăn trên đất, kêu một tiếng đau đớn, bàn tay vô thức che bụng dưới. Thật may mắn, con ta không sao cả.



Chiếc hộp trong người rơi ra, ta đưa tay muốn nhặt lại nhưng cảm thấy ánh sáng trắng bạc hiện ra trước mắt, kiếm.



Mũi nhọn kia đưa tới gần ta, ta mới nhìn rõ, là Thanh Dương!



Ta thật không ngờ, lại gặp nàng ta ở đây!



Ánh mắt Thanh Dương chiếu vào chiếc hộp bên cạnh ta, bỗng trở nên căng thẳng, nàng ta vội xoay người nhặt lên, nghiêm nghị hỏi: “Vì sao chiếc hộp của thiếu gia lại ở trong tay ngươi?” Nàng ta nói xong, thanh trường kiếm trong tay càng gần ta hơn.



Liêu Hứa quá sợ hãi, luống luống chạy tới, kéo ống tay áo nàng ta, lớn tiếng nói: “Thanh Dương cô nương, cô nương mau dừng tay!”



Còn ta lại giật mình.



Chiếc hộp này rõ ràng là Tô Mộ Hàn đưa cho ta. Vì sao Thanh Dương lại không biết?



Trong đầu ta, từng câu từng lời Tô Mộ Hàn đã nói bỗng kết lại thành một chuỗi, ta cảm thấy trái tim bỗng nhiên thắt chặt, đau đến mức không thể thở nổi.



Thanh Dương dùng sức hất tay Liêu Hứa ra, nàng ta bỗng nhiên vươn tay về phía ta. Liêu Hứa đột nhiên nhào tới, ôm lấy cánh tay nàng ta kêu lên: “Thanh Dương cô nương, cô nương ấy là Thiếu gia dùng mạng mình đổi lấy!”



Liêu Hứa nói xong ta bỗng ngẩn người.



Ông ấy nói gì? Dùng mạng mình để đổi…



Ta đứng dậy, run giọng hỏi: “Liêu đại phu, ông nói cái gì?”



Cuối cùng Liêu Hứa cúi đầu, cắn răng nói: “Chiếc hộp này vốn có một cặp! Thiếu gia cậu ấy… Cậu ấy không hề tìm thấy viên linh dược kia!”



Toàn thân ta cứng lại…



Liêu Hứa nói tiếp: “Chiếc hộp của Thiếu gia có một vết nứt dưới đáy vì có lần Thanh Dương cô nương bất cẩn đánh rơi.”



Ta đưa mắt nhìn lại, dưới đáy hộp quả thật có một vết nứt rất rõ, hai cái giống hệt nhau như Liêu Hứa nói. Việc này, nếu ông ấy không nhắc đến chắc ta cũng không để ý. Dù có nhìn thấy cũng cho rằng, là vết nứt do rơi xuống đất lần trước.



Ta cắn môi, lần đó rõ ràng ta thấy Tô Mộ Hàn thổ huyết hôn mê, sao y lại có thời gian đi nhặt chiếc hộp của ta.



Vì thế, Tô Mộ Hàn mới không nhắc đến chuyện viên thuốc, bởi vì trong tay y vốn không có. Nhất định y nghe ta kể lại thuốc của Phương Hàm được đặt trong chiếc hộp chạm khắc cây tử kia, mới nghĩ ra biện pháp này phải không? Y giấu giếm ta thật sự quá hoàn hảo!



Vì thế, lúc ta đòi y trả lại cây trâm kia, y mới nói hãy tặng cây trâm cho y, y sẽ trả lại chiếc hộp cho ta.



Tô Mộ Hàn thật sự quá thông minh, lúc ta mở miệng hỏi cây trâm kia, đã dùng chiếc hộp chặn tất cả đường lui của ta. Làm tất cả mọi chuyện trong lặng yên âm thầm như vậy. Sao ta có thể đoán được, cái hộp thế này, y có hai cái!



Tiên sinh. Tiên sinh…



Đôi môi ta run rẩy: “Vậy người uống thuốc…” Ta bất chợt nhắm mắt lại, còn không rõ sao?



Thuốc có dược tính mạnh như thế, không phải ta chưa từng thấy Tô Mộ Hàn dùng qua. Ngày chín tháng ba, trong cuộc săn bắn ở Thượng Lâm uyển, y từng đem theo một bình thuốc uống mỗi ngày. Hậu quả thế nào, không phải ta chưa từng chứng kiến.



Đó là lần Dao phi và Thanh Dương tính kế ta, ta đã tận mắt nhìn thấy, Tô Mộ Hàn hôn mê.



Thanh Dương sợ hãi kêu lên: “Thiếu gia lại uống loại thuốc kia sao?” Nhìn vẻ mặt của Thanh Dương, ta biết loại thuốc kia sẽ gây tổn thương cho Tô Mộ Hàn.



Liêu Hứa bất đắc dĩ gật đầu.



Toàn thân ta run rẩy, mệnh lệnh của Tô Mộ Hàn, Liêu Hứa chưa bao giờ dám cãi một câu.



Ta biết, tình trạng thân thể bây giờ của Tô Mộ Hàn dùng loại thuốc kia để ngăn chặn bệnh tình, ngăn chặn thương thế, hiệu quả càng nhanh thì tác dụng phụ đương nhiên càng mãnh liệt hơn.



Lần này, Tô Mộ Hàn căn bản không tính sống sót ra khỏi chiến trường.



Vì sao mà cả hai người bọn họ đều như vậy.



Hạ Hầu Tử Khâm và tiên sinh.



Bọn họ làm như vậy bảo sao ta chịu nổi đây?



Bàn tay Thanh Dương với qua, nắm mạnh vạt áo ta, Liêu Hứa kêu nàng ta, nghe nàng ta cắn răng nói: “Gấp gáp gì, ta không nói giết ả! Dùng ả để uy hiếp Hoàng đế bọn chúng cứu Thiếu gia!”



Việc này, nàng ta không nói, ta cũng sẽ làm.



Liêu Hứa kêu lên: “Không thể! Thiếu gia nói, cậu muốn cô nương ấy xin Hoàng đế bọn họ, buông tha Hoàng hậu Nguyên Trinh!”



Nghe vậy, sắc mặt Thanh Dương càng lạnh lẽo hơn, giận dữ nói: “Để ả ta chết đi! Ta chỉ muốn thiếu gia sống, ta không quan tâm những người khác chết sống thế nào!” Ta nghe thấy giọng nàng ta run run. Ta hiểu rất rõ, nàng vô cùng sợ hãi Tô Mộ Hàn gặp chuyện không may, nàng yêu Tô Mộ Hàn như sinh mệnh mình.



Ta giơ tay lên, nắm lấy tay Thanh Dương, ta nhìn nàng, yên lặng nói: “Buông ta ra, ta xin hoàng thượng đi cứu Tiên sinh.



“Điều kiện trước tiên là…” Ta đưa mắt nhìn sau lưng nàng, bị những đám cây bụi ngăn cách, ta không nhìn rõ ràng tình hình bên kia “Điều kiện trước tiên là ngươi phải giúp ta vào trong quân doanh, để ta gặp Hoàng thượng.” Có Thanh Dương ở đây, ta tin chuyện xâm nhập vào trong quân doanh không thành vấn đề.



Thanh Dương trừng mắt ta: “Sao ta có thể tin ngươi?”



“Ta quan tâm người.” Ta cũng như nàng ta, không muốn Tô Mộ Hàn gặp chuyện bất trắc.



Nàng ta vẫn cắn răng, nhìn Liêu Hứa nói: “Liêu Hứa, cho ả uống một viên thuốc độc. Nếu ả dám giở trò, ta sẽ cho ả chết!”



Liêu Hứa lui lại mấy bước, lắc đầu nói: “Thanh Dương cô nương, nếu yêu thương thiếu gia, không nên ra tay với người cậu ấy quan tâm. Việc này, Liêu Hứa không làm được!”



Ta cảm kích nhìn ông ấy, ta cũng biết, Thanh Dương không phải không tin ta. Nàng biết quan hệ giữa ta và Tô Mộ Hàn, nàng ta muốn chờ sau khi ta cứu Tô Mộ Hàn, sẽ để ta chết. Nàng ta không muốn buông tha ta.



Nhưng sao ta có thể đi tìm cái chết, ta còn có con mà.



Thanh Dương liếc mắt qua, dừng lại trên bụng ta, bàn tay đang che bụng dưới của ta run lên, lòng thoáng nặng nề. Nàng ta đang định nói gì đó bỗng nhiên nghe giọng nói Cố Khanh Hằng truyền đến: “Tam nhi!”



Ta ngạc nhiên quay đầu lại, thấy khuôn mặt mệt mỏi của y, y phục trên người y rách nát thê thảm. Ta biết, mấy ngày nay, nhất định y tìm ta ngày đêm không ngừng nghỉ.



Nhưng thấy y không việc gì, mới là niềm vui lớn nhất của ta.



Thanh Dương dùng một tay kéo ta tới trước ngực, nặng nề hừ mạnh một cái nói: “Ngươi thực sự là âm hồn không tan, ta tưởng rằng đã bỏ ngươi lại rồi!”



Ta giật mình, thì ra Cố Khanh Hằng vẫn đi theo Thanh Dương. Thực ra thì nàng ta không thể bỏ rơi được y mà ngược lại y theo nàng ta đến đây. Cố Khanh Hằng ngoái đầu phía sau, đôi mắt y căng thẳng, nơi đó là quân doanh Thiên triều, hẳn y biết rất rõ ràng.



Thanh Dương lại nói: “Muốn kêu người đến sao? Ta giết ả trước!”



Cố Khanh Hằng biến sắc, vội nói: “Đừng làm muội ấy bị thương!”



Ta nhìn Cố Khanh Hằng cười, lắc đầu nói: “Yên tâm đi, cô nương ấy không dám giết muội đâu.”



Bàn tay đang cầm tay ta bỗng siết chặt, Thanh Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái gì ta cũng dám!”



Ta cũng không e ngại, chỉ nói: “Đúng, cái gì ngươi cũng dám, chỉ là không dám nhìn Tiên sinh chết.”



Ta vừa thốt ra, toàn thân nàng ta chấn động, ta lại nói: “Thanh Dương, buông ta ra, giúp ta vào quân doanh, đi cứu Tiên sinh.”



Tay Thanh Dương chợt run rẩy, ta hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói: “Tiên sinh nói, mấy năm nay ngươi đi theo người thật sự quá khổ cực.”



Nàng bỗng nhiên mở to mắt ra, thanh trường kiếm trên tay rơi xuống mặt đất kêu “Keng” một tiếng, chỉ trong chớp mắt, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, nàng ta khóc ròng nói: “Không, Thanh Dương không hề cảm thấy vất vả chút nào…”



Thanh Dương luôn luôn quyết đoán, nhưng cũng không thể ngăn được nước mắt khi nghe lời của Tô Mộ Hàn.



“Tam nhi!” Cố Khanh Hằng đưa một tay kéo ta qua, nhìn ta từ trên xuống dưới, vừa nhìn vừa hỏi: “Muội sao rồi? Có bị thương không?”



Ta lắc đầu, hỏi y: “Còn huynh? Có sao không?”



“Ta không sao.” Y gật đầu trả lời qua loa.



Chỉ cần như vậy ta cũng yên tâm rồi.



Y lại nói: “Ngày ấy lúc quay về không thấy muội, chỉ nhìn thấy chiếc hộp của muội, ta…”



Ta giật mình, vội hỏi: “Cái hộp kia đâu?”



Cố Khanh Hằng khẽ run lên, lấy chiếc hộp trong người ra. Ta đón lấy vội vàng mở ra, bên trong quả nhiên là cây trâm của ta, còn có viên thuốc của Phương Hàm cho. Chúng vẫn còn nguyên vẹn không hề sứt mẻ.



Ta vui mừng bật khóc, Liêu Hứa cũng kích động nói: “Tốt quá rồi, viên thuốc vẫn còn đây!”



Thanh Dương nhíu mi nhìn qua, đột nhiên biến sắc, xông lên trước, nghiêm nghị hỏi: “Tỷ tỷ của ta làm sao?”



Vì quá bất ngờ ta không kịp phản ứng, sửng sốt một lúc mới nhớ ra “Tỷ tỷ” nàng ta nhắc đến chính là Phương Hàm. Ta bất chợt nghẹn lời, Phương Hàm đã chết, lúc này bảo ta làm sao nói ra đây?



Ta nghĩ ngợi, cố tránh vấn đề này, chỉ nói: “Cô cô muốn ta mang thuốc này cứu Tiên sinh.”



Thanh Dương không hỏi lại, chỉ giật hộp thuốc trong tay ta thật nhanh rồi xoay người bước đi.



“Ngươi đi đâu vậy?” Ta gọi nàng ta.



Nàng ta không quay đầu lại chỉ nói: “Đương nhiên đi cứu Thiếu gia!”



Ta giận dữ nói: “Đó là chiến trường, ngươi cho rằng một mình ngươi có thể đột phá vòng vây bình yên đến trước mặt Tiên sinh sao? Nếu ngươi chết trên đường đến đó, hoặc là đánh mất viên thuốc kéo dài tính mạng này, đó mới là lấy mạng Tiên sinh!”



Bước chân Thanh Dương bỗng nhiên dừng lại, ta bước lên lấy lại hai cái hộp trong tay nàng ta. Xoay người nhìn Cố Khanh Hằng nói: “Vào doanh trại.”



Hết chương 2 (231)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK