Mục lục
Vô Sỉ Đạo Tặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Này, Lưu Manh, hay là ở lại Linh Tiểu quận vài ngày đi? Lấy tư cách là gia chủ, nói thế nào thì ta cũng phải chiêu đãi ngươi!”

Cổ Diêu đưa Đông Phương Lộ trở lại Linh Tiểu quận, trên đường đi nàng đã khôi phục lại bộ dáng lúc trước, sự việc ngày đó, tựa hồ như chỉ là một giấc mộng Nam Kha.

Nhưng Cổ Diêu vẫn cảm giác được, Đông Phương Lộ là cố gắng khống chế tâm tình, thực tế thì nàng vẫn nhớ đến, chỉ có điều không muốn nhắc đến mà thôi.

Dù sao chăng nữa, sau đêm đó thì hai quan hệ của hai người cũng đã có chút vi diệu rồi, ít ra là trên đường đi thì tâm lý cũng không đc tự nhiên.

“Không cần, ta còn có việc phải làm, cảm ơn ý tốt của cô!” Cổ Diêu từ chối yêu cầu của Đông Phương Lộ, hắn nghĩ rằng không nên ở cũng một chỗ, nếu không sẽ làm cho cả hai thêm xấu hổ.

Hay phải nói rằng là hắn cảm thấy xấu hổ, phải biết rằng hắn chưa bao giờ nói chuyện với Đông Phương Lộ khách khí như thế, nên không được tự nhiên.

Có lẽ hắn và Đông Phương Lộ cần phải có một thời gian để quên đi sự việc đó.

Cổ Diêu không biết quên đi là đúng hay sai, nhưng Đông Phương Lộ thì lại khăng khăng bảo hắn phải làm thế, đành phải nghe theo lời của nàng. Dù sao thì trong sai lầm ngoài ý muốn đó thì nàng chính là người bị hại cho nên phải nghe theo lời của nàng thôi.

Đông Phương Lộ cũng cảm giác được bầu không khí có chút không bình thường, nàng tình nguyện để cho Cổ Diêu gọi nàng là Tam Tiểu Thư như trước và đấu khẩu với mình, còn hơn là kêu bằng Đông Phương Lộ đồng học như hiện nay.

Song phương đồng thời im lặng, qua một lúc lâu Cổ Diêu mới tằng hắng một tiếng rồi nói:”Ta đi.” Nói xong liền xoay người rời đi.

Vừa đi được vài bước thì nghe được thanh âm của Đông Phương Lộ ở phía sau:”Chờ một chút!”

Cổ Diêu quay đầu lại:”Có chuyện gì sao?”

Đông Phương Lộ ‘Hành Hạ’ góc áo, nhìn bộ dáng của nàng lúc này hoàn toàn giống với một thiếu nữ thông thường, có chút ngại ngùng:”Này, xú Lưu Manh. Nếu như ta muốn tìm ngươi, thì làm sao liên lạc được, ý ta muốn nói nếu như có chuyện gấp cần tìm ngươi thì phải làm sao, hành tung của ngươi luôn bất định.”

Cổ Diêu nói:”Đến quán rượu ở trung tâm quận, chủ quán là bằng hữu của ta, chỉ cần nói với hắn: Cho hai chén mạch tửu, thêm đường thì hắn sẽ hiểu.”

Linh Tiểu quận là một địa phương lớn. Quán rượu mà Cổ Diêu đã mua lại cũng là một trong những trạm tin tức, trên thực tế thì hắn mới chính là người đứng phía sau quản lý, còn chủ quán trên danh nghĩa hiện nay chính là một trong những hài tử nghèo khổ mà hắn tìm được.

“Còn có ám ngữ, thần thần bí bí!” Đông Phương Lộ thầm nói:”Lưu Manh, không phải những việc ngươi làm đều là đen tối đó chứ?”

Cổ Diêu cười nói:”Tam Tiểu Thư, ta đã sớm nói qua rồi chỉ tại cô không tin thôi!”

“Thôi được rồi, có được một bằng hữu của người thì ta nghĩ sau này tìm ngươi cũng dễ dàng hơn!”

“Ha ha, không thành vấn đề!”

Cười nói thế này một lúc thì bầu không khí đã trở lại bình thường.

Khi thân ảnh của Cổ Diêu sắp biến mất thì Đông Phương Lộ hô lên:”Này, đồ lưu mnah, có thời gian thì đến Linh Tiểu quận tìm ta đó!”

Cổ Diêu quay đầu lại mỉm cười:”Được, không thành vấn đề! “

Khuông mặt xinh xắn của Đông Phương Lộ nóng lên, thấy thân ảnh của Cổ Diêu đã biến mất thì thần sắc phức tạp.

Nàng như người mất hồn mà đi vào trong tiểu tạ, hai nữ tỳ nháy mắt với nàng:”Ay da, tiểu thư và chuẩn cô gia lưu luyến không rời,thật khiến cho người khác phải ngưỡng mộ mà!”

Khuôn mặt xinh xắn của Đông Phương Lộ lại bắt đầu nóng lên, nàng giơ tay lên tựa như muốn đánh:”Nói bậy bạ cái gì đó, ai là chuẩn cô gia?”

Hai nữ tỳ cười hì hì né tránh:”Tiểu thư, tiểu thư đừng có chối nữa, lần trước sau khi người đó đến thì tiểu thư mất tích. Đảo mắt cũng đã hơn một tháng rồi, khiến cho lão gia còn tưởng rằng các người đã bỏ trốn rồi chứ, người đó không phải là chuẩn cô gia thì còn là ai chứ?”

“Đúng đó, tiểu thư, người đó cũng rất đẹp dzai, tính cách cũng rất ôn hòa!”

“Đẹp cái gì mà đẹp, đen muốn chết! Tính cách ôn hòa, cái tên Lưu Manh kia không biết là xấu xa đến cỡ nào, các ngưoi đừng có nhìn vào vẻ bề ngoài của hắn mà bị mắc lừa!”

“Ay da, nếu như vậy thì tiểu thư à, hắn có phải đã Lưu Manh với tiểu thư rồi phải không?”

Vốn hai nữ tỳ chỉ là nói đùa thôi nhưng khi Đông Phương Lộ nghe được thì lại lộ vẻ thất thần.

Nàng quả thật bị cái tên Lưu Manh kia Lưu Manh rồi, nhớ đến cái đêm điên cuồng kia, Đông Phương Lộ không biết đó là tư vị gì.

Thống khổ? Vui Sướng? hay là vừa thống khổ vừa vui sướng?

“Đúng rồi, tiểu thư. Lão gia có nói là nếu người quay về thì lập tức đi gặp lão gia!”

Đông Phương Lộ đi vào mộc lâu. Nàng có vẻ như là rất mệt mỏi:”Uh, ta đi ngủ trước đã, chút nữa sẽ đi!”

Nằm ở trên giường, Đông Phương Lộ không thể nào ngủ được, trước mắt luôn hiện ra hình ảnh của Cổ Diêu.

Cái khuôn mặt của tên Lưu Manh xấu xa kia, tại sao lại không biến mất đi chứ?

Nhớ đến Đoan Mộc Tình, trái tim của Đông Phương Lộ lại cảm thấy đau nhói.

Suốt đường đi nàng không hề nhắc đến Đoan Mộc Tình, ngoại trừ hung tin kia, Đông Phương Lộ có cảm giác là mình có lỗi với bạn tốt của mình, mặc dù chỉ là một lần ngoài ý muốn, và có thể Đoan Mộc Tình có thể đã tao ngộ bất hạnh, nhưng Đông Phương Lộ vẫn có cảm giác áy náy.

Vuốt ve chiếc vòng tay màu lam được làm bằng thủy doanh châu, Đông Phương Lộ cảm thấy mờ mịt.

Cổ Diêu tốn hai ngày để trở lại địa hạ thành, trước khi đi hắn cũng không có xem qua nhóm người Duy Khắc.

Bất luận là tình hình của Đoan Mộc Tình thế nào thì việc tìm kiếm Hàn Đan vẫn phải được tiến hành.

Duy Khắc và mười tử sỉ khác được đưa đến một thành nhỏ ở phụ cận địa hạ thành, Cổ Diêu đã mua nơi này để cho bọn họ ở đây tu luyện, ở đây có nội trí tu luyện trận, có trọng lực trận, cơ quan thất mà ở thần thánh học viện chỉ có học viên ưu tú mới có thể hưởng thụ được, vì bồi dưỡng cho bọn họ trở thành những tinh anh cho nên Cổ Diêu không hề keo kiệt trong việc đầu tư.

Điều khiến cho hắn cảm thấy vui chính là những thuộc hạ của hắn cũng không vì hắn xuất ngoại một tháng mà chậm trễ tu luyện, mà ngược lại rất là cố gắng, tiến bộ không ít.

Có lẽ chỉ cần tiến bộ chút nữa là có thể đưa bọn họ đi thực tập rồi.

Phương pháp huấn luyện của Cổ Diêu chính là mô phỏng theo thần thánh học viện, bởi vì hắn thấy rằng mô hình của học viện quả thật là rất tốt, nhưng mà hắn cũng đã tinh giản bớt, để có thể rút ngắn thời gian và làm cho bọn họ tiến bộ nhanh nhất.

Việc bồi dưỡng thủ hạ thuận lợi, các trạm tin tức ở các quán rựu cũng hoạt động tốt đẹp, tất cả đều như trong kế hoạch.

Nhưng mà tinh thần của Cổ Diêu lại không thể nào phấn chấn nổi, bởi vì Đoan Mộc Tình.

Hung tin của Đoan Mộc Tình đối với hắn chính là một đả kích trầm trọng, mỗi lần nhớ đến trước ngày lễ tốt nghiệp nàng đã đưa ra yêu cầu với mình thì Cổ Diêu cảm thấy rất là hối hận, nếu như lúc trước đáp ứng nàng thì tốt rồi, sự tình hôm nay nhất định sẽ không phát sinh, hắn sẽ cùng với Đoan Mộc Tình ở Lan Tư Quận sống cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc.

Nhưng nếu như trời cao cho hắn một cơ hội nữa, để cho hắn lựa chọn lại thì liệu hắn có thay đổi lựa chọn không?

Cổ Diêu tin rằng nhất định là sẽ không, theo tính cách của hắn. Hắn nhất định sẽ không thể không để tâm đến sinh tử của Hàn Đan.

Còn nữa, ‘Đông Phương Lộ’, điều này cũng khiến cho Cổ Diêu tâm phiền ý loạn, nàng tựa như là môt viên đã rơi xuống mặt nước hồ thum tạo nên một đợt sóng gợn, nhưng mà làn sóng gợn này lại tản ra thật lâu, cho đến bây giờ vẫn chưa biến mất. Dù sao thì tâm tình của con người vẫn khác hoàn toàn với mặt nước.

Mang theo tâm tình buồn phiền đi về đạo tặc công hội, Cổ Diêu bắt buộc bản thân mình phải trở về với cuộc sống bình thường.

“Ay nha, tiểu huynh đệ, mấy ngày nay ngươi đã đi đâu thế?” Vị sư nãi đạo tặc đã lâu không gặp Cổ Diêu nên rất là vui vẻ.

“Ha ha, đại tỷ, trong nhà có chút chuyện, cần phải trở về xử lý. Cũng không còn cách nào khác!” Mặc dù tâm tinh không tốt nhưng Cổ Diêu vẫn phải quan hệ thật tốt với nàng, bởi vì điều này rất tốt đối với tiền đồ của hắn ở đạo tặc công hội, có sự hỗ trợ của nàng thì có thể có được nhiều tin tức vượt quá cấp bậc của hắn, và quá trình tăng cấp cũng nhất định sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

“Hình như tâm trạng của ngươi không tốt lắm!” Trực giác của sư nãi đạo tặc vô cùng nhạy bén, những nữ nhân 8 siêu cấp hình như rất là linh mẫn.

Cổ Diêu gật đầu:”Vâng, là có vài chuyện không vui phát sinh!”

“Thế sao?” Sư nãi đạo tặc cũng không có truy hỏi đến cùng, xuất thân và gia đình chính là chuyện tuyệt mật, cho dù sư nãi đạo tặc này có nhiều chuyện đến mấy thì nàng cũng sẽ không dò hỏi.

“Nhưng mà, trong thời gian ngươi xin nghỉ thì đã có một tin tức rất tốt!”

Cổ Diêu cố gắng đề tỉnh tinh thần:”Tin tức tốt?”

“Vạn sự thông, không phải ngươi vẫn luôn muốn biết tin tức về vạn sự thông sao?”

“DI? Đại tỷ, người có tin tức về vạn sự thông?”

Cổ Diêu đã từng thông qua người ủy thác ở công hội để yêu cầu mua tin tức về vạn sự thông, nhưng khi hắn lên làm cán bộ của đạo tặc công hội thì mới biết được, không phải sự ủy thác nào cũng được công hội coi trọng.

Bởi vì người ủy thác cho đạo tặc công hội thật sự là quá nhiều. VÌ thế cho nên công hội phải phân ra thành hai loại nhiệm vụ là bị động và chủ động .

Trong đó nhiệm vụ chủ động là xác định được mục tiêu, có thể lên kế hoạch hành động được, ví dụ như là ‘đạo’ một đồ vật từ tay một người nào đó hoặc là của một thế lực.

Mà nhiệm vụ bị động chính là những nhiệm vụ không có đầu mối, ví dụ như nhiệm vụ tìm vạn sự thông.

Vạn sự thông này có thể nói là thần không kiến thủ bất kiến vĩ, hơn nữa lại luôn tránh xa những người khác. Không có ai biết được hắn ở nơi nào, không thể trực tiếp hành động được cho nên được xếp vào nhiệm vụ bị động, chờ cho đến khi các đạo tặc tình cờ phát hiện được tung tích của hắn thì mới coi như là tin tức bán ra trong công hội.

Bị động nhiệm vụ chính là như thế, hoàn toàn trông vào vận khí của cố chủ, nếu như không thì cũng không biết là đến năm nào tháng nào mới có thể hoàn thành được.

Nhưng cũng có một số nhiệm vụ bị động đặc thù, chúng được đưa lên trên bảng nhật trình, nên tuyệt đại đa số các đạo tặc khi tiếp nhận nhiệm vụ đều biết được.

Cho dù là nhiệm vụ bị động nhưng đã có được sự chú ý hơn nhiều, hơn nữa một khi có đầu mối thì công hội sẽ tiến thêm một bước nữa, tình hình sẽ lại được cải thiện thêm.

Số người được phép ủy thác nhiệm vụ như thế này chỉ giới hạn trong nguyên lão của công hội mà thôi.

Vì vậy Cổ Diêu mới trăm phương ngàn kế cố gắng phát triển quan hệ với vị sư nãi này, nàng chính là một trong các nguyên lão của công hội, có nàng ra mặt thì tốt hơn một thái điểu như hắn nhiều.

“Đại tỷ, hắn đang ở đâu?”

“Tiểu huynh đệ đừng nóng vội, từ từu rồi đại tỷ cũng sẽ nói.” Sau đó sư nãi lại nói một câu mập mờ:”Ay da, thật là khát nước!”

Mặc dù trong lòng rất khẩn trương nhưng Cổ Diêu vẫn cố gắng kiềm chế, nhanh chóng nói:”Đại tỷ, để đệ lấy cho tỷ một chén long tinh trà!”

Sau khi uống một ngụm trà, sư nãi chậm rãi nói:”Ba ngày trước, một trong cách thành viên của công hội khi chấp hành nhiệm vụ tại Thiên Phương Trấn đã phát hiện ra tung tích của hắn!”

“Tin tức chính xác không?”

“Chính xác, hoàn toàn chính xác, vạn sự thông là một chiêm bặc sư vô cùng kỳ quái, khi hắn không muốn xem thì cho dù có uy bức lợi dụ thế nào cũng vô dụng, con khi hắn muốn bói toán cho người đó thì có cự tuyệt cũng không được. Ngày đó tại mộ tiểu trấn gặp phải một nữ tử, hắn nhất quyết phải xem về tình duyên cho cô gái kia kết quả là cô gái kia không những không cảm kích còn tặng cho hắn một cái tát!”

Sư nãi nói đến đây thì nhấn mạnh hơn và khóe miệng nở nụ cười, dường như là việc cô gái kia tặng cho vạn sự thông một cái tát là chuyện rất vui vậy:”Nhưng người kia quả thật là một chiêm bặc sư, hơn nữa còn có thủy tinh cầu, vả lại thủy tinh cầu của hắn lại là Thiên, trên toàn đại lục này thì chỉ có một mình vạn sự thông mới có mà thôi, không còn ai khác! Phát hiện ra hắn chính là một đạo tặc cấp A, cho nên hắn sẽ không dễ dàng mất dấu đâu!”

Cổ Diêu hứng phấn nói:”Hắc, thật là tốt quá, đại tỷ, người thật sự là người tốt!”

Sau khi chỉ lại cho Cổ Diêu dấu hiệu để liên lạc thì sư nãi đạo tặc lại chuyển đề tài:”Đúng rồi, mấy ngày trước, con gái của viện trưởng Hàn Lâm Ma Khí học viện là Cát Tạ Nhĩ chưa kết hôn mà đã có thai, khiến cho viện trưởng La Đức Lý Khắc nổi trận lôi đình, thật sự là không biết của ai, ta đoán là chính là của đệ tử trong học viện, thật sự là đáng xấu hổ mà, một chút gia giáo cũng không có, tiểu huynh đệ,ngươi nói có đúng không? Ha ha ha …”

Sư nãi cười đến mức tiền phủ hậu ngưỡng, những chuyện như thế này chính là lý do khiến cho nàng đến đạo tặc công hội hàng ngày, không biết chán.

Khi nàng ngẩng đầu lên thì tiếng cười bỗng ngưng lại.

Trước mặt trống trơn, Cổ Diêu chẳng biết đã đi đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK