Bởi vì thù oán của cả hai bên đều rất là sâu nặng, cho nên binh lính của thành hàn băng không hề kiêng nể gì, phóng tay đồ sát, tất cả dân chúng nghe thấy thế đều vội vàng chạy trốn, lão triệu bán bánh bao, tiểu cô nương bán son phấn, lão hoàng bán dưa, các kỹ nữ của thiên hương lâu, những người khác đều bỏ đi, chỉ có duy nhất Phí Thản là không.
Theo như lời của những người dân chạy trốn được đến các trấn khác tường thuật lại thì ngay lúc binh lính của thành hàn băng phá được trấn Thập Lý thì khách sạn duyệt lai cũng phát hỏa hừng hực, có không ít người nhìn thấy Phí Thản đứng ở trên lầu nhàn nhã xem khói bốc lên, tựa như là không có gì phát sinh cả, cho đến khi cả khách sạn duyệt lai và lão cùng bị biến thành tro bụi.
Mà khách sạn bị cháy là do chính Phí Thản đốt, đối với việc này không ai hiểu được nguyên nhân, lúc ấy lão hoàn toàn có dư thời gian để thu thập đồ đạc cùng mọi người trốn, đi đến nơi khác tiếp tục cuộn sống mới.
Nghe được lời kể lại của dân trong trấn thì hai tròng mắt của Cổ Diêu đỏ hoe, hắn hoàn toàn có thể hình dung ra được bộ dáng lúc đó của Phí Thản, cũng biết được tại sao lão lại làm thế, bởi vì lão yêu cái trấn nhỏ này, từ nhỏ đến lớn lão chưa từng rởi khỏi cố hương, tình nguyện chết ở đây, cho dù có chết cũng không bỏ đi.
Dùng một cách thức rất đặc biệt để có thể ở lại trấn Thập Lý vĩnh viễn, cùng với nó trở thành một thể, Phí Thản đứng bên trong ngọn lửa không hề cảm thấy sợ, mà ngược lại cảm thấy rất thanh thản, đó là ước nguyện suốt đời của lão.
Mặc dù bên ngoài Phí Thản tỏ ra vô cùng keo kiệt nhưng mà trên thực tế thì lai gióng như thân phụ của hắn, lúc hắn rời khỏi trấn Thập Lý thì lão đưa cho hắn 'Tiền Thưởng', từ điểm đó có thể biết được lão rất là quan tâm đến hắn, chỉ có điều là lão không phải loại người biểu lộ tình cảm ra ngoài mà thôi, đó là tính cách của lão, và nó cũng trực tiếp ảnh hưởng đến Cổ Diêu.
Như có vật gì đè lên ngực của mình, tâm tình của Cổ Diêu vô cùng khó chịu, nhưng hắn không có phẫn nộ, hoặc có thể nào là không thể nào phẫn nộ được.
Phí Thản chết, việc này có thể quy trên đầu của kẻ nào?
Binh lính của thành hàn băng đã công phá trấn Thập Lý?
Nửa năm trước, thành Xích Viêm tiến hành tập kích, binh lính của thành hàn băng đóng quân ở trấn Thập Lý hoàn toàn bị giết sạch, một người cũng không chừa.
Hơn nữa, binh lính của thành Xích Viêm cũng dùng một thái độ đối với dân chúng của thành hàn băng --- Giết.
Thù hận lâu dài của hai thành khiến cho bọn họ phải dùng đến phương thức cực đoan.
Còn có mẫu thân. Cổ Diêu biết rõ là mẫu thân rất yêu mình. Nhưng tại sao lúc đó lại có thể nhẫn tâm bỏ mặc mình mà treo cổ tự vẫn. Là lý do gì khiến cho người phải thống khổ như thế, phải vứt bỏ đi sinh mạng của mình?
Phí Thản chết. Mẫu thân cũng chết. Tất cả đề là do chiến tranh. Tại sao chiến tranh lại không chấm dứt?
Trên đường trở về quận Lan Tư, Cổ Diêu không nói một lời, trong đầu của hắn có vô số ý tưởng không thông. Có lẽ đó đều là những vấn đề không có đáp án.
Hai nàng có thể hiểu được tâm tình của hắn lúc này. Bất kể là ai, quê hương bị diệt, mất đi người thân, tâm trạng là vô cùng đau khổ.
Đoan Mộc Tình ôn nhu nói:" Đừng đau buồn nữa, quận Lan Tư sau này sẽ là nhà của ngươi."
Đông Phương Lộ lúc này cũng không đấu khẩu với Cổ Diêu nữa:" Đúng đó, ngươi còn có tiểu tình và ta, ý ta là, người bạn tốt nhất của ngươi. Ngoài ra còn có Hạ Hầu Cẩn, Tạp La, đều là những huynh đệ tốt nhất của ngưoi ở thần thánh học viện, còn có các bằng hữu khác nữa. Tóm lại là có rất nhiều người quan tâm đến ngươi, sự tình này thì không ai muốn xảy ra cả, nhưng đó là vận mệnh."
" Vận mệnh?" Cổ Diêu quay đầu lại, giọng nói của hắn không biết là giận dữ hay là bi ai:" Chẳng lẽ vận mệnh bắt buộc phụ thân ta phải nhập ngũ chinh chiến rồi chết thảm ở sa trường? Chẳng lẽ vận mệnh bắt mẫu thân ta phải treo cổ tự vẫn? Chẳng lẽ vận mệnh bắt buộc Phí Thản phải tự sát? Nếu thế thì vận mệnh, là cái thứ khốn nạn đáng chết!"
Dừng lại một chút rồi hắn nói:" Thánh điện và tông giáo tài phán sở không phải cao cao tại thượng, không có gì có thể làm khó được sao? Tại sao cái lũ người đó suốt ngày chỉ biết đi bắt những người bị gọi là tà giáo, dị đoan. Sao lại không dùng sức lực và uy tín của mình để quản thúc thế giới này? Nếu như bọn họ có thể khiến cho chiến tranh giảm đi thì ta dám cam đoan các tà giáo và dị đoan cũng giảm đi rất nhiều! Không làm việc vì con người, mà lại được cả thế giới phải tôn kính, đây chính là vận mệnh của tông giáo tài phản sở? Hắc hắc, nếu vậy thì vận mệnh của bọn chúng quả thật là quá tốt!"
Khi Cổ Diêu nói đến đây thì khóe miệng của hắn cũng hiện lên vẻ trào phúng và khinh miệt.
Đây không phải là lần đầu tên hắn nghi ngờ thánh điện và tông giáo tài phán sở, ngay sau ngày mẫu thân hắn mất thì hắn đã từng nghĩ qua vấn đề này. Nếu thần linh quả thật từ bi bác ái tại sao lại không cứu vớt những người đáng thương?
Trong thời gian sống lang thang, từng có một người cùng tuổi với hắn sống nương tựa lẫn nhau, hai người là bạn tốt của nhau, đem tất cả thực vật kiếm được chia đều cho nhau, chiếu cố lẫn nhau, nhưng mà bệnh tật đã cướp đi tính mạng của hắn, trước khi chết hắn vẫn còn ngẩng đầu lên trời, sắc mặt tiều tùy cố gắng nói ra một câu nói cuối cùng:" Thần ơi, xin hãy giúp cho con ..."
Nhưng mà cho đến khi ánh mắt của hắn biến thành trống rỗng, thân thể ấm áp trở nên lạnh cứng, thần tích cũng không có xuất hiện. Sự việc như thế có rất nhiều, nhưng cũng không có ngoại lệ, ai cũng mong muốn được sự chiếu cố của thần nhưng mà kết cục lại là cái chết bi thảm. Sau khi trải qua các sự thật tàn khốc đó thì tín ngưỡng của Cổ Diêu hoàn toàn bị sụp đổ, cho nên khi La Thi Mị bị thánh điện truy đuổi vì bị cho là dị đoan thì hắn cũng không do dự là giết chết hết tất cả bọn người của thánh điện.
Cái chết của Phí Thản lại càng khiến cho oán hận của hắn vốn tích tụ bấy lâu bạo phát, hắn hoàn toàn hiểu rõ được bộ mặt thật của bọn người thánh điện, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của bọn chúng thì chúng sẽ không để ý đến. Nếu vậy tại sao bọn chúng lại được người ta tín ngưỡng, bởi vì trên đầu của chúng có cắm cái mác "Thần"?
Như thế cũng không phải là khả duy nhất, còn có lý do nào khác?
Trong mắt của Cổ Diêu hiện lên nhiều tơ máu, nhưng chỉ là lướt qua cho nên hai nàng cũng không cảm thấy được, lý luận của Cổ Diêu khiến cho hai nàng run rẩy, phải biết rằng đó đều là những lời nói ngịch thiên, nếu truyền ra ngoài thì chắc chắn là mang đến tai họa, nhưng các nàng cũng không thể nào phản bác được, sự thật đúng là như thế.
Dưới ánh sáng của thần chiếu rọi khắp cả Tạp Địch đại lục, không ngờ rằng dưới làn da tươi đẹp lại là một sự ghê tởm. Vì nguyên nhân như thế cho nên, trong dòng lịch sử dài đằng đãng và buồn chán, các tổ chức tà giáo vẫn không hề bị tiêu diệt tận gốc, ngược lại, trong khoảng trăm năm gần đây lại càng phát triển rất nhanh, kể cả "Nghịch Thiên Giáo" Một tổ chức vô cùng lớn.
Nếu như cả đại lục đều bình an, có thể có được cuộc sống no ấm thì ai lại đi mạo hiểm đối nghịch với thánh điện chứ, chính là vì tín ngưỡng của bọn họ đã hoàn toàn bị sụp đổ.
Đêm đó, khi Cổ Diêu ngủ thì hắn tiến vào trong thế giới tinh thần, tên Ma Thần đã ẩn ở bên trong đó một thời gian rất lâu, chưa từng xuất hiện cuối cùng cũng lộ diện, nhưng lần này không phải là một ác ma khổng lồ, mà chỉ giống như là một đại hán khôi ngô.
Với một ngữ điệu mang đầy sự xúi dục:" Hắc, nhân loại, ta biết ngươi đang hoang mang, thế nào, có muốn ta trợ giúp không?"