Beta: Như Bình + Kim NC
Các nàng tính toán thật vừa vặn, đúng lúc này để ta có thể cử động bình thường, như vậy theo bản năng ta nhất định sẽ nhỏm dậy chạy ra ngoài.
Có điều, bây giờ ta chạy ra ngoài còn làm gì được nữa?
Ta cắn răng, tiếp tục chạy thẳng ra ngoài.
Hắn đi rất nhanh, ta chỉ thấy Lý công công đang vội vã chạy sát phía sau hắn. Ta chạy lên, mặc kệ hắn có nghe hay không, ta nhất định phải đuổi theo.
“Hoàng thượng!” Ta gọi lớn một tiếng, rõ ràng nhìn thấy bước chân của hắn khựng lại, nhưng hắn không hề dừng lại mà vẫn bước thật nhanh ra ngoài.
Bên ngoài, các cung nhân của Bắc Tề ai nấy đều hoảng sợ nhìn ta và hắn, nhưng không dám nói một câu.
Ta xông lên, đứng chặn trước mặt hắn, trái tim đập điên cuồng hỗn loạn, ta nhìn hắn, thở hổn hển.
Tất cả đều quá rõ ràng không thể giải thích được gì cả, không phải sao?
Ta xuất hiện trong phòng Hàn vương, hắn lại đột nhiên tới.
Nhưng vì sao hắn đến một mình, Dao phi đâu? Ta còn tưởng rằng Dao phi sẽ dẫn hắn đến.
Ta yên lặng nhìn hắn, rốt cuộc hắn cũng dừng bước lại nhìn ta.
Ta chỉ muốn hỏi, chàng tin ư? Tin tất cả những chuyện này…
Nhưng những lời này cứ nghẹn cứng ở cổ họng không thể nào thốt ra được.
Chẳng biết tại sao, ta bật khóc đầy uất ức. Cái cảm giác sợ hãi và hoang mang này ngày càng sâu đậm hơn, cuối cùng ta cũng đã biết nguyên nhân vì sao. Thì ra, ta sợ hắn không tin ta.
Không tin ta…
Chỉ đơn giản như vậy.
Ngay vào lúc xuất cung ra ngoài, lòng ta chỉ còn mỗi cảm giác sợ hãi này.
Ta cho rằng, chờ chuyện của Trương Lăng giải quyết xong, lúc đó ta và hắn sẽ không còn khoảng cách nữa. Ta có thể thẳng thắn nói cho hắn biết tất cả, ta có thể thật sự làm Tang Tử một cách đường đường chính chính.
Thì ra ta đã quá ngây thơ rồi. Ta chưa từng nghĩ đến, Dao phi và Thanh Dương sẽ lợi dụng Hàn vương để hại ta!
Hắn chỉ đột nhiên nhắm mắt lại, không nhìn vào khuôn mặt đang đẫm nước mắt của ta.
Hắn nhếch môi, gằn từng chữ: “Thị vệ giữ thành nói, nàng cầm lệnh bài của tướng lĩnh trấn thủ hoàng đô một mình ngồi xe ngựa đến đây.”
Lòng ta chấn động mạnh!
Ta đã từng nói, Dao phi có đủ năng lực biến chuyện này thành ta tự tìm đến chỗ Hàn vương. Nhưng thật không ngờ lại là như vậy!
Lệnh bài của tướng lĩnh trấn thủ hoàng đô, là lệnh bài của Cố Khanh Hằng.
Bây giờ Khanh Hằng là thống lĩnh ngự lâm quân, trong ngoài hoàng thành đều do y quản lý, chẳng qua là một tấm lệnh bài nho nhỏ mà thôi. Cố Khanh Hằng đưa cho ai đều không bình thường, chỉ duy nhất cho một mình ta là không có gì đáng nghi. Vì Hạ Hầu Tử Khâm biết rất rõ mối quan hệ giữa Cố Khanh Hằng và ta.
Ta tính toán ngàn đường vạn nẻo cũng không nghĩ tới hai người bọn họ tính kế với cả Khanh Hằng!
Muốn xuất cung chỉ cần một chiếc xe ngựa. Thị vệ nhận ra ta, nhưng sẽ không nhận ra cung nữ bên cạnh ta. Vì thế Thanh Dương mới mặc y phục cung nữ để vào cung phải không? Ta chưa bao giờ nghĩ tới, thì ra lần này ta lại đàng hoàng, thoải mái ra khỏi cánh cổng hoàng cung đến thế.
Khẽ cắn môi, ta lại nghĩ tiếp, Hạ Hầu Tử Khâm qua Cảnh Thái cung phát hiện ta không ở đó, chỉ cần hắn nghe ngóng tình hình sẽ nhanh chóng biết ta xuất cung, lại còn đến dịch quán nữa.
Hắn vốn không cần bất kỳ ai dẫn đến cả.
Sau đó, tất cả, tất cả mọi chuyện đều phơi bày trước mắt hắn một cách rõ ràng, hợp lý đến vậy.
Đầu ngón tay ta run lên, hai người bọn họ làm sao lấy được lệnh bài của Cố Khanh Hằng?
Ngước mắt nhìn hắn, ta run giọng hỏi: “Khanh Hằng đâu?”
Ta mới là mục tiêu của bọn họ, vì sao lại ra tay độc ác kéo cả Cố Khanh Hằng vào chuyện này, nhưng bây giờ dù ta có hận thì làm gì được nữa đây. Trong đôi mắt Hạ Hầu Tử Khâm tràn ngập sự đau xót, hắn cắn răng mở miệng: “Bây giờ mà nàng chỉ quan tâm đến một mình y sao? Đương nhiên, y là đồng lõa của nàng thì phải trả giá thật đắt. Trẫm thật sự muốn hỏi, nàng hi vọng trẫm sẽ định tội y thế nào? Lén thả phi tần xuất cung, hay là giáng thẳng cho y tội danh thông đồng với địch phản quốc!”
Ta hoảng sợ lảo đảo cả người.
Thông đồng với địch phản quốc?
Ta đến thăm Hàn vương, là vương gia của Bắc Tề, như vậy ta cũng là thông đồng với địch phản quốc phải không?
Ta suy sụp cười: “Hoàng thượng cho là vậy sao? Như vậy người nghĩ thần thiếp và Hàn vương như thế nào? Thần thiếp và Hàn vương hoàn toàn trong sạch.”
“Vậy sao? Nói như vậy thì nàng vốn không quan tâm đến y đúng không?” Ánh mắt hắn nhìn ta bỗng trở nên vô cùng sắc bén, hắn lớn tiếng gọi: “Người đâu!”
“Hoàng thượng.” Hai thị vệ vội vàng bước lên.
Hắn không nói lời nào, bước nhanh tới, “soạt” một tiếng rút thanh kiếm đeo bên hông một thị vệ ra, xoay người chạy thẳng vào gian phòng Hàn vương.
Ta hoảng sợ, hắn muốn làm gì?
“Hoàng thượng!” Lý công công cũng sợ đến trắng mặt, thoáng chần chừ rồi cuối cùng vội vàng đuổi theo.
Ta cũng chạy theo, hắn điên rồi sao? Hắn có thể giết ta, nhưng không thể động vào Hàn vương!
Khi đó chính hắn đã nói, nếu Hàn vương chết ở Thiên triều, Bắc Tề và Thiên triều chắc chắc sẽ khai chiến! Nhưng bây giờ thì sao? Hắn đã quên rồi? Quên rồi sao!
Làm sao hắn có thể tự mình cầm kiếm xông vào như vậy?
Dưới tình thế cấp bách, ta quay đầu lại nhìn đám thị vệ đứng phía sau nói: “Còn không mau tới ngăn Hoàng thượng lại!”
Đám thị vệ giật mình, đưa mắt nhìn nhau.
Nghe Hạ Hầu Tử Khâm cười lạnh nói: “Bây giờ rốt cuộc ai là Hoàng thượng? Đứng ngẩn ngơ ra đó làm gì? Kéo nàng ta lại cho trẫm!” Hắn nói nhưng bước chân vẫn không hề dừng lại.
Lòng ta hoảng hốt, bước nhanh hơn về phía trước, chợt nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập ở phía sau. Sau đó, có một bàn tay đưa qua kéo ta lại, ta chỉ nghe giọng một người nói: “Nương nương, xin đắc tội.”
“Khốn kiếp! Buông bản cung ra!” Ta giãy giụa, nhưng làm sao có thể chống lại được sức lực của bọn họ.
Ta liều mạng muốn ngăn cản hắn như vậy, có làm cho hắn nghĩ là vì ta cực kỳ quan tâm đến Hàn vương hay không? Nhưng, hắn nào biết rằng, ta chỉ không muốn để hắn phạm sai lầm, không muốn Thiên triều và Bắc Tề khai chiến mà thôi!
Điều này chàng có hiểu không, hỡi Hạ Hầu Tử Khâm?
Các cung nhân Bắc Tề đều xông lên muốn ngăn cản hắn, nhưng hắn hùng hổ tiến lên, không một ai dám cả gan cản lại nữa.
Nhìn thấy hắn đã chạy ào vào phòng, đột nhiên ta gấp gáp đến độ kêu to lên: “Thanh Dương!”
Lý công công kinh ngạc ngoái đầu lại nhìn ta trừng trừng. Lần này thì tốt rồi, ta đã thực sự thành kẻ phản quốc …
Bên ngoài chợt truyền đến tiếng của Tấn vương: “Xảy ra chuyện gì? Tránh ra!”
Ta chỉ cảm thấy thân thể xụi lơ, không kịp rồi, không còn kịp nữa rồi…
Lúc này, chỉ nghe thấy tiếng binh khí va chạm ở trong phòng. Ta cảm thấy toàn thân chấn động, đúng rồi, sao ta lại quên mất, mới vừa rồi làm sao ta có thể chạy ra ngoài này được? Thanh Dương ở ngay trong phòng!
Nhưng trái tim đang treo ngược của ta ngày càng căng thẳng, vung tay lung tung nắm lấy cánh tay của người thị vệ, lớn tiếng nói: “Còn không mau đi vào! Trên người Hoàng thượng có …” Bỗng nhiên ta im bặt, không, sao ta có thể nói Hạ Hầu Tử Khâm đang bị thượng chứ?
“Nương nương!”
Ta ngoái đầu nhìn lại, thấy Tấn vương vội vàng chạy đến, tung một cước đạp tên thị vệ đang giữ chặt ta la lên: “Xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, ta cũng không kịp giải thích, chỉ nói: “Vương gia, Hoàng thượng ở bên trong…”
Tiếng vang bên trong rất lớn, ta tin rằng chỉ cần nói như thế, thì người thông minh như Tấn vương, nhất định sẽ hiểu.
Sắc mặt của Tấn vương trở nên khó coi vô cùng, thuận tay rút thanh kiếm trên người một thị vệ khác, phóng người qua.
Ta nhìn thấy, Hạ Hầu Tử Khâm giống như bị thứ gì đó đánh bật ra ngoài, Tấn vương hoảng sợ, vội đưa tay đỡ lấy hắn.
“Hoàng thượng!” Lý công công kêu lên sợ hãi, cuống quýt chạy lại.
Từ bên trong truyền ra giọng nói của Thanh Dương: “Thanh Dương vô ý làm Hoàng thượng bị thương, nhưng Hoàng thượng nên hiểu rõ, là Đàn phi nương nương tự đến đây, không liên quan đến vương gia chúng tôi. Người là Hoàng đế Thiên triều, vương gia cũng không phải thần tử của người. Hôm nay, nếu người nhất định làm tổn thương đến vương gia chúng tôi, Thanh Dương lúc này thế đơn lực bạc cũng chẳng thể làm gì được. Nhưng Hoàng thượng nên hiểu rõ, người ra tay như vậy sẽ có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ Hoàng thượng chỉ vì một nữ nhân mà thực sự muốn làm hai nước bất hòa sao?”
Ta thở phào nhẹ nhõm, nghe Thanh Dương nói như vậy, hẳn là Hạ Hầu Tử Khâm chưa làm tổn thương Hàn vương.
Bỗng nhiên Hạ Hầu Tử Khâm quay đầu lại nhìn ta, ta chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, nghe hắn lạnh lùng nói: “Hồi cung!”
“Hoàng thượng.” Thanh Dương từ trong phòng đi ra, đưa thứ gì đó đang cầm trên tay cho hắn, nói: “Đây là vật nương nương đánh rơi bên giường vương gia.”
Ta nhìn chằm chằm vật đó, quả nhiên là lệnh bài mà Hạ Hầu Tử Khâm đã nói!
Hắn hừ mạnh một tiếng, không thèm đưa tay nhận. Lý công công chần chờ một lát mới dám đưa tay qua đón lấy.
Mãi đến khi Tấn vương đỡ hắn bước nhanh ra ngoài, ta vẫn chưa phản ứng lại được. Ta nhìn thấy, khóe miệng Thanh Dương nở một nụ cười đắc thắng, cuối cùng ta nhịn không được, nghiến răng hỏi: “Vì sao ngươi làm như vậy?”
Nàng ta đi lên phía trước, nhỏ giọng nói: “Thanh Dương còn có thể vì sao chứ? Thanh Dương là người Bắc Tề, đương nhiên phải giúp quận chúa. Bây giờ quận chúa đã đến đây, bên cạnh Hoàng đế các người chỉ có thể còn lại một mình quận chúa mà thôi. Còn vương gia …” Nàng ta vừa nói vừa ngoái đầu lại nhìn về phía gian phòng của Hàn vương, tiếp tục nói: “Ngươi và vương gia chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, đợi đến lúc vương gia về nước, tất cả đều trở thành quá khứ rồi.”
Ta giật mình, thấy nàng ta đã đứng thẳng người, cao giọng nói: “Thu dọn đồ đạc, trở về Bắc Tề!”
Chỉ nghe một người nói: “Thanh Dương cô nương, không phải vương gia nói …”
Y chưa nói xong đã bị Thanh Dương cắt ngang: “Ta sẽ tự giải thích với vương gia, bây giờ vương gia ốm đau, tất cả đều do ta quyết định, mau đi thu dọn!”
Dứt lời, nàng ta cũng không nhìn ta, xoay người bước vào gian phòng của Hàn vương.
Phía sau ta, truyền đến giọng nói của người thị vệ: “Nương nương, mời nương nương hồi cung.”
Chỉ sợ đây là lần cuối cùng ta nghe bọn họ gọi ta là “Nương nương”. Sau khi hồi cung ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra đây.
Ta đứng dậy, đi ra ngoài.
“Nương nương, nương nương…” Vãn Lương xông lên, kéo ta lại hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Những chuyện đã xảy ra, không phải chỉ dăm ba câu là có thể nói rõ ràng được. Ta cũng không biết nên nói thế nào với Vãn Lương. Ta mệt mỏi lắc đầu, đẩy tay nàng ra, bước về phía trước.
“Nương nương…” Vãn Lương đang tính đuổi theo, lại bị thị vệ phía sau ngăn cản, ta nghe bọn họ nói: “Xin phu nhân dừng bước.”
Trên đường trở về, ta cố gắng hết sức nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra.
Đem tất cả mọi đầu mối chỉa về phía ta và Cố Khanh Hằng, quả thực chỉ có Dao phi mới gây ra chuyện này.
Lần đó ở Thượng Lâm Uyển, Cố Khanh Hằng đã mạo phạm nàng ta một lần, nàng ta đã ôm hận trong lòng. Khi đó ta đã cảm thấy nàng ta nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng không ngờ nàng ta lại thực sự ra tay.
Chỉ đáng tiếc là, ta và Hạ Hầu Tử Khâm hao tâm tổn trí cố giành lấy vị trí tướng thống lĩnh hoàng đô cho Cố Khanh Hằng, lại bị nàng ta xáo trộn gây rối loạn hoàn toàn!
Nếu như vậy thì ngay cả màn kịch Thiên Lục vừa diễn cũng thành công cốc rồi.
Dao phi ơi Dao phi, ta thật không biết cuối cùng là ả ta khờ khạo hay ngu ngốc! Nếu ả ta thật lòng yêu Hạ Hầu Tử Khâm, sao lại gây ra những chuyện như vậy chứ?
Hạ Hầu Tử Khâm…
Ta cẩn thận vén màn xe lên nhìn chiếc xe ngựa đi rất nhanh phía trước, ta cũng không biết lúc này hắn đang suy nghĩ gì?
Ta đưa tay lên chậm rãi xoa xoa ngực, ở đây đang rất đau, rất đau.
Vừa nghĩ, nước mắt lại rơi xuống.
Có lẽ, từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng khóc như thế.
Phải như vậy không? Là bởi vì ta thực sự yêu hắn sao?
Ta và hắn ở cạnh nhau lâu như vậy, nhưng tới bây giờ vẫn chưa từng kỹ càng nhìn thẳng vào tình cảm của mình. Nhưng khi xảy ra chuyện ngày hôm nay, ta đột nhiên phát hiện ra người ta quan tâm nhất chính là hắn.
Quan tâm đến việc hắn có tin ta hay không, quan tâm đến việc hắn có bị kích động sẽ lỗ mãng làm Hàn vương bị thương không, quan tâm đến chiến tranh giữa Thiên triều và Bắc Tề …
Tất cả những điều ta quan tâm đều là muốn tốt cho hắn, không phải sao?
Cuối cùng cũng đã tới Hoàng cung, lúc ta xuống xe, nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh bước qua. Tấn vương vừa đỡ hắn xuống đã nghe thấy một người nói: “Hoàng thượng, người đã trở về.”
Bóng đêm tối đen, ta không thấy rõ nữ tử kia, nhưng ta cũng biết đó là Dao phi.
Nghe Hạ Hầu Tử Khâm nói: “Sao nàng ở đây?” Trong giọng nói của hắn cố gắng che giấu nỗi tức giận.
Ta cảm thấy trong lòng căng thẳng, Dao phi đáp lại hắn: “Hoàng thượng, thần thiếp lo lắng cho người.”
Hắn lại nói: “Trẫm không sao cả, nàng về cung trước đi.”
“Hoàng thượng.” Dao phi bước lên kéo tay hắn, nhưng chỉ trong chốc lát hoảng hốt nói: “Hoàng thượng làm sao vậy? Sao tay người lại băng bó thế này?”
“Trẫm …” Hắn vừa định mở miệng, đã thấy một người vội vã chạy tới, lúc đến gần, ta mới thấy rõ đó là Toàn công công. Xem ra Thái hậu cũng biết chuyện này.
Toàn công công quỳ xuống trước mặt hắn nói: “Nô tài tham kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng, Thái hậu nói, mời Đàn phi nương nương qua Hi Ninh cung.
Xem ra Thái hậu muốn thẩm tra ta ngay đêm nay.
Trong đôi mắt Tấn vương hiện lên vẻ kinh ngạc hết sức, đang định hỏi gì đó đã nghe Hạ Hầu Tử Khâm nói: “Đúng lúc trẫm cũng muốn qua đó.” Hắn nhìn về phía Tấn vương nói: “Nhị đệ về trước đi.”
“Hoàng thượng.” Tấn vương bước lên một bước đỡ lấy hắn, thấp giọng nói: “Thần cũng đi cùng Hoàng thượng.”
Hắn lại rút tay ra, khẽ cười: “Không cần.”
Tấn vương giật mình, rốt cuộc cũng đứng im tại chỗ. Hắn bước nhanh về phía trước, Dao phi vội vàng đuổi theo, gọi hắn: “Hoàng thượng, thần thiếp đi với người.”
Ta nghe thấy hắn nhỏ giọng nói: “Nàng không thích hợp đến Hi Ninh cung.” Hắn vẫn còn tâm tư để ý đến việc Dao phi và Thái hậu có khúc mắc. Chẳng biết tại sao, nghe thấy những lời này lòng ta vô cùng chua xót.
Giọng của Dao phi chứa đầy sự hài lòng, nàng ta cười ôm lấy cánh tay hắn: “Có Hoàng thượng ở đây, thần thiếp không sợ gì nữa. Thần thiếp luôn một lòng quan tâm đến Hoàng thượng.”
Nàng ta vừa nói vừa cố hết sức liếc nhìn ta, trong đôi mắt chứa đầy sự khiêu khích. Ta thật sự rất hận vì không thể bước lên tát nàng ta một bạt tai, một nữ tử như vậy thật sự quá nham hiểm.
Ta không cách nào tưởng tượng ra, nàng ta lại là người trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm, là Phất Hi tốt đẹp kia…
“Nương nương, mời nương nương.” Toàn công công bước qua nói với ta.
Ta mới hoàn hồn lại, gật đầu bước lên phía trước. Lúc bước qua Tấn vương, nghe y khẽ thở dài một tiếng gọi: “Nương nương”. Ta nhìn y cười: “Bản cung không làm.”
Dứt lời, ta cũng không nhìn y nữa, bước thẳng về phía trước.
Đã trốn tránh không được, vậy thì chỉ có thể đối mặt.
Trong Hi Ninh cung, hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc chúng ta đi vào, chỉ nhìn thấy Thái hậu, và một tiểu cung nữ quỳ dưới đất. Ta nhận ra ngay, đó chính là cung nữ được Thái hậu sai đi mời Dao phi hồi cung.
Mọi người bước lên hành lễ, Thái hậu bất mãn liếc nhìn Dao phi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Hạ Hầu Tử Khâm bước lên sau đó ngồi xuống, Dao phi không ngồi, chỉ ngoan ngoãn đứng cạnh hắn.
Thái hậu ngoái đầu lại nhìn ta, ta nhận ra được, bà thất vọng về ta rất nhiều.
“Thái hậu…”
Bỗng nhiên bà xoay người lại lạnh lùng nói: “Quỳ xuống!”
Lần này, bà không bước tới tát ta, mà ngay cả ra oai phủ đầu bà cũng không định làm với ta. Ta đương nhiên biết chuyện này có nghĩa là gì.
Ta hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn quỳ xuống.
Ta nghe thấy Thái hậu mở miệng nói nhưng không phải nói với ta: “Ngươi hãy kể lại những gì nghe được, kể lại một lần nữa cho Hoàng thượng nghe.”
“Dạ.” Cung nữ đứng bên cạnh run run, mở miệng. “Hôm nay, Thái hậu sai nô tì đi mời Dao phi nương nương hồi cung, lúc nô tì và nương nương trở về đã gặp Đàn phi nương nương. Dao phi nương nương nói Hàn vương bị thương nặng, còn nói… nói Hàn vương vì cứu Đàn phi nương nương nên cánh tay phải bị thương, sợ là không dùng được nữa…”
Cung nữa kia càng nói giọng càng run rẩy. Thỉnh thoảng còn liếc nhìn ta, như sợ ta sẽ đột nhiên bước lên đánh nàng ta.
Ta không phải không thừa nhận, những lời nàng ta nói đều là sự thật. Chí ít đến bây giờ nàng ta cũng không thêm mắm thêm muối. Ta hung hăng nắm chặt hai tay, cung nữ kia hoảng sợ vô cùng, xoay người dập đầu với ta, nói: “Nương nương, những gì nô tì nói đều là sự thật, nương nương không nên trách nô tì…”
Ta cười lạnh, bây giờ đáng sợ nhất không phải là những lời nói thật như vậy sao?
Chợt nghe thấy một giọng nói nam tử nặng nề truyền đến: “Nói tiếp đi.”
Cung nữ kia càng sợ hãi hơn nữa, khóc ròng nói: “Nô tì nhìn thấy… Thấy trên nét mặt nương nương toàn là vẻ lo lắng…”
Ta thừa nhận, lúc nghe Dao phi nhắc đến thương thế của Hàn vương ta cảm thấy thực sự lo lắng. Ta cho rằng, đây chỉ là chuyện thường tình của con người thôi, không phải sao?
Hạ Hầu Tử Khâm hừ mạnh một tiếng, mở miệng nói: “Vì thế, cho dù trẫm nói buổi tối sẽ qua Cảnh Thái cung, nàng vẫn không chịu nổi muốn ra ngoài thăm y!”
“Thần thiếp không có!” Ta liều mạng lắc đầu.
Thái hậu hít một hơi thật sâu nói: “Đàn phi, ngươi thật khiến ai gia thất vọng!” Rốt cuộc bà cũng xoay người lại, đi về phía ta, đưa tay khẽ bóp cằm ta, cau mày nói: “Ngươi đã quên ai gia nói gì với ngươi, ngươi đã quên hết rồi sao!”
Ta lắc đầu, không, ta chưa bao giờ quên, cái gì ta cũng không quên.
Thái hậu rút tay về, đang định nói tiếp đã thấy một người bước vào, nhìn về phía bà nói: “Thái hậu, cung nữ kia vẫn không chịu cung khai.”
Cung nữ…
Ta bỗng nhiên hoảng sợ, Triêu Thần!
Ta quay đầu lại, lớn tiếng nói: “Các người đã làm gì Triêu Thần?”
Nhưng chỉ cần một câu thôi, cung khai? Ta đương nhiên biết bọn họ muốn Triêu Thần khai cái gì! Triêu Thần cũng bị mang đi dịch quán, nhưng nàng lại bị mang về trước ta một bước, phải không? Ta cảm thấy hoảng hốt.
Chỉ nghe Thái hậu lạnh lùng nói: “Vậy cứ tiếp tục đánh, đánh tới khi nào chịu khai thì thôi!”
“Thái hậu, Thái hậu…” Ta hoảng sợ nhích người lên nắm lấy ống tay áo bà, cầu xin bà: “Xin người đừng đánh, thần thiếp van xin người!”
Ta biết, những người bên ngoài, nhất định sẽ đánh Triêu Thần thẳng tay, nhất định là như vậy.
Bọn họ chỉ muốn đối phó với ta, vì sao lại làm liên lụy đến nhiều người bên cạnh ta như vậy.
Thái hậu chỉ lạnh lùng nhìn ra ngoài nói: “Truyền lệnh xuống, đánh thật mạnh vào!”
Bất chợt, ta cảm thấy tức giận vô cùng, không thể kìm chế được lớn tiếng nói: “Chẳng lẽ Thái hậu muốn vu oan giá họa sao?”
“Làm càn!” Thái hậu giận dữ nhìn ta, “Ngươi dám ăn nói như thế với ai gia sao!”
Người cũng sẽ bị đánh chết, có gì ta không dám nữa chứ!
Ta ngẩng mặt lên, nếu như Thái hậu muốn đánh ta thì hãy đánh đi, ta chỉ cầu xin giữ lại mạng của Triêu Thần!
Thái hậu bước lên một bước, chợt nghe có người nói: “Thái hậu, Hàn vương phái người đến chào tạm biệt.”
Ta nhìn thấy sự căng thẳng trong đôi mắt của Thái hậu, nhưng Hạ Hầu Tử Khâm lại hừ một tiếng. Nhưng Dao phi đã mở miệng hỏi: “Vương huynh muốn đi sao?”
Ta giật mình, bây giờ là buổi tối, không nhìn thấy đường mà đi sao?
Người bên ngoài nói: “Hàn vương nói sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành, sợ là ngày mai đi quá sớm, không dám đến cáo từ sợ làm phiền Hoàng thượng và Thái hậu, vì thế mới đến giã từ trễ như vậy.”
Thái hậu cúi xuống, mở miệng nói: “Ai gia biết, ngươi đi nói lại, hiện giờ Hoàng thượng đã ngủ, sáng mai Hoàng thượng sẽ đích thân đưa tiễn.”
“Dạ.” Người bên ngoài lui xuống.
Đột nhiên ta cảm thấy buồn bã, sợ là đến lúc Hàn vương đi, còn không biết chuyện xảy ra hôm nay! Thanh Dương nhất định sẽ gạt y.
Thái hậu liếc mắt nhìn ta rồi xoay người lại quay về phía Hạ Hầu Tử Khâm nói: “Chẳng lẽ Hàn vương thực sự thích Đàn phi sao? Ai gia thấy không bằng Hoàng thượng tặng nàng ta cho y đi.” Lúc Thái hậu nói những lời này, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Dao phi.
Đúng vậy, Bắc Tề đưa đến một nữ nhân cho Thiên triều, vậy thì Thiên triều cũng đưa lại một người, chuyện này vô cùng công bằng.
Sắc mặt Dao phi trắng bệch ra, vội la lên: “Chuyện này sao có thể ạ, nàng ta là phi tử của Hoàng thượng, làm như vậy sẽ tổn hại … Sẽ tổn hại đến thể diện của Hoàng thượng.”
Thái hậu hừ một tiếng nói: “Hoàng thượng chưa lâm hạnh qua nàng ta, chỉ cần sắp xếp cho nàng ta một thân phận rồi đưa đi, về mặt đối ngoại đương nhiên có thể nói Đàn phi bị bệnh chết. Chỉ cần Hàn vương cảm thấy vui vẻ là được.”
“Thái hậu …” Dao phi kinh ngạc nhìn bà, sau đó lại quay sang Hạ Hầu Tử Khâm, “Hoàng thượng…”
Ta cũng nhìn thẳng về phía hắn, hắn thực sự nghĩ như Thái hậu nói, đem ta giao cho Hàn vương sao?
Hắn bỗng nhiên đứng lên, bước về phía ta, ta kinh ngạc, cả người bất giác dựa vào phía sau. Bàn tay của hắn đưa qua, bóp mạnh cằm của ta, nghiến răng hỏi: “Đây là mong muốn của nàng sao?”
Ta run lên, lắc đầu, rồi lại lắc đầu.
Hắn vẫn không rõ sao? Điều đó sao có thể là mong muốn của ta được!
Hắn cười lớn một tiếng, đứng thẳng người lên nói: “Rất tốt, trẫm làm như nàng mong muốn. Phế bỏ phong vị Đàn phi, giam vào lãnh cung.” Một câu nói rất ngắn được hắn thản nhiên nói ra.
Mà ta chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn đến mức không thể nào hít thở được.
Hắn làm như thế, đồng nghĩa với việc không chiếm được ta, cũng sẽ không chắp tay dâng ta ra ngoài. Vì thế, hắn sẽ không đem ta tặng cho Hàn vương, dù cho ta ở trong lãnh cung cả đời, hắn cũng sẽ không để ta xuất cung…
“Hoàng thượng!” Dao phi mừng rỡ gọi hắn một tiếng, khóe miệng tràn ngập nụ cười đắc ý.
Thứ nàng ta muốn, không phải là đuổi ta và những người bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm đi sao? Giống như Thanh Dương nói, nàng ta tới đây thì đương nhiên bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm chỉ có thể còn một mình nàng ta.
Đầu tiên là ta, sau đó sẽ là Diêu thục phi, Thiên Phi, Thiên Lục…
Có điều ta có nên cám ơn nàng không? Vì nàng ta phải bận tâm đến ta như vậy, để diệt trừ ta, đã dùng lợi thế lớn đến mức này.
Thanh Dương yêu thương Hàn vương như vậy, vậy mà cũng chấp nhận để cho Hàn vương bị cuốn vào việc này. Thật là không dễ dàng chút nào.
Ta lẩm bẩm: “Cuối cùng Hoàng thượng vẫn không tin thần thiếp …”
Cả người hắn chợt lảo đảo, theo bản năng ta muốn đưa tay ra đỡ hắn, nhưng hắn đã tự chống được lên mép bàn. Ta nghe Thái hậu nói: “Việc này rốt cuộc cũng là điều tai tiếng, có lẽ nên đưa tin ra ngoài với các nước khác nói rằng Đàn phi mạo phạm ai gia, Hoàng thượng nghĩ sao?”
Hắn giống như đang mất hồn, nghe Thái hậu hỏi, mới giật mình phục hồi lại tinh thần, ho khẽ một tiếng nói: “Mẫu hậu nói phải.”
“Thái hậu, Thái hậu, cung nữ kia có lời muốn nói.” Bên ngoài có người kêu lên.
Ta cảm thấy trong lòng chấn động, giật mình nhìn ra ngoài.
Thái hậu mở miệng nói: “Mang vào!”
Hai thái giám kéo Triêu Thần vào. Ta nhìn thấy, trên người của nàng đã bị đánh đến mức không còn nhìn ra hình dáng nữa. Khắp nơi đều là vết thương, khắp nơi đều là máu đỏ.
“Triêu Thần…” Ta bổ nhào tới gọi nàng.
Triêu Thần yếu ớt mở mắt ra, nhìn thấy là ta, khóe miệng nở nụ cười vô cùng khó khăn, đưa tay nắm chặt lấy tay của ta. Hơi thở của nàng thật mong manh, thều thào nói: “Nương nương, nô tì… Nô tì không… Sẽ không nói bất cứ thứ gì, nô tì sẽ không vu oan… khiến người bị oan uổng…”
Máu đỏ tràn đầy tay, chảy xuống theo lòng bàn tay của ta.
Đây là những lời Triêu Thần muốn vào để nói, nàng muốn nói với ta một câu cuối cùng.
“Triêu Thần, a ——” ta điên cuồng ôm lấy người của Triêu Thần, ta gào khóc kêu to lên: “Cứu nàng! Mau cứu cứu nàng đi…”
Vì sao lại tàn nhẫn đến vậy?
Triêu Thần, Triêu Thần…
“Lôi xuống!” Thái hậu giận dữ quát.
“Dạ.” Hai thái giám kia bước lại, ta liều mạng ôm lấy thân thể Triêu Thần, không để cho bọn họ mang nàng đi.
Bọn họ dùng tay, dùng sức hất tay của ta xuống sàn nhà. Ta gào khóc, giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn không thể nắm lấy tay Triêu Thần.
Vãn Lương đi rồi, Triêu Thần đã chết.
A, ta bây giờ mới thực sự cảm nhận được những điều Tô Mộ Hàn nói năm đó.
Thâm cung sâu tựa đáy biển, bao nhiêu người e sợ tránh đi không kịp.
Cả người ta run lên, toàn thân tê liệt, không còn chút sức lực, té ngã trên mặt đất.
Ta nghe Hạ Hầu Tử Khâm nói: “Người đâu, đem nàng vào lãnh cung!”
Rốt cuộc ta không biết là ai bước vào, vừa kéo vừa lôi ta ra ngoài. Ta muốn giãy giụa nhưng chỉ cảm thấy trước mặt bỗng nhiên tối sầm lại, không còn biết gì nữa.
Trong mơ mơ màng màng, ta cảm thấy trước mắt toàn bộ đều là máu của Triêu Thần.
Trong lòng ta đau đớn vô cùng, thất thanh kêu lên: “Triêu Thần…”
Bỗng nhiên ta ngồi dậy, ánh sáng rực rỡ từ bên ngoài chiếu vào, theo phản xạ ta nhắm mắt lại.
Bây giờ đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Ta cảm thấy giường dưới người quá cứng, cúi đầu nhìn xuống mới thấy, trên giường chỉ có một lớp đệm chăn đơn giản, vô cùng mỏng manh. Ta lại chìm vào giấc ngủ nhưng không có cảm giác. Nước mắt không ngừng tuôn trào, Triêu Thần, Triêu Thần…
Ta thầm gọi tên nàng hết lần này đến lần khác, nhưng đáng tiếc, nàng không nghe được nữa rồi.
Ta cắn chặt răng, cảm thấy toàn thân run lên không ngớt.
Lúc này, ta nghe thấy có tiếng người bước vào, ta giật mình ngước mắt nhìn, thấy Dao phi đang cười nhàn nhạt bước vào.
Ta đưa tay quẹt lung tung trên mặt, lau nước mắt, cảnh giác nhìn nàng ta, lạnh lùng hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
Nàng ta cười: “Hôm qua, ngươi tới đây vội quá nên chỗ này chưa được thu dọn gọn gàng. Hôm nay, bản cung gọi riêng người tới thu dọn giúp ngươi, có lần này nhưng tuyệt đối không có lần sau. Hoàng thượng đã hạ lệnh, sau này không cho phép ai đặt chân vào lãnh cung. Người nào trái lệnh, chém.”
Ta cảm thấy trong lòng chấn động, thấy nàng ta quay sang người phía sau nói: “Ngươi đi đi, trở về chỗ ở ngày trước của Đàn phi nương nương dọn dẹp một chút, ở đây lát nữa hãy đến thu dọn, bản cung và nương nương muốn nói chuyện riêng một lát.”
“Dạ.” Người phía sau nàng ta nghe vậy lập tức đi ra ngoài.
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta, nàng ta và ta có gì để mà nói cơ chứ!
Thấy bộ dạng của ta, nàng ta khẽ cười nói: “Ngươi nhìn bản cung như thế làm gì? Tất cả mọi chuyện không phải đều do ngươi tự tìm quả đắng sao?”
“Liễu Phất Hi!” Ta nghiến răng nhìn nàng ta.
Nàng ta không hề ngạc nhiên, chậm rãi bước lên nhìn thẳng vào ta, mở miệng: “Ngươi biết thân phận của bản cung thì đã sao? Hoàng thượng cũng coi như không biết, điều quan trọng là Hoàng thượng yêu bản cung. Chỉ cần điều này là đủ rồi.”
Ta bỗng nhiên đứng lên, mở miệng nói: “Nhưng ngươi không yêu Hạ Hầu Tử Khâm.”
“Nói bậy!” Giọng nói của nàng ta chợt trở nên sắc bén, “Nếu không phải bản cung yêu chàng, vì sao lại chọn trở về bên cạnh chàng.
Ta cười khẩy: “Nếu như ngươi yêu Hoàng thượng thì sẽ không cùng với Thanh Dương bày trò. Ngươi nên hiểu rõ, việc này nếu không được xử lý tốt, sẽ làm mất thể diện của Hoàng thượng, người là Thiên tử, ngươi nghĩ người làm sao mà chịu nổi? Nếu như ngươi yêu người, vu oan cho ta cũng không sao, nhưng không nên vu oan cho Cố Khanh Hằng! Chuyện Hoàng thượng đem binh quyền hoàng đô giao cho y, ngươi thực sự không biết gì cả.” Dao phi bị ta nói mới giật mình, một lát sau nàng ta nghiến răng nói: “Ta thật không hiểu nổi, Hoàng thượng đã đem ngươi giam vào lãnh cung mà ngươi còn có thể nói ra được những lời này!”
Có phải như vậy không? Ta cũng không biết vì sao lại như vậy.
Đối với hắn, trong lòng ta đương nhiên có oán trách, ta trách hắn không tin ta.
Thế nhưng, ta chưa bao giờ giống như Dao phi, trở thành con người vì cái gọi là yêu mà chuyện gì cũng có thể làm.
Thấy ta không nói gì, nàng ta lại nói: “Bản cung nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng chỉ bằng ngươi là có thể đi vào trong lòng Hoàng thượng. Trước đây chàng chỉ yêu ta, sau này cũng chỉ sẽ yêu một mình ta!” Lúc nàng ta nói những lời này, hai tròng mắt đã biến thành màu đỏ, giọng điệu hùng hổ hăm dọa.
Nàng ta trước mặt ta và trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm là hai người hoàn toàn khác biệt.
Nhưng đột nhiên ta lại cảm thấy yên tâm, nàng ta là kẻ trong ngoài không đồng nhất, một ngày nào đó chắc chắn sẽ lộ nguyên hình. Hạ Hầu Tử Khâm không phải đồ ngốc, hắn nhất định sẽ biết.
Ta cười nhạt một tiếng, mở miệng nói: “Ta chỉ tò mò, không phải năm đó ngươi được phong thành công chúa và đi hòa thân với Bắc Tề sao? Vì sao lại…” Ta không tin nàng ta thực sự được gả cho Hoàng đế Bắc Tề, bởi vì Hoàng đế Bắc Tề tuyệt đối sẽ không tặng một phi tử của mình cho Hạ Hầu Tử Khâm, nếu không, ông ta cũng sẽ không hao tâm tổn trí, để cho nàng ta giả dạng thành em gái của nàng ta.
Em gái …
Trong lòng ta khẽ run lên, chẳng lẽ lại là …
Dao phi nhìn ta, lạnh lùng nói: “Năm đó ta và Hoàng thượng yêu nhau say đắm, chỉ tiếc là Thái hậu liều chết không đồng ý hôn sự này. Còn dùng mọi biện pháp buộc ta phải rời xa Hoàng thượng. Hừ, phong làm công chúa và hòa thân sao? Ta cũng tới Bắc Tề mới biết được, Phất Diêu đáng thương của ta vì chuyện này đã thay ta vào cung. Nhưng thật đáng thương, em gái ta không có phúc, vào cung mới hơn một năm đã bị nhiễm ôn dịch rồi chết. Nếu như không có Phất Diêu làm sao có thể có ta hiện tại?”
Quả nhiên là vì như vậy.
Nhưng ta không rõ bởi vậy ta hỏi tiếp: “Nếu đã như vậy, vì sao ngươi không trở lại tìm Hoàng thượng?” Nàng ta hoàn toàn có thể trở về, nhưng nàng ta lại không làm như vậy.
Dao phi cười khẩy, mở miệng: “Ta trở về sao? Trở về làm gì? Lại để cho Thái hậu đuổi ta đi một lần nữa? Ha ha, ngươi nhìn xem, như bây giờ không phải rất tốt sao?”
Ta mới giật mình, người chủ động đề nghị với Hàn vương đưa nàng ta đi, căn bản không phải là cha nàng ta mà là chính nàng ta! Bây giờ Hạ Hầu Tử Khâm là Hoàng đế Thiên triều, Liễu lão gia kia nhất định là mong chờ được đem con gái gả qua đây, có cơ hội tốt như vậy, cớ sao ông ta lại không làm chứ?
Dao phi lại nói: “Chỉ có điều ta không nghĩ tới, sau khi trở về người đầu tiên ta phải đối phó sẽ là ngươi.”
Ta giật mình, nàng ta nói những lời này là có ý gì?
Nàng ta vừa cười vừa nói: “Ha ha, ngươi cảm thấy sau này ở hậu cung, còn ai có thể tranh giành với ta chứ?” Nàng có được sự sủng ái của Hạ Hầu Tử Khâm, lại có thân phận quận chúa của Bắc Tề, đúng vậy, ai có thể tranh giành với nàng ta được đây.
Ta cười khổ nói: “Chỉ đáng tiếc, ngươi không phải là Phất Hi trước đây nữa rồi.” Theo như lời của Hạ Hầu Tử Khâm, ta biết, Phất Hi kia tốt đẹp như thế nào. Làm sao có thể là nàng ta trong bộ dạng này chứ?
Thời gian năm năm, có thể thay đổi rất nhiều thứ, thực sự là rất nhiều.
Nàng ta hỏi lại: “Vậy thì đã sao?”
Đôi mắt kia nhìn thẳng vào ta, trong đó tràn đầy sự khinh miệt và coi thường.
Ta lặng yên nắm chặt hai tay, Triêu Thần, ta vốn nên báo thù cho ngươi vào thời khắc này. Nhưng ta còn phải nhẫn nại, ta phải chịu đựng.
Ta vĩnh viễn không bao giờ quên, khi đó ta nói với nàng, ta còn chưa cho nàng một mối nhân duyên tốt đẹp mà đã để nàng đi như thế. Triêu Thần a, ngươi đừng hận ta.
Ta sẽ không quên mối thù này, nhất định không quên!
…
Ta nghiến răng, trong lòng đau nhói, chỗ nào cũng đau.
Dao phi xoay người đi, lại nói: “Ngươi còn không biết sao? Hoàng thượng đã phong Tích tần làm quý tần. Bản cung nghe nói lúc bản cung chưa đến, nàng ta chính là người mặc y phục giống bản cung, đánh một từ khúc giống bản cung ngày xưa từng đánh mới khiến cho Hoàng thượng chú ý. Bây giờ bản cung đã tới, dù cho nàng ta được phong làm quý tần thì như thế nào?” Nàng ta lại liếc nhìn ta, nói, “Ngay cả Đàn phi ngươi bản cung cũng có thể lật đổ, còn sợ nàng ta sao?”
Thiên Lục lại tăng thêm địa vị.
Chắc hẳn là ý của Thái hậu, ta đã thất thế, vì thế Thái hậu mới vội vàng bồi dưỡng lại một người với địa vị mới.
Trong lòng ta cười khẩy, nàng ta lật đổ được ta, chẳng qua là bởi vì trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm có khúc mắc với Hàn vương. Nhưng nàng ta muốn lật đổ Thiên Lục thì chỉ có thể ra tay với Cố Khanh Hằng. Mà việc này chỉ sợ nàng ta không biết. Đúng vậy, chuyện Thiên Lục thích Cố Khanh Hằng, trong hậu cung, có mấy người biết kia chứ? Chỉ tiếc, lần này vì diệt trừ ta mà nàng ta đã tính kế với cả Cố Khanh Hằng.
Chỉ sợ là lúc này, trong lòng Thiên Lục vẫn còn oán hận. Bây giờ Thiên Lục không uy hiếp nàng ta, nhưng ta thật sự muốn nhìn xem, Dao phi làm thế nào để lật đổ Thiên Lục.
Ngoại trừ Thiên Lục, trong hậu cung còn có Diêu thục phi, Dao phi nàng rốt cuộc có bao nhiêu năng lực chứ?
Lần này, nếu không phải có Thanh Dương giúp sức, nàng ta cũng đừng mơ tưởng lật đổ được ta. Ánh mắt ta nhìn ra bên phía ngoài, ta nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời đêm, người Bắc Tề nói, sáng sớm hôm nay sẽ khởi hành. Như vậy lúc này chắc chắn Hàn vương đã rời khỏi đây. Vậy thì bây giờ Dao phi sẽ tự chiến đấu một mình.
Thứ nàng ta dựa vào chẳng qua chỉ là sự thương hại của Hạ Hầu Tử Khâm đối với nàng ta, không hơn không kém.
Ta chợt nhớ tới lời của Thiên Lục nói với ta, người nam tử cao cao tại thượng kia, thật sự có thể bảo vệ chu toàn cho ta sao?
Những lời này, bây giờ ta thật sự muốn nói cho Dao phi nghe.
Nàng ta không còn là Phất Hi ngày trước, và hắn cũng không phải là thế tử của năm đó nữa rồi.
Ta chợt bật cười, nàng ta hơi kinh ngạc nhìn ta, ta nói: “Ngươi đã muốn cho những người bên cạnh Hoàng thượng biến mất, vậy thì ngươi căn bản không nên giữ lại mạng của ta.”
Nàng ta lại không phản đối chỉ mở miệng nói: “Ngươi sai rồi, sở dĩ bản cung giữ lại mạng của ngươi, là bởi vì bản cung hiểu rất rõ, chỉ khi nào ngươi còn sống, Hoàng thượng mới có thể quên ngươi.”
Lời của Dao phi vừa thốt ra làm ta chấn động.
Xem ra, nàng ta cũng không phải là hạng người hồ đồ.
Khi đó, tất cả mọi người đều cho rằng nàng ta đã chết, ta nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm tưởng nhớ về nàng ta, nhìn thấy hắn ghi khắc nàng trong tim. Khi đó ta đã nói, người sống vĩnh viễn không thể tranh được với người chết. Thì ra, nàng ta cũng hiểu được đạo lý này.
Nhưng có điều nàng ta không nghĩ tới, chỉ có người sống mới có thể khiến mọi chuyện nảy sinh.
Dao phi nhìn ta, gằn từng chữ một: “Ngươi hãy ở cả đời trong lãnh cung đi, cả đời. À.” Nàng ta vừa cười vừa nói, “Có thể không bao lâu sau sẽ có người tới làm bạn với ngươi.” Nàng ta lại cười đắc ý, xoay người bước ra.
Làm bạn sao? Nàng ta đang ám chỉ ai đây?
Cung nữ kia thấy Dao phi bước ra, mới vội vã bước vào thay chăn đệm cho ta, không nói lấy một câu, chỉ làm xong việc này thật nhanh, rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Lãnh cung là nơi vô cùng xui xẻo, ngay cả cung nữ cũng không muốn ở thêm một khắc nào.
Ta ngoái đầu nhìn lại, liếc nhìn lớp chăn đệm mới được đổi, mặc dù đỡ hơn so với ngày hôm qua, nhưng tóm lại cũng không khá hơn chút nào.
Ta đứng yên một hồi, mới vịn mép bàn, chậm rãi ngồi xuống.
Ta ngẩn ngơ, cứ ngồi như vậy thật lâu, thật lâu.
Bây giờ ta lại nhớ tới các cung nhân ở Cảnh Thái cung, tan đàn xẻ nghé, không biết bây giờ bọn họ như thế nào. Hạ Hầu Tử Khâm nói, không cho phép bất cứ kẻ nào đến thăm hỏi ta, vậy Phương Hàm đâu rồi? Nàng đang ở nơi nào?
Là ta đã khiến cho bọn họ thất vọng rồi.
Ta lấy ra từ trong tay áo cái túi gấm Tô Mộ Hàn cho ta trước lúc vào cung.
Cái thứ nhất, ta đã xem qua.
Ngày đó, ta chẳng qua chỉ là một cung nữ thấp cổ bé họng, còn Thiên Phi và Thiên Lục cũng chỉ là một tiểu chủ và mỹ nhân.
Như vậy bây giờ là thời cơ chín muồi để ta xem túi gấm thứ hai này.
Ta cẩn thận mở tờ giấy được xếp chỉnh tề ra, trên đó viết rất rõ ràng bốn chữ: ‘Lời đồn phụng thể’.
Khóe miệng ta khẽ cười, Tô Mộ Hàn luôn luôn liệu việc như thần. Ta còn tưởng rằng, túi gấm này ta vốn không có cơ hội dùng tới nữa. Thì ra ngay cả khi ta ở trong lãnh cung mà vẫn hữu dụng như vậy.
Ta chỉ cần truyền tin tức này ra ngoài, một khi để cho phi tần trong hậu cung biết được Tang phủ có giấu phụng thể, như vậy tất cả mọi người sẽ chĩa mũi giáo về phía chị em bọn họ, thẳng tay lật đổ hai người. Bây giờ các nàng một là Vinh phi, một là quý tần, cũng có đủ tư cách để tranh đấu rồi.
Chuyện về phụng thể của Tang phủ năm đó đã bị Cố đại nhân dìm xuống, bây giờ cũng không ai dám nhắc tới. Nhưng một khi ta nói ra, mặc kệ việc này là thật hay giả, cũng có người tin và đi thăm dò tin tức.
Mà ta, thì lại muốn mượn tay Thiên Lục, diệt trừ Dao phi!
Ta muốn báo thù cho Triêu Thần!
Ta tin rằng đối với chuyện của Cố Khanh Hằng, Thiên Lục nhất định hận Dao phi đến thấu xương. Hơn nữa, khi ta đem lời đồn đại về phụng thể truyền ra ngoài thì Dao phi là hạng người gì chứ, nàng ta tuyệt đối không buông tha cho chị em nhà họ Tang!
Huống chi Thiên Phi còn mang long thai, nếu như Tang gia thật sự có phụng thể, một khi Thiên Phi sinh hạ hoàng tử, chẳng phải chính là Hoàng hậu sao?
Dao phi.
Ta nghiến răng lặp lại tên nàng ta, được rồi, hãy đấu đi.
Ta đưa tay hất đổ bộ đồ trà trên bàn rơi xuống, chỉ nghe “Choang” một tiếng, bộ đồ trà làm bằng sứ bị rớt nát bấy. Nước trà bên trong bắn ra tung tóe.
Ta đứng dậy, đi tới ngăn tủ bên cạnh, lục lọi, quả nhiên nhìn thấy đồ mồi lửa. Ta thổi lên đốt sạch cái túi gấm ta đã đọc.
Cái túi gấm thứ hai này, ta nghĩ, không cần xem lại ta cũng đoán đúng.
Tô Mộ Hàn suy nghĩ chu đáo như vậy, tất nhiên là chờ lúc chị em nhà họ Tang độc chiếm ở hậu cung, dùng để đối phó hai chị em bọn họ. Chỉ là, y cũng không ngờ rằng, nửa đường lại gặp phải Dao phi.
Ta muốn nhìn thử xem, nếu như trận tranh đấu này, Dao phi thắng thì ta thất bại hoàn toàn. Có điều Thiên Lục à, ta tin, nàng ta cũng không phải hạng người hời hợt.
Dao phi đã động đến Cố Khanh Hằng, lại đem mũi nhọn chỉ về phía Thiên Phi là người chị gái nàng ta yêu thương nhất. Nếu Thiên Lục còn không toàn lực đối phó thì ta cũng không tin nổi!
Lồng ngực ta nhấp nhô lên xuống liên hồi, đến bây giờ ta còn không biết Hạ Hầu Tử Khâm sẽ xử Cố Khanh Hằng như thế nào.
Khanh Hằng …
Bây giờ, ngay cả bản thân ta còn khó bảo toàn, làm sao cứu được y.
Chỉ hy vọng Thiên Lục có thể giúp sức cho y.
Ta ngồi một mình, mãi cho đến khi trời tối. Ngoại trừ giữa chừng có người đưa cơm đến thì thực sự không có bất kỳ người nào đến nữa. Người đưa cơm kia là một người cung nữ câm, cả ngày để tóc tai rối bù che kín mặt, ăn mặc cũng lôi thôi. Ta nghĩ là chốn lãnh cung lạnh lẽo này không có bất kỳ ai muốn đến.
Giống như Dao phi đã nói, Hạ Hầu Tử Khâm đã hạ lệnh, không cho phép bất cứ kẻ bước lại gần nơi này.
Ngay cả người đưa cơm cũng chỉ vội vã đến rồi vội vã đi. Giống như chỗ này của ta đang có bệnh ôn dịch truyền nhiễm.
Trong miệng không có chút mùi vị gì, nhưng vẫn phải cố gắng nuốt xuống, buộc mình phải ăn. Chỉ vì ta không thể chết, ta phải sống.
Ở trong lãnh cung, ta không thể nào nghe được tin tức bên ngoài, về hắn, về bọn họ.
Mà ta lại đang tìm một cơ hội, để đem lời đồn đại phụng thể kia truyền ra ngoài.
Ta biết, cuối mỗi tháng, sẽ có một vài cung nhân đến lãnh cung, quét dọn cho có lệ. Mặc dù, bọn họ chẳng qua chỉ lười biếng đến đây tụ tập, nhưng ta chỉ cần có người, chỉ cần nhiều người là được rồi.
Không có nơi đâu có thể lam truyền nhanh hơn so với trong cung.
Nếu như ngày sau để cho Hạ Hầu Tử Khâm biết, lời đồn đại này là từ chỗ của ta truyền đi. Như vậy bất luận là làm tổn thương Dao phi, hay là chị em nhà họ Tang, còn có thể đụng đến đứa con trong bụng Thiên Phi, chắc chắn hắn sẽ hận không thể chạy tới lãnh cung tự tay giết ta đi chăng?
Hắn bỏ qua được sao?
Ta nhịn không được lại muốn cười, vào cái ngày ta nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi, ta đã sớm biết ta không trở về được nữa rồi.
Ta bỗng nhiên nhớ tới Tô Mộ Hàn, nếu như bây giờ y biết ta rơi vào hoàn cảnh chật vật thế này thì có chế giễu ta không? Lúc trước, chính ta là người muốn vào cung.
Còn có Khanh Hằng …
Ta vừa cười lại vừa khóc.
Ta bấm đốt tay, bây giờ khoảng giữa tháng ba, tới cuối tháng còn hơn mười ngày nữa.
Từng ngày từng ngày trôi qua, ở trong lãnh cung ra ra vào vào chỉ có một mình ta.
Tới buổi tối ngày thứ năm, bên ngoài có gió nổi lên.
Ta sợ hãi vô cùng, chỉ sợ trời đột nhiên đổ mưa giông, sấm sét.
Sét đánh, là thứ ta sợ nhất trên đời này.
Ta co rúc ở trên giường, không dám ngủ, lấy chăn quấn kín người, ngồi dựa lưng vào tường.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét.
Bên ngoài ánh trăng rất sáng, bóng những cành cây đung đưa mạnh mẽ, chiếu vào khung cửa sổ, khiến người ta nhìn thấy có cảm giác hoa cả mắt.
Ta ngồi đã lâu nhưng trời vẫn không mưa, chỉ có gió thổi ngày càng mạnh hơn.
Ta cảm thấy hơi mệt mỏi, khẽ nhắm mắt lại.
Một lát sau, dường như ta nghe thấy tiếng cánh cửa bị gió thổi ra. Ta hoảng sợ, mở choàng mắt, chợt nhìn thấy một bóng người từ bên ngoài bước vào.
Ta bất giác nắm chặt chăn, bóng người kia càng ngày càng gần.
Xung quanh ta, mùi Long Tiên Hương dần dần nồng đậm lên …
Chẳng biết vì sao, ta đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, trong lòng đau xót vô cùng, không biết bao lâu rồi không gặp hắn, ta thật sự rất nhớ hắn. Nếu không dựa vào điều gì khiến ta có cảm giác giống như nhìn thấy bóng dáng của hắn chứ?
Đây là lãnh cung, là chỗ hắn có thể tới sao?
Hắn không tin ta, hắn hận ta.
Lúc này, ở bên ngoài một tia chớp xé tan bầu trời. Toàn bộ gian phòng sáng rực lên trong nháy mắt.
“A ——” ta hoảng sợ kêu một tiếng, người trước mặt vội vàng bước tới ôm chặt lấy ta, hít một hơi nói: “A Tử, là trẫm.”
Ta ngước mắt nhìn, dung nhan anh tuấn của người đàn ông này hiện rõ trong mắt ta.
Hạ Hầu Tử Khâm …
Ta run run nắm lấy vạt áo của hắn, sờ trên hình thêu rồng phức tạp trên áo hắn, đúng là hắn rồi.
“Đừng sợ, trẫm tới với nàng đây.” Hắn nhỏ giọng nói.
Cả người ta run run không ngừng nhìn hắn, trong khoảnh khắc, nước mắt tuôn ra khắp mặt: “Không phải Hoàng thượng không tin thần thiếp sao?”
Hắn ôm chặt lấy ta, nhỏ giọng nói: “Nàng thông minh cơ trí như vậy, nếu nàng ngốc nghếch một chút thì thật đúng là trẫm không tin nàng. Nhưng nàng lại thông minh như thế thì sao có thể để lộ lệnh bài của Cố Khanh Hằng được chứ? Muốn xuất cung, thay vì để cho Cố Khanh Hằng lộ liễu giúp nàng, sẽ có rất nhiều cách khác không phải sao? Trẫm tin rằng với năng lực của y, lén mang nàng ra ngoài, chắc chắn không thành vấn đề.”
Ta giật mình, thì ra chuyện gì hắn cũng biết.
“Vậy Khanh Hằng…”
“Lệnh bài của y bị mất, trước khi xảy ra chuyện y đã nói với trẫm, sợ rằng có người giả dạng cầm lệnh bài của y để gây chuyện.” Hắn nhỏ giọng nói sau đó lập tức cười khẽ, “Không ngờ y lại nói đúng.”
Chuyện về tấm lệnh bài kia, ngay từ đầu hắn đã biết rồi sao?
Ta ngước mắt nhìn hắn, run giọng nói: “Nếu như Khanh Hằng không nói ngay từ đầu, thì Hoàng thượng sẽ nghi ngờ thần thiếp sao?”
“Không nghi ngờ.” Hắn nói vô cùng kiên định, “Ngày ấy trẫm cầm kiếm chạy vào trong phòng của Hàn vương, nàng kêu lên ngăn cản trẫm. Người khác không biết, chỉ có trẫm biết, nàng không phải muốn phản quốc, mà nàng chỉ sợ trẫm khiến cho hai nước xảy ra chiến tranh.”
“Ôi …” Ta nhịn không được khóc lên thành tiếng, ra sức nắm lấy y phục của hắn, nức nở nói, “Hoàng thượng đều biết hết, vì sao không ngăn cản… Triêu Thần, Triêu Thần nàng …”
Hắn ôm lấy ta, nhẹ nhàng nói: “Triêu Thần là người của trẫm.”
Hắn vừa dứt lời, ta đã nghe thấy giọng của một người truyền từ cửa vào: “Nương nương…”
Hết chương 27 (200)