Beta: Vô Phương
Ta không biết khi ta nói “Không hy vọng”, vẻ mặt của Thiên Lục thế nào, ta chỉ cảm thấy trong ngực thật trống trải, từ nhỏ đến lớn, ta luôn một mình, chỉ có một mình.
Tỷ muội ư, với ta, thật quá xa vời.
Ta cũng không cần.
Đi tới cửa Khánh Vinh cung, Vãn Lương và Triêu Thần ra đón. Triêu Thần nhỏ giọng hỏi: “Nương nương làm sao vậy?”
Ta tùy ý để các nàng đỡ, cười trả lời: “Lo nghĩ chuyện không đâu mà thôi.”
Vãn Lương đi bên phải ta, cười yếu ớt nói: “Việc đó khiến cho bao nhiêu người phải thất vọng rồi.”
Ta cũng cười, thật đúng nhỉ, để bao nhiêu người thất vọng rồi.
Vậy ta thì sao?
Trong lòng ta tự hỏi, nhưng dường như chỉ thoáng qua, vẫn chưa thật sự thất vọng. Quả thật lạ kỳ.
Nhìn thấy loan kiệu của Thái hậu ở xa xa phía trước, không biết tại sao, ta lại nghĩ tới Dụ thái phi.
Bên này, cả ngày thực sự rất náo nhiệt.
Mà tại Vĩnh Thọ cung, quanh năm lạnh lẽo, chẳng khác nào lãnh cung.
Ta bất giác hỏi: “Mấy ngày gần đây, bên Vĩnh Thọ cung có tin tức gì không?”
Triêu Thần kinh hãi, thấp giọng hỏi nhỏ: “Nương nương vì sao lại hỏi tới điều này?”
Vãn Lương nhìn trộm ta một cái, trong mắt cũng lộ ra tia nghi ngờ e ngại.
Các nàng đều căng thẳng. Ta cũng nở nụ cười, thực ra cũng không có việc gì. Chẳng qua là Thái hậu không ưa Dụ thái phi, vì bà ấy mới thật sự là mẹ ruột của Hạ Hầu Tử Khâm. Hắn đối với bà, hết oán lại hận, nhưng cũng không có cách nào mà bỏ mặc thờ ơ.
Hắn không muốn quan tâm bà, nhưng cuối cùng lại vẫn quan tâm.
Hắn chỉ là, không ai đặt cho hắn một bậc thang để hắn bước xuống.
Vì thế mà lần đó, ta gọi thái y tới Vĩnh Thọ cung, cũng là hợp với ý của hắn. Thế nhưng, hắn lại hết lần này tới lần khác bày ra dáng vẻ rất tức giận, lại còn cố ý đặc biệt cảnh cáo ta.
Đúng rồi, hắn là người như vậy.
Kiêu hãnh, quật cường, nhưng cũng thật trẻ con.
Ta bật cười thành tiếng.
“Nương nương?” Triêu Thần khẽ nhíu mày khó hiểu nhìn ta.
“Không có gì, chúng ta trở về đi.” Ta khẽ quay đầu, tiến về phía trước.
Hai cung nữ liếc mắt nhìn nhau, cũng không hỏi lại ta.
Trở về Cảnh Thái cung, nhìn thấy có rất nhiều đồ đạc đặt trong phòng. Bên cạnh Tường Hòa đang sắp xếp lại đồ đạc vội vàng giải thích: “Nương nương, những thứ này đều do nội vụ đưa tới, ba ngày nữa là giao thừa, những thứ này đều theo lệ mà cấp cho các cung chủ.”
“Là thật nha, nương nương, mấy cuộn gấm này đẹp quá!” Tường Thụy ôm trong lòng hai cuộn gấm vóc, cười nói.
Bọn họ nếu không nhắc tới, ta thật sự đã quên.
Nhanh quá, sắp đến lễ mừng năm mới rồi.
Phương Hàm từ phòng trong đi ra, vừa cười vừa đẩy bọn họ: “Đừng nhiều lời nữa, mau đem đồ đạc cất đi.” Nàng đi về phía ta, vừa dìu ta vừa nói: “Lát nữa nương nương chọn màu nương nương thích, giao thợ may trong cung may đồ, đêm giao thừa còn phải mặc.”
Lời của nàng là nhắc nhở ta.
Ngày thường phi tần khó có cơ hội được thấy mặt Hoàng thượng, nhưng tại đêm giao thừa, nhất định sẽ được thấy mặt rồng. Được sủng ái, không được sủng ái, ai mà không mong đêm hôm đó, có thể với dáng vẻ xinh đẹp nhất đoạt lấy sự yêu thương của Hoàng đế.