Beta: Thỏ SN
Hắn khẽ liếc nhìn qua An uyển nghi, rồi lại nhìn ta, trong ánh mắt mang theo sự thăm dò.
Thật đáng ghét, còn không quên nghi ngờ ta.
Mặc dù ta cũng động tâm.
Cảm thấy hơi chột dạ nên ta cúi đầu, nghe hắn trầm giọng nói: “Người đâu, ra ngoài cung gọi người của Cảnh Thái cung vào, mang chủ tử của bọn họ hồi cung.”
“Dạ.” Lập tức có cung nữ đáp lời rồi xoay người chạy ra ngoài.
Ta lặng yên liếc nhìn hắn, sắc mặt của hắn âm trầm, dường như đang tức giận.
Là tức giận Thái hậu trách phạt Thiên Lục, hay là tức giận ta giành mất đất diễn khổ nhục kế của Thiên Lục?
Thông minh như hắn nhất định đã thấu hiểu hết mọi chuyện.
Mới nghĩ ngợi đã thấy Vãn Lương và Triêu Thần vội vã bước vào, hành lễ với Hạ Hầu Tử Khâm, cuống quít qua đỡ ta, lo lắng hỏi: “Nương nương làm sao vậy? Ôi, sao tay người lạnh thế này!”
Ta đang tính trả lời, hắn lại nói: “Đỡ nương nương các ngươi trở về, truyền thái y đến Cảnh Thái cung khám bệnh.”
“Dạ.”
Hai cung nữ vâng dạ, mỗi người một bên đỡ ta đi ra ngoài.
Ta ngoái đầu nhìn lại, thấy hắn cẩn thận đỡ lấy người Thiên Lục. Bỗng nhiên nghe Lý công công kinh kêu lên một tiếng: “Quý nhân tiểu chủ!”
Chỉ thấy cả người Thiên Lục mềm nhũn, té xỉu trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm, mà hắn đã sớm bế ngang người nàng ta lên. Chạy thẳng vào trong phòng, kêu lớn: “Truyền thái y!”
Ta nhìn thấy có rất nhiều phi tần đều mang theo ánh mắt đố kị với Thiên Lục.
“Nương nương…” Triêu Thần không vui nhíu mày.
Ta mím môi cười, không cần phải đố kị, hắn đã đem vật tốt nhất giành cho ta.
Hơi kéo chặt áo khoác lông chồn trên người, để cho hai cung nữ đỡ tay, đi ra Hi Ninh cung.
Thái y tới, xem mạch cho ta, cung kính nói: “Nương nương bị nhiễm phong hàn, cũng không nghiêm trọng lắm, thần sẽ kê đơn thuốc, đưa cho cung nữ đi lấy thuốc, một ngày uống ba lần, uống hai ngày nhất định sẽ khỏe.”
Ta gật đầu, Phương Hàm gọi Vãn Lương đi lấy thuốc xong mới ngồi bên cạnh giường của ta, thấp giọng nói: “Hoàng thượng tự mình đưa Tích quý nhân trở về Úc phúc quán, nghe nói còn hạ lệnh, cấm Thư quý tần đến gần, không biết lúc ở Hi Ninh cung, phi tần nào đã nhanh miệng nói nữa.”
Ta không nói gì, không có người nói ra, Thiên Lục cũng sẽ nói.
Nhưng mà hắn tự mình đưa Thiên Lục trở về, nhất định là Thiên Phi vô cùng vui sướng rồi?
Cúi đầu ho khẽ hai tiếng, Phương Hàm vội đỡ ta nằm xuống: “Nương nương nằm xuống nghỉ ngơi trước một lát, chờ thuốc sắc xong, nô tì gọi người dậy uống.”
Ta gật đầu, nghe lời nhắm mắt lại.
Về sau, lúc Vãn Lương tới, nói sau khi Thái hậu trở về, đã đến Ngự thư phòng của Hoàng thượng, lúc đi ra sắc mặt xanh mét, không hề mỉm cười.
Ta không biết bà và Hạ Hầu Tử Khâm nói chuyện gì nhưng giữa bọn họ luôn luôn có khúc mắc.
Có lẽ là liên quan đến Thiên Lục, cũng có thể liên quan đến Phất Hi. Hoặc là cả hai người.
Uống thuốc xong ta nhắm mắt ngủ một chút, nhưng cảm thấy trên người mồ hôi đổ ra như tắm. Trở người một cái cũng cảm thấy khó khăn.
Thái y nói một ngày uống ba lần nhưng giờ trễ như vậy rồi còn phải uống nữa sao.
Thầm than nhẹ một tiếng, khổ nhục kế quả nhiên là phải chịu khổ không ít.
Buổi tối, nghe thấy có tiếng người bước chân vào, chưa đến gần, đã nghe mùi thuốc nồng đậm lan tỏa. Ta khẽ nhíu mày, xoay người lại, bỗng nhiên giật nảy người.
Một dáng người y phục màu vàng sáng đứng thẳng tắp trước mặt ta. Trên tay hắn đang bưng một chén thuốc đầy.
Ta hoảng sợ, vội đứng dậy xuống giường, nhưng không nhịn được lại ho một trận, mới quay sang nói với hắn: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!”
Hắn dường như là xách ta về lại giường, nhíu mày đưa chén thuốc trên tay cho ta: “Uống thuốc.”
Ta ngượng ngùng đưa tay nhận chén thuốc, hắn hơi tức giận ngồi bên cạnh ta, mở miệng nói: “Trẫm còn tưởng rằng nàng lợi hại như vậy, không cần phải lãng phí số thuốc này chứ.”
Thuốc vừa vào miệng thiếu chút đã muốn phun ra, hắn quả nhiên biết hết mọi chuyện, nhưng lại nhắc tới một cách kỳ lạ như vậy đó.
Ta lấy thêm can đảm, không để ý lời của hắn, ngửa đầu uống cạn chén thuốc.
Hắn không vui giữ chặt thắt lưng của ta, hung hăng kéo ta vào lồng ngực của hắn: “Thế nào, chuyện hôm nay nàng không muốn giải thích sao?”