Beta: Như Bình
Từ sau ngày gặp được ta Cố Khanh Hằng cũng đột nhiên biến mất không chút tin tức, ta thầm cảm thấy vui mừng nhưng vẫn không dám hỏi người trong cung tin tức về y. Ta thật sự hy vọng y nghe lời của ta, rời khỏi hoàng cung này.
Nửa tháng nay, Hạ Hầu Tử Khâm ngày ngày lật bài tử của phi tần các cung, chỉ duy nhất không đến Cảnh Thái cung.
Hậu cung bắt đầu lan truyền, chỉ trong một đêm Đàn phi bị thất sủng.
Hỏi nguyên nhân, tất cả đều nói, chắc do ta bị thất thế trong lần tranh thủ tình cảm với Tích tần ở Hi Ninh cung.
Ta tự nhiên muốn bật cười, thực ra ta thực sự được sủng ái lúc nào kia chứ?
Hạ Hầu Tử Khâm đối với ta, cho tới bây giờ đều là chuồn chuồn lướt nước, ngay cả việc hắn thỉnh thoảng đến Cảnh Thái cung của ta cũng vậy mà thôi.
Nghe nói, hắn còn lật cả bài tử của Ngọc Dung Hoa, phong nàng lên tam phẩm Tiệp dư. Ngày hôm sau, Ngọc Tiệp dư tới cung của ta, ta biết, nàng ta sợ ta suy nghĩ nhiều, nhưng thật ra nàng còn suy nghĩ nhiều hơn ta.
Ngày hôm đó, ta đi Hi Ninh cung thỉnh an Thái hậu, bây giờ hậu cung không chỉ có một mình ta là phi tử. Diêu phi ngoại trừ việc không mang long thai cũng có thể nói có quang vinh và sủng ái vô cùng.
Thời gian Diêu phi vào cung lâu hơn ta, bây giờ địa vị lại ngang hàng ta, bởi vậy gặp nàng ta, ta còn phải gọi một tiếng “Tỷ tỷ”.
Thiên Lục rốt cuộc cũng xuất hiện ở Hi Ninh cung, ta bỗng nhiên nhớ ra bây giờ nàng ta đã là chính tần ngũ phẩm, đương nhiên phải đi Hi Ninh cung thỉnh an Thái hậu. Nhưng ta vẫn không gặp được Thư quý tần, có lẽ, Hạ Hầu Tử Khâm vẫn chưa hủy bỏ lệnh cấm với nàng ta.
Diêu phi thấy ta đi vào, vội đứng dậy chào đón, nắm lấy tay ta nói: “Bản cung lâu rồi không gặp muội muội, lần trước bị nhiễm phong hàn, sau đó chân lại bị thương, bây giờ đã khỏe hẳn chưa?”
Ta nhìn thấy rõ ràng lúc nàng ta nói “chân bị thương”, rất nhiều phi tần đang ngồi ở đây nhìn ta đầy vẻ xem thường. Bọn họ nhất định cũng cho là ta cố ý, cố ý học đòi Diêu phi làm cổ chân bị thương
Bọn họ nhất định cảm thấy, ta định làm Đông Thi hiệu tần, cuối cùng lại trở thành trò cười trong cung.
* Đông Thi hiệu Tần (东施效颦) – Bắt chước bừa: học đòi một cách vụng về; cóc đi guốc, khỉ đeo hoa.
Dựa theo tích: Nàng Tây Thi xinh đẹp mỗi lần nhăn mặt vì cơn bệnh bẩm sinh giày vò, lại càng xinh đẹp hơn. Nàng Đông Thi xấu xí thấy thế, cũng bắt chước làm điệu bộ nhăn mặt như Tây Thi, không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy nàng cũng vội vã lánh xa.
Aizzz, lúc trước chính Hạ Hầu Tử Khâm cũng tự tay thăm dò xem ta bị thương là thật hay giả nữa kia mà, huống chi là bọn họ?
Ta cười nhạt nói: “Thật nhọc lòng tỷ tỷ phải quan tâm, hình như muội bị thương cũng đúng lúc tỷ tỷ bị thương phải không?” Những ngày Hạ Hầu Tử Khâm trách phạt Thư quý tần đích đáng, nàng ta lại đột nhiên bị thương. Ai biết nàng ta có cố ý hay không.
Nếu đúng như vậy, vậy người mà Hạ Hầu Tử Khâm nói – ngay cả thân thể của mình cũng không thương tiếc.
Đương nhiên, không phải ta mà là nàng ta — Diêu phi.
Nghe vậy, sắc mặt nàng ta hơi thay đổi, ta thuận thế hất tay nàng ta ra, nàng ta hơi xấu hổ, nhưng cuối cùng vì đang ở Hi Ninh cung, nên không dám so đo với ta. Lúc đi qua bên cạnh Thiên Lục, ta lặng yên liếc nhìn nàng ta một cái, nàng ta bỗng nhiên ngước mặt nhìn thẳng vào mắt ta, rồi đứng dậy hơi khom người, nhỏ giọng nói: “Thần thiếp chúc mừng nương nương hồi phục.” Trong lời nói nàng ta đã không còn vẻ nhát gan lúc trước, mà chứa đầy ý cười, nhưng sắc mặt vẫn yên lặng như trước, không thể nhìn ra điều gì khác.
Ta đang định mở miệng, chợt nghe phía sau có người nói: “Thần thiếp tham kiến Vinh phi nương nương.”
“Vinh phi nương nương…”
Ta ngạc nhiên xoay người lại, thật tốt nha, hôm nay rốt cuộc là ngày gì mà cả Thiên Phi cũng đột nhiên chạy tới!
Thiên Lục bước lên phía trước, đỡ nàng ta nói: “Sao tỷ tỷ cũng tới, không phải Hoàng thượng đặc biệt ân chuẩn cho tỷ không cần đến Hi Ninh cung sao?”
Thiên Phi cười nói: “Nhưng thái y nói, bản cung nên đi lại nhiều một chút, như vậy mới tốt cho đứa bé trong bụng.”
“Đúng vậy, nương nương nên đi lại nhiều một chút.”
“Thần thiếp nghe một số người đã làm mẹ nói, lúc có thai cũng không nên ngồi một chỗ nhiều.”
…
Bên dưới, các tần phi ai nấy miệng lưỡi xoen xoét, đều nóng lòng muốn tiếp cận Thiên Phi hơn một chút.
Ta nhìn Thiên Phi, mới nửa tháng không gặp, sắc mặt nàng ta đã hồng hào hơn rất nhiều, xem ra nàng ta thực sự tĩnh dưỡng rất tốt. Thiên Lục đỡ nàng ta ngồi xuống, mọi người mới ngồi theo.
Một lúc sau, nghe thái giám cao giọng hô: “Thái hậu giá lâm —”