oOo
Nơi bóng tối phía xa hơn tất nhiên có người đang nhìn, nhưng chưa từng tới đây. Bọn họ biết đây là thần vực thuộc về miếu Hà Bá của Trần Cảnh, không thể khinh thường đi vào. Hơn nữa, nơi miếu nhỏ này, nửa năm trước có rất nhiều người tu hành đã ngã xuống, nên đã được xem như một hung địa mà người tu hành bình thường không dễ dàng gì dám bước vào. Chính Trần Cảnh lại không biết, mỗi khi có đệ tử trong sơn môn nào đó hạ sơn, thì sư phụ họ cũng sẽ dặn dò nếu không có chuyện gì tuyệt đối không đến khu vực Tú Xuân loan sông Kinh Hà, càng không được đến đó trừ yêu diệt ma.
Nước sông vẫn cuồn cuộn chảy xiết về phía thành Bá Lăng. Hồng đại hiệp đang ở bên trong sóng nước. Trên thân nó có bùa Hà Bá, nhưng lại không phải đang trong thần vực của Hà Bá, nên khi nguy hiểm chỉ biết lẩn trốn trong sóng nước. Còn Hư Linh lúc này lại đang rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Cái tháp trên đỉnh đầu nàng ép xuống càng lúc càng thấp, mà nàng cảm thấy Chiếu Hồn bảo giám trong tay càng lúc càng nặng, ánh sáng đen phát ra từ đó đã không thể nâng Trấn Yêu tháp được thêm nữa.
Chỉ thấy cả người nàng dần biến mất trong ánh sáng vàng từ bảo tháp, hóa thành một đám khói đen, nhưng không bay đi, mà vây lấy Chiếu Hồn bảo giám.
- Thu!
Một tiếng quát lạnh trầm thấp trên bầu trời, tựa như mệnh lệnh của trời vọng xuống. Ánh sáng vàng từ Trấn Yêu tháp lan mạnh, khiến những người tu hành xung quanh cảm thấy chói mắt. Trấn Yêu tháp hiện lên vô số chữ bùa, còn ánh sáng vàng kia lại trùm lấy đám khói đen quấn quanh Chiếu Hồn Bảo Giám. Rồi theo ánh vàng nhạt dần đi, cuối cùng đám khói kia cũng biến mất không còn tung tích. Nhiều người thầm nghi hoặc, không rõ Trấn Yêu tháp có thu được Hư Linh vào bên trong hay không?
Trấn Yêu tháp được thu lại rồi biến mất trong hư không, tới khi xuất hiện lại thì đã ở trên đầu của Hồng đại hiệp. Hồng đại hiệp hét to một tiếng, nhưng không có chút sức lực chống trả nào, bị thu thẳng vào bên trong tháp. Đạo nhân kia cũng không dừng lại lại mà thẳng hướng đi tới Kinh Hà. Mới đi được một nửa, Trấn Yêu tháp trong tay đạo nhân đột nhiên lại được ném ra. Trong sóng nước, một con rắn khoang đen trắng nhỏ đang bơi vọt chạy đi, tốc độ cực nhanh, như thể nó vừa xoay người liền biến mất, hiện ra thì đã cách đó mấy trượng rồi. Con rắn khoang đen trắng kia hiển nhiên là Cửu Âm. Nó đang ra sức độn đi, thế nhưng Trấn Yêu tháp như ngửi được mùi yêu khí trên thân nó, cho dù có độn đủ cách cũng không tài nào trốn thoát được. Thoáng cái ngọn tháp kia đã ép xuống thân nó, rồi một luồng lực hút cực mạnh đột ngột xuất hiện, khiến nó không thể điều khiển thân thể được nữa mà bay ngược lên. Nó không cam tâm, thân thể giãy giụa trên không trung. Ánh sáng vàng kia lại biến mất, rồi nhanh chóng xuất hiện bao phủ lấy thân con rắn lúc này đã không còn hình thù nhỏ xíu nữa, mà đã thành một con quái xà dài chừng mười trượng. Mắt rắn một đỏ một trắng, tựa như một bên hốc mắt chứa mặt trời, còn bên kia là mặt trăng.
Cửu Âm hóa thân không nhỏ hơn con thuồng luồng xanh lúc trước, thế những vẫn cứ bị hút vào trong Trấn Yêu tháp. Càng bị hút gần tháp, nó càng thu nhỏ lại, cho dù có gào rống giãy giụa cỡ nào cũng không thể thoát khỏi trói buộc của ánh sáng vàng kia. Cứ vặn vẹo giãy giụa, thân rắn dần xuất hiện vết thương, cuối cùng vẫn bị Trấn Yêu tháp thu lấy.
Đạo nhân kia không dừng lại, tay nâng Trấn Yêu tháp lóng lánh ánh vàng phóng thẳng tới Tú Xuân loan. Lúc này sóng nước chỉ cách thành Bá Lăng vài dặm mà thôi. Sóng nước cuồn cuộn, thoáng chốc đã ào tới, thế nhưng lúc này người người đều nhìn đạo nhân tay cầm tháp vàng như chúa tể bầu trời, không ai lưu tâm đến tràng cảnh sinh tử giãy giụa đang diễn ra trong thành Bá Lăng nữa.
* * *
Bên trong thành Bá Lăng lúc này tựa như đã trở thành một nơi thoát ly dương thế. Người trong thành ngẩng đầu nhìn trời, chỉ có thể nhìn thấy mây đen cuồn cuộn, không còn là bầu trời trong xanh trước kia nữa. Với bọn họ mà nói, cái chết đã không còn là chuyện gì đáng sợ. Bọn họ đã điên cuồng rồi. Khắp bầu trời, chỉ có thể nhìn thấy những ngọn lửa linh hồn cháy sáng không ngừng phóng lên trên màn đêm tối tăm, tựa như một đàn đom đóm muốn đuổi hết bóng đêm trên bầu trời đi, hay như là muốn giải cứu lấy con bươm bướm lúc ẩn lúc hiện bị giam hãm nơi sâu trong bóng tối đó.
Trong thành, Nghiêm Trọng đang quỳ rạp dưới mặt đất, lệ tuôn đầy mặt. Không ai nghe rõ ông ta đang nói cái gì cả, cứ như ông ta đang lẩm bẩm những lời gào khóc thống thiết trong lòng tất cả mọi người.
- Tiên thần trên trời, nếu các vị nghe thấy lời cầu khẩn của ta, xin hãy để cảnh cực khổ trong thành kết thúc. Nếu các vị đã không nghe được, ta hy vọng thế gian này sẽ không có thần tiên nữa, vĩnh viễn không cần xuất hiện, vĩnh viễn không cần nữa.
Còn có thành thủ khu Tây đứng sững nơi đó, nhìn từng linh hồn của những người mình quen thuộc bốc cháy rồi lao về đám mây đen, ông ta khàn giọng gào lên:
- Nếu có kiếp sau, ta nguyện làm ác ma địa ngục, nuốt sạch hết đám thần linh giả nhân giả nghĩa trên đời này.
Thành thủ khu Bắc cũng rút thanh đao bên hông ra, lẩm bẩm nói:
- Cầu thần bái phật, không bằng tự cầu mình. Kiếp sau ta nguyện vẫn còn nhớ được rõ ràng mọi chuyện, để không cầu thần, không bái phật, không mến mộ tiên.
Ông ta nói xong, đao trong tay cứa ngang cổ, một dòng máu nóng rưới xuống đài tế. Một linh hồn từ trong thi thể đó vọt lên, tay cầm đại đao, thân bốc lửa cháy phóng thẳng lên bầu trời.
Thành thủ khu Đông đứng thẳng tắp nơi đó, quật cường nhìn bầu trời, hai mắt đỏ đậm. Tuy ông ta không nói thêm bất cứ gì, nhưng những người bên cạnh ông ta lại bắt đầu lẩm nhẩm lại những lời nguyện như gào thét từ trong lòng ông ta lúc trước:
- Thần linh không che chở con người, thì cần gì đến thần linh nữa chứ? Cầu mong các ngươi tiêu tán đi cùng với mây trời.
Ông ta cứ đứng như vậy, nhìn chằm chằm vào bầu trời, rồi trên thân đột nhiên vọt ra một linh hồn đang bốc cháy, bay thẳng lên trời cao. Càng bay cao, xuyên vào trong đám mây đen kia, những linh hồn đang tự bốc cháy này còn nhìn thấy được vị Thành Hoàng đã từng che chở cho sinh linh thành Bá Lăng, mà hiện tại đã trở thành Thành Hoàng giết người gần sạch sẽ cả tòa thành.
Phẫn hận khi bị từng bước dồn vào chỗ chết chớp mắt bộc phát, ngọn lửa từ các linh hồn càng lúc càng lớn. Những ngọn lửa ấy nhào đi qua, nhào lên người kẻ ngày trước từng là Thành Hoàng, nay lại đẩy toàn bộ người trong thành vào đường chết, điên cuồng gặm cắn, mãi cho đến lúc mình tiêu tán đi.
Nhưng mỗi khi có một linh hồn tiêu tán, lại có thêm mấy linh hồn khác nhào lên, liên miên không dứt. Chính Trần Cảnh cũng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là giết chết Tần Ương trước mắt. Hắn cũng không dám nghĩ tới chuyện trong thành còn có bao nhiêu người sống, bởi vì căn bản cũng không nghĩ tới chuyện rời khỏi đây nữa. Từ khi nhìn thấy mọi người trong thành Bá Lăng tế lạy mình trước miếu, nhìn thấy khát vọng sinh tồn ánh lên trong ánh mắt họ, hắn không còn cái ý niệm sẽ vứt bỏ bọn họ mà đi. Chính hắn cũng là con người, chưa bao giờ nghĩ rằng mình là thần linh, vượt trội hơn con người cả.
Con bướm đó là kiếm. Bươm bướm tung bay quanh thân Tần Ương, lại chính là đang giãy giụa trong chết chóc.
Có thể nhìn thấy lúc thì con bướm ngay trên đỉnh đầu Tần Ương, khi thì rơi xuống tay lão, lúc lại xẹt qua đôi mắt. Nhìn qua, Mê Thiên kiếm như không thể gây chút thương tổn nào cho Tần Ương, nhưng Trần Cảnh lại biết rõ Tần Ương có bị thương. Vết thương này không ở bên ngoài da thịt, mà bị thương ở bên trong, ý thức linh hồn vô hình đã bị kiếm gây thương tổn.
Những linh hồn đang tự bốc cháy kia cũng giống như vậy, nhìn qua thì như không thể gây tổn thương gì được cho Tần Ương, nhưng những linh hồn đó lại là đang dùng chính ngọn lửa của bản thân mà thiêu đốt lão.
Trần Cảnh không biết việc này có thể gây thương tích đến mức nào, nhưng lại chắc chắn là có làm lão bị thương. Bởi vì hiện nay, Tần Ương đã không còn mạnh mẽ như lúc vừa mới xuất hiện nữa.
Trần Cảnh không biết đã trôi qua bao lâu, không biết bản thân còn gắng gượng được đến lúc nào, cũng không biết có bao nhiêu người trong thành còn sống. Lúc này bên tai hắn như loáng thoáng nghe thấy tiếng sóng nước, đồng thời phát hiện bên cạnh chợt có thêm một người. Khi liếc mắt nhìn qua, hắn cảm giác nàng này cực kỳ quen mắt, nhìn kỹ lại chợt thấy trong tay nàng còn đang nâng một lá bùa kiếm. Hắn lập tức nhớ lại, bản thân từng tặng cho cô gái nhà họ Cố tên là Cố Minh Vi một lá bùa kiếm.
Hắn thầm than trong lòng, lại có một người mình từng quen biết đã chết đi...
* * *
Cố Minh Vi chết rồi. Lúc đầu nàng không biết, chỉ phát hiện thân thể mình đột nhiên nhẹ đi rất nhiều, như không trọng lượng. Chỉ khi nghe thấy một tiếng bịch bên dưới, nàng cúi đầu thấy được thân thể mình ngã xuống ngay dưới chân, sắc mặt xám tro, hiển nhiên là đã chết.
Cố Minh Vi nhìn thân thể mình ngay dưới chân, lại bình tĩnh lạ thường, thầm nghĩ:
- Ta cũng đã chết, cuối cùng cũng đã chết!
Nàng đã từng rất sợ hãi cái chết, thế nhưng biết rõ mình đã chết lại rất bình thản, thậm chí còn có cảm giác được giải thoát. Khi linh hồn và thân xác bị chia lìa, cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi hẳn. Tuy rằng trời đất không hề có thay đổi, nhưng trong mắt nàng thì lại biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trước mắt nàng là vô số người lao lên bầu trời, như thiêu thân lao vào lửa, lại có vô số người như ngọn đèn tắt đi.
Nàng nhìn thấy tất cả, trong lòng đột nhiên nhớ tới lời của vị tiên sinh dạy học cho nàng trong nhà lúc nhỏ từng nói:
- Người không phải cỏ cây, chư thiên thần phật lại nhìn người như cỏ cây.
“Người không phải cỏ cây sao?” Trong lòng Cố Minh Vi thầm lẩm bẩm những lời này. Nếu là nàng trước kia thì sẽ không bao giờ cảm thấy nghi vấn như vậy, thậm chí ngay cả câu nói kia cũng căn bản sẽ bị chôn giấu thật sâu trong ký ức. Nhưng lúc này, câu đó lại không ngừng vang lên trong đầu nàng: "Người không phải cỏ cây, chư thiên thần phật lại nhìn con người như cỏ cây".
Từ nhỏ nàng đã biết trong thiên hạ có vô số thần linh, trong núi cao vực sâu lại càng có nhiều thần tiên hơn nữa, và chỉ cần kính nể bọn họ, thành tâm kính ngưỡng thì có thể được bọn họ che chở. Mãi đến lớn thế này, nàng cũng đều cho là như thế.
Nhưng mà tất cả đều đã thay đổi. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, đưa ra quyết định giống hệt với hai mươi vạn người dân thành Bá Lăng.
- Nếu ta là cỏ cây, vậy để ta bốc cháy đi. Cháy lên, ánh lửa sẽ rọi sáng tỏ gương mặt của đám thần phật ẩn trong bóng đêm trên trời kia.
Nàng bay lên trời, linh hồn bốc cháy một ngọn lửa hừng hực. Nhưng nàng lại không biết trên lọn tóc mình vẫn buộc một sợi tơ bảy màu. Dù trong ánh lửa cháy, sợi tơ vẫn tỏa ra một màu sắc đầy tươi đẹp.
Nàng càng không biết là sau khi nàng bay lên trên bầu trời, các linh hồn khác đều tụ tập bay cả về phía nàng. Tựa như trên người nàng có sức hút gì đó, hoặc là nàng thuộc về vương giả của đom đóm khắp bầu trời này. Khi đến gần, những linh hồn lại dung nhập vào trong sợi tơ bảy màu kia, khiến màu sắc sợi tơ càng thêm tươi đẹp hơn nữa.
Khi Trần Cảnh phát hiện ra nàng, thì nàng đã nhìn nơi đó được một lúc rồi. Nàng đương nhiên biết con bướm kia là Trần Cảnh, trong lòng nàng vẫn còn nhớ rõ hình ảnh lần đầu tiên gặp Trần Cảnh trong Cố phủ, lúc đó nàng căn bản không biết hắn là Hà Bá sông Kinh Hà.
Ký ức như ánh nắng tươi đẹp, như một cơn gió xuân lướt nhẹ trước mắt. Thế rồi chớp mắt sau, đã là trời long đất lở, mưa máu khắp trời.
-----oo0oo-----