Mục lục
TỪ THỨ NỮ ĐẾN HOÀNG HẬU: PHI TỬ BẤT THIỆN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: LạcLạc



Beta: Kim NC



Ta vội đứng lên, đúng quy củ quỳ xuống nghênh tiếp thánh giá.



“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế!”



Hắn bước vào cửa, liền sửng sốt, lập tức tiến đến nói: “Sao Đàn phi lại hành đại lễ với trẫm thế này?” Nghe thấy giọng điệu của hắn rõ ràng là có ý trêu chọc.



Hắn sao lại không biết vì sao ta phải hành đại lễ cơ chứ?



Hắn không bảo đứng lên, ta cũng vẫn quỳ, mở miệng trả lời: “Hoàng thượng, nếu như trí nhớ người không tốt, thì có thể đã quên mất chuyện vừa nói đêm qua, nhưng thần thiếp lại không dám quên”.



Hắn khẽ cười một tiếng, cho tất cả mọi người trong phòng lui hết xuống, ta cúi đầu, nghe thấy tiếng cửa phòng bị đóng lại. Sau đó hắn bước nhanh về phía ta, đưa tay đỡ ta dậy. Nói là đỡ nhưng thực sự một chút cũng không giống.



Bàn tay to lớn của hắn giữ lấy cánh tay ta, dường như là muốn xốc ta lên. Hậu quả do bắn cung tên hôm qua vẫn còn khiến ta đau đến nhíu mày. Hắn vươn một tay ra ôm ta vào trong ngực, cười cợt nói: “Để nàng nhắc nhở như vậy, xem ra trí nhớ của trẫm không tốt rồi”. Hắn lập tức thả ta ra, thu lại nụ cười, nói: “Nào, giờ thì thành thật nói cho trẫm nghe xem!”



Thấy hắn nhanh chóng nghiêm túc trở lại, ta cũng không dám chậm trễ, ổn định tâm tình, lặng lẽ nhìn hắn một cái, lại thấy hắn cũng đang nhìn ta, tim chợt nảy lên, hít một hơi nói: “Hôm qua thần thiếp ghé qua Vĩnh Thọ cung, cung nữ Tiểu Đào của thái phi nói thái phi sau khi được cứu từ dưới nước lên, vẫn sốt cao không giảm”



Nói xong, ta dừng một chút, lại liếc nhìn hắn một cái. Hắn hơi nhíu mày nhưng vẫn mím môi như cũ, không nói một câu.



Kỳ thật, cảm giác sốt cao khổ sở như thế nào hắn hiểu rõ hơn ai hết. Lúc trước hắn bị bệnh, còn có thể dựa vào ta mà làm nũng, kêu đau ngực, đau đầu…



Ta đã nghĩ đúng, trong lòng hắn vẫn có Dụ thái phi.



Có điều hắn có rất nhiều lý do để không quan tâm để ý đến bà.



Một là tâm bệnh trong lòng của hắn, và một nguyên nhân nữa là Thái hậu.



Nhưng mà chỉ cần hắn còn quan tâm tới Dụ thái phi, vậy thì kế hoạch của ta cũng nên thử một lần xem sao.



Ta nhỏ giọng nói: “Thần thiếp cả gan truyền thái y tới khám bệnh cho thái phi, nhưng…nhưng thái y có lẽ nghĩ Thái phi ở hậu cung vốn chẳng ai ngó ngàng nên tới chậm trễ. Thần thiếp cho rằng vì thế nên Thái phi vẫn sốt cao không giảm”



Tay trong tay áo dài hơi siết chặt lại, ta vốn cho rằng Dụ thái phi sốt cao cũng là do tâm bệnh. Nếu không, vì sao ta gọi bà nhiều lần, bà đều không tỉnh lại, mà chỉ một câu “Hoàng thượng giá lâm” lại khiến bà bất ngờ mở mắt. Ta đoán, có lẽ trong tiềm thức của Thái phi, mong chờ Hạ Hầu Tử Khâm đi thăm bà.



Nghe vậy, hắn nhíu mày, trầm giọng nói: “Hôm qua thái y nào đi khám bệnh?”



“Tôn thái y, Tôn Nhuế”.Ta nhìn hắn, trả lời rõ từng câu từng chữ.



“Lão?” Hắn nhìn thẳng vào ta.



Ta cũng không né tránh, gật đầu trả lời: “Chẳng qua thần thiếp sợ Thái hậu hỏi tới, nên khi bảo cung nữ đi truyền thái y, chỉ dặn nói rằng cơ thể thần thiếp không khỏe, khó chịu. Cho đến tận lúc thần thiếp nhìn thấy thái y tới, mới biết là ông ta.”



Hắn không nói gì, ta lại nói: “Dĩ nhiên thần thiếp biết, Tôn thái y là thái y chăm sóc sức khỏe cho Vinh phi. Hôm qua ông ta đi khỏi rất nhanh, thần thiếp biết chuyện sức khỏe của Vinh phi bên kia cũng quan trọng nên ông ta phải về ngay đợi lệnh. Cho nên cũng không có nói gì.”



Đợi lời của ta nói hết, đã nhìn thấy hắn đang nổi giận. Lúc hắn giận thì ngay cả một chút vui vẻ trong ánh mắt cũng không có. Nơi đó, lại đột nhiên yên lặng giống như mặt nước.



Ta biết điều không nói gì thêm nữa, chuyện châm ngòi thổi gió đã làm được rồi. Giờ chỉ còn xem Hạ Hầu Tử Khâm rốt cuộc sẽ xử lý như thế nào thôi.



Hắn bỗng nhiên xoay người đi, lớn tiếng gọi: “Tiểu Lý Tử”



“Có nô tài!” – bên ngoài lập tức truyền đến tiếng thưa cung kính của Lý công công.



“ Đi truyền Tôn Nhuế cho trẫm!” Giọng nói của hắn nặng nề, gằn từng tiếng.



“Rõ!” – Lý công công vâng dạ, rồi sau đó là tiếng y chạy đi xa.



Trong phòng chỉ còn lại hai người ta và hắn như lúc đầu, hắn không nói lời nào, ta cũng biết điều không nói gì. Bầu không khí hơi nặng nề, ta lặng lẽ quan sát người trước mặt, hắn không chú ý đến ta, dường như đang tập trung suy nghĩ chuyện gì đó. Ánh sáng nhàn nhạt từ cửa sổ hắt vào gò má của hắn, nhuộm thành một lớp màu sắc mông lung.



Bên ngoài kia, cũng chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ của các cung nhân đi ngang qua.



Ai cũng biết hắn ở đây, nên chẳng ai dám lên tiếng.



Một lát sau, mới thấy hắn đột nhiên xoay người, vung ống tay áo, đi nhanh tới ngồi bên cạnh bàn.



Ta hơi chần chờ, rồi cũng bước vài bước, đứng bên cạnh hắn.



Một lúc sau mới nghe thấy có tiếng bước chân người chạy tới, sau đó nghe Lý công công bẩm báo: “Hoàng thượng, Tôn thái y tới rồi ạ.”



“Cho y vào.” Giọng của hắn vẫn nặng nề như trước.



Cửa được mở ra, Tôn thái y tiến vào, đầu tiên là liếc mắt nhìn ta một cái, trong ánh mắt ông ta chứa đầy sự hỗn loạn phức tạp, nhưng đa phần là sợ hãi. Tiến lại, ông ta vội cúi đầu quỳ xuống nói: “Thần tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Đàn phi nương nương!”



Hắn không nói lời nào, ánh mắt nhìn thẳng vào người quỳ phía dưới.



Khóe miệng của ta khẽ mỉm cười, vở kịch này thật là hay, ta phải nhìn xem Hạ Hầu Tử Khâm sẽ giở trò gì. Nhưng mà, nếu bị hắn biết ta lấy chuyện của Dụ thái phi để chỉnh Tôn Nhuế, không chừng hắn sẽ lại nổi giận với ta. Có điều đến lúc đó, e là hắn cũng không có thời gian mà để ý chuyện của ta nữa.



Tôn thái y lẳng lặng quỳ rất lâu, rất lâu, ta thấy tay của ông ta khẽ run lên.



Hạ Hầu Tử Khâm thật đáng sợ! Không nói lời nào, khiến cho ông ta đầy áp lực.



Tôn thái y chỉ quỳ gối, không dám ngước mắt lên nhìn hắn, cũng không dám nói lời nào. Cả căn phòng yên lặng lạ thường, ngay cả người đang đứng là ta còn cảm thấy có chút sợ hãi, huống chi là ông ta?



Hạ Hầu Tử Khâm vẫn chưa cho ông ta đứng lên, chỉ lạnh lùng hỏi: “Trẫm nghe nói hôm qua ngươi đến Vĩnh Thọ cung?”



Thấy rõ ràng toàn thân người ở phía dưới run lên, do dự một hồi mới run rẩy mở miệng: “Bẩm Hoàng thượng, thần…thần tưởng Đàn phi nương nương thân thể khó chịu nên mới theo cung nữ tới, nhưng không ngờ… Không phải thần muốn đi Vĩnh Thọ cung. Hoàng thượng, không phải thần tự nguyện muốn đi, Hoàng thượng, thần biết tội!”



Quả nhiên, Tôn thái y cho rằng Hạ Hầu Tử Khâm gọi ông ta đến là vì tức giận chuyện hôm qua ông ta khám bệnh cho Dụ thái phi, ông ta nào biết rằng, căn bản không phải như vậy.



Trong lòng cười khẩy một tiếng, may mà Tôn thái y còn liều mạng nói là không tự nguyện, lời của ông ta, không phải càng chứng minh cho Hạ Hầu Tử Khâm thấy, ông ta cực kỳ không muốn đi khám bệnh cho Dụ thái phi sao.



Khẽ chạm nhẹ vào vòng ngọc ở cổ tay, như vậy quả là tốt nhất, quả thực ta cũng không hề làm gì cả.



Liếc nhìn Tôn thái y, ông ta vẫn như trước quỳ rất ngay ngắn, không dám động đậy.



Người bên cạnh vẫn nén tức giận, lạnh lùng hỏi một câu: “Ngươi thực sự biết tội rồi?”



“Dạ, dạ, thần biết tội, thần biết tội!” Ông ta dập đầu liên tục, lại nói, “Nếu như thần biết, nhất định sẽ không đi. Khi ấy thần cho rằng Đàn phi nương nương ở Vĩnh Thọ cung xảy ra chuyện gì nên mới … mới theo cung nữ đi. Nương nương…”



Ông ta bỗng nhiên gọi ta: “Nương nương, xin người làm chứng cho thần, ngay từ đầu thần không hề biết việc này, nương nương, xin người nói gì đi ạ.”



Ồ, bây giờ, còn kéo cả ta vào chuyện.



Ta cười một tiếng nói: “Dạ phải, Tôn thái y không biết là tới khám bệnh cho Thái phi, quả thực thần thiếp có nói thân thể khó chịu nên mới truyền ông ấy đến.”



Tôn thái y còn tưởng rằng ta giúp ông ta nói đỡ vài câu là cứu ông ta, kỳ thực là lời của ta nói, không thể nghi ngờ gì nữa, chính xác là đang thêm mắm thêm muối.



Nghe vậy, Hạ Hầu Tử Khâm bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh đến, giận dữ đạp ông ta một cước, mắng: “Vô liêm sỉ!”



Tôn thái y thình lình bị đạp một cước ngã nhào xuống đất, nhưng ông ta lại không hiểu nổi vì sao hoàng đế nổi giận, đành phải chịu đựng, cố gắng bò dậy rồi quỳ sụp xuống van xin: “Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng bớt giận! Thần không dám tái phạm nữa!”



Hạ Hầu Tử Khâm lại muốn tiến lên, ta vội vàng kéo hắn, nhỏ giọng: “Hoàng thượng đừng tức giận nữa, cẩn thận long thể.”



Hắn tức giận không ít, lồng ngực kịch liệt phập phồng, ta biết việc này chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, nên lại nói: “Tôn thái y phạm sai lầm, chỉ cần phạt ông ấy một lần là được, Hoàng thượng không nên tức giận quá.”



Hắn liếc nhìn ta một cái, lập tức lớn tiếng nói: “Người đâu, kéo Tôn Nhuế xuống, cách chức thái y, đuổi ra khỏi hoàng cung, vĩnh viễn không cho vào nữa!”



“Hoàng thượng!” Tôn thái y hoảng sợ nhìn hắn, vội nói:” “Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng thứ tội! Sau này thần nhất định không dám nữa, thần không dám nữa!”



Thị vệ từ bên ngoài tiến vào, đè Tôn thái y, muốn kéo đi ngay. Ta đột nhiên tiến lên phía trước nói: “Chờ một chút.” Sau đó, nhìn Tôn thái y, mở miệng:” Vì sao hôm nay Hoàng thượng phạt ngươi, bản cung cần ngươi nhớ thật kỹ. Do đêm qua thân thể bản cung khó chịu, truyền ngươi tới khám bệnh, nhưng ngươi lại lề mề tới trễ, phạm vào tội đại bất kính. Đã rõ chưa?”



Tôn thái y đương nhiên là không phản ứng kịp, ta nháy mắt với đám thị vệ, bọn họ lập tức kéo thẳng ông ta ra ngoài.



“Hoàng thượng … Hoàng thượng… Thần bị oan, là Đàn phi vu oan cho thần! Thần thực sự không biết là đi khám bệnh cho…”



Câu nói tiếp theo của Tôn thái y đã không còn nghe rõ nữa, nhưng ta và Hạ Hầu Tử Khâm, ai cũng biết ông ta muốn nói cái gì.



Cửa lại được người khác đóng vào. Ta từ từ xoay người lại, thấy sắc mặt của hắn vẫn khó chịu như trước. Hắn bỗng nhiên giơ tay lên cao, chỉ nghe “Rầm”, một tiếng vang thật lớn vang lên, hắn đem chiếc bàn trong phòng ta ném xuống đất.



Ta sợ điếng người, chần chừ một chút rồi đi lên phía trước ôm lấy người hắn, nhỏ giọng nói: “Việc này Hoàng thượng không cần suy nghĩ nhiều nữa, cho dù có truyền ra ngoài, Thái hậu cũng sẽ chỉ cho rằng Tôn Nhuế là vì chuyện của thần thiếp nên mới bị đuổi ra khỏi cung, cũng sẽ không nghĩ tới Thái phi đâu ạ.” Những lời vừa rồi của ta, Tôn thái y có thể nghe không hiểu, nhưng quan trọng là, Hạ Hầu Tử Khâm chắc chắn hiểu.



Hắn không nói lời nào, ta cố lấy can đảm mà cười nói: “Hoàng thượng, bàn trong phòng của thần thiếp thỉnh thoảng lại phải chịu tai ương, sau này có lẽ thần thiếp cũng không dám đặt bàn trong này nữa”. Lại nhớ đến ngày ấy, hắn đến lúc nửa đêm, kêu ca đá phải chân bàn làm đau chân hắn, còn quát to sai người lôi chiếc bàn ra chẻ vụn rồi đưa đến Ngự thiện phòng.



Nghe thấy hắn hít một hơi thật sâu, giơ tay lên đẩy ta ra. Xoay người, đưa lưng về phía ta, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Cho người thu dọn lại một chút, trẫm mệt mỏi rồi, trẫm vào nghỉ ngơi trước.” Nói dứt lời, cũng không nhìn ta bước nhanh vào phòng trong.



Ta cũng không gọi hắn, đợi hắn đi vào rồi mới ra sai người đến dọn dẹp.



Sắc mặt của Tường Hòa hơi kỳ lạ, im lặng một lúc lâu, y rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Nương nương, nương nương người không sao chứ ạ?” Y cũng không nhắc đến Hạ Hầu Tử Khâm, cũng phải thôi, lúc nãy mới cách chức thái y của Tôn Nhuế, bây giờ lại lật ngược cả bàn của ta, tính cách của hắn, cũng chẳng phải vừa.



Vẻ mặt Tường Thụy cũng lo lắng nhìn ta, ta khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: “Bản cung không sao cả, Hoàng thượng đang đau đầu, cần phải nghỉ ngơi, các ngươi làm nhẹ nhàng một chút, thu dọn xong thì lui xuống”. Dứt lời, ta đi ra cửa phòng, thấy Triêu Thần và Sơ Tuyết đứng bên cạnh, thấy ta đi ra, vội vàng hành lễ.



Ta gọi: “Triêu Thần.”



Nàng bước lên phía trước, ta ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Ngươi đi hỏi thăm một chút, xem bệnh tình Dụ thái phi thế nào rồi?” Hạ Hầu Tử Khâm vẫn đang ở trong cung của ta, ta hy vọng hôm nay Dụ thái phi sẽ đỡ hơn nhiều.



Triêu Thần gật đầu, rồi vội vã lui xuống.



Xoay người lại, đang định đi vào, thì nghe thấy tiếng Sơ Tuyết ở phía sau gọi: “Nương nương…”



Thấy nàng dường như đang muốn nói điều gì đó, ta cắt ngang lời nàng: “Không cần tiến vào hầu hạ đâu, ngươi cứ chờ ở bên ngoài đi.”



Trở lại vào trong phòng đã thấy Tường Hòa Tường Thụy mang chiếc bàn dọn sạch sẽ một lần nữa, hành lễ với ta rồi lui xuống.



Hơi do dự, cuối cùng ta vén rèm lên, đi vào phòng trong.



Thấy hắn ngủ ở trên giường, nghiêng người quay mặt vào trong, ta chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn, không biết có phải hắn thực sự đang ngủ hay không. Ta nhẹ nhàng tới gần, ngồi ở mép giường, ta đang định đưa tay kéo chăn thì bị hắn giữ lấy. Ta hơi giật mình, hắn vẫn chưa quay người lại, chỉ trầm giọng nói: “Năm đó bà ấy có thể nhẫn tâm vứt bỏ trẫm, nhưng hôm nay trẫm lại không thể.”



Ta cúi người ôm lấy hắn, nhẹ nhàng nói: “Thần thiếp hiểu.”



Trong lòng có oán hận, rõ ràng là người thân nhất của mình nhưng rốt cuộc lại nhẫn tâm vứt bỏ mình. Lời của hắn làm ta nhớ tới cha của ta. Đều là máu mủ ruột thịt, nhưng ông ta lại có thể đối xử với hai thái độ hoàn toàn khác nhau.



Cho nên, trong lòng ta oán hận ông ta.



Nhưng nếu có một ngày phải nhìn ông ta chết, nhất định ta cũng sẽ mềm lòng.



Vì thế, nỗi khổ trong lòng hắn ta rất hiểu.



Một lát sau, hắn bỗng nhiên quay người lại, giang tay ôm ta vào lòng, thở dài một tiếng: “Mẫu hậu không thích bà ấy.”



Thái độ của Thái hậu đối với Dụ thái phi, ta cũng quá hiểu. Năm đó Dụ thái phi mang Hạ Hầu Tử Khâm cho Thái hậu để làm con thừa tự, như vậy sau này hắn chỉ có thể làm con trai của bà. Ta biết, Thái hậu thực sự không thể nào dễ dàng tha thứ cho người mẹ đẻ vẫn còn sống của hắn. Bà không phải là không thích Thái phi, mà là hận Thái phi.



Như vậy, bây giờ Thái hậu để cho Thái phi sống, chẳng phải cũng bởi vì quan tâm tới cảm nhận của Hạ Hầu Tử Khâm sao?



Trong lòng hơi kinh hãi, Dụ thái phi có thể sống, nhưng bà ấy không được tiếp xúc với Hoàng thượng…



Vậy đại khái đó là tâm tình trong lòng Thái hậu.



Ta không nói lời nào, cũng không biết qua bao lâu, mới nghe thấy hắn lại nói: “Trẫm hận bà ấy.”



“Hoàng thượng…”



Hắn bất ngờ nhắm mắt lại, đôi môi mím chặt lại, như là đang kiềm nén điều gì.



Ôm chặt lấy cơ thể hắn, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng hi vọng Thái phi có thể ở trong cung yên bình sống nốt nửa cuộc đời còn lại, chuyện ấy thần thiếp cũng hiểu.”



Hắn không tới thăm thái phi, thứ nhất là do không muốn. Giống như lời hắn vừa mới nói, hắn hận bà. Chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn mang khúc mắc. Mà thứ hai là vì không thể. Thái hậu coi Dụ thái phi như cái gai trong mắt, bà có thể bỏ qua cho cái gai tồn tại ngay dưới mắt mình lâu như vậy, tất nhiên cũng có nguyên nhân.



Nhưng tin rằng Hạ Hầu Tử Khâm còn hiểu rõ hơn ta, một khi cái ranh giới mỏng manh kia bị phá vỡ, Thái hậu chắc chắn sẽ không chịu hòa thiện hay cam chịu nữa.



Bà sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn có hai người mẹ.



Thái hậu chuyện gì cũng có thể thỏa hiệp, chỉ riêng việc này là không thể.



Hắn chỉ nhắm mắt lại, không nói lời nào, cánh tay ôm ta cũng siết chặt không hề nới lỏng. Một tay của ta từ từ nắm lấy tay hắn, sau đó nắm thật chặt.



Hắn bỗng nhiên đem mặt vùi mặt vào cổ ta, nhẹ giọng nói: “A Tử, cám ơn nàng!”



Ta giật mình..



Từ ngày xảy ra chuyện trong thạch động, về sau hắn cũng không gọi ta như vậy nữa.



Chẳng biết tại sao, bây giờ nghe hắn gọi ta như thế, ta lại cảm thấy thật là dễ nghe, rất êm tai.



A, nhất định là ta đã choáng váng rồi.



Ta mở miệng cười đùa: “Hoàng thượng muốn cám ơn thần thiếp, nhưng chẳng nhẽ chỉ nói miệng thế thôi à.”



Hắn cười một tiếng nói: “Sao vậy, nàng còn muốn được một tấc lại muốn một thước à?”



Gần như câu được voi đòi tiên của VN.



“Thần thiếp không dám, thần thiếp chỉ học theo người mà thôi!”. Mỗi lần hắn giúp ta, hắn luôn muốn ta nợ hắn một lần ân tình. Lần trước cho thái y xuất cung để khám và chữa bệnh cho Tô Mộ Hàn, rồi cả lúc ở Thượng Lâm Uyển dạy ta bắn cung tên cũng vậy.



Ta biết rõ, thông minh như hắn, chắc chắn là hiểu.



Hắn vẫn dựa vào ta như trước, nói: “Nàng cũng đừng có học trẫm, định bảo trẫm chờ nàng nghĩ ra sao? Trẫm chỉ cho phép nàng nói bây giờ thôi, sau này có nói cũng không được”



Thực sự là bá đạo, có điều ta cũng chỉ muốn nói bây giờ thôi.



Ta đang định mở miệng, hắn lại dường như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, buông tay đang ôm ta ra, mở mắt ra nói: “Được rồi, giờ trẫm mới nhớ tới, nàng làm điểm tâm cho trẫm còn bỏ quên ở Ngự túc uyển mà.” Nghe giọng hắn nói, giống như là rất tiếc.



Ta ngẩn ra, thuận miệng nói: “Việc này chỉ sợ Hoàng thượng mắng thần thiếp. Người nói buổi tối mới lại trở lại ăn, nên thần thiếp còn chưa kịp làm.” Dù sao, cũng là bỏ quên rồi, có làm hay không, cũng không còn quan trọng nữa.



Nghe vậy, hắn “Ừm” nhẹ một tiếng, cũng không nhắc lại đến chuyện này nữa, lại nói: “Nàng muốn trẫm làm chuyện gì? Cũng đừng có bảo trẫm làm điểm tâm. Trẫm không làm.” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.



Ta không khỏi cười thành tiếng, ta mà lại bảo hắn đi làm điểm tâm sao?



Ngồi dậy, ta lấy ra ngọc bội đêm hôm qua Tiểu Đào giao cho ta, đưa cho hắn.



Hắn nhận lấy, cúi đầu liếc nhìn, sắc mặt khẽ biến, mở miệng hỏi: “Ngọc bội này trẫm nhớ đã ban cho Diêu phi. Sao lại ở trên người của nàng?”



Ta nói: “Đây là do hôm qua lúc thần thiếp ghé qua Vĩnh Thọ cung, cung nữ của Thái phi giao cho thần thiếp. Nói rằng lúc Thái phi cùng Diêu phi lôi kéo giằng co nhau, miếng ngọc bội bị Thái phi giằng lấy. Cung nữ kia nghĩ đây là vật quý, phải đem trả lại, nhưng không dám tự mình đi. Thần thiếp chẳng qua là thuận nước dong thuyền mà giúp thôi.”



Nghe vậy, hắn cười một tiếng, nói: “Nếu như thế thì vì sao lại muốn trẫm đưa?”



Ta trừng mắt liếc hắn một cái: “Hoàng thượng người cảm thấy thần thiếp đưa thực sự thích hợp sao?” Mặc kệ là thế nào, ngọc bội này là Hạ Hầu Tử Khâm ban cho Diêu phi mà lại xuất hiện trên tay ta, tóm lại không thích hợp.



Đôi mắt hắn tràn đầy ý cười, rồi lại dần dần thu lại, hỏi: “Vậy nàng bảo trẫm đưa thì nên nói như thế nào?”



Ta phản đối:”Hoàng thượng cứ tùy theo ý mình mà bịa ra một lý do, Diêu phi cũng không dám hỏi lại.” Việc này ngoài hắn ra ai còn có thể thích hợp hơn cơ chứ?



Hắn không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay.



Ta nghĩ ngợi, cuối cùng nghiến răng hỏi: “Hoàng thượng, người cảm thấy lần này Thái phi đột nhiên phát cuồng, có phải rất kỳ lạ hay không?”



Hắn bỗng nhiên liếc nhìn ta một cái, ta nhìn ngọc bội trên tay hắn, lại nói: “Chuyện trước đây thần thiếp cũng chỉ biết qua qua. Thái phi có phải đối với Thái hậu…” Nói được một nửa, ta không nói thêm nữa, tin chắc hắn nhất định hiểu ý tứ của ta.



Ngọc bội kia là Thái hậu đưa cho hắn, mà lúc Dụ thái phi xông lên, chỉ nắm chặt thứ này trên người của Diêu phi, từ đầu đến cuối không khỏi khiến cho người ta liên tưởng đến chuyện khác.



Hắn lại hừ khẽ một tiếng nói: “Nàng suy nghĩ quá nhiều rồi đấy. Bà ấy làm sao mà biết đây là ngọc bội mẫu hậu tặng cho trẫm.”



Lời của hắn khiến cho ta mơ hồ khó hiểu, Dụ thái phi không biết sao? Đúng là khiến ta kinh ngạc, như vậy, bà ấy nắm chặt lấy ngọc bội kia, chẳng lẽ thực sự chỉ là trùng hợp thôi sao? Vì thế, khi ta đưa ngọc bội giao cho hắn, hắn không hề hoài nghi việc này có liên quan đến Thái hậu.



Thấy hắn khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Nhưng cái tua ngọc này bị đổi rồi.”



Tua ngọc sao?



Ánh mắt ta nhìn về phía ngọc bội trong tay hắn. Đêm qua, ta có để ý đến, phía dưới tua ngọc đã bị hư hại không ít. Lúc đó ta chỉ tưởng ngâm nước nên mới bị như vậy. Nhưng hóa ra không phải sao?



Hết chương 6 (179)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK