Có một đoàn ánh sáng đen đang từ bên dưới bay lên, rồi một đoàn ánh sáng đỏ từ phía trên lao xuống.
Trong đoàn ánh sáng đen là Thất Dạ tinh quân, thần tướng dưới quyền Thiên La Vạn Kiếp Hiển Diệu Diệp Thanh Tuyết đại đế. Ánh sáng đỏ là Huyết Liên tiên tử, nàng ta cũng là thần tướng của Linh Tiêu bảo điện. Diệp Thanh Tuyết chỉ có hai vị thần tướng này hiệu trung.
Khác với các thần tướng ở các điện còn lại, bọn họ đều không thu nạp tín ngưỡng, không chiếm đất xưng thần và cũng không có miếu thần ở nhân gian.
Người bay từ phía dưới lên dừng lại ở trước cửa Linh Tiêu bảo điện là Thất Dạ tinh quân. Tóc của y màu xanh biếc, hai hàng lông mày đen xì với nhau và kéo dài đến tận hàng tóc mai. Trần Cảnh không cảm nhận được ở y khí tức của nhân gian ở dương thế, cũng không có khí tức của các thành trì trong Địa phủ cõi âm.
Một đóa hoa sen màu đỏ xuất hiện ở hư không ngay bên cạnh Trần Cảnh, rồi nở rộ lên. Bên trong nhụy có một cô gái chỉ cao ba tấc, để trần nửa thân trên. Tuy cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn nhưng Trần Cảnh vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng ngũ quan tinh xảo lại vô cùng mị hoặc của nàng.
Nàng ta không nói gì cả, chỉ mỉm cười nhìn hắn.
Hai vị thần tướng dưới quyền Diệp Thanh Tuyết, một người đang ở phía dưới ngẩng đầu nhìn hắn. Người còn lại đang ở bên cạnh hắn mỉm cười.
Trần Cảnh chỉ nhìn lướt qua cả hai người rồi lại nhìn về hư không, như thể bọn họ là không khí vậy.
Trong mắt Thất Dạ tinh quân, Trần Cảnh giống như một đám mây không có chút khí tức sinh mệnh. Y nghĩ thầm trong lòng: “Từ khi ta đi tới dương thế, bất kể là tu chân giả nhân loại hay cường giả yêu tộc đánh giá hắn có chút hỗn loạn. Có người tán dương, có người bài xích, nhưng cũng nhiều người không thèm nói chuyện về hắn. Bây giờ gặp mặt, ta cảm thấy nếu chỉ bàn về thần thông thì hắn chắc chắn không dưới sáu vị đại đế.” Lúc này chiến ý chậm rãi sinh sôi trong đầu y.
Tâm tình và dục vọng y đã bị chém đứt từ lâu, lúc này lại không nhịn được muốn có một trận chiến với Trần Cảnh. Chiến ý vừa xuất hiện đã lập tức lan ra toàn thân. Y hét lớn một tiếng, đang định ra tay đã thấy một bàn tay bằng đá như che kín bầu trời xuất hiện ở trên đầu của mình. Y vừa hoảng vừa sợ, vội vàng dùng độn thuật nhưng lại nhìn thấy Trần Cảnh vẫn đang đứng nguyên tại chỗ, bàn tay bằng đá kia cũng đã biến mất. Cô gái ở trong bông hoa sen thấy cảnh này, lại cười càng thêm vui vẻ. Nàng nói:
- Ngươi mạnh mẽ quá mức tưởng tượng của chúng ta.
Trần Cảnh nhìn sang, trả lời:
- Ngươi đến từ Huyết Hải, đã từng gặp người này chưa?
Hắn vung tay ra. Một bức họa xuất hiện trong hư không, bên trên vẽ một người mặc quần áo màu đỏ, gương mặt lạnh lẽo, sát phạt.
- Ta không biết. Ta không phải đến từ Huyết Hải.
Huyết Liên tiên tử nói.
- Trên người ngươi có huyết khí chỉ có ở Huyết Hải.
Trần Cảnh nói.
- Đây chẳng qua là nhiễm phải khi ở bên cạnh Huyết Hải. Ở trong biển máu chỉ có thể là tộc Tu La. Người nhìn ta liệu có giống tộc Tu La sao?
Huyết Liên tiên tử hỏi.
Trần Cảnh im lặng một lúc, đột nhiên nói:
- Ta biết rõ ngươi là ai rồi. Vậy đây không nên là hoa sen
- Phải không? Vậy phải là gì?
- Hoa Bỉ Ngạn ở bên bờ Huyết Hà.
Trần Cảnh nói.
- Ha ha, ha ha…
Huyết Liên tiên tử cười lớn. Miệng nàng mở lớn như thể đang nghe một câu chuyện rất buồn cười. Trong tiếng cười, Huyết Liên tiên tử chợt biến mất, mà Thất Dạ tinh quân ở nơi xa cũng biến mất.
Trần Cảnh có thể cảm nhận được khí tức rất khác lạ chưa từng thấy qua trên người Thất Dạ tinh quân. Trong lục đạo, Nhân Gian đạo chính là dương thế bây giờ. Súc Sinh đạo và Nhân Gian đạo hợp cùng với nhau. Tu La đạo là Huyết Hải. Chỉ có Địa Ngục đạo và Ác Quỷ đạo là ít xuất hiện tại thế gian. Trần Cảnh cho rằng y không phải là người của Ác Quỷ đạo mà chính là ở Địa Ngục đạo. Khí tức trên người y giống với Nhật Diệu đế quân. Chính Nhật Diệu đế quân lúc ở thành Diêm La đã thừa nhận mình đến từ Địa Ngục đạo.
Hắn đứng ở trên đỉnh Linh Tiêu bảo điện, cảm ngộ trời đất này. Trong tối tăm xa xôi này, Trần Cảnh cảm nhận được rằng nếu mình muốn phát triển miếu thần thì ngoài tín ngưỡng nguyện lực, còn cần một loại bản nguyên gì đó từ trong thiên địa.
Tín ngưỡng nguyện lực là sợi dây kết nối hắn và thế giới này, nhưng cũng trói buộc hắn bằng trách nhiệm.
Trên mặt đất bao la rộng lớn, có vô số vương quốc lớn nhỏ khác nhau. Mỗi quốc gia lại có tên gọi khác nhau. Trong đó một quốc gia tên là Mạc quốc, có một thành trấn tên là Thành Thượng, có một hộ gia đình họ Tiếu sống ở đó. Gia đình này cũng giống như rất nhiều hộ khác trong thành, đều sống dựa vào mười mẫu đất.
Mặt trời còn chưa mọc, Tiếu lão cha đã ở trong phòng làm bằng gỗ và gạch của mình hét lớn. Lão có hai đứa con trai, đều chưa lấy vợ nên bây giờ vẫn phải làm nông với lão. Đứa thứ hai đã thức dậy nhưng thằng con cả vẫn đang ngủ.
- Thừa, còn không dậy ngay đi.
Giọng của lão Tiếu cũng mạnh mẽ, uy vũ như chính cơ thể lão.
Sau một lúc lâu, cửa phòng phía Đông cũng mở. Một thiếu niên tướng mạo xấu xí đi ra. Hắn sẽ không kể rằng đêm qua hắn lại nằm mơ, khiến cơ thể rất mệt mỏi vì chắc chắn cha mình sẽ không tin.
Trong giấc mơ, hắn luôn ở trong không gian hư vô, niệm tụng một bài kinh văn. Ngay khi hắn niệm, một loại lực lượng sẽ sinh ra trong cơ thể mà hắn cũng không biết là gì nhưng nó có thể làm cho không gian này rung động. Tuy nhiên sau khi tỉnh dậy, hắn lại cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Hắn cùng với lão Tiếu và em trai của mình cùng nhau đi ra ruộng lúa ở chân núi, cách nhà hai dặm. Bây giờ đồng ruộng ít, đều phải dựa vào ông trời nên bọn họ phải cố gắng khai khẩn càng nhiều đất càng tốt. Hàng ngày, bọn họ sẽ đi khai khẩn đất đai từ lúc sáng sớm. Nếu ai khai khẩn được thì người đó sẽ có toàn quyền sở hữu nơi đó. Bọn họ có thể thu hoạch mọi thứ được trồng ở đấy mà không cần phải cứ mười năm lại chia lại một lần như đất ở trong tộc họ.
Trời vừa tảng sáng, sương sớm vẫn còn dày. Ba người đi trên đường, chỉ thấy rõ mọi thứ ở trong vòng năm mươi bước trước mặt. Sau khi ra khỏi tường thành làm bằng đất, bọn họ đi đến núi Liên Vân ở hướng Đông. Lão Tiếu không biết ngọn núi này rộng lớn đến mức nào, chỉ cần biết mảnh đất dưới chân núi tương đối bằng phẳng, nếu khai khẩn tốt thì có thể trồng rất nhiều loại cây. Hơn nữa bọn họ càng sớm đi làm thì càng tốt, vì có nhiều người cũng đang khai khẩn ở đây. Mặc dù như thế, vào lúc sáng sớm thế này cũng chỉ có ba người bọn họ, ngoài ra không còn ai khác.
- Bây giờ, chúng ta sẽ khai khẩn mảnh đất gần đầm nước đen để chiếm chỗ trước.
Lão Tiếu nói.
- Tại sao lại là chỗ đó. Nơi đấy đã có ai khai khẩn đâu?
Đứa con thứ hai hỏi.
Lão Tiếu giải thích:
- Bây giờ không có người khai hoang, nhưng rất nhanh sẽ có người đến. Đứa con trai thứ hai nhà Đại Tráng mới cưới vợ, nên sẽ ra ở riêng. Chắc chắn Đại Tráng phải cố gắng khai hoang thêm vài mẫu đất tốt để chia cho chúng. Còn có nhà Tiểu Đinh, nhà lão Đằng, Hắc Từ nữa, gần đây bọn họ đều đang tăng nhanh tốc độ khai hoang. Hơn nữa, chỗ đó cách đầm nước đen gần nhất nên không sợ hạn hán.
Tính cách lão Tiếu lỗ mãng, không thể cân nhắc đến việc khai hoang, chiếm lấy mảnh đất tốt đầu tiên thế này. Đây đều là do bà vợ Tiếu thị nói với lão vào tối hôm qua. Chính vì thế sáng nay lão Tiếu mới gọi hai đứa con dậy sớm để đi khai hoang.
Cả hai đứa con tất nhiên sẽ không cãi lại rằng nhà mình đã khai hoang không ít mảnh đất rồi, không cần phải làm như thế này. Bọn họ đều biết rõ ràng, nếu hai người kết hôn thì lão Tiếu sẽ phân cho vài mảnh đất, nên cũng biết chuyện khai khẩn đất hoang này là vì ai.
Ba người đi qua một mảnh đất đã khai hoang, tới bên cạnh đầm nước đen. Nước trong đầm màu đen nhưng không có mùi thối, cũng không có gì khác lạ, chỉ cần lấy nước ra khỏi đầm thì lại biến thành trong suốt. Thỉnh thoảng cũng có người đi săn thú trở về uống nước ở chỗ đó, cũng không xảy ra chuyện gì nên không ai còn sợ hãi chỗ đó nữa.
Lão Tiếu tìm đến một bãi đất cao. Lão nghĩ rằng nơi này là tốt nhất, không chỉ khá bằng phẳng, đất đai phì nhiêu lại dễ dàng thu hoạch.
Hai anh em vẫn đứng ở bên cạnh đầm. Thừa vẫn buồn ngủ. Hắn vẫn đang suy nghĩ việc mình niệm kinh văn và xuất hiện năng lực thần kì ở trong mộng. Trong hiện thực, hắn vẫn nhớ rõ kinh văn nhưng chưa bao giờ niệm ra thành tiếng mà chỉ dám niệm ở trong lòng, nhưng lại không thấy điều thần kì xảy ra.
- Mắt của ta nhìn đến, tức là Vũ thần nhìn thấy…
- Cái gì?
Đột nhiên Tiến nghe thấy anh trai niệm ra một câu kì quái nên hỏi.
- Không có gì.
- A…
Đột nhiên có tiếng kêu hoảng sợ của lão Tiếu truyền đến từ phía xa.
Hai anh em lập tức cầm cuốc ở đang kê dưới mông, chạy về phía tiếng kêu phát ra. Ngọn núi này vốn có nhiều dã thú, bây giờ lại là sáng sớm, sương mù dày đặc nên có dã thú xuống chân núi là chuyện bình thường.
Hai anh em chạy tới nơi, nhìn thấy một con quái thú mặt trắng đang khom người đứng ở cách lão Tiếu không xa. Quái thú có hình dáng như người, giống khỉ đột, đang cúi người, trên mặt toàn lông trắng, cái mũi hếch lên trên. Hai mắt nó ẩn chứa sự hung ác, gian manh khiến người khác phải sợ hãi. Thấy hai người Thừa, Tiến chạy tới, nó cũng chỉ dừng bước chứ không lui lại, cũng không hề có ý định bỏ đi.
Lão Tiếu nằm trên đất, có hai vết thương kéo dài từ trên mặt đến tận ngực đang chảy máu đầm đìa. Chiếc áo cũng bị rạch thành mấy cái rãnh lớn. Vết thương sâu làm lộ ra cả máu thịt. Hình như chân của lão cũng bị bong gân nên không thể bò được nữa.
Ngay lúc này, Tiếu lão cha chỉ biết rên rỉ, giãy giụa muốn đứng dậy. Thừa và Tiến lao lên phía trước cha của mình và ngăn trước mặt con quái thú. Tuy anh trai mới mười tám, còn em mười sáu tuổi nhưng hành động của cả hai bây giờ đã rất dũng cảm dù thân thể bọn họ cũng đang run rẩy.
- Xùy...
- Xùy... Xùy....Xùy...
Hai anh em vung vẩy cái cuốc trong tay, chân dậm dậm để đuổi con quái vật đi. Nhưng nó chỉ hơi nghiêng người lại nhưng cũng không di chuyển, thậm chí còn trên mặt còn nhếch cười lạnh lẽo.
Hai anh em sợ hãi, phát hiện quái vật không bỏ đi. Bọn họ đành phải lui lại, muốn đỡ cha mình đứng lên. Có điều bọn hắn lui bước, con quái vật liền tiến một bước.
Thừa không dám lui lại nữa, bảo Tiến đi đỡ cha, còn chính mình đứng tại chỗ, cầm chặt nông cụ. Tuy hàng ngày hắn thường kiệm lời, còn em trai Tiến hoạt bát, lắm chuyện nhưng vào thời điểm này người anh cần phải đứng ra đảm nhận. Không nên tranh chấp xem ai là người đỡ cha, ai là người chống lại con quái vật.
Thừa cố gắng tưởng tượng lại giấc mộng của chính mình, lớn tiếng niệm tụng kinh văn với mong muốn thân thể của mình tràn ngập lực lượng. Hắn rất muốn tiến thêm một bước nhưng sợ hãi khiến hai chân như đeo tạ ngàn cân. Chính vì thế hắn không thể bước ra, nhưng cũng không hề lui về phía sau.
Lão Tiếu kêu Thừa cùng chạy trốn. Lúc này Thừa mới lui từng bước một về phía sau, quái vật cũng đồng thời ép lên từng bước. Nó cười khểnh, tỏ vẻ đang trêu trọc bọn họ. Tiếng cười khe khẽ trong miệng của nó phát ra đầy quỷ dị.
Đột nhiên, quái vật nói:
- Nhân loại nhỏ yếu, nhưng lại tồn tại lâu như vậy. Đồng thời càng ngày càng sinh sôi nảy nở đến mức phồn thịnh. Thật sự là kỳ tích.
Tiếng nói của quái vật cực kì khó nghe, lại khiến người khác toàn thân sợ hãi.
Thừa không dám nói. Tiếu lão cha và em trai Tiến cũng thế. Ba người chỉ lui về phía sau.
Quái vật tiến đến gần từng bước.
Lúc này, đột nhiên trong lòng Thừa đồng thời có hai câu nói vang lên, là một giọng nam và một giọng nữ.
"Nguyện kiếp này khi ta còn ngồi tại bệ thần trong miếu, chúng sinh nghe thấy tên ta, tất cả tà vọng, ma chướng đều tiêu biến."
…
"Vạn chúng sinh linh, bất kể ai có tâm nguyện yêu cầu đều có thể gọi tên của ta, tất không để các ngươi thất vọng. Nếu chư thần không thể hoàn thành tâm nguyện của các ngươi, có thể gọi tên của ta, nhất định để các ngươi như nguyện. - Vô Thượng Thiên Ma."