Ngoại trừ Ma Thần và Quang Minh thần ra thì trên đời này còn có chân thần sao?
" Đúng vậy, loài người các ngươi khi thấy được sức mạnh của mình cách quá xa đối với người khác thì tôn xưng đó là thần, nếu như thế thì ta cũng có thể nói người ở Thiên Ngoại Thiên kia chính là chân thần!" Ma Thần chậm rãi nói:" Bởi vì thực lực của người kia mạnh hơn ta và Quang Minh thần rất nhiều, cho nên đối với ta mà nói thì bọn ta là người thường còn người đó mới chính là thần!"
Cổ Diêu kinh ngạc nói:" Không thể nào, so với các người cường đại hơn!?"
" Đó là đương nhiên, tiểu tử, với tính cách của ta ngươi nghĩ ta dễ dàng chịu yếu thế sao?" Ma Thần thở dài:" Nhưng người đó có thực lực hoàn toàn vượt xa ta, khiến cho ta tâm phục khẩu phục, cho dù có thêm mấy vạn năm, thậm chí là cho đến khi cái đại lục này bị hủy diệt thì chúng ta cũng không thể nào theo kịp được dấu chân của người đó."
Cổ Diêu nghe thế thì lại càng ngạc nhiên hơn:" Có thể nói rõ hơn một chút không? Vị chân thần kia thực lực như thế nào mà khiến cho ngươi bội phục!"
Hắn dứt khoát dùng chính thân thể của mình nói chuyện, như thế thì khi hắn và Ma Thần trao đổi những người khác cũng có thể nghe được. Do đó hắn không phải thuật lại cho Thuần Vu Tuyền, thuần vu cương và lão phụ thêm một lần nữa, hơn nữa điều này cũng thật là huyền bí sợ rằng hắn không thể biểu đạt được như Ma Thần.
Do chỉ từ miệng của một người phát ra âm thanh cho nên nhìn qua thì có vẻ giống như là Cổ Diêu đang tự lầm bầm một mình, nhưng mà ngữ khí thì lại khác nhau, Ma Thần đã sống hơn mấy vạn năm cho nên giọng điệu của lão hoàn toàn khác với Cổ Diêu, vì thế những người khác có thể phân biệt được.
Chỉnh đốn lại não bộ một chút, Ma Thần từ từ nói:" Đó là chuyện đã xảy ra rất lâu trước kia, lâu đến nỗi ta cũng không nhớ là nó đã xảy ra khi nào, có thể là hơn hai vạn năm trước, tóm lại là trước khi nhân loại các ngươi được sinh ra, điều này thì không cần phải nghi ngờ. Lúc đó trên đại lục chỉ có ta và Quang Minh thần, hai thằng đực mà thôi, ngoài ra các động vật khác cũng không có."
Thuần Vu Tuyền nói:" Ma Thần điện hạ, ta có một vấn đề. Các người xuất hiện do đâu?"
" Cái vấn đề này thì ngay cả ta cũng không biết." Cổ Diêu quay sang nhìn Thuần Vu Tuyền một cái, đương nhiên lúc này là Ma Thần, ánh mắt của hắn lộ vẻ cổ quái:" Thân thế của ta và tên Quang Minh thần kia cũng là một bí ẩn, từ khi có trí nhớ thì trong đầu óc của chúng ta đã biết cách sử dụng lực lượng, dựa vào đó mà học tập, bằng vào trí nhớ của mình chúng ta trưởng thành, nắm giữ được pháp tắc của vũ trụ. Theo lực lực tăng cao thì trí tuệ của chúng ta cũng phát triển. Rồi từ từ một nghi vấn xuất hiện trong đầu của chúng ta: Chúng ta đến từ đâu?"
Nói đến đây thì trong ngữ khí của Ma Thần cũng mang theo sắc thái mờ mịt. Bất cứ sinh vật nào cũng có khởi nguyên. Nếu như một người, được sinh ra như thế nào mà cũng không biết thì nhất định tâm lý sẽ có chút hoang mang. Ngay cả thần cũng không ngoại lệ.
" Lúc đầu chúng ta cho rằng chúng ta là do thiên địa linh khí sinh ra. Nhưng mà lý luận này nhanh chóng bị sụp đổ. Nếu như là cho thiên địa linh khí sinh ra thì trí nhớ của chúng ta phải là hoàn toàn trống rỗng mới đúng. Không có khả năng trong trí nhớ của chúng ta đã có cách sử dụng lực lượng. Vấn đề đó khiến chúng ta hoang mang rất lâu. Cho đến một lần. Có một cơ hội ngẫu nhiên chúng ta tiến vào Thiên Ngoại Thiên. Đó là vào một hôm bóng đêm bao phủ khắp đại lục, chúng ta cảm nhận được một luồng lực lượng kỳ dị. Vì thế chúng ta tìm kiếm nơi phát ra. Trên bầu trời xuất hiện một lỗ hổng. Ta và Quang Minh thần không kềm chế được lòng hiếu kỳ cho nên tiến vào lổ hổng kia. Sau đó chúng ta đi đến một địa phương thần bí. Cũng chính là nơi mà các ngươi gọi là Thiên NGoại Thiên!"
Ma Thần dừng lại một chút rồi tiếp:" Vừa tiến vào phiến thiên địa kia thì chúng ta kinh ngạc đến nỗi ngây người. Đó là một địa phương vô cùng xinh đẹp. Giống như mộng cảnh. Khắp nơi đều tràn ngập sức sống. Còn có vô số sinh vật đa dạng. Đó chính là các sinh vật mà nhân loại các ngươi đã thấy và gọi chúng là long phượng, khi đó ta cũng vô cùng sợ hãi, nói ra thì có chút xấu hổ, lúc đó ngay cả thở ta cũng không thở được. Lúc đó thiếu chút nữa là ta đã bị đánh cho hồn lìa khỏi xác rồi. Quang Minh thần cũng không khá hơn ta. Trước những sinh vật đó chúng ta bị đánh cho phải chạy trối chết, đó là lần đầu tiên ta gặp phải những tên gia hỏa lợi hại như thế. Có hai con rồng đuổi theo chúng ta quyết không từ bỏ. Cuối cùng chúng ta nhìn thấy ngôi nhà, kể ra thì rất lạ, khi chúng ta đến gần ngôi nhà thì hai con rồng đó không đuổi theo nữa. Hoặc đúng hơn là chúng không dám. Chỉ đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào trong. Chúng ta vừa định rời khỏi là chúng liền tấn công. Bất đắc dĩ ta và Quang Minh thần đành phải ở gần khu vực ngôi nhà, hơn nữa chúng ta cũng cảm thấy hứng thú với nó. Chúng ta muốn biết bên trong có lưu lại vật gì, hoặc là có ai khiến cho hai con rồng kia sợ hãi như thế. Vì thế liền bước vào cửa."
Ba người Thuần Vu Tuyền lắng tai nghe. Đây chính là chuyện xưa của thần, là kinh nghiệm của thần. Có lẽ tự cổ chí kim họ là những người được biết đầu tiên. Cho nên câu chuyện có sức hấp dẫn lạ thường.
" Khi chúng ta vào nhà thì hoàn toàn thuận lợi, không bị gì ngăn cản cả. Nhưng trong đó hoàn toàn trống rỗng, không có bất kỳ sinh vật nào. Ít nhất là chúng ta không cảm nhận được bất cứ sức sống nào. Vì nơi đó rất là khác thường cho nên chúng ta sợ cảm ứng của chúng ta sai lầm và tìm kiếm một vòng, sau đó mới xác định là không có sinh vật nào tồn tại. Lúc đó thì càng có cảm giác kỳ quái hơn. Trong nhà không có chủ nhân. Vậy là do ai kiến tạo. Không thể là quái thú bên ngoài được, mang theo nghi vấn chúng ta tìm kiếm khắp nhà và phát hiện ra một cuộn giấy.
Mở ra, thì có một tia bạch quang bắn thẳng vào người chúng ta, trong tia sáng đó chứa rất nhiều thông tin, tất cả chúng đều trực tiếp đi vào trong đầu của ta. Tựa như là đóng dấu vậy, muốn quên cũng không quên được."
Trong giọng nói của Ma Thần mang theo một vẻ hoảng sợ:" Lúc đó linh hồn và thân thể của chúng ta hoàn toàn không thể nào chống lại được bạch quang đó, nếu như chủ nhân của cuộn giấy đó muốn tiêu diệt chúng ta thì chúng ta chắc chắn sẽ bị tan nát hồn phách, đó là người mà chúng ta cảm nhận được có thực lực kinh khủng hoàn toàn đủ khả năng giết chết chúng ta! Cũng may ..."
Giọng điệu của Ma Thần lại thay đổi:" Ngoại trừ đưa tin tức vào đầu chúng ta thì nó cũng không có gây ra nguy hiểm gì."
Chỉ là một tia sáng lưu lại thôi mà có khả năng giết chết Ma Thần, đây là lực lượng gì?
Thuần Vu Tuyền không nhịn được nói:" Là dạng tin tức gì, có liên quan gì đến chủ nhân của ngôi nhà không?"
" Có!" Ma Thần gật đầu nói:" Thông qua bạch quang chúng ta biết được, quả thật cuộn giấy đó là do chủ nhân của ngôi nhà lưu lại, Thiên Ngoại Thiên cũng là do hắn sáng tạo ra, ta và Quang Minh thần rất mạnh nhưng chúng ta cũng chỉ là có thể tùy ý sử dụng pháp tắc của tự nhiên mà thôi, còn người kia thì có thể tạo ra được không gian! Chỉ dựa vào điểm này thôi thì chúng ta đã không thể nào theo kịp được!"
Mặc dù chuyện đã xảy ra mấy vạn năm rồi nhưng mà khi nhắc đến thi Ma Thần vẫn sợ hãi như cũ:" Vì một số nguyên nhân không được nhắc đến, chủ nhân của ngôi nhà đã rời khỏi thê nhi của mình, rời khỏi quê quán đến đó và sáng tạo ra Thiên Ngoại Thiên, sống bình thản ở đó. Nhưng có lẽ là vì cô độc quá cho nên hắn mới tạo ra nhiều sinh vật, cùng với một số sinh vật có trí tuệ cao và có ngoại hình khá giống với hắn, từ đó thiên ngoại thiên trở nên náo nhiệt hơn. Nhưng mà chủ nhân của ngôi nhà vẫn không thể nào không nhớ đến quê hương của mình, thời gian không thể nào xóa nhòa được tình cảm của hắn đối với quê hương, mà ngược lại càng hiến cho nó trở nên sâu đậm hơn, vì thế hắn quyết định trở về. Hắn mang đi một số sinh vật có trí tuệ cao, và để lại một số sủng vật, chúng cũng chính là những quái thú đại náo Tạp Địch Đại Lục!"
Đám người Cổ Diêu không dám tin vào chính tai của mình, ngay cả Ma Thần và Quang Minh thần cũng không đánh lại, những thần thú như long và phượng kia chỉ được coi là các vật nuôi nho nhỏ mà thôi, hơn nữa hắn còn có thể tạo ra được chúng! Chủ nhân của ngôi nhà kia quả thật là quá kinh khủng!
Cho dù gọi hắn là chân thật cũng không phải là quá.
" Ta thậm chí hoài nghi, ngay cả ta cùng với Quang Minh thần, đều là các sinh vật có trí tuệ cao do chủ nhân của ngôi nhà sáng tạo ra, chỉ là vì một vài nguyên nhân nào đó nên mới không mang chúng ta đi mà đưa đến tạp địch đại lục, nếu không thì tại sao chúng ta lại có trí nhớ chứ, hơn nữa thiên ngoại thiên cũng khiến cho chúng ta có cảm giác thân thiết."
Ma Thần có vẻ sa sút tinh thần, dù sao thì cũng đúng, chẳng ai nguyên ý thừa nhận rằng mình chỉ là sinh vật do người khác tùy ý tạo ra, cho nên lúc đầu khi Cổ Diêu nghe được nhân loại là do Quang Minh thần sáng tạo ra cũng có cảm giác như thế.
Điều chỉnh tâm tình một chút Ma Thần nói tiếp:" Trừ lai lịch Thiên Ngoại Thiên ra thì trong cuộn giấy có chứa cả thông tin về cách sáng tạo ra sinh vật, ta và Quang Minh thần dùng nó làm cơ sở, trải qua quá trình tìm hiểu nghiên cứu mới thành công sáng tạo ra nhân loại và ma tộc, và các sinh vật khác, bởi vì thực lực và kiến thức của chúng ta có hạn cho nên các sinh vật được tạo ra hoàn toàn kém với các sinh vật ở thiên ngoại thiên, vì thế khi vừa sinh ra các người mới rất yếu, trải qua một thời gian dài mới từ từ cường đại hơn. Ngoài ra văn tự của nhân loại và ma tộc đều là từ trong ngôi nhà kia, trước đây ta và Quang Minh thần đều dùng ý niệm để trao đổi, nhưng các ngươi thì hiển nhiên là không có khả năng này, cho nên chúng ta mới sử dụng các văn tự kia nhưng đã được rút ngắn lại."
" Sau khi ở trong nhà trị liệu vết thương xong thì chúng ta liền dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi thiên ngoại thiên, từ đó về sau không có đi qua đó nữa, cho nên chúng ta cũng không thể nào biết nhiều về cái thế giới kia được."
Nghe xong chuyện của Ma Thần thì nội tâm của ba người không thể nào bình tĩnh được, một người có thể sáng tạo ra không gian, sáng tạo ra sinh vật còn mạnh hơn cả thần, rất là khó tưởng tượng, và hầu như là không thể tin nối, lúc này tâm trạng của bọn họ không biết dùng từ nào mới có thể hình dung chính xác được.
Ma Thần đột nhiên lại nói:" Đúng rồi, chủ nhân của căn nhà đó có tiết lộ tên."
" Tên là gì?"
" Hắn đến từ hai cố hương, một cái tên là địa cầu, một không gian tên rất kỳ quái, còn cố hương còn lại của hắn có tên gọi là Thần Phong Đại Lục. Mà tên của người đó là La Địch Mộ Dung!"