Mục lục
Vô Sỉ Đạo Tặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cổ Diêu chỉ bị xích tay trái mà thôi, tay phải có thể hoạt động.

Thấy lão tài chủ bỏ đi, Cổ Diêu mừng thầm trong lòng, mở khóa là một trong những sở trường của hắn, làm đạo tặc đây là một trong những tuyệt kỹ không thể không biết.

Móc một cây đồng nhỏ như tơ từ trong lòng ra, Cổ Diêu thử nhét nó vào bên trong bách hợp khóa của cái còng đâm đâm chọt chọt một nhơi, lúc thì để như hình tròn, lúc lại uống cong thành móc, đâm câu kéo móc, thử dò xét cái bên trong.

Gần hai giờ trôi qua, một tiếng rắc vang lên, cái khóa của cái còng cuối cùng khai mở, Cổ Diêu mừng thầm, mấy chiêu khai khóa này không có ai dạy cho hắn, tựa như trời sinh là đã biết, nhưng cái khóa này quả thật rất phức tạp, hắn lần đầu mở khóa mà mất thời gian lâu như vậy.

Hai cái bách hợp khóa đều giống nhau, đã quen thuộc một cái thì cái kia muốn mở ra cũng không có phi khí lực lắm Hàn Đan cũng khôi phục tự do, chỉ là còn mê mang. Nhìn cái còng trên mặt đất một chút Cổ Diêu quyết định thu hồi nó, ít nhất có thể mang bán mấy đồng ít nhất có thể mua bữa cơm trưa.

Thất thủ qua một lần may mắn có thể chạy thoát cũng không thể ra tay tiếp lần thứ hai trong ngày nếu không sẽ gặp vận rủi hơn, đây chính là qui tắc giới hạn của đạo tặc tuy không có cái căn cứ khoa học nào nhưng mà rất nhiều người tin vào điều này.

Lão tài chủ cũng không quá xấu tính, con ngựa gần đó hắn cũng không có cưỡi đi mà để lại, vận toàn lực Cổ Diêu muốn bế Hàn Đan lên con ngựa, muốn chạy đi thật nhanh.

Bỗng nhiên thấy hoa mắt, sau đó liên thấy người, quả nhiên là lão tài chủ. Cổ Diêu kinh hãi khôn cùng không biết hắn muốn gì mà quay lại, nói lắp bắp:”Ta mở được chiếc còng ra rồi, lão phải tuân thủ lời hứa không gây hại chúng ta !” Nói rồi móc ra cái món trang sức mới nhặt :Cùng lắm cái này cũng trả cho lão.”

Lão tài chủ không nhận mà chỉ nhíu mày:”Sư phó của ngươi là ai.”

Thấy hắn cũng không có ác ý nên Cổ Diêu nói:”Ta cũng chưa có sư phụ.”

“Vậy cái thủ pháp ngươi vừa dùng …” hắn vẫn nấp một nơi quan sát, nhưng mà phương pháp Cổ Diêu mở khóa hắn nhìn thấy cũng văn sở văn vị, không khỏi kinh ngạc cực kỳ. Tất cả các cách mở khóa trên lục không có cách nào là hắn không biết, chỉ là không dám ngờ chỉ có thể dùng một cây đồng ngân mà dám mở khóa của chính lão chế tạo.

Cổ Diêu hồi đáp:”Cái đó là ta tự học.” Cổ Diêu không nói dối, hắn cũng không biết tại sao trời sinh hắn hiểu cái phương pháp mở khóa này, may nhờ vậy mới có thể mở cửa phòng tắm nữ ở thiên hương lâu ngắm nhìn thỏa thích. <@Thằng này dùng tài năng đúng chỗ ghê -.-‘>

Hai mắt tên lão tài chủ sáng lên, nhìn Cổ Diêu từ trên xuống dưới cứ như là nhìn bảo bối:”Ta nhìn quả nhiên không sai, ngươi chín là thiên tài, thiên tài đạo tặc.”

Người này khẳng định là có bệnh lâu năm mà giấu , Cổ Diêu bị hắn nhìn đến sợ hãi, thầm nghĩ mau chuồn cho nhanh :”Cái này, đại gia nếu như thế chúng ta có thể đi chưa?”

Lão tài chủ quả quyết nói:”Còn không được, ta muốn thu ngươi làm đệ tử, ta mà bồi dưỡng thì thế nào ngươi cũng thành thiên hạ đệ nhất đạo tặc.”

Đạo tặc! Lại là đạo tặc.!!!

Cổ Diêu có chút đau đầu, hắn thích cái cảm giác kích thích khi ăn trộm nhưng mà như vậy lại đi trái với giấc mộng của hắn, hơn nữa bây giờ hắn đã theo võ đạo. Vì vậy uyển ngôn cự tuyệt:”Xin lỗi ta không có hứng thú!” Nói xong đi đến chỗ con ngựa.

Lão tài chủ kì quái hỏi:”Tại sao? Ngươi cũng thấy thân thủ ta rồi, chỉ cần bái ta làm thầy, sau này ngươi trộm tiền chắc chắn sẽ không bao giờ thất bại, không chỉ tiền mà bất cứ trộm gì cũng có thể”.

Cổ Diêu dứt khoát nói:”Bởi vì ta không muốn lén lút như chuột cả ngày phải sống giữa bất an lo lắng.”

Lão tài chủ nghe vây thì mất hứng:”Ngươi thì biết cái gì chứ, là đạo tặc có cái gì không hay, tiền của tất cả người trong thiên hạ đều là của ngươi, muốn lấy lúc nào thì lấy, muốn xài ra sao thì xài, tiêu diêu tự tại, thật là sảng khoài vô cùng, hơn nữa quá trình trộm cắp còn có biết bao nhiêu kích thích bao nhiêu hấp dẫn hẳn là ngươi biết rất rõ, ta thấy ngươi với nghề đạo tặc là vô cùng thích hợp, chỉ là có nguyên nhân khác áp chế mà thôi.”

Lời này đã nói trúng tâm địa của Cổ Diêu nhưng hắn vẫn không muốn thừa nhận:”Không, lão lầm rồi, ta không phải thiên tài gì cả, chỉ là trùng hợp mới mở khóa được thôi.”

“Phi, khóa của ta làm, cho dù là sản phẩm thất bại, kẻ khác cũng không có chút hi vọng nào mở được! không chỉ là thân thủ của ngươi, xương cốt lại thêm cả kỹ thuật ấy thích hợp nhất là làm đạo tặc, ta biết thuật xem người như thế nào mà lầm.”

Thấy Cổ Diêu lắc đầu lão tài chủ thẹn quá hóa giận:”Ngươi đồng ý cũng tốt hay là từ chối cũng hay, ngươi là đồ đệ của ta rồi, nếu không ta cứ theo sát bên ngươi, ngươi vĩnh viễn đừng có mơ mà trộm tiền, tới lúc chết đói thì thôi, muội muội ngươi cũng chết đói theo mà thôi.”

Cổ Diêu mém chút bất tỉnh, hắn có nghe cường gian cường đạo, cường xyz gì đó chứ lần đầu tiên nghe qua cường thu đồ đệ, Tạp Địch đại lục thật là quái nhân quá nhiều, mới đi khỏi xích viêm thành, là đụng mấy người rồi.

Cổ Diêu tính khí quật cường, lạnh lùng nói:”Ta sẽ chú ý từng thời khắc, xem ngươi làm sao lấy.”

Lão tài chủ không nói gì chỉ ném cho Cổ Diêu túi tiền.

Cổ Diêu không hiểu gì hỏi:”Này là…?”

Lão tài chủ nói:”Tiểu tử, ráng mà đề phòng ta sẽ lấy cái túi tiền ấy khi mà ngươi không hay không biết cho mà xem.”

Cổ Diêu trong lòng không tin, thời cơ xuống tay của cường đạo chính là khi mục tiêu chưa có chuẩn bị hay là phân tán chú ý, nào có ai nói trước “Ta muốn trộm tiền của ngươi” còn có thể thành công, chỉ là sợ lão già này nói dóc.

Suy nghĩ chút rồi hắn hỏi:”Ngươi không thể dung cường lực mà cướp lấy.”

Lão tài chu thập phần tự tin:”Yên tâm ta là đạo tặc không phải cường đạo.”

Thấy Cổ Diêu mang tiền nhét vào người, lão tài chủ nói:”Chắc chắc chưa?”

Cổ Diêu gật đầu: “Được” nói chuyện nhưng hai mắt nhìn chằm chầm lão tài chủ, thầm nghĩ , lão tử nhìn từng động tác của ngươi coi ngươi xuống tay thế nào.

Lão tài chủ thò tay móc trong người ra một túi tiền nhỏ:”Ngươi xem đây là cái gì.”

Cổ Diêu hạ ý thức luồn tay vào người kinh ngạc phát hiện túi tiền đã biến mất, cả quá trình hắn còn chưa kịp thấy lão tài chủ ra tay.

Lão tài chủ vứt túi tiền cho Cổ Diêu:”Thêm lần nữa cho tiểu tử ngươi tâm phục khẩu phục”.

Cổ Diêu không phục mang túi tiền nhét vào trong lòng, nhưng tay hắn không buông ra mà vẫn nắm chặt, thậm chí có ý chơi xấu, tay hắn không buông sao mà có ai lấy được chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK