Mà kẻ gây ra sự việc chính là tên quái nhân đứng ở trên cây lại tựa như là chưa có viêc gì xảy ra vậy, cái môi đen thùi của hắn nhếch lên, thanh âm the thé của hắn chậm rãi vang lên:”Ngươi hẳn cũng biết, khi xưng hô với ta tốt nhất là bỏ chữ “Gay” kia đi mà phải thay vào đó là hai chữ ‘Mỹ Lệ’.”
Chỉ vì một cách xưng hô mà hắn có thể giết người, nhưng cũng phải là kỳ quái, bởi vì trên đại lục những người có kiến thức phong phú đều biết đến điểm kiêng kị của Clark.
Hàn Đan hoảng sợ nhìn máu tươi liên tục tuôn ra từ trên cơ thể của mẫu thân, khóc rống lên:”Mẫu Thân.”
Nhưng Hàn phu nhân lại ngã xuống đất, hai tay đang ôm trên cổ thả lỏng ra.
“Chu Lam!” Hàn đại hộ điên cuồng chạy đến, ngã vào người ái thê, nhưng đôi mắt của nàng đã không còn sự sống.
Thấy trái tim của ái thê đã ngừng đập, Hàn đại hộ lại càng lệ tuôn như mưa:”Không, Chu Lam, đừng đi.”
Nhìn thấy tình cảnh của Hàn đại hộ và phu nhân hắn, Clark không chút động lòng:”Cảnh Địch Nam, không, bây giờ có lẽ phải gọi ngươi là Hàn đại hộ, chúng ta lại gặp nhau.”
Theo lý mà nói thì việc Clark vừa giết chết Hàn phu nhân thì những người trong Dạ Lang dong binh đoàn phải lập tức tiến lên vì cố chủ đòi lại sự công đạo mới đúng, nhưng không một ai dám coi thường mà vọng động, bởi vì người mà họ đối mặt chính là một đại ma đầu đáng sợ!
Clark, một người với tên tuổi nổi danh khắp Tạp Địch đại lục
Là một cao thủ tà đạo ở phía tây nam, tu vi thâm sâu khó lường, giết người giống như là lấy đồ trong túi vậy, có danh xưng là “Quỷ Thần”.
Người này đeo đuổi sự xinh đẹp đến độ điên cuồng, nhưng lại có khuynh hướng nữ tính, nhưng bản thân lại là nam tử, bởi vậy cho nên mọi người đều biết hắn là “Gay”, bởi vậy cho nên có nhiều người gọi hắn là Clark Gay, đương nhiên cái danh hiệu này chỉ là len lén gọi mà thôi, nếu không thì kết quả chẳng khác Hàn phu nhân.
Clark có thói quen độc lai độc vãng, tính tình quái dị, hỉ nộ vô thường, lúc giết người thì tâm tình bình tĩnh, cũng không cần có lý do, có nói nói là vô cùng nổi tiếng, cho dù là những người trong tà đạo cũng muốn tránh xa hắn càng xa càng tốt.
Làm cho Dạ Lang dong binh đoàn khiếp sợ chính là Clark lại xuất hiện ở đây, hơn nữa không giống như là vô tình đi ngang qua.
Một ý niệm đáng sợ xuất hiện trong đầu mọi người ”Hàn đại hộ đang chạy trốn kẻ thù, mà đó chính là Clark?”
Hàn đại hộ chỉ là một thương nhân mà thôi, hai người không có lý do gì để xảy ra chuyện thù oán, nhưng vừa rồi Clark lại gọi Hàn đại hộ là Cảnh Địch Nam, điều đó có nghĩa gì?
Hai người tựa hồ là có quen biết trước đó, và mỗi người đều có bí mật riêng của mình.
Nếu như Clark tâm tình không tốt muốn tìm nơi phát tiết thì như thế có lẽ sẽ tốt hơn một chút, nhưng nếu như hắn cố ý tìm đến đây thì không xong rồi.
Đứng ở trên một cành cây, thân thể của Clark lảo đảo, hắn mở miệng nói:”Cảnh Địch Nam, ta tìm ngươi mười ba năm rồi, bên cạnh ngươi chính là tiểu cô nương năm đó sao? Không ngờ đã lớn như vậy rồi, mười ba năm, một thời gian dài, ngươi đã làm cho ta thống khổ lâu như vậy …”
Mọi người nghe vậy đều bất ngờ, Hàn đại hộ có thể làm cho Clark khổ cực tìm kiếm suốt mười ba năm, hai người đến tột cùng là có thù oán sâu đậm gì?
Clark nói đến đó thì ngữ khí thay đổi:”Nhưng, ngươi cũng làm cho ta vui mừng lẫn sợ hãi, mười ta năm trước ngươi vốn là một lão nhân hơn bảy mươi mặt đầy nếp nhăn, bây giờ thì ngươi lại chỉ giống như là một trung niên, điều này đã chứng tỏ công hiệu dưỡng nhân của Thiên Ma Quyết, tội của ngươi là không thể tha thứ, nếu như ngươi không thừa dịp ta và người kia lưỡng bại câu thương mà đem Thiên Ma Quyết đi thì ta đã có thể duy trì được nét đẹp của mình rồi!”
Thiên Ma Quyết?
Mặc dù không rõ Clark nói cái gì nhưng tất cả mọi người đều chú ý đến một danh từ - Thiên Ma Quyết.
Nghe giống như là một bí kíp, nhưng ngay cả người có kiến thức phong phú như Dương Phong cũng chưa từng nghe qua.
Mặc kệ nó là gì, tai nạn hôm nay có thể khẳng đinh chính là do cái gọi là Thiên Ma Quyết gây ra.
Clark đột nhiên thay đổi, tư thái cực kỳ giống nữ nhân:”Ôi chao, ta vô ý rồi, như thế thì các người chỉ có con đường chết!”
Từ “Chết!” vừa ra khỏi miệng, tay của Clark run lên, mười bảy đạo cầu vồng bảy màu xuất hiện trong không trung, vẽ ra các quỷ đạo hoa lệ hướng đến chỗ đám người hộ viện.
Biết rằng đã đụng phải nhân vật vô cùng đáng sợ, tất cả các hộ viện không hẹn mà cùng giơ binh khí lên, nhưng nếu so với Clark thì khoảng cách về năng lực quả là quá xa.
Vô luận là tính cách hay là năng lực đều là vô cùng khác người, trước mặt Clark bọn họ không thể nào có thể bảo vệ được tính mạng của chính mình.
Theo vũ điệu của cầu vồng, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp tứ phía, tất cả các hộ viện, trù tử, quản gia, nha hoàn đều đưa tay lên nắm lấy yết hầu nhằm ngăn cản máu chảy ra, ngay cả mấy con sa xỉ ngạc cũng không may mắn thoát khỏi, quay cuồng trên mặt đất, huyết vụ bay lượn đầy trời, mười mấy người cùng với mấy con sa xỉ ngạc vặn vẹo theo một vũ đạo kỳ quặc rồi cuối cùng ngã xuống đất, mà ở trên mặt đất lại cắm hơn mười lá bài, trông giống như là những bia mộ, hết sức quỷ dị.
Trong mắt Clark hiện lên quang mang hưng phấn, thân hình của hắn có vẻ như phát run:”Thấy sao? Tính mạng biến mất như một quang mang chói trong tích tắc, như là lưu tinh, là một trong những sự vật xinh đẹp nhất, đây chính là nghệ thuật mà ta theo đuổi!”
Thanh âm bán nam bán nữ của Clark the thé vang lên khắp rừng, làm cho mọi người lạnh đến tận xương tủy.
Vô cùng biến thái! Một tên quái vật vô cùng biến thái!
Những người bất hạnh cuối cùng cũng mất đi sinh mạng theo sự mất máu quá nhiều. Những người trong Dạ Lang dong binh đoàn chỉ có thể trơ mắt nhìn họ chết bi thảm do không thể nào cứu giúp được.
Clark hít sâu một hơi, trên mặt hiện ra cảm giác thỏa mãn, qua một lúc mới đưa ánh mắt sang những người trong dạ lang dong binh đoàn:”Tốt lắm, các ngươi có đủ tư cách tiếp nhận phán quyết của Clark!”
Vừa nói chuyện Clark vừa vươn tai trái, trong lòng bàn tay hắn không biết lúc nào đã xuất hiện vài lá bài.