“Khách nhân, là dạng người như thế nào?” Thiếu nữ nhíu mày hỏi.
“À, là tới từ vọng xuân đô, là một vị đại hộ áo gấm vinh qui, cùng đi với ông ta là toàn bộ gia quyến hộ viện. Ùm, mà trừ bọn họ ra còn có một dong binh đoàn do Hàn đại hộ thuê làm hộ vệ.”
“Dong binh đoàn?” Thiếu nữ nghi hoặc hỏi:”Là đoàn dong binh nào ngươi có biết tên hay không?”
“Ta nghe lão bản nói là Dạ Lang dong binh đoàn.”
Thiếu nữ gật gật đầu:”Ra là bọn họ.”
Cổ Diêu ngạc nhiên :”Ngươi biết bọn họ.”
Thiếu nữ dứt khoát phủ nhận:”Không chỉ mới nghe qua mà thôi.”
“Vậy là bọn họ rất là nổi danh sao?”
Thiếu nữ vẻ hơi trầm ngâm:”Không cũng chỉ bình thường mà thôi, chủ yếu tại vì dong binh đoàn này quá ít người chỉ có bốn mà thôi, bất quá tất cả vũ kĩ đều không tệ lắm, đoàn trưởng Dương Phong tu luyện kim hệ đấu khí, có thể nói là có chút bản lãnh.”
Đối với việc của Dạ Lang dong binh đoàn nàng chỉ nói một cách sơ lược, dù là Dương Phong đoàn trưởng mà trong mắt nàng cũng chỉ là “có chút bản lãnh” thôi, có thể thấy ánh mắt của nàng cao ngạo thế nào.
Dối vợi sự tự tin ấy, Cổ Diêu không dám hoài nghi, hắn cũng đã kiến thức qua sự kiện trong phòng tắm ngày ấy. Dù là tên thượng Phê hắc ám đáng sợ ấy xuất chiêu đuổi giết, nàng cũng chẳng có coi chúng vào đâu cả.
Càng tiếp xúc với thiếu nữ, Cổ Diêu càng cảm giác kiến thức của nàng quá uyên bác, thành thục không có chút nào giống như thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi đầu. Cổ Diêu từ nhỏ đã long bong, lưu lãng khắp chốn, chịu không biết bao cay đắng khổ đau, có thể tạm tự nhận mình là thiếu niên lão thành, nhưng mà nếu đem so với bà cô này, còn kém rất rất rất là xa.
Tựa hồ như tin tức mà Cổ Diêu mang tới cảm thấy hứng thú vô cùng thiếu nữ hỏi tiếp:”Bọn họ muốn đi đến chỗ nào?”
“Nghe nói là Sa Chi Thành ở tây bắc.”
“Sa Chi thành” hai con mắt thiếu nữ chợt sáng ngời.
“Làm sao vậy?”
Thiếu nữ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:”Không có gì bọn họ đã đi hay chưa?”
Lời tuy là như vậy nhưng cái địa danh kia dường như rất hấp dẫn nàng, thiếu nữ hỏi có vẻ rất quan tâm đến hành trình của bọn người Hàn đại hộ.
Phản ứng của nàng làm cho Cổ Diêu thấy kì quái:”không có bọn họ còn trọ lại một đêm, sáng mai mới lên đường đi qua Ma Nghệ sơn mạch.”
“Là như vậy sao?” Thiếu nữ nói rồi đi trong mật thất qua lại mấy vòng như đang tự hỏi bản thân một vấn đề khó giải quyến nào đấy.Hồi lâu nàng lên tiếng:”Ngày mai ta đi”.
A nói như vậy thủy tinh tệ sẽ rất nhanh tự bò vào túi mà mỗi ngày cũng không cần phải hứng mấy cơn điên bất tử của nàng nữa.
Cổ Diêu trong lòng mừng thầm nhưng ngoài mặt lại nói:”Nhanh thế sao?”
“Còn nói là nhanh ta ở gian khách sạn này cũng đã hơn 10 ngày rồi, chút nữa là điên lên rồi đó”. Cổ Diêu cũng muốn cùng nàng lảm nhảm thêm vài câu nhưng hắn nghĩ rồi lại thôi, mới nói:”Vậy…” nói rồi hắn dụng ngón trỏ xoa xoa, nhắc nhở thiếu nữ.
Thiếu nữ trong lúc nhất thời vô ý, hỏi lại:”Cái gì?”
Cổ Diêu không còn cách nào khác đành trực tiếp nói thẳng:”Cô có nói là sẽ cho ta thù lao mà.”
Thiếu nữ hừ lạnh:”Yên tâm, ta sẽ trả, nhưng không phải là đêm nay.”
Cổ Diêu vội vàng hỏi lại:”Vậy phải chờ tới bao giờ?”
“Sáng mai trước lúc ta rời khách sạn, ngươi chờ nổi không hả, dù sao cũng chỉ có một đêm.’’ Nói xong nàng móc thủy tinh tệ ra hươ hươtrước mặt Cổ Diêu.
Cổ Diêu nhìn mà nuốt nước miếng:”Có thể cho xin trước một nửa, à mà vài đồng cũng được.”
Thiếu nữ mất hứng:”Chỉ có chút tiền con con ta lại lừa ngươi sao. Ngươi xem ta là hạng người như thế sao hả”.
“Ta dường nhiên không có ý như vậy rồi.” Cổ Diêu không cam lòng thu ánh mắt đặt trên túi thủy tinh tệ về. Nếu chọc giận cô nương này thì chỉ là lớp bụi trên thủy tinh tệ nói chừng cũng không có.
Thiếu nữ tựa hồ như có ý trêu Cổ Diêu nên thu túi tinh tệ về:”Vậy ngươi trở về, từ từ mà chờ…đi nha”.
Đêm nay tiểu tử này chắc có thể là ngủ không được.
Nàng đoán chính xác vô cùng cả đêm Cổ Diêu không thể nào ngủ thủy tinh tệ xinh đẹp cứ bay lòng vòng trong đầu hắn.
Cứ như vậy tới tờ mờ sáng, Cổ Diêu đành vác cái đầu nặng trĩu mà thức dậy.
Bình thường đếu là lão bản Phí Thản thúc mấy lần, cho tới khi lão dùng toàn lực của mình thúc thì Cổ Diêu mới chịu dậy mà mở cửa. Hôm nay sớm như thế này, Cổ Diêu đã rời giường thật là dọa cho Phí Thản á khẩu, chẳng biết có phải hôm qua hắn quên đắp chăn nên khí lạnh nhập não làm hư cả đầu óc rồi không nữa.
“Lão bản ta đi lấy đồ.”
Ngay cả rửa mặt cũng không kịp Cổ Diêu bùng ngay xuống mật thất, y như ám hiệu hắn gõ cửa ba lần, nhưng mà không có phản ứng.
Chỉ sợ thiếu nữ chưa thức Cổ Diêu gõ thêm ba lần nữa, nhưng vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Cổ Diêu có cảm giác không ổn,vì vậy đẩy cửa ra. Cửa lại không khóa, nhẹ nhàng mở ra.
KHÔNG CÓ AI!
Mật thất tính ra cũng không lớn lắm, mọi vật từng thứ từng thứ đều có thể nhìn rõ, thật sự là không có ai. Cổ Diêu tức muốn hộc máu cơ hồ như thấy túi thủy tinh tệ mọc chân mà “đi về nơi xa”.
Cái ả tiểu biểu tử đáng chết còn nuốt lời, vậy mà hôm qua còn nói cái gì không coi chút tiền là gì, dễ nghe quá nhỉ.
Khốn nạn, đàn bà càng đẹp, lại càng không thể tin!
Đây là câu Phí Thản đã từng dạy cho hắn, bởi lẽ chăng nữ nhân xấu không có lý gì lại đi gạt người, Cổ Diêu bây giờ tin rồi.
Nếu mà túi thủy tinh tệ kia chưa từng xuất hiện thì Cổ Diêu cũng không đến nổi đau lòng thê thảm vậy đâu, nhưng mà hết lần này tới lần khác nói đều đi tới gần túi của mình, chỉ chớp mắt là tiến vào.
Nhưng mà “mắt thấy tiến vào’ nó khác với thực sự tiến vào.
Cổ Diêu ngồi trên đất thất hồn lạc phách, cho đến lúc Phí Thản không nhịn nổi quát lớn hắn mới chịu đứng lên.
Phí Thản mở cửa khách sạn đợi mãi không thấy Cổ Diêu cả đám người Hàn đại hộ đều thức cả rồi, cần nhanh chóng chuẩn bị bửa sáng. Vì vậy mới cấp tốc tìm kiếm Cổ Diêu.
Vốn dĩ Phí Thản muốn mắng hắn vài câu nhưng mà bộ dạn tan nát thần hồn của Cổ Diêu, hình như là toàn bộ thân gia của hắn đều vẫn lạc, uể oải vô cùng, lão lại thấy không tiện mắng.
Vốn Phí Thản định là rình coi có chuyện gì? Nhưng mà vì bọn Hàn đại hộ lão không thể để Cổ Diêu không làm gì, Hàn đại hộ đã rửa mặt đang chờ bửa sáng đó.
Cổ Diêu bây giờ như là một “cánh hoa tàn”, một bước lê một bước lết.
Nhưng mà khi ra đại sảnh của khách sạn thì khách nhân đầu tiên hắn thấy làm hắn thiếu chút nữa la hoảng lên.
Thiếu nữ kia, đang đong đưa hai chân, nhàn nhã ngồi trên chiếc bàn uống trà, miệng nhâm nhấp từng ngụm nhẹ từng ngụm một.
Tâm tình Cổ Diêu ngay lập tức chuyển khổ thành vui, mà vui này hòa lẫn sợ hãi, đại thủy tinh tệ, em vẫn chưa bay đi sao …
Hắn cố nén tâm tình vui sướng của mình. Làm ra vẻ không nhận ra thiếu nữ:”Khách nhân, còn cần cái gì nữa không?”
Thiếu nữ nhìn tơ máu trong mắt Cổ Diêu, cười tà ác, áp thấp giọng nói:”Tiểu nhị, ngươi tối qua chắc là không ngủ ngon giấc hả?”
Nghe câu này Cổ Diêu biết mình bị xỏ, hận không thể giương nanh múa vuốt làm thịt con bé này.
Ghê tởm, thật sợ là một tiểu ma nữ ghê tởm.