Mẹ, yên tâm cái gì mà yên tâm!
Cổ Diêu thiếu chút nữa là mắng thành lời rồi, hắn đối với không gian cũng không phải là không có hiểu biết gì, các không gian còn hoạt động thì tồn tại một khe hở, có thể phá vỡ nó, nhưng mà trong không gian vặn vẹo đó thì có vô số nguy hiểm không thể nào lường trước được, bất kể lúc nào nó cũng có thể nuốt lấy người ở bên trong, vạn kiếp bất phục, hành vi này chẳng khác nào là đi tự sát cả, hắn nghi ngờ là Thuần Vu Tuyền mắc chứng bệnh 'Não Bị Ẩm'.
Thuần Vu Tuyền thì lộ ra ánh mắt ung dung:" Các ngân hà của phiêu di không gian, cũng chính là các dòng sông phát sát mà ngươi nhìn thấy bên trong, tồn tại một số các vị diện nhỏ, các vị diện này bản thân nó thì ổn định nhưng mà vị trí thì lại di động theo không gian."
Cổ Diêu cau mày nói:" Cô muốn lợi dụng các vị diện nhỏ này để tiếp tục đi tới?"
" Hay quá, pé thật thông minh, đã đoán trúng rồi!" Thuần Vu Tuyền vỗ tay, lúc này nàng trông giống như là một tiểu cô nương ngây thơ trong trắng:" Ngươi nghi phương pháp của ta có vấn đề gì sao?"
Cổ Diêu nói:" Ta cần xác định một việc, cố có biết được hướng chảy của tinh hà không?"
Thuần Vu Tuyền nhún vai:" Cái này thì không ai có thể đoán trước được, bởi vì phiêu di không gian thay đổi liên tục theo thời gian, nhưng mà ..."
Nói đến đây thì ngữ khí của nàng cũng thay đổi:" Có bà bà ở đây thì vấn đề này đã dễ giải quyết!"
Nàng không có nói là lão phụ dùng phương pháp gì nhưng mà khả năng của một không gian ma pháp sư chuyên nghiệp thì không có gì để nghi ngờ.
Cổ Diêu suy nghĩ một chút. Nếu như Thuần Vu Tuyền không nắm chắc tám phần thì sẽ không mạo hiểm. Nhưng mà bản thân mình thì cần phải thận trọng một chút. Lúc trước đi qua hơn hai trăm không gian vị diện thì còn có thể tự trở về được. Còn phiêu di không gian này thì vượt qua khả năng của mình. Nếu như con mắm này lợi dung không gian này để nhốt mình vào đó thì không phải là tiêu đời sao?
Nhưng mà đã đến đây rồi không lẽ lại phí công đi về?
Cổ Diêu quyết định chủ ý thật nhanh. Tiếp tục đi tới. Nhưng phải tranh thủ tìm được nhược điểm của Thuần Vu Tuyền. Khi cần thiết phải tự bảo vệ bản thân mình trước, không thể để cho nàng làm bậy được.
Vừa nghĩ đến đó thì hắn bất đắc dĩ nói:" Được rồi, bên kia phiêu di không gian là cái gì, Thuần Vu Tuyền tiểu thư, bây giờ cô có thể nói cho ta biết được chưa?"
" Ha ha, đừng có vội, ngươi sẽ nhanh chóng được bết thôi. Được tận mắt chứng kiến không phải càng thú vị hơn sao?"
Thuần Vu Tuyền đến giờ này mà còn múa Thái Cực Quyền khiến cho Cổ Diêu phải nghiến răng ken két. Tiểu ma nữ này thật là quá cẩn thận. Sợ có chuyện ngoài ý muốn nên quá kín miệng.
Lần hành động này vô cùng bí hiểm, khẳng định là không có gì tốt đẹp, mà mình chỉ là người ngoài mà thôi, biết được bí mật, mà bí mật càng lớn thì càng không tốt. Cổ Diêu nghĩ rằng càng cần phải thận trọng hơn rất nhiều, nếu không thì đến khi chết thì cũng không biết tại sao.
Lúc này lão phụ đã hành động, lấy ra một cái la bàn. Bề mặt đen nhánh, có thể thấy được một vài điểm sáng màu vàng, trong đó có vài điểm còn di động nữa. Không biết là công cụ gì mà có thể hoạt đọng trong không gian.
Ngoại trừ màu vàng ra thì còn có các điểm sáng màu trắng, có thể là vị trí hiện tại của ba người.
Bay qua từng vị diện nhỏ trong không tinh hà. Tiếp tục đi như thế khoảng nửa giờ, điểm màu vàng trên la bàn của lão phụ tiếp cận điểm màu trắng, lúc này thì nàng lên tiếng:" Chuẩn bị, chính là nó rồi."
Nói xong thì thu hồi la bàn, mười ngón tay đan chéo vào nhau, lúc này hai bàn tay của nàng trở nên trong suốt, thậm chí là có thể thấy rõ được xương bàn tay ở bên trong.
Một lực lượng không thể diễn tả bằng lời được lập tức tràn ngập khắp không gian, số lượng không gian ma pháp sư rất là ít ỏi, mà đạt đến được cấp bậc Đại Ma Đạo Sư thì lại càng như Phượng Mao Lân Giáp. Có thể nói là chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngay cả Cổ Diêu cũng chưa từng thấy qua.
Khoảng nửa phút, một mảnh không gian nhỏ từ bên trong ngân hà hiện ra, tuy nói là nhỏ nhưng mà diện tích của nó cũng khá là lớn.
Lúc này khí thế của lão phụ cũng lên đến đỉnh điểm, thân hình gầy ốm lúc này trông giống như là một ngọn núi cao lớn khó có thể vượt qua được, Cổ Diêu và Thuần Vu Tuyền không tự chủ được mà đứng cách ra hơn mười mấy thước mới cảm giác được thoải mái hơn một tí.
"Phá!"
Lão phụ quát nhẹ một tiếng, một tia đấu khì hình tròn xuất phát từ giữa vị trí đan chéo hai tay xuất ra, phá hủy vỡ tường không gian trước mặt, tạo ra một lỗ hổng có đường kính khoảng hơn năm thước, một không gian liệt phùng nhân tạo.
Từ trong tư liệu của thần thánh học việcn Cổ Diêu cũng biết được không gian Đại Ma Đạo Sư có thể tiến hành Thứ Nguyên công kích, có thể xé rách không gian, nhưng dù sao thì đó cũng là trong sách, không thể nào được như chứng kiến thực tế.
Lúc này thì khối không gian nhỏ kia cũng đã đến gần, lão phụ lại thuấn di, đi vào trong không gian liệt phùng.
" Mau đuổi theo, không phải không gian liệt phùng tự nhiên nên sẽ nhanh chóng hấp thu năng lượng mà tu bổ lại." Sau khi nói xong thì Thuần Vu Tuyền cũng nhanh chóng đuổi theo lão phụ.
Đúng như Thuần Vu Tuyền nói, đường kính hơn năm thước kia của khe hở dần dần co rút lại, tốc độ không chậm, nhanh chóng co lai còn có hơn bốn thước tám. Cổ Diêu thấy thế thì cũng hít sâu một hơi, tiến vào trong cái khe.
Khi mà đường kính của khe hở còn hơn ba thước thì vị diện nhỏ kia đã đến trước mặt, lần này thì lão phụ chỉ dùng tay đẩy một cái thì một cái khe lại xuất hiện, bên ngoài cái khe chính là vị diện nhỏ kia.
Đừng nghĩ cái khe và vị diện nhỏ kia gần trong gang tấc mà lầm, khoảng cách thật sự của nó có thể đạt đến cả trăm ngàn km, thậm chí là xa hơn, đem hai không gian hoàn toàn ngăn cách với nhau nối lại, nếu như không phải là không gian Đại Ma Đạo Sư thì vấn đề này thôi đã đủ làm khó vô số người.
Cổ Diêu đi theo lão phụ và Thuần Vu Tuyền nhảy lên tiểu vị diện, một lực kéo rất mạnh hút lấy thân thể của hắn, hắn cảm thấy hoa mắt, khi mở mắt ra thì đã đứng trên mặt đất rồi.
Thân ở bên trong, phát hiện ra tiểu vị diện này cũng không phải là nhỏ, diện tích của nó có thể tương ứng với một hòn đảo.
Nhưng khác một điểm là hòn đảo này lại di động, hơn nữa xung quanh hòn đảo này các dòng sông có chứa chất lỏng phát sáng, không phải là nước, chúng nó thực ra là không gian di động, nếu như không cẩn thân té xuống thì không phải biết bơi là có thể giải quyết được, bởi vì vừa té xuống thì thân thể đã bị xé nát.
Một tiểu vị diện thì không thể có đầy đủ như một vị diện lớn được, không có mặt trời, không ánh trăng, cũng không có sao, chỉ có một không gian nhỏ và một miếng đất, nhưng nó lại cố định nên mọi người cũng có thể an tâm.
Di chuyển ở bên trong không gian kỳ dị này quả thật là cũng rất kích thích, nếu như không phải đố kỵ Thuần Vu Tuyền thì hành trình này quả thật là rất thú vị.
Ở trong phiến không gian này tì cảm quan hoàn toàn bị hỗn loạn, không thể nào dùng phương thức thông thường để phán đoán được phương hướng, cũng may là có lão phụ này là một hành gia.
Đem la bàn ra, lão tiếp tục nhìn chằm chằm vào quang điểm rậm rạp trên đó.
Di chuyển ở bên trong tinh hà cũng có thể thấy được các vị diện nhỏ khác trôi qua bên cạnh, các tiểu vị diện nhỏ này cô lập với nhau tựa hồ như có một lực điều khiển chúng di chuyển, mỗi lần mắt thấy chúng sắp va chạm thì hình như có một lực đẩy nào đó tách chúng ra.
Một lát sau, lão phụ lại dùng thứ nguyên công kích của mình để tạo ra một cái khe hở không gian nữa, ba người lại rời khỏi mảnh không gian này di chuyển sang mảnh không gian khác. Ở mảnh không gian kế tiếp thì diện tích xem ra nhỏ hơn. Và quỹ tích của nó cũng tốn thời gian ít hơn, có thể là ngắn hơn vài giờ.
Hiển nhiên, quỷ tích của các mảnh không gian này không giống nhau, nếu như chúng nó giống nhau thì lão phụ không cần phải đổi tới đổi lui như thế.
Đương nhiên, đáp án thì chỉ có thể đến nơi mới biết được, Thuần Vu Tuyền sẽ không tiết lộ trước.
Trong lần hành trình này thì khát vọng đạt được lĩnh vực của Cổ Diêu càng tăng cao, nếu như có được lĩnh vực, có thể có được năng lực cải biến pháp tắc, cũng có thể giảm bớt ảnh hưởng do phải di chuyển qua các không gian khác nhau, không cần phải như hôm nay, phải trông cậy vào một người không đáng tin.
Cổ Diêu vẫn một mực quan sát cái la bàn kỳ quái kia, sau đó thì hắn phát hiện ở giữa trung tâm của la bàn có một điểm đỏ, liên tiếp thay đổi hơn mười vị diện thì ba điểm trắng đại diện cho ba người di chuyển đến gần điểm đỏ.
Cái điểm màu đỏ kia phải chăng chính là mục tiêu của Thuần Vu Tuyền?
Cổ Diêu có khả năng quan sát rất tốt, nhanh chóng hiểu được sơ bộ về cái la bàn ảo diệu kia, trên la bàn chính là vô sổ các vị diện nhỏ, các điểm sáng màu vàng trên la bàn tuy lộn xộn nhnwg là thực tế thì nó di động có quy tắc.
Từng điểm sáng màu vàng di chuyển xung quang điểm đỏ, vận động theo chu trình, mà khoảng cách của chúng với điểm đỏ thì cũng khác nhau, có cái gần, có cái xa, mà ba điểm trắng, tức là ba người mỗi lần di chuyển sang một phiến không gian khác thì kéo gần khoảng cách so với điểm đỏ lại một chút.
Như thế, sau mỗi lần hoán đổi thì khoảng cách đến điểm sáng màu hồng càng gần, theo lý thuyết thì có thể sớm đi đến được điểm sáng màu đỏ đó.
Lúc này Cổ Diêu lại càng cảm thấy tò mò hơn đối với mục đích của Thuần Vu Tuyền, phải hao phí rất nhiều sức lực mới có thể đến được, cuối cùng thì đó là địa phương thần bí nào.
Mà Thuần Vu Tuyền muốn đó để làm gì?