Mục lục
TỪ THỨ NỮ ĐẾN HOÀNG HẬU: PHI TỬ BẤT THIỆN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ong MD



Beta: Kim NC + Như Bình



Người nam tử ấy tươi cười thật rạng ngời, vẫn dịu dàng như lúc ta mới gặp gỡ y.



Ta kéo cánh tay của y, vội vã hỏi: “Khanh Hằng, tất cả mọi chuyện là sao?” Dù sao ta vẫn cảm thấy, y và Hạ Hầu Tử Khâm đang gạt ta chuyện gì đó.



Y lại cười hỏi ta: “Tam nhi, muội có tin tưởng huynh không?”



Đã bao lâu rồi ta chưa được nghe y gọi ta như vậy.



Ta bất chợt giật mình.



Cố Khanh Hằng lại nói: “Tam nhi, nếu tin tưởng huynh, cũng xin hãy tin tưởng Hoàng thượng.”



“Khanh Hằng …”



Ta chưa nói xong y đã đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Huynh phải trở về rồi, thấy muội vẫn bình yên, mọi chuyện đều tốt đẹp, huynh cũng yên tâm.”



“Khanh Hằng.” Ta nhảy xuống giường, kéo y lại hỏi: “Chuyện của Thái Hằng giải quyết được chưa? Có khó khăn gì không?”



Y quay đầu lại nhìn ta, khẽ cười nói: “Mọi chuyện đều giống như muội và Hoàng thượng dự đoán, lòng trung thành của Thái Hằng không hề vững chắc.”



Nghe vậy, ta mới yên lòng được một chút. Có điều, Cố Khanh Hằng nói giống như ta và Hạ Hầu Tử Khâm dự đoán, chẳng lẽ Hạ Hầu Tử Khâm có nhắc đến ta trước mặt y sao?



Đang suy nghĩ, y đã nhẹ nhàng đẩy tay của ta ra, bước về phía cửa nói: “Muội nghỉ ngơi đi, tất cả đều qua rồi.” Y vừa dứt lời, ta ngước nhìn y một lần nữa, đã thấy y phóng người nhanh như chớp ra rất xa.



Còn ta vẫn giống như người mất hồn, đứng ngơ ngác nhìn ra bên ngoài qua cánh cửa sổ.



Bên ngoài không còn thấy bóng dáng của y, nhưng chẳng biết tại sao ta không muốn xoay người lại.



Y nói, đã lâu rồi không gặp ta. Rồi còn nói không biết bao lâu nữa mới gặp lại ta.



Ta chỉ muốn hỏi, đã lâu là bao lâu rồi?



Nhớ lại những lời y nói vừa rồi, y nói nếu tin tưởng y thì hãy tin tưởng Hạ Hầu Tử Khâm.



Ta tin, đương nhiên ta rất tin tưởng. Ta chỉ cảm thấy lo lắng mà thôi.



“Nương nương?” Bên tai chợt vang lên giọng nói của Triêu Thần, ta giật mình nhìn về phía chiếc giường nhỏ, thấy nàng đã ngồi dậy, vội vàng đi về phía ta, lo lắng hỏi: “Nương nương làm sao vậy? Sao người lại đứng ở đây?”



Ta vội lắc đầu: “Không có gì, ta khát nước nên muốn uống nước thôi.”



Nàng vội xoay người đi lấy nước cho ta, vừa đưa cho ta vừa nói: “Hình như nô tì nghe thấy có người mới vừa đến? Có phải … Hoàng thượng đã tới hay không?” Lúc nàng hỏi, trên mặt hiện rõ nét mừng rỡ.



Ta nhận lấy chén trà nàng đưa tới, hớp một cái uống cạn, khẽ cười nói: “Lúc này sao Hoàng thượng đến được chứ. Chẳng qua vừa rồi có gió lớn thổi qua nên cánh cửa sổ bị mở ra ấy mà.”



Triêu Thần nghi ngờ quay đầu lại nhìn, ta đặt chén trà xuống, xoay người nói: “Ta đóng lại rồi. Triêu Thần, đi ngủ đi.” Ta vừa nói xong, đã bước thẳng đến giường.



Nghe ta nói như thế, Triêu Thần cũng không nói gì nữa, cẩn thận liếc nhìn cánh cửa sổ, xác định đã đóng lại kỹ càng, mới xoay người lại nằm xuống chiếc giường nhỏ kia.



Ta nằm nghiêng người, mở to mắt nhìn về phía cánh cửa, cả người ngẩn ngơ như mất hồn. Ta chợt nhớ tới, bây giờ ta đang ở trong lãnh cung, nếu thuốc nước của ta hết thì phải làm như thế nào? Đúng rồi, ta vẫn chưa nói cho Hạ Hầu Tử Khâm biết, thuốc nước của ta là do Tô Mộ Hàn đưa cho.



Lấy chiếc bình nhỏ đựng thuốc nước ra, lắc lắc mấy cái, còn hơn một nửa, còn chừng này thì ta có thể dùng trong một tháng nữa.



Đột nhiên ta lại có cảm giác, có lẽ đây chính là lọ nước thuốc cuối cùng ta sẽ dùng. Nhưng bây giờ ta không thể không có nó được.



Hạ Hầu Tử Khâm đã nói, với tội khi quân hắn cũng không bảo vệ ta được.



Ta khẽ thở dài, hy vọng trong mấy ngày này, không có người nào khác đến lãnh cung.



Triêu Thần vẫn giống như ngày hôm qua, trời chưa sáng đã thức dậy đi ra ngoài.



Sáng sớm, lúc nàng đưa cơm tới, không giữ được sự bình tĩnh như trước mà ngạc nhiên kêu lên: “Nương nương, sao người lại không bôi thuốc nước nữa?”



Ta cười nói: “Không sao, ở đây không có ai đến.”



Ta nghĩ, ta nên dùng tiết kiệm thì hơn, tránh cho đến lúc cần lại không có.



Triêu Thần nghĩ ngợi gì đó nhưng cũng không nói gì.



Những ngày ở lãnh cung trôi qua rất nhanh.



Ta nghe nói, chuyện thích khách ở Nam Sơn cuối cùng đã được giải quyết. Nghe nói kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này là Tả thị lang của bộ Binh. Vào năm Nguyên Quang thứ hai, cha của y đã đánh chết một người dân ở bên đường, việc này vốn đã bị người khác nhấn chìm xuống, nhưng Hạ Hầu Tử Khâm đã điều tra rõ ràng nên ra lệnh xử trảm. Vì thế y oán hận trong lòng, muốn ám sát Hoàng thượng trước mặt mọi người.



Đương nhiên ta biết việc này không phải là như vậy. Chẳng qua ta không biết người vu oan cho Tả thị lang của bộ binh kia rốt cuộc là Diêu Hành Niên hay là Hạ Hầu Tử Khâm. Đó là chuyện ta không thể biết. Sau đó Diêu Hành Niên rời khỏi hoàng đô, quay trở về Thương Châu. Những chuyện sau này của phi tần trong hậu cung, ngoại trừ thỉnh thoảng xảy ra vài chuyện lộn xộn nhỏ nhặt, cũng không có chuyện lớn gì khác.



Xem ra Diêu thục phi điều tra long thai trong bụng Thiên Phi không có manh mối gì. Nếu không, nàng ta nhất định sẽ không bỏ qua. Ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ, lúc đó ta điều tra chuyện này cũng không phải một hai lần gì, nhưng cuối cùng cũng không có manh mối gì. Những chuyện mà chúng ta điều tra được lại hoàn toàn khác xa so với lời Thư quý tần nói. Nói về việc này, ta thật sự cảm thấy lo lắng không yên. Chẳng lẽ, đúng là Thư quý tần nhầm lẫn rồi sao?



Hoặc là bây giờ, Diêu thục phi vẫn đang suy nghĩ, có lẽ ngày đó ta cố ý nói những lời này cho cung nữ của nàng ta nghe. Nhưng trên thực tế, vốn không có việc này, chẳng lẽ nàng ta nghĩ ta muốn làm cho nàng ta ra tay để hại Thiên Phi sao?



Ta khẽ lắc đầu, việc này đừng nói nàng ta nghi ngờ, mà ngay cả ta cũng vậy, ta thực sự không nghĩ ra.



Mới đó mà đã đến đầu tháng sáu.



Ở trong lãnh cung hai tháng, Hạ Hầu Tử Khâm chỉ ghé qua bốn lần. Mỗi lần hắn tới, Triêu Thần đều nói cho ta biết trước, ta sẽ bôi thuốc nước. Hắn không đến, ta sẽ không bôi.



Vì thế việc này hắn không biết, cho nên cũng không hỏi đến.



Ta chỉ không muốn cho hắn biết, ta có ý định muốn ra khỏi lãnh cung.



Mỗi lần hắn đến đều vội vã, đến vào lúc đêm khuya rồi lại vội vã đi ngay. Chưa bao giờ ở lại qua đêm, ta cảm thấy dường như hắn cố gắng hết sức tránh cùng chung giường với ta.



Nhớ lại đêm đó hắn nói, hắn ở đây làm chuyện không lý trí …



Ta nghĩ không ra, rốt cuộc là hắn đang ám chỉ điều gì?



Vào hè, mưa giông càng ngày càng nhiều. May mắn là có Triêu Thần ở bên cạnh ta, ta không phải khổ sở chịu đựng những cơn sấm sét kinh người một mình. Ta thật may mắn vô cùng vì Hạ Hầu Tử Khâm đã để Triêu Thần lại cho ta, và cũng cảm kích Thái hậu ngày đó đã tin tưởng ta, không đánh chết Triêu Thần.



Đêm nay, ta và Triêu Thần vừa mới đi ngủ, đột nhiên nghe thấy trên bầu trời “Ầm ầm” một tiếng thật lớn, ta sợ đến mức không kìm được kêu to lên. Triêu Thần vội vàng chạy lại ôm lấy ta, an ủi: “Nương nương đừng sợ, có nô tì, có nô tì ở đây. “



Đã bao nhiêu năm rồi mà ta vẫn không thể thay đổi được.



Ta nằm ở trong ngực nàng run rẩy không ngớt.



Một lát sau, lại nghe một tiếng sét kinh hoàng đánh xuống, ngoại trừ tiếng ầm vang trên bầu trời, dường như bên ngoài còn truyền đến những tiếng “ầm ầm” vang dội. Lần này còn rõ ràng, vang vọng hơn so với lần trước rất nhiều.



Ta cảm thấy trái tim mình đập điên cuồng, lại cảm giác được cánh tay Triêu Thần ngày càng siết chặt lấy ta. Nàng vẫn nhỏ nhẹ như trước: “Nương nương, không sao đâu, mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi.”



Ta ôm chặt lấy cánh tay nàng, không thể nào nhắm mắt lại được, hai mắt mở to nhìn thẳng ra bên ngoài.



Sấm sét ngày càng dày đặc, trên bầu trời tối đen, bỗng hiện lên những luồng chớp sáng trắng xé toạc bầu trời.



Ngay sau đó, những hạt mưa lớn rơi thẳng xuống trên mặt đất, những tiếng “Ào ào ——” kéo đến không ngớt.



Sấm sét vào ban đêm, càng làm cho ta cảm thấy tim đập nhanh không ngớt.



Triêu Thần vẫn ôm ta, trận mưa này không biết kéo dài bao lâu, mới dần dần nhỏ lại. Ta cũng nhớ không rõ nó tạnh hẳn khi nào. Chỉ biết là, sáng sớm hôm sau lúc tỉnh lại phát hiện mình đã bình yên nằm trên giường, trên người đang đắp chiếc chăn mỏng. Lúc đứng lên mới phát hiện Triêu Thần đã ra ngoài tự lúc nào, trong phòng lại chỉ còn lại một mình ta.



Ta nghĩ ngợi một lát rồi đứng lên.



Lúc ta đẩy cửa ra múc nước rửa mặt chải đầu, bỗng nhiên nhìn thấy một thái giám đi qua cách đó không xa. Ta giật mình, cuống quít đóng cửa phòng lại, hôm nay là ngày mấy? Ta nghĩ lại thật kỹ, mới là ngày năm tháng sáu, không phải cuối tháng, các cung nhân chưa đến lãnh cung quét dọn như thường lệ. Như vậy, sao tên thái giám kia lại ở đây chứ?



Ta đứng suy nghĩ một lúc lâu mới xoay người lại, mặc kệ mọi chuyện, ta phải thoa thuốc nước để ra ngoài xem thử rốt cuộc là chuyện gì.



Ta bưng chậu nước, lúc ra múc nước để rửa mặt chải đầu, lại nghe thấy tiếng nói chuyện ở thiên điện bên cạnh. Nghe kỹ thì thấy không chỉ có một người.



Ta hơi tò mò bước đến gần nơi phát ra tiếng nói thì nhìn thấy rất nhiều cung nhân.



Ta bước về phía trước, nhìn thấy bức tường phía trên thiên điện sập hơn một nửa. Những cung nhân này đang cẩn thận dỡ đống gạch ngói bể nát xuống. Trên mặt đất có thể nói là một đống hỗn độn. Ta mới nhớ lại tiếng sấm vô cùng kinh hoàng hôm qua.



Thì ra, đó không chỉ có tiếng sấm mà còn có tiếng vách tường của thiên điện bị đánh nát hơn phân nửa. Đứng nhìn qua bức tường bị phá nát kia từ xa xa, ta cũng có thể nhìn thấy ở bên trong đã bị trận mưa to đêm qua xối ướt đẫm. Đồ vật bên trong vô cùng kinh khủng.



Nhìn cảnh tượng này, ta cảm thấy hơi sợ hãi.



Chợt nghe thấy giọng nói the thé của người thái giám trông coi: “Mọi người nhanh tay một chút đi, hôm nay, trước khi trời tối nhất định phải xử lý sạch sẽ đống đổ nát trên mặt đất! Còn nữa, những đồ vật bên trong điện chuyển hết ra ngoài. Ướt hay không ướt gì cũng đem ra. Thái hậu nói, cố gắng thu dọn hết những đồ vật dẫn sét mang ra ngoài.”



Một tên thái giám khác bước lên phía trước nói: “Nhiều đồ như vậy, trước khi trời tối làm sao xử lý hết được ạ. Công công, ngài nói thử xem trận sấm sét này cũng thật là, đang yên đang lành tự nhiên lại đánh vào bên này!”



Người thái giám trông coi hừ một tiếng nói: “Đây là sấm sét do trời đánh, ngươi quản được sao! Còn vì nguyên nhân gì nữa chứ, lãnh cung này nhiều năm rồi chưa được tu sửa, nên hứng trọn trận sấm sét đêm qua. Ngươi mau thắp hương bái Phật đi! Đến lúc đó còn gọi các ngươi đi sửa chữa một lần nữa, các ngươi đừng vội! Đừng nói lời vô ích nữa, còn không mau đi làm đi!”



Vẻ mặt tên thái giám kia ủ rũ, thở dài, cuối cùng y đành bước vào bên trong thiên điện.



Tên thái giám trông coi kia lại bảo: “Tất cả nhanh tay nhanh chân lên! Thái hậu nói, trong vòng năm ngày, nhất định phải sửa chữa hoàn thành nơi này! Bây giờ lãnh cung không phải trống không mà có người ở đấy!”



Lời của y làm cho ta hơi kinh hãi, người này đương nhiên là đang nói đến ta.



Có lẽ Thái hậu cũng không muốn để cho nhiều người ra ra vào vào lãnh cung như vậy.



Ta nhìn lại cảnh tượng phía bên kia, một đống hỗn độn không ra hình dáng gì, bị hư hỏng nặng như vậy, ngay cả nóc nhà cũng phải sửa chữa, lại còn nửa vách tường nữa chứ. Thái hậu hạ lệnh trong năm ngày phải hoàn thành, nói thật, là rất khó khăn.



Ta khẽ lắc đầu, đây không phải là chuyện ta nên quan tâm.



Ta xoay người, múc nước, trở về phòng rửa mặt chải đầu xong nhưng không hề đi ra ngoài. Hôm nay, ta thật sự phải bôi thuốc nước. Hoặc là nói mấy ngày này ta đều phải bôi để tránh cho người khác nhìn thấy.



Bởi vì có nhiều người nên khi Triêu Thần đưa cơm cho ta, càng không dám ở lại lâu. Ta và nàng chỉ dám mỉm cười với người đối diện mà thôi.



Ngày hôm đó, lãnh cung không còn lạnh lẽo như thường ngày, ở bên ngoài khắp nơi là tiếng bước chân đi lại.



Mãi đến buổi tối, mới yên tĩnh lại.



Ta ngồi ở trong phòng một lát rồi thổi tắt đèn, lúc đi đến đầu giường, chợt nghe thấy ở phía sau lưng cánh cửa phòng bị người khác đẩy ra. Ta tưởng Triêu Thần, lúc quay đầu lại bỗng nhiên thấy một bóng người bước lại gần sát.



Ta chưa kịp phản ứng, cả người đã bị người đó ôm chặt lấy.



Nghe hắn nhỏ giọng nói: “May mắn là nàng không sao, trẫm thật sự rất lo lắng.”



Ta ngẩn ngơ cả người, ta nghĩ nhất định là hắn nghe nói đêm qua thiên điện của lãnh cung bị sét đánh sập nên mới đến đây. Ta đưa tay đẩy hắn nói: “Thiếp không ở thiên điện, sao có chuyện gì được chứ? Hoàng thượng…”



Hắn chậm rãi buông vòng tay đang ôm chặt lấy ta ra. Hôm nay không có trăng, ta không nhìn thấy rõ mặt hắn. Nhưng lại không thể thắp đèn lên.



Bàn tay to lớn của hắn xoa xoa mặt ta, nghe hắn thở dài nói: “Trẫm cho rằng, lãnh cung là chỗ an toàn nhất hậu cung, không ngờ …”



Ta đưa tay cầm lấy tay hắn, mỉm cười: “Ở đây đương nhiên là chỗ an toàn nhất, chẳng qua là chuyện bất ngờ thôi mà, Hoàng thượng không cần phải lo lắng.” Vừa mới thốt ra ta không biết tại sao, chính bản thân ta lại đột nhiên ngơ ngẩn.



Chuyện bất ngờ …



Ta nhớ tới một số chuyện, đột nhiên cảm thấy trong đầu lóe sáng.



Trong căn phòng tối tăm, yên tĩnh, hắn không thể nhìn thấy rõ nét mặt của ta, chỉ kéo ta lại bên giường, cả hai cùng ngồi xuống. Lúc này mới nghe hắn nói: “Triêu Thần nói nàng sợ sấm sét. Mỗi lần sét đánh, trẫm đều đứng ngồi không yên, nhưng trẫm không thể lúc nào cũng đến được. Hôm qua nguy hiểm như vậy, trẫm lại không có mặt ở đây. Hôm nay trẫm tới thì lại không có sấm sét.”



Ta nghe ra trong lời nói của hắn ẩn chứa sự tự trác, khiến ta cảm thấy chua xót trong lòng.



Ta cầm tay hắn khẽ nói: “Hoàng thượng không cần phải nhớ thiếp, nếu lúc nào chàng cũng nhớ thiếp như vậy, mới khiến cho thiếp cảm thấy không yên lòng.” Ta cúi người, ôm lấy cơ thể hắn, nhỏ giọng nói: “Trước mắt chuyện triều chính rất nhiều, chàng cần phải chuyên tâm. “



Hắn ngẩn người ra, cuối cùng cười rộ lên: “Sao nàng biết trẫm không chuyên tâm?”



Ta cười: “Thiếp đoán.”



Hắn hơi trầm giọng, mở miệng nói: “Nàng yên tâm, cái gì quan trọng cái gì không, trong lòng trẫm hiểu rõ ràng. Sau khi Diêu Hành Niên trở về Thương Châu vẫn chưa có động tĩnh gì, trẫm phái đi người thăm dò, cũng không thấy lão ta và Bắc Tề có bất kỳ mối liên hệ nào.”



Ta im lặng lắng nghe, nếu thực sự không có bất cứ động tĩnh gì thì quá tốt, chỉ sợ y có động tĩnh mà bên này lại không hề hay biết.



Nghĩ như vậy, trong lòng ta không khỏi chấn động. Nhưng ta lập tức mỉm cười, Hạ Hầu Tử Khâm phái người đi, ta phải tin tưởng người của hắn.



Hắn lại nói: “Có điều … Nam Chiếu lại ngấm ngầm có hành động.”



Trong lòng ta kinh ngạc, vội la lên: “Cùng với Bắc Tề sao?”



Hắn lại lắc đầu: “Không phải. Chỉ là hoàng đế Nam Chiếu tập trung rất nhiều quân lính ở phía đông bắc.”



Ta im lặng không nói gì, phía đông bắc Nam Chiếu giáp ranh giới với Thiên triều, mà phía bắc của nó chính là Bắc Tề, hoàng đế Nam Chiếu đột nhiên làm như vậy, đương nhiên là muốn khiến cho Hạ Hầu Tử Khâm chú ý. Lần trước ta cho rằng Nam Chiếu với Đại Tuyên và Bắc Tề có mối liên hệ. Nhưng Hạ Hầu Tử Khâm lại nói, Đại Tuyên và Nam Chiếu không liên quan gì nhau. Có thể là vì, Đại Tuyên và Thiên triều không đặt mối quan hệ hai bên. Nhưng Nam Chiếu và Bắc Tề vẫn có khả năng, phải không?



Có điều nếu bọn họ liên thủ xuất binh, sẽ lấy lý do gì?



Không có lý do thì không thể khai chiến.



Ta giơ tay lên, xoa xoa khuôn mặt của hắn, cảm giác được đôi lông mày của hắn đang nhíu chặt. Ta nhẹ nhàng xoa xoa giúp hắn, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng không nên giam thiếp vào lãnh cung.”



Hắn giật mình, ta lại nói: “Lúc đó Thái hậu giam thiếp vào lãnh cung chẳng qua lấy lý do là mạo phạm người mà thôi, đó cũng không phải là chuyện lớn lao gì. Mặc dù Dao phi cho rằng là bởi vì chàng hiểu lầm thiếp với Hàn vương nên mới làm như vậy, nhưng cuối cùng đó không phải là lý do của Thái hậu. Chỉ cần Thái hậu chịu suy nghĩ biện pháp là có thể thả thiếp ra ngoài. Không phải sao?”



“A Tử …”



Hắn mới mở miệng đã bị ta cắt ngang: “Thiếp biết, lúc đó chàng không thể không làm như vậy, cũng vì lo lắng không biết có phải Dao phi cấu kết với Diêu tướng quân hay không, hoặc là nói, Bắc Tề cấu kết Diêu tướng quân để tính kế này. Nhưng bây giờ Diêu tướng quân đã trở về Thương Châu, chỉ cần chàng thuyết phục Thái hậu thả thiếp ra, chỉ cần thả ra chứ không cần khôi phục địa vị của thiếp. Sau này dù Diêu tướng quân có biết, cũng không thể nói được gì. Dù sao việc này cũng đã trôi qua lâu thế rồi.”



Hắn không đồng ý: “Việc này tuyệt đối không được.”



Ngày trước hắn đã từng nói, phong ta làm phi là muốn ta sống sót ở hậu cung, rồi đem ta giam vào lãnh cung cũng như thế. Bây giờ ta nói như vậy, nhất định là hắn sợ không khôi phục địa vị của ta mà thả ta ra thì ta chẳng khác gì con kiến, bất cứ ai cũng có thể xuống tay giết chết ta.



Có điều vừa muốn thả ta ra, vừa muốn khôi phục địa vị của ta là chuyện không thể.



Bởi vì trong mắt Dao phi, hắn đối với ta đã không còn yêu thương gì nữa, không phải sao?



Nhưng ta muốn ra ngoài, chuyện của Tô Mộ Hàn, ta nhất định phải làm cho rõ ràng. Mà việc này, ta lại không thể nói thẳng với Hạ Hầu Tử Khâm được.



Ta đang định nói tiếp thì hắn lại nói: “Trẫm đã đồng ý với Cố Khanh Hằng, thời gian này nhất định phải giữ nàng ở đây, đợi đến khi y trở về.”



Ta giật mình thốt lên: “Không phải Khanh Hằng đang ở hoàng đô sao?”



Lúc này ta mới nhớ tới lời của Cố Khanh Hằng nói, không biết bao lâu nữa mới đến thăm ta. Ta vốn cho rằng, y không biết khi nào mới đến lãnh cung thăm ta được, thì ra không phải như vậy sao?



Ta cảm thấy rõ ràng cơ thể của hắn khẽ run lên, giống như lời vừa rồi là hắn lỡ lời nói ra. Một lát sau mới nghe hắn nói: “Ừ, trẫm phái Khanh Hằng ra ngoài làm một số chuyện.”



Hắn nói làm làm một số chuyện, Cố Khanh Hằng lại nói, tất cả mọi chuyện.



Ta không biết rốt cuộc hai người bọn họ giấu giếm ta điều gì, lúc này ta không chịu nổi nữa, nên thăm dò hắn: “Hoàng thượng phái Khanh Hằng đi làm chuyện gì?”



Hắn lại thờ ơ nói: “Trẫm phái y đi giám sát Diêu Hành Niên.”



Giám sát Diêu Hành Niên sao?



Ta biết hắn đang gạt ta. Nếu không lúc đầu nhắc tới chuyện phái người đi giám sát Diêu Hành Niên lại không nói đến tên Cố Khanh Hằng. Bây giờ lại nói với ta, phái Cố Khanh Hằng đi Thương Châu, đương nhiên là ta không tin. Nhưng chuyện đã đến nước này, dù ta có hỏi lại cũng phí công mà thôi.



Rõ ràng là hắn và Cố Khanh Hằng đều muốn gạt ta việc này.



Không biết vì sao, càng ngày ta càng cảm thấy, chuyện hắn và Cố Khanh Hằng gạt ta có liên quan đến những lời nói của hắn lúc hắn đến lãnh cung thăm ta lần đầu tiên. Nhưng đến cuối cùng là vì sao thì ta nghĩ không ra.



Chỉ vì hai người bọn họ đều cẩn thận quá mức, không hề để lại cho ta một chút dấu vết gì.



Ta không nói gì nữa, hắn bỗng nhiên cúi người xuống ôm lấy ta, thở dài nói: “Chờ đến một ngày nào đó, nàng tẩy sạch nước thuốc trên mặt đi, sợ là không còn ai nhận ra nàng nữa. A, đúng vậy, ai có thể nghĩ rằng một người con gái đẹp như vậy lại là nàng chứ.”



Hắn khẽ cười, giọng nói tràn đầy sự vui thích. Mà ta lại bỗng nhiên ngẩn ngơ, lời của hắn rốt cuộc là có ý gì?



Đợi đến lúc ta tẩy sạch nước thuốc trên mặt đi, không còn ai nhận ra ta …



Vì sao hắn lại nói những lời này, làm cho ta nghe xong cảm thấy tim đập nhanh như vậy?



Ta hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên nắm lấy vạt áo của hắn hỏi: “Hoàng thượng muốn cho thiếp xuất cung sao?” Nếu không, ta không thể nghĩ ra, đang yên lành tự nhiên hắn lại nói như vậy. Chẳng lẽ vừa rồi lúc hắn vào nói rằng lãnh cung cũng không an toàn, chính là ý này sao?



Hắn không do dự đáp lại ngay: “Không muốn.”



Ta im lặng không nói gì nữa, chỉ sợ là trong lòng hắn không muốn, nhưng không thể không làm như thế.



Ta giật mình, vì sao ta lại có suy nghĩ kỳ lạ như vậy?



Ta ngước mắt, nhìn thẳng lên khuôn mặt hắn. Trong ánh sáng mờ mờ, ta không thấy rõ mặt của hắn, chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ. Hắn bỗng nhiên cúi người xuống, đôi môi mỏng khẽ đặt lên môi ta, nhẹ nhàng nói: “Trẫm muốn giữ nàng bên cạnh, vĩnh viễn.”



Ta cười nói: “Vậy Hoàng thượng hãy để thiếp tẩy nước thuốc trên mặt, dùng một thân phận hoàn toàn mới, đi bên cạnh chàng.”



Hắn lại lắc đầu: “Không, nàng chính là Tang Tử, chỉ là Tang Tử. Trẫm sẽ không bao giờ làm như vậy, trẫm không muốn nàng che giấu thân phận của mình để đứng bên cạnh trẫm.”



Cuối cùng ta lại là người ngơ ngẩn, Hạ Hầu Tử Khâm, hắn kiêu ngạo như vậy, vì thế hắn cũng hiểu sự kiêu ngạo của ta. Mặc dù ta chịu từ bỏ sự kiêu ngạo của mình, từ bỏ thân phận của Tang Tử, hắn cũng sẽ không đồng ý.



Ta thật sự không yêu nhầm người.



Chàng hiểu ta.



Còn chuyện nước thuốc của ta từ đâu đến, hắn chưa bao giờ hỏi một câu. Ta nghĩ ngợi, cuối cùng cũng không nói gì. Vì chuyện này liên quan đến Tô Mộ Hàn, lúc chưa điều tra rõ thân phận của Tô Mộ Hàn, ta không muốn nói chuyện về y với hắn. Nhưng thông minh như hắn chắc hẳn cũng đoán được mấy phần.



Lòng ta khẽ lay động, nếu như hắn thực sự đoán đúng, vậy hắn sẽ âm thầm phái người đến ngôi chùa đó, canh chừng người đưa nước thuốc đến cho ta.



Có lẽ, nếu có thể đợi được người đưa nước thuốc kia đến, cũng là một chuyện tốt.



Người đó cũng xem như là một người biết rõ mọi chuyện chăng?



Có điều ở bên cạnh ta, còn có một người còn rõ ràng hơn.



Vì thế lần này, cho dù hắn không muốn ta ra ngoài, ta cũng phải ra.



Một lát sau mới nghe hắn nói: “Mấy ngày tới có thể còn sét đánh nữa, nàng không cần sợ, chuyện xảy ra giống hôm qua là tình huống cực kỳ hiếm hoi. Nơi này là chính điện, sẽ không bị sét đánh trúng đâu.”



Ta đã hiểu ý hắn, bây giờ hắn phải quay về, cho nên mới nói chuyện này với ta.



Ta gật đầu: “Hoàng thượng không nên làm việc quá sức, cần phải bảo trọng long thể.” Mỗi lần hắn đến với ta đều có vẻ rất mệt mỏi, mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng không có ai chia sẻ với hắn.



Hắn cười khẽ: “Trẫm biết, trẫm hứa với nàng, sẽ cố gắng không gục ngã.” Vừa nói xong hắn đã buông lỏng đôi bàn tay đang ôm lấy ta ra, đứng dậy đi ra bên ngoài.



“Hoàng thượng.” Ta không đành lòng nên gọi hắn.



Bước chân của hắn dừng lại, khẽ xoay người lại nhìn ta, ta cười miễn cưỡng nói: “Không có gì, chỉ muốn nhắc nhở chàng cẩn thận với chân bàn trong phòng.” Trong phòng rất tối, nếu không cẩn thận sẽ đá trúng chân bàn.



Hắn khẽ giật mình, cuối cùng cười lên thành tiếng, mở miệng trêu chọc ta: “Nàng sợ cái gì, lần này nếu đá phải nó, chẳng lẽ trẫm có thể lôi nó ra ngũ mã phanh thây được sao?”



Đương nhiên rồi, chẳng lẽ bây giờ hắn lại nói, nếu cái chân bàn vướng víu này làm hắn đau, hắn sẽ cho người đến chẻ nó ra đưa đến Ngự thiện phòng sao? Xem ra, hắn vẫn còn nhớ rất rõ chuyện lần đó. Nghĩ tới ta cũng che mặt cười rộ lên.



Hắn khẽ hừ một tiếng, xoay người bước ra ngoài.



Một lát sau, đã nghe thấy có tiếng người bước vào, nghe nàng nói: “Nương nương, là nô tì.”



Ta đương nhiên biết là Triêu Thần, liền quay sang nói với nàng: “Không cần qua đây hầu hạ, đêm nay trời rất tối, ngươi hãy nằm trên chiếc giường nhỏ bên đó nghỉ ngơi đi, ta cũng đi ngủ.”



Triêu Thần chần chờ một lúc, cuối cùng cũng vâng dạ không bước qua nữa.



Ta chợt nhớ tới câu nói của Hạ Hầu Tử Khâm, mấy ngày tới có thể còn sét đánh nữa, hắn còn nói, ở đây là chính điện, sét đánh không tới được.



Ta nghĩ, ta đã tìm ra cách rồi.



Ngày hôm sau, lúc bước ra cửa, ta đi ngang qua trước khu vực sửa chữa thiên điện nhìn lướt qua, quả nhiên đã thấy cái thang dài. Khóe miệng ta khẽ mỉm cười, chẳng tỏ vẻ gì chỉ im lặng bước đi.



Tìm khắp trong lãnh cung, cuối cùng ta cũng tìm được một bộ giá cắm nến, phía trên phủ một lớp bụi thật dày, nhưng chuyện đó ta cũng chẳng quan tâm. Cầm vào phòng đặt trên bàn, nhìn nhìn ngắm ngắm một hồi vẫn thấy nó quá ngắn.



Ta nhìn khắp căn phòng, ngoại trừ mấy cây trâm trên bàn trang điểm thì không tìm không thấy những thứ khác có cùng chất liệu. Ta thở dài một tiếng, lúc xoay người lại vô tình nhìn thấy cái móc treo màn trên nóc, trong lòng ta khẽ chấn động!



Ta vội đứng dậy bước lên, lấy cái móc xuống, nó được làm bằng đồng. Mặc dù ở đây là lãnh cung, nhưng những đồ vật vẫn được những tay thợ khéo léo làm rất tinh xảo. Cũng may nó chỉ được xoắn lại một cách đơn giản, nhưng để kéo thẳng nó ra cũng tốn chút thời gian.



Kéo một hồi lâu, cái móc kia đã thẳng ra. Ta mang tới giá cắm nến, cố sức cắm thanh đồng kia vào đó, như vậy nó cũng dài khoảng gần hai mươi tấc. Ta nghĩ chừng này là đủ rồi.



Đến buổi tối, ta ngồi một mình bên chiếc bàn chờ Triêu Thần đến. Hạ Hầu Tử Khâm mới đến hôm qua, nên hôm nay chắc chắn sẽ không tới. Mặc dù hắn chỉ đến vào đêm khuya, nhưng nếu hắn đến quá nhiều lần, vẫn sẽ khiến người khác chú ý.



Ta không tắt ngọn đèn nhỏ trong góc phòng, dưới ánh đèn leo lét, có thể thấy rõ những đồ vật trong phòng.



Lúc Triêu Thần tới, thấy ta ngồi một mình bên cạnh bàn, nàng giật mình bước lên trước hỏi: “Nương nương làm sao vậy?”



Ta đứng dậy nhìn nàng nói: “Ra ngoài giúp ta mang cái thang dài vào đây.”



Triêu Thần biến sắc, nhíu mày hỏi: “Nương nương muốn mang cái thang kia vào đây làm gì?”



Ta bước chăm chăm về phía trước, nhỏ giọng nói: “Bây giờ đừng hỏi nhiều, ta lấy nó đương nhiên là có việc cần dùng. Ban ngày ta đã nhìn thấy nó, nhưng cái thang này dài quá, sợ là một mình ta không di chuyển được. Vì vậy đành chờ ngươi đến giúp.”



Nghe vậy, Triêu Thần lại càng không hiểu, đang muốn hỏi tiếp thì lại thấy dáng vẻ kiên quyết của ta nên đành im lặng không hỏi nữa.



Lúc này, hai người bọn ta đã đến Thiên điện, cái thang kia vẫn dựa vào tường. Ta gọi Triêu Thần đến cả hai cùng dùng sức chuyển nó vào phòng.



Thật nặng quá.



Triêu Thần vội nói: “Nương nương, cái thang này rất nặng, nô tì có thể chịu đựng được, còn người…”



“Ta không sao.” Ta cắn răng nói, thật may mắn vì ta không phải là một cô gái yếu đuối.



Triêu Thần định nói gì đó, ta lại nói: “Đi thôi, mọi chuyện đều ổn!”



Nàng giật mình, nhưng lúc này cũng biết nên giữ sức để di chuyển cái thang vào bên trong nên không nói thêm gì nữa. Thiên điện và chính điện cách nhau một khoảng, ta và Triêu Thần đi được một chút phải dừng lại nghỉ mệt, một lúc lâu sau cuối cùng cũng đã tới cửa. Lúc đặt được cái thang ở bên ngoài, ta và nàng đều mệt đến mức thở không ra hơi.



Cả hai cùng ngồi xuống bậc thang, thở hổn hển, khi ngước mắt lên nhìn nhau hai người đều bật cười.



Triêu Thần cau mày nói: “Nương nương muốn làm gì vậy?” Nàng ngước mắt liếc nhìn, vừa cười vừa giỡn: “Chẳng lẽ người muốn trèo lên trên nóc ngắm sao ư?”



Ta khẽ cười, đương nhiên là muốn trèo lên nóc nhà nhưng không phải để ngắm sao. Hôm nay không có trăng, mà cũng chẳng nhìn thấy ngôi sao nào cả.



Ta không trả lời, ngồi nghỉ một chút rồi đứng dậy, vào trong lấy đồ ta đã chuẩn bị ngày hôm nay ra, đưa cho Triêu Thần: “Trước tiên ngươi cầm giúp ta thứ này, lát nữa đưa lên cho ta.”



Vừa dứt lời, ta cũng không quan tâm đến sự kinh ngạc của nàng, trèo lên cái thang. “Nương nương…” Triêu Thần hoảng hốt chạy qua kêu lên: “Người muốn làm gì vậy? Người mau xuống đi để nô tì làm cho. Nương nương”, “Xuỵt ——” ta quay đầu lại trừng nàng một cái, nhỏ giọng trách mắng: “Muốn mọi người bên ngoài nghe thấy cả sao?”



Lúc này Triêu Thần mới sợ hãi im lặng, nhưng ta nhìn thấy trong đôi mắt nàng vẫn tràn đầy vẻ lo lắng. Ta không nhìn nàng, chỉ đưa tay nói: “Đưa nó cho ta.”



Nàng chần chờ một lát mới đưa cho ta.



Ta nắm chặt lấy nó, một tay vịn thang trèo lên trên. Thật là cao, ta hơi sợ, không dám nhìn xuống dưới. Cuối cùng cũng lên đến nóc nhà, ta cầm cái giá cắm nến đặt lên mái nhà trước, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí trèo lên trên.



Lúc xoay người lại, ta thấy bên ngoài lãnh cung khắp nơi đều là đèn đuốc sáng trưng.



Nơi nơi đều là đèn lồng, những đốm sáng lấm tấm trong màn đêm, đẹp cực kỳ.



Triêu Thần còn nói ngắm sao ư, thật ra ta cảm thấy ngồi ở đây ngắm cảnh đêm trong cung cũng không tệ chút nào. Vừa suy nghĩ ta lại nhịn không được muốn bật cười. Sau đó, ta khẽ ho một tiếng, ta đi lên đây không phải để chơi đùa.



Ta nắm chặt giá cắm nến trong tay, cúi thấp người trèo lên trên mái.



Tìm một chỗ nhét nó vào rồi dùng mấy miếng gạch ngói chặn lại, ta dùng tay thử đẩy đẩy mấy cái thấy nó đứng vững mới yên tâm. Ta hít một hơi thật dài rồi quay xuống theo đường cũ



Triêu Thần lo lắng chờ ở dưới, thấy ta đi xuống, nàng mừng rỡ nói: “Nương nương, cuối cùng người cũng xuống rồi!”



Ta gật đầu nói: “Tạm thời đừng nói gì cả, trước tiên phải trả cái thang này về chỗ cũ đã.”



“A.” Triêu Thần bất giác bật thốt một tiếng.



Ta cười: “A gì chứ, nhanh lên một chút.” Ngày mai, nếu để người ta nhìn thấy cái thang này xuất hiện ở đây, sẽ không hay chút nào.



Thấy ta xoay người di chuyển cái thang, Triêu Thần bước lên trước giúp ta. Cả hai lại tốn không ít sức lực mới đem cái thang về chỗ cũ được, đến nơi thì đã mệt không chịu nổi, cùng dìu nhau về phòng, lúc vào phòng ta và nàng cùng ngồi vật xuống mép giường thở hổn hển.



Cuối cùng Triêu Thần không nhịn được, hỏi ta: “Nương nương đem đồ vật kỳ lạ đó cắm lên nóc nhà làm gì?”



Đồ vật kỳ lạ? Có lẽ do ta cắm cái móc đã được kéo thẳng lên giá cắm nến nên nàng mới cảm thấy kỳ lạ chăng?



Ta đang định nói lại nghe nàng kêu lên một tiếng: “A, cái màn này sao lại thiếu một cái móc?”



Ta ngoái đầu nhìn lại, cười nói: “Cái móc đó cắm vào giá nến rồi.” Nhìn đôi mắt tràn đầy kinh ngạc của nàng, ta lại nói: “Ta cắm lên nóc nhà để thu sét.”



Triêu Thần giật mình hoảng hốt, một lúc sau mới nói: “Nương nương người … Người nói cái gì?”



“Thu sét.” Ta lặp lại lần nữa. Ta biết vì sao nàng cảm thấy kinh ngạc, vì bản thân ta sợ nhất là sấm sét.



Thu sét với ta mà nói, thật đúng là hành động điên rồ.



Nếu không phải trận mưa lớn đêm trước đánh sập hơn một nửa vách tường thiên điện thì ta cũng không nghĩ ra cách này. Mấy ngày tới, đương nhiên sẽ còn sét đánh, hôm đó nhìn vách tường thiên điện bị sét đánh sập, ta biết chắc chắn là trận sấm sét rất lớn. Huống chi, hôm đó thái giám giám sát cũng nói, lãnh cung đã lâu năm chưa được tu sửa. Chỉ cần có thể dẫn sét xuống đánh thủng chính điện, vậy thì không thể tránh khỏi phải sửa chữa nơi này. Một phế phi không thể ở lãnh cung trong thời gian sửa chữa nên đương nhiên phải dàn xếp một chỗ khác. Như vậy, ta có thể được thả ra một cách quang minh chính đại. Được thả ra mà không cần khiến Hạ Hầu Tử Khâm và Thái hậu ra mặt. Chẳng qua là thiên tai mà thôi, ai có thể quản được chứ? Mà cũng chẳng ai nói được gì cả.



Triêu Thần rốt cuộc cũng hiểu ra mọi chuyện, kinh ngạc nói: “Nương nương muốn ra khỏi lãnh cung phải không?”



Ta gật đầu nói: “Việc này không được nói cho bất cứ ai biết!” Nếu không phải một mình ta không di chuyển được cái thang dài kia. Ta cũng không tính nói cho Triêu Thần biết.



Nàng vội la lên: “Nương nương, muốn ra ngoài có rất nhiều cách, nhưng thu sét thì quá nguy hiểm! Không được.” Nàng đứng lên, “Nô tì phải đem vật kia xuống.”



Ta kéo nàng lại: “Cái thang kia không phải chỉ một mình ngươi có thể di chuyển được.” Huống chi, ta và nàng chuyển đi chuyển lại hai lần, lúc này tay chân đều run rẩy cả rồi. Giờ muốn chuyển lại là chuyện không thể.



“Thế nhưng…”



“Không có chuyện gì đâu.” Ta trấn an nàng: “Lúc sét đánh, chúng ta không ở trong phòng, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.” Tuy nói vậy nhưng trong lòng ta ngày càng căng thẳng, đó là điểm yếu của ta, điểm yếu cả đời không thay đổi được.



Triêu Thần lo lắng đến độ hai mắt đỏ ửng lên: “Vì sao nương nương lại chọn cách này? Nếu người thật sự muốn ra ngoài hãy để nô tì đi cầu xin Hoàng thượng và Thái hậu.”



Ta thở dài: “Việc này nếu có thể cầu xin bọn họ, ta cũng không cần phải làm như vậy.”



Nàng khẽ giật mình, ngẫm nghĩ một chút lại nói: “Vậy… Chúng ta có thể giả vờ như lãnh cung bị hỏa hoạn! Một khi lãnh cung cháy, nương nương cũng có thể thừa dịp ra ngoài.”



Triêu Thần cũng là một nha đầu thông minh, nhưng nàng suy nghĩ hơi đơn giản.



Ta lắc đầu nói: “Phóng hỏa không phải ta không nghĩ tới. Có điều bên ngoài lãnh cung còn có cả thị vệ. Nếu ta phóng hỏa, bên ngoài sẽ nhanh chóng phát hiện ra. Đến lúc đó, sẽ có người đến đây với tốc độ nhanh nhất để dập lửa. Nhưng sét đánh thì khác hẳn, vì lúc sét đánh xuống sẽ không có ai dám vào đây chặn lại. Trừ phi, người đó không muốn sống nữa. Hơn nữa, tốc độ sét đánh cũng rất nhanh.”



Lúc nói đến mấy từ không muốn sống nữa, ta thấy rõ ràng sắc mặt Triêu Thần thay đổi vô cùng khó coi. Đừng nói nàng, ta nghĩ sắc mặt của ta cũng hết sức khó coi. Ta sợ nhất là sấm sét mà.



Ta ngước mắt nhìn những thanh xà trên đỉnh đầu, tất cả đều làm bằng gỗ, đến lúc đó, nhất định chúng sẽ bị đốt cháy. Như vậy phải thật sự đi lấy nước rồi nhưng cũng không có ai phóng hỏa cả.



Một lúc lâu sau mới nghe Triêu Thần hỏi: “Vì sao nương nương nhất định phải ra ngoài vậy? Ở đây không phải rất an toàn sao ạ?”



Đúng, rất an toàn, nhưng cũng vì quá an toàn nên ta mới ngày càng không yên lòng. Sao ta có thể an nhàn một mình để cho bọn họ đối mặt với nguy hiểm được chứ?



Ta hít một hơi thật sâu. nói: “Việc này trong lòng ta hiểu rất rõ, phải nhớ kỹ, việc này ngàn vạn lần không thể nói cho bất kỳ ai biết. Nhất là Hoàng thượng, biết chưa?”



Triêu Thần do dự, thấy ta nhìn thẳng vào mắt nàng, nàng rốt cuộc mới gật đầu đầy khó xử.



Tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cơ hội nữa mà thôi.



Ta khẽ nhắm mắt lại, Thái hậu nói, trong vòng năm ngày phải sửa chữa hoàn thành nơi này, ta chỉ hy vọng trong khoảng thời gian này sẽ có sét đánh, đánh càng mạnh càng tốt.



Ngày hôm sau, thời tiết rất tốt, không hề có cảm giác trời sẽ đổ mưa hay sấm sét gì cả. Ta cảm thấy hơi thất vọng.



Ngày sau nữa cũng thế.



Ta không khỏi hơi phiền lòng.



Cuối cùng đến sáng sớm ngày thứ ba, ta sờ lên ghế đá bên ngoài sân, cảm giác được sự nóng ẩm trên đó. Cả ngày hôm qua không có gió, ban đêm còn oi bức hơn nhiều so với ban ngày. Trong lòng ta cuối cùng cũng không chịu nổi sự căng thẳng.



Mưa giông, sấm sét có lẽ sắp tới rồi.



Ta vừa cảm thấy vui mừng lại vừa sợ hãi.



Không khí hôm nay không bình thường, nếu có sét đánh, chỉ sợ sẽ là sẽ có sức tàn phá ghê gớm.



Ta nhìn thấy vẻ mặt của các cung nhân đang tu sửa thiên điện đều căng thẳng, lo lắng. Người thái giám trông coi kia lại nói: “Trời mưa xuống khác nào tìm đường chết chứ, tiến độ tu sửa lại phải chậm lại. Nếu như Thái hậu trách tội thì biết làm thế nào đây!”



Trong lòng ta mừng thầm, có lẽ qua tối nay, bọn họ còn phải tu sửa dài dài. Nhưng cũng may lãnh cung đã nhiều năm chưa được tu sửa, nên không tính là ta có ác ý hủy hoại nó phải không?



Ta lặng yên lui lại mấy bước, kiễng đầu ngón chân nhìn lên vật thu sét trên nóc nhà, xác định nó vẫn còn nguyên vẹn mới cảm thấy yên tâm.



Cũng may nóc nhà đủ cao, vật kia cũng không rõ ràng lắm nên căn bản không ai phát hiện ra.



Đêm nay, Triêu Thần tới rất sớm, ta thấy sắc mặt của nàng hơi khác thường, vừa vào cửa đã nói: “Nương nương, nô tì nghe bọn họ nói tối nay có mưa to.”



Ta gật đầu, ta biết.



Ta chờ đợi không phải là thời khắc này sao?



Nàng bước lại ngập ngừng nói: “Nương nương, người có muốn…” Nàng nhìn ta, muốn nói nhưng lại thôi.



Ta biết nàng muốn nói điều gì, chỉ lắc đầu nói: “Không sao đâu, lo lắng cũng không có tác dụng gì cả, không sao mà.”



“Nương nương…” Trong đôi mắt nàng thoáng mừng rỡ.



Mặc dù ta nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn hy vọng sét có thể đánh xuống. Dù sao, ta đã chuẩn bị lâu như vậy, không muốn uổng phí tâm trí và sức lực. Ta xoay người lại giật tấm màn bên cạnh xuống, dùng sức ném nó vắt qua thanh xà gỗ.



“Nương nương?” Triêu Thần nghi ngờ nhìn ta.



Ta nhỏ giọng nói: “Nếu có sét đánh xuống đến, chắc chắn sẽ đốt cháy những thanh xà gỗ kia, vậy thì ta dùng tấm màn này để trực tiếp dẫn ngọn lửa xuống dưới này.” Phía dưới là bàn, ghế tựa…



Ánh mắt của Triêu Thần nhìn ta ngày càng kinh hoàng hơn.



Nàng nhìn ta giống hệt lúc đó ta nhìn Tô Mộ Hàn. Điều y khiến cho ta khiếp sợ chính là, cầm kỳ thư họa, thiên văn địa lý, không có thứ gì y không biết, không có thứ gì y không giỏi. Chính vì có y cho nên mới có ta bây giờ.



A, Tô Mộ Hàn.



Ta thả tấm màn ra, xoay người kéo tay Triêu Thần đi ra ngoài.



Nàng vội vàng hỏi: “Nương nương, chúng ta đi đâu ạ?”



“Thiên điện.” Nơi đó mặc dù chưa được sửa chữa xong nhưng cùng lắm thì bị dột nước mà thôi. Chẳng lẽ hôm nay lại xui xẻo đến độ bị sét đánh một lần nữa sao. Nhưng ở tại chính điện thì lại quá nguy hiểm.



Đầu ngón tay Triêu Thần run lên nhưng cuối cùng không nói được gì nữa. Nàng cũng biết, chúng ta sẽ không thể nào đợi chờ ở bên ngoài thiên điện một cách bình thường được. Hai người cùng đợi trong góc phòng, vừa qua khỏi giờ Thìn, đã nghe thấy trên bầu trời đã thay đổi khác thường. Một lúc sau đã nghe một tiếng “Ầm” thật lớn giáng xuống, Triêu Thần ôm lấy ta theo bản năng, ta cắn chặt môi, bây giờ không phải là lúc đáng sợ nhất. Ta cần phải nhẫn nại chịu đựng.



Ta cảm giác được cả người Triêu Thần cũng căng thẳng, lần này, nàng cũng sợ.



Sấm sét từ trên không trung đánh xuống vài lần, ta nắm chặt tay nhìn Triêu Thần, nghe tiếng tim mình đập loạn xạ trong lồng ngực.



Tiếng sấm vẫn không ngừng lại, đột nhiên ta nghe thấy tiếng mưa “Rào rào ——” trút xuống, sau đó là một tiếng nổ như muốn vang vọng khắp bầu trời! Kèm theo tiếng thứ gì đó sụp xuống, ta chỉ cảm thấy mặt đất bị rung mạnh lên!



Ta như muốn nhảy dựng lên.



“Nương nương!” Triêu Thần sợ hãi kêu ta.



Bước chân ta hoảng loạn nhưng ta vẫn đứng lại, chần chờ một chút ta nghiến răng xông ra ngoài: “Triêu Thần. Không được ra ngoài.” Tiếng động vừa rồi lớn như vậy. Nhất định sẽ có người kéo đến đây, một cung nữ đã chết như nàng không thể xuất hiện trước mặt mọi người được.



Cho nên ta mới nói, tình huống đáng sợ nhất vẫn chưa đến.



Nhớ lại lần đó ta sợ hãi, khóc lóc xông ra ngoài tìm người, sau đó đã gặp được Tô Mộ Hàn.



Còn lần này, không có tiên sinh làm chỗ dựa cho ta nữa rồi, vì thế dù ta có sợ cũng phải xông ra ngoài.



Bên ngoài, trời mưa rất lớn, những hạt mưa quất vào trên mặt ta, sinh ra cảm giác đau rát.



Ở giữa chính điện lộ ra ánh lửa tầng tầng lớp lớp, đang thiêu cháy mọi thứ!



Trên đỉnh đầu, tiếng sấm vẫn còn tiếp tục gầm vang, lúc này vật dùng để dẫn sét kia đã bị đánh rơi xuống đất nên ta biết, sẽ không có sét đánh xuống nữa. Những thứ mà ta muốn thì ta đã vừa lòng rồi. Bước chân của ta không thể giữ vững được nữa mềm nhũn ra, ta sợ đến phát khóc lên.



Rất nhanh chóng, ta liền nghe thấy có tiếng bước chân người vọng vào. Sau đó, nghe một người nói: “Nguy rồi, chính điện bị sét đánh trúng! Mau đi bẩm báo Hoàng thượng và Thái hậu!”



Khóe miệng khẽ mỉm cười, ta cảm thấy cả người mềm nhũn, gục ngã thẳng xuống trong màn mưa.



Ánh mắt của người kia nhìn đến nơi ta vừa ngã xuống, hoảng hốt gọi: “Nương nương ——”



Hết chương 30 (203)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK