Diệp Lâm hai mắt nhắm nghiền, ngực vẫn phập phồng , nhìn qua tựa như đang ngủ.
Cổ Diêu thấy thế do dự nói :”Sư phụ, nàng ta cũng không có tự nguyện.”
“Nói Nhảm!” Philip chớp mắt:”Nữ nhân như nàng tùy tiện có thể tìm vô số mỹ nam tử, ta không trộm nàng mang tới, khi nào mới tới phần ngươi.”
Cổ Diêu dở khóc dở cười Tiêu Dao Môn đúng là một môn phái cực đoan, hành động quỉ dị ác liệt như vậy, không bị xú danh lan xa, khắp trời là địch nhân mới là thần kỳ.
Nhắc tới Tiểu ma nữ cũng thật xui xẻo, nàng cũng tây hành, chết nhất chính là là đụng phải Philip.
Philip dụng thành hành bách biến thay đổi dung mạo, hình ảnh thổ tài chủ này hắn đã lâu không thay đổi dường như là rất thích, nếu để thế mà hấp thu ánh sáng thì xem ra khó à tái sử dụng.
Xạ ra 1 chỉ lăng không. Diệp Lâm mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhưng hoảng sợ phát hiện ra bên người có thêm hai nam tử, trong đó một là trung niên nam tử còn lại thì mang mặt nạ kỳ quí xem không ra dung mạo tuổi tác.
Diệp Lâm ý thức vận khởi đấu khí nhưng mà lực lượng của nàng dường như bị cái gì đó cắt đứt ngay cả sức lực cơ bản cũng mất đi không thể cử động.
“Thấy không?” Philip tấm tắc than thở: “Ngươi khi nào gặp qua đôi mắt tuyệt vời như vậy chưa, mỹ nữ tuyệt như vậy? Khuôn mặt hoàn mỹ, vóc người hoàn mỹ, da dẻ hoàn mỹ, khí chất cũng hoàn mỹ, nàng chính là lựa chọn tốt nhất cho ngươi.”
Nghe tên mập mạp bình phẩm về mình, Diệp Lâm trợn trừng đôi mắt đẹp, dựa theo cảm giác của nữ nhân dù là chưa biết chuyện gì nhưng với nữ hài tử nàng biết đây chính là chuyện đáng sợ, nàng không cách nào lên tiếng trong long lại càng phát hoảng không thôi.”
Philip nói :”Tốt, từ đêm nay trở đi, cái ‘tế phẩm” này chính là thuộc về ngươi, tiểu tử diễm phúc không cạn, từ từ hưởng thụ đi khi nào hoàn thành nhiệm vụ thì thôi.”
Nghe nói thế Diệp lâm nghe mà thiếu chút bất tỉnh.
Tế phẩm, danh từ này thường biểu hiện cho “hy sinh’.
Nàng cao quí như thế, lại thành tế phẩm cho người khác, lại còn có “diễm phúc”, “hưởng thụ” ám chỉ không chỉ cần mạng của nàng một cách đơn giản.
Nhớ tới ngày đó ở Duyệt Lai khách điếm lại thêm Cực Lạc Quyết làm cho tâm trạng Cổ Diêu bừng bừng phát hỏa tay không tự chủ xoa xoa khuôn mặt của Diệp Lâm, nhưng khi chạm vào là lạnh như băng
Mặt lạnh như băng mà nước mắt cũng giá buốt như băng tuyết.
Diệp Lâm sắc mặt trắng bệt, thân hình nhẹ run, hai hàng lệ từ trong đôi minh châu sâu như biển cả nhẹ tuôn, nhìn Cổ Diêu đôi mắt như bất lực như van xin như cầu khẩn sợ hãi đủ loại tâm tình phức tạp, thì ra cô nàng to gan lớn mật tiểu ma nữ kia đã bắt đầu sợ hãi rồi.
Cổ Diêu trong lòng như bị vật gì làm xúc động, do dự 1 chút cuối cùng quay xoay lại đánh khẽ vào vai của Philip sắp mở cửa rời đi :”Sư phụ.”
Philip quay đầu lại, nhíu mày nói:”Làm gì? Tế phẩm tốt như vậy, ngươi do dự cái gì?”
Cổ Diêu ho một tiếng :”Đệ tử thích ‘Bánh Bao Lớn’ …”
Cổ Diêu nhìn vào “Hai Bông Hoa” của Diệp Lâm, vẻ mặt khinh thường nói:”Hai cái bánh bao của nàng so với dãy đất bị cuồng phong quét qua còn bằng phẳng hơn đệ tử thật sự rất khó mà bộc phát thú tính.”
Philip gật đầu:”Nữ nhân này cái gì cũng tốt chỉ tiếc lại là màn hình Plasma, nhưng cái này là việc nhỏ, không có vấn đề gì đi.”
“Không được!” Cổ Diêu chém đinh chặt sắt nói:”Con đối với “bánh bao” rất có thú tính, lớn nhỏ cùng với chủ nhân quan hệ rất quan trọng, phụ nữ như vậy trong mắt đệ tử không khác gì heo mẹ!”
Diệp Lâm nghe như thế thân thể càng thêm run mạnh, trong mắt nàng giờ không còn là sợ hãi nàng trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Cổ Diêu, lúc này nàng mang an nguy hạ xuống chỉ còn là thứ yếu, nhưng với lời chăm chọc của Cổ Diêu chính là canh cánh trong lòng, đúng là phụ nữ, cổ quái không thế nào hiểu được.
“Ngươi xác định!” Philip hỏi:”Trừ bộ ngực hơi bé một chút,các phương diện còn lại đều rất tốt có thể nói ông trời ưu ái rồi.”
“Tất nhiên!” Cổ Diêu cười :”Sư phụ không phải nói là cho con ma luyện tinh thần tâm can hay sao, cho dù đệ tử cùng với cô ả “hai lưng” này phát sinh quan hệ thì sau này gặp “bánh bao thật” thì chắc sẽ thiếu kiên nhẫn, đúng không.”
Philip ruốt vâu mép :”Tiểu tư ngươi thật là lôi thôi quá đi, nhưng mà nghĩ lại cũng có điểm đúng, có đạo lý, quên đi, hay là bỏ đi cái cô nàng trước sau như một này! Trở về mục tiêu ban đầu đi, nàng phát dục cũng chưa hoàn toàn.”
Cô ả hai lưng ! Đáng chết!
Từ này làm cho Diệp Lâm sắp điên lên, nàng thề nếu sau này mà thoát sẽ mang cái câu “cô ả hai lưng” này diệt tuyệt đến cùng.
“Hắc hắc, tiểu oa nữ coi như ngươi may mắn.” Philip lại lăng không xuất chỉ.
Ma tý sau khi đấu khí khôi phục Diệp Lâm dường như ngay tức khắc tứ trên giường bắn lên phá cửa sổ, bay xa xa lại quay đầu vẻ mặt sương lãnh, nhìn chăm chăm Cổ Diêu nghiến răng nghiến lợi :”Nghe đây, tên ghê tởm kia, ta sẽ thiến ngươi!”
Người bắt nàng tới tuy là tên mập kia nhưng mà hắn võ công thâm sâu không thể lường, làm cho nàng cảm thấy sợ hãi và lo lắng, hạ thủ với hắn chính là không có khả năng, huống chi mập mạp chỉ là đồng lõa còn tên kia mới là chủ sự, vì vậy nàng càng thêm thống hận Cổ Diêu bao nhiêu nộ khí trút lên đầu hắn.
Nói xong diệp lâm co eo tựa như tia chớp biến mất giữa màn đêm mịt mờ.
Philip cười nhạo :”Nữ tử này có chút lai lịch trước khi có thành tựu Tiêu Dao Vô ảnh nên chú ý cực lực mà né tránh tiếp xúc hay hơn.”
Nghe khẩu khí Diệp Lâm, dường như là còn chưa nhận ra mình Cổ Diêu thở phào nhẹ nhỏm.
Nói thật diễm lệ như Diệp Lâm không thể tư nghị, nhưng mà Cổ Diêu chính là cố kỵ Diệp lâm quá sâu, nếu nói cùng nàng sinh quan hệ kết tóc se duyên chính là mang tới vô cùng vô tận phiền toái.
Đương nhiên còn vài lý do khác hắn buông tha Diệp Lâm.
Chỉ là hắn không biết từ phút giây gặp Diệp lâm, phiền toái đã không thể tránh khỏi.