“Tiểu thư, là Thư quý tần” – Cúc Vận vội nhỏ giọng nhắc nhở.
Thiên Phi dường như vẫn chưa phản ứng kịp, Thiên Lục đã dùng sức lôi nàng xuống, hành lễ với Thư quý tần: “Thần thiếp tham kiến nương nương, nương nương cát tường!”
“Nương nương cát tường!” – Thiên Phi rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần.
Thư quý tần buông tay cung nữ, ánh mắt nàng nhìn ta chăm chú, rồi sau đó lại dời đi. Nàng nhàn nhạt nói: “Miễn lễ! Bản cung vừa rồi tình cờ đi ngang qua, thấy bên trong có vẻ náo nhiệt, hiếu kỳ một chút muốn vào xem.Có chuyện gì vậy?”
Thiên Phi liếc mắt một cái nhìn ta, mở miệng nói: “Bẩm nương nương, thần thiếp chỉ đang giáo huấn cung nữ không biết quy củ này một chút mà thôi”
“A…Mới tiến cung đã phạm phải chuyện gì thế?”
Thư quý tần miễn cưỡng hỏi một câu, nhưng thực ra khiến Thiên Phi nửa lời cũng không nói được. Thiên Lục vẻ mặt khẩn trương, mở miệng nói hộ Thiên Phi, nhưng lại thấy Thư quý tần tiến tới, cầm lấy trâm ngọc trong tay Thiên Phi, xoay người liếc nhìn ta. Nàng cúi đầu, ánh mắt nhìn cây trâm ngọc, cười duyên dáng: “Vừa rồi, ngươi lấy trộm cái này sao?”
Ta hoảng sợ, chả lẽ nàng thấy ta và Thiên Phi giằng co, cho nên nghĩ là vì cây trâm này sao?
“Bản cung cho ngươi, tại sao không lấy?”
Ta không nói lời nào, Thư quý tần đột nhiên lại nói. Nàng vừa dứt lời, cây trâm lại được đưa gần thêm một chút. Ta ngơ ngẩn nhìn trong chốc lát, ngỡ ngàng đưa tay ra đỡ.
Còn ngón tay thon dài của nàng nhẹ nhàng buông lỏng, cây trâm ngọc màu xanh trong nháy mắt rơi xuống, chỉ nghe “bộp” một tiếng, vỡ thành hai đoạn trên mặt đất.
Lòng ta trầm xuống, liền thấy Thư quý tần ngẩng lên đứng thẳng người, thanh âm chậm rãi nói: “Người đâu, mau thay tiểu chủ nhân các người giáo huấn cung nữ vụng về này. Hôm nay mới chỉ là trâm ngọc, ngày mai sẽ là cái gì đáng giá đây”
“Nương nương…” – Ta mờ mịt nhìn nàng, ta với nàng không thù không oán, tại sao nàng phải làm như vậy?
Nghe thế, Thiên Phi lại càng đắc ý, liếc mắt nhìn đám cung nữ bên cạnh, lạnh lùng ra lệnh: “Còn chưa động thủ? Muốn nương nương nói lần thứ hai sao?”
Thái giám tiến tới đè cánh tay của ta, một cung nữ giơ tay lên định đánh. Thư quý tần bỗng nhiên lại nói: “Mang ra bên ngoài đánh, không được quấy rầy tiểu chủ nhân các người nghỉ ngơi”
“Dạ!”
Lực trên tay ta lại tăng thêm, cứng rắn lôi ta ra ngoài. Thiên Lục dường như định nói điều gì đó, nhưng bị Thiên Phi ngăn lại. Ta nhìn thấy rõ đáy mắt của Thiên Lục tràn đầy vẻ khiếp sợ, nhìn thấy ta vội vàng giấu đi.