Tiêu Dao Vô Ảnh vốn là một loại đấu khí kỳ diệu, người tu luyện thì linh giác so với người bình thường nhạy cảm hơn nhiều, gần đây Cổ Diêu luôn có cảm giác là có người âm thâm theo dõi mình, nhưng không có lần nào hắn phát hiện ra điều gì khác thường cả.
Sao vậy nhỉ, sao lại có người ở đây được? Cho dù là có, thì cho dù đạo sư hay là đệ tử cũng không thể nào lén lút như thế được, chắc có lẽ là do bản thân mình mệt quá nên cảm giác có chút sai lầm.
Cổ Diêu cũng không đa nghi, sau một lúc sửa sang lại, liền nâng từng bước nặng nề trờ về túc xá, lúc này ngay cả một chút sức lực để thi triển khinh công hắn cũng không có.
Khi mở cửa ta thì Hạ Hầu Cẩn đang ở trong phòng khách ăn mì, bên cạnh hắn chính là tám bát mì, nói là một bữa tiệc cũng không quá đáng.
Nhìn thấy Cổ Diêu, Hạ Hầu Cẩn hô:”lão nhị, mau đến đây, cùng ăn khuya nào!”
“Đại ca, cám ơn!” Cổ Diêu cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hạ Hầu Cẩn. hắn quả thật là rất đói bụng, khổ luyện như thế, vốn rất tiêu hao nhiều năng lượng, Cổ Diêu lúc này mới có thể lý giải được tại sao Hạ Hầu Cẩn lại có sức ăn kinh người như thế, mỗi bữa phải ăn đến vài cân thịt.
Tuy vẫn còn nóng nhưng Cổ Diêu vừa cầm đũa liền ồ ạt chuyển mì vào miệng.
Hạ Hầu Cẩn cũng có bộ dáng tương tự như thế, cứ như là bọn hắn đưa vào miệng rồi nuốt vậy, đnag lúc vừa ăn như lang như hổ, Hạ Hầu Cẩn hàm hồ nói không rõ ràng:”Lão nhị, gần đây ngươi bị gì sao?”
Cổ Diêu ngạc nhiên nói:”Cái gì?”
“ý ta là, ta muốn nói có phải có chuyện gì không tốt đã phát sinh đối với ngươi không? Ví dụ như thân nhân của ngươi gặp phải bất hạnh? Hả, ta … ta không có ý nguyền rủa ngươi!”
Hạ Hầu Cẩn càng nói càng loạn, nhưng Cổ Diêu lại hiểu rõ ý tứ của hắn, có lẽ là hắn thấy mình điên cuồng luyện tập trong thời gian gần đây, nên nghĩ là mình bị việc gì kích thích, cho nên mới có ý hỏi, nhưng Hạ Hầu Cẩn lại là người không giỏi biểu đạt, nếu đưa hắn đi làm thuyết khách thì kết quả khỏi hỏi cũng biết.
Cho dù là thế nào đi nữa, thì sự quan tâm của hắn cũng làm cho Cổ Diêu cảm thấy ấm áp, cười nói:”Không có gì, đại ca, trong kỳ thi cuối tháng đệ đứng chót lớp cho nên mới cố gắng luyện tập mà thôi!”
Hạ Hầu Cẩn cũng không có nghi ngờ gì hắn, gật gật đầu nói:”Có thể hạ quyết tâm khổ luyện là chuyện tốt, nhưng cũng đừng có quá hà khắc với bản thân mình, chuyện gf cũng phải từ từ, không thể nào một bước lên trời được.”
Hạ Hầu Cẩn cũng là có hảo ý, bởi vì hắn thấy cường độ luyện tập của Cổ Diêu còn hơn cả cường độ của chính hắn, ngoại trừ ăn ngủ, đi học, thì hầu như toàn bộ thời gian hơn mười tiếng hắn đều luyện tập điên cuồng trên sân huấn luyện. Mình dù sao thì trời sinh cũng có tố chất hơn người, thân thể cường tráng mạnh mẽ, mà Cổ Diêu, nhìn qua thì lại rất là đơn bạc, lại chịu áp lực vô cùng trầm trọng, không chừng không thích ứng được lại bị phản tác dụng.
“Đệ biết rồi đại ca, không sao đâu, đệ sẽ có chừng mực.” Cổ Diêu thản nhiên nói.
Cũng phải cảm tạ viên Tiêu Dao Vô Cực Đan của Philip, viên đan dược đó do không biết bao nhiêu kỳ trân dị bảo mà luyện thành thánh đan có tác dụng tẩy mao phạt tủy, khiến cho thể chất của Cổ Diêu được cải thiện đến mức tốt nhất, tốc độ khôi phục của thân thể vô cùng nhanh. Mỗi ngày sau khi luyện đến nỗi rã rời thân thể, nhưng sáng hôm sau sau khi ngủ dậy thì tinh thần lại vô cùng thanh tỉnh, cơ thể tràn đầy sức lực, chính vì thế mà Cổ Diêu mới có thể duy trì được cường độ luyện tập như thế, nếu không cho dù là có ý chí thì thân thể cũng không thể nào chịu được.
Hạ Hầu Cẩn đột nhiên lại nói:”Nghe nói Đoan Mộc Tình đứng đầu trong kỳ thi tháng này.”
Cổ Diêu nghe thế sắc mặt hơi đổi, nhưng Hạ Hầu Cẩn lại không phát hiện, tiếp tục nói:”Mộc hệ cao thủ không ít, nhưng nàng lại có thể chiếm ngôi vị đầu, quả thật là giỏi, nàng vẫn đúng là một thiếu nữ thông minh, hà hà.”
Hạ Hầu Cẩn nói thêm một câu thì sắc mặt Cổ Diêu lại càng khó coi, từ khi Đoan Mộc Tình tiến vào thần thánh học viện đến nay, Cổ Diêu vẫn cực lực trốn tránh nàng, mỗi lúc sau khi học xong là hắn liền đến sân huấn luyện, ngẩn ngơ cả ngày, nên suốt cả tháng nay hắn không có gặp nàng.
Phảng phất giống như có vật gì chắn trước ngực làm cho hắn cực kỳ khó chịu, Cổ Diêu vội vàng lùa thêm vài miếng thì nói:”Đại ca, đệ ăn no rồi!”
Ngâm mình trong ôn tuyền, để mặc cho nước suối tẩy rửa cơ thể mình, ôn tuyền có rất nhiều hiệu dụng không thể tưởng tượng được, ngoài khả năng giảm bớt mệt nhọc, hơn nữa sau khi trải qua một này khổ luyện mệt nhọc, có thể nằm thư giãn quả là một chuyện vô cùng thích thú.
Lúc trước, Cổ Diêu thích nhất chính là thời gian có được cảm giác tuyệt vời này, nhưng hôm nay hắn lại không có vẻ gì là hăng hái cả, ngồi dựa vào tường chết lặng.
Cuối cùng cũng đã nghe tin tức về Đoan Mộc Tình, nhưng Cổ Diêu lại không có cảm giác cao hưng, Đoan Mộc Tình ngày càng ưu tú thì khiến cho hắn lại càng có cảm giác tự ti.
Vô luận thế nào, hắn cũng không thể quên được thiếu nữ động lòng người kia, cho dù là suốt một tháng nay không hề gặp mặt nàng, nhưng khi Hạ Hầu Cẩn vừa mang đến một tin tức về nàng thì liền làm cho tâm thần của hắn rối loạn.
Cổ Diêu theo tiềm thức mà định lấy Cực Lạc Quyết trong tiêu dao giới chỉ ra, sau khi biết được bí pháp trong cực lạc quyết, Cổ Diêu phát hiện, quyển kỳ thư của cực lạc giáo chủ này quả nhiên là vô cùng kỳ diệu, trong lúc xem nóm chỉ cần đưa ý muốn mãnh liệt nhất của mình chuyển vào nó thì có thể trong huyễn cảnh thấy được người mà mình muốn gặp. mỗi khi sự nhớ nhung của Cổ Diêu đối với Đoan Mộc Tình không thể khống chế được nữa thì hắn sẽ dùng cực lạc quyết để giảm bớt, mặc dù huyễn cảnh chỉ diễn ra trong thời gian ngắn nhưng cũng đủ để Cổ Diêu cảm thấy tốt hơn nhiều.
“Bõm!”
Cổ Diêu không để ý, khi lấy cực lạc quyết ra thì còn có một vật khác rơi xuống trong ao.
Cổ Diêu hồi phục tinh thần lập tức vớt quyển sách lên.
Cổ Diêu chợt nhớ ra, đây chính là vật mà Hàn đại hộ đã phó thác cho mình.
Bởi vì Hàn đại hộ đã từng cảnh cáo, quyển sách này có thể mang đến tai họa, hơn nữa chính bản thân lão là một ví dụ sống động nhất, tan nhà nát cửa, bởi vậy cho nên Cổ Diêu cũng không có để ý đến nó, nhưng đây dù sao cũng chính là di vật của phụ thân Hàn Đan nên dù thế nào đi nữa thì mình cũng nên phải bảo quản tốt nó.
Nghĩ đến đây, Cổ Diêu liền mở quyển sách ra định rũ nước để làm khô nó.
Nhưng khiến cho hắn kỳ quái chính là quyển sách này lại không hề bị thấm nước, các giọt nước đều nương theo một đường mà chảy thẳng xuống, sau khi vớt lên từ trong ao cũng không hề bị dính một chút nước nào.
Mở ra vài trang xem thử, Cổ Diêu xem sơ qua một ít văn tự, tựa hồ như có lien quan đến đấu khí.
Chẳng lẽ đây chính là võ công tâm pháp?
Lật về trang đầu của quyển sách, ba chữ to rõ như rồng bay phượng múa đập vào mắt hắn – Thiên Ma Quyết
=========
Hết Quyển 5