oOo
Một đêm này, Trần Cảnh và Hư Linh nói chuyện đến tận hừng đông. Phần lớn thời gian đều là Trần Cảnh nói, còn Hư Linh lắng nghe. Vốn chỉ nói chuyện phiếm, không biết tại sao đột nhiên Trần Cảnh lại nói tới những chuyện sau khi mình ra khỏi Âm phủ. Hắn nói mình đã giết cả nhà cả phái của một người mới chỉ gặp mặt một lần đã xem hắn là bằng hữu. Hắn nói khi tỉnh lại, hắn từng có ý định muốn tự giết mình. Hắn nói khi bị đuổi giết, nghe người khác gọi mình là ma vật thì vô cùng khó chịu, lại còn phải cố gắng chống cự lại lời nguyền ác mộng vong hồn, cố gắng duy trì tỉnh táo, không để mình giết nhiều người...
Đến cuối cùng, Trần Cảnh không biết mình đã nói những gì, chỉ biết sau khi nói xong, tâm tình lo lắng áp lực trở nên thoải mái hơn nhiều.
Hư Linh rời đi trong sương sớm. Trần Cảnh nhìn bóng nàng xa khuất, cũng xoay người trở lại miếu, nhập vào tượng thần, biến mất không thấy gì nữa.
Cả một đêm nói chuyện tuy không thể thay đổi điều gì cho Trần Cảnh, Hư Linh cũng chẳng có cách nào để mở tư tưởng của hắn ra, thế nhưng hắn lại cảm giác mình thoải mái lên nhiều, áp lực suốt thời gian qua cũng dịu đi hẳn. Điều này làm tâm tình buồn bực suốt mấy ngày của hắn bình tĩnh lại, tỉnh táo ngẫm nghĩ về bản thân.
Một người, cho dù ở bên ngoài là tội ác tày trời, hay gian xảo khó gần, hay lương thiện tốt bụng v.v..., thì ở trong đêm dài tĩnh lặng cũng đều sẽ nhớ tới những chuyện cũ của đời mình. Trong những chuyện cũ này, có lẽ có rất nhiều là ký ức đã chôn sâu từ nhiều năm trước, hoặc khắc cốt ghi tâm, hoặc như gió thoảng.
Đêm dài tịch liêu, lặng yên nghe mưa rơi, nghe tiếng gió, nghe sóng vỗ bờ, để lòng tĩnh lại, sẽ có rất nhiều suy nghĩ tự hiện lên trong đầu. Trần Cảnh không biết đây thật ra là một cách dưỡng tính, đánh thức bản thân, trải qua giai đoạn này sẽ có chỗ tốt rất lớn đối với tu thân dưỡng tính.
* * *
Hư Linh đi trong sương sớm, người không biết rất khó nhìn ra thân thể của nàng là dạng linh hồn. Quỷ hồn có thể tự do đi lại trong trời đất như nàng chiếm số lượng cực nhỏ, đại đa số chỉ bám vào những bài vị hay tượng thần mà hút âm khí hoặc nhang đèn nguyện lực.
Nàng rời khỏi miếu Hà Bá ở Tú Xuân loan, đi về phía từ đường thôn Hà Tiền. Trong sương mai, nàng bước đi lặng yên không một tiếng động, như đang bay tà tà vậy. Nhưng khi đến từ đường, nàng đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên nóc từ đường.
Trên nóc từ đường có một người đang ngồi, tóc búi kiểu đạo sĩ, mặc đạo y, đeo sau lưng một cây kiếm bằng gỗ đào, bên hông treo một cái hồ lô màu đen, nhìn khoảng chừng hơn ba mươi tuổi. Y cũng không nói chuyện, trực tiếp cầm lấy cái hồ lô đen, hướng miệng hồ lô xuống bên dưới, thì thầm:
- Thu.
Hư Linh xoay người muốn đi, lại không tự chủ được, giống như sương sớm mà bị hút vào trong cái hồ lô màu đen. Đạo nhân vỗ lên nóc nhà một cái, bật người lên, đạp sương sớm mà đi, trong nháy mắt đã biến mất. Y vừa đi, trên nóc nhà lại có một luồng sương đen chậm rãi xuất hiện, chậm rãi ngưng kết thành một người, chính là Hư Linh. Nàng nhíu mày nhìn về hướng đạo nhân kia biến mất, sau đó chìm vào trong từ đường.
Nàng biết, đây là Tróc Quỷ đạo nhân vẫn du tẩu khắp nơi trong nhân gian, được xưng là "nhất kiếm nhất hồ hành thiên hạ". Tróc Quỷ đạo nhân này cũng không phải chỉ một người, mà là chỉ một đám người. Bọn họ có lẽ không quen nhau, nhưng lại làm chuyện giống nhau.
Hư Linh qua lại trong nhân gian đã nhiều năm, đương nhiên gặp qua không ít người như vậy, mà ở từ đường này cũng đã gặp không chỉ một lần.
* * *
Trần Cảnh trở lại Tú Xuân loan, cũng không để ý chuyện thế gian nữa. Nhưng trời đất hiện giờ giống như đã bị Giao Long Vương làm đảo loạn lên.
Ly Trần rời khỏi núi Côn Lôn cũng không trở về La Phù, mà đi khiêu chiến khắp thiên hạ. Một vệt ánh sáng lóe lên, lại không ai là địch thủ của nàng, bất kể là Sơn Thần trong núi, hay Hà Bá trong sông, dưới một vệt sáng kia đều có vẻ yếu ớt khác thường.
Thần linh có thể mượn lực của núi sông, thế nhưng ở trước mặt nàng, căn bản không ngăn nổi ánh kiếm dứt khoát mà lạnh như băng kia. Mỗi lần nàng chiến đấu đều đứng yên trên mây, phất tay ra một vệt sáng trắng, bất kể phía trước là cái gì cũng không thể ngăn nổi vệt sáng kia, lực núi sông cũng giống như đậu hũ, dễ dàng bị xuyên thủng. Kiếm trong tay Ly Trần làm cho rất nhiều người chưa từng nghe về La Phù biết được thiên hạ này còn có một La Phù, có một cô gái tên là Ly Trần.
Trần Cảnh đương nhiên không biết Ly Trần đang làm gì, hiện tại ban ngày hắn là một bức tượng đá không nói nửa lời, ban đêm thì ngồi nơi cửa miếu nhìn trời sao.
Hắn cũng chẳng để ý tới chuyện bên ngoài, trong lòng chỉ nghĩ không biết Diệp Thanh Tuyết có thể sống sót không, vừa nghĩ nếu pháp lực của mình cao hơn chút nữa, hẳn không cần chạy trốn chật vật như vậy. Thế nhưng lại nghĩ đến Giao Long Vương cường đại nhường ấy, tập trung toàn bộ lực sông Kinh Hà lên thân mà vẫn không thoát khỏi Côn Lôn, thì hắn chợt có cảm giác mãi vẫn chưa tin nổi. Theo hắn, nếu bản thân hắn có pháp lực cao như vậy, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng bị tháp vàng thu lấy. Cả Diệp Thanh Tuyết nữa, nàng có thuật độn lôi vượt xa người, nàng muốn đi, ai có thể giữ?
Hiện tại có thời gian để nghĩ kỹ, không riêng Trần Cảnh nghĩ mãi không rõ, rất nhiều người cũng không rõ.
Tất cả sinh linh, chỉ cần khai mở linh trí đều sẽ sản sinh ra nghi vấn với những điều trong trời đất. Nếu có một ngày sinh linh đó có thể giải đáp tất cả mọi chuyện, thì cũng đã trở thành Thánh nhân không gì không biết. Trần Cảnh chìm vào suy tư của mình, Hồng đại hiệp tự nhiên cũng có thắc mắc của nó. Suốt mấy ngày nay, nó luôn tự hỏi một vấn đề, nhưng nghĩ mãi không ra, kể cả hỏi vỏ sò cũng không nghe được đáp án chính xác. Rồi nó phát hiện tâm tình của Trần Cảnh trong mấy ngày nay tốt hơn không ít, không hề có vẻ buồn bực bất an như trước nữa, nên nhịn không được mà đi hỏi Trần Cảnh:
- Hà Bá gia, linh hồn là gì ạ?
Trần Cảnh không trả lời nó, vẫn ngồi im trước cửa, nhìn sao trời, nhìn mặt nước. Hồng đại hiệp lại không dám hỏi lại, chỉ không ngừng bò qua bò lại bên cạnh Trần Cảnh. Mãi lúc sau, nó sốt ruột, nghĩ là Trần Cảnh không nghe thấy, muốn hỏi lại một lần nữa, thì Trần Cảnh đột nhiên mở miệng nói:
- Linh hồn là thứ mà mỗi sinh linh đều có. Nó được sinh ra cùng lúc với thân thể của sinh linh, cùng nhau lớn dần, không thể chia lìa.
- Nhưng linh quỷ không phải là không có thân thể sao ạ?
Hồng đại hiệp nói linh quỷ là chỉ Hư Linh. Nó tiếp lời mau vô cùng, hiển nhiên những lời này đã sớm chờ để bật khỏi miệng.
Trần Cảnh lại im lặng hồi lâu, rồi nói:
- Khi con người chết đi, linh khí thân thể sẽ tiêu biến, hồn phách cũng sẽ tiêu tán ở vô hình. Nhưng lại có người, thân thể đã chết, hồn phách lại không tiêu tán mà còn sống tiếp. Điều này là do ý niệm tâm chí của người đó khi còn sống quá mạnh mẽ.
- Ý niệm? Ý niệm là gì ạ? Vì sao ý niệm mạnh mẽ thì hồn phách sẽ không tán?
Hồng đại hiệp hỏi luôn.
Trần Cảnh lại im lìm. Hồng đại hiệp biết, Hà Bá gia nhất định là đang suy nghĩ vấn đề của nó. Quả nhiên, chỉ lát sau, Trần Cảnh nói:
- Ý niệm là tư tưởng của một người, không phải là vật bẩm sinh, mà là sau khi sinh ra mới có. Nó không ngừng thay đổi, không ngừng lớn dần. Có những người khi chết đi rồi thì ý niệm càng mạnh mẽ, cứng cỏi. Lại cũng có người chết đi thì ý niệm cũng tiêu biến theo, hoặc cực kỳ yếu ớt. Ta nghe nói, thời kỳ thượng cổ, có người có ý niệm cường đại, thân thể bị chém làm mấy đoạn mà vẫn không chết, đại khái đó là tác dụng của ý niệm.
Lần này, Hồng đại hiệp không hỏi tiếp ngay, suy tư một chốc rồi mới lên tiếng:
- Con nghe nói người bị chém thành mấy đoạn kia là bởi vì tu luyện thần thông lợi hại, nên mới không chết.
Những thắc mắc này không phải chỉ Hồng đại hiệp mới có, mà mỗi một sinh linh bước trên con đường tu hành đều có. Chúng thuộc về một tấm màn chắn trên đường tu hành. Có kẻ tự mình tìm kiếm đáp án, cho đến chết cũng không hiểu rõ. Có kẻ lại tự lý giải, tự mình trả lời mình. Nhưng phần nhiều đều sẽ tìm hỏi một người tài trí hơn mình, bằng cách bái sư, nghe giảng đạo, sau đó coi lời đối phương thành chân lý. Hồng đại hiệp chọn hỏi Trần Cảnh, mà Trần Cảnh thì không hỏi người nào khác, chỉ dựa vào những điều mình hiểu qua nhiều năm tu hành để trả lời.
Trần Cảnh nghĩ nghĩ, trả lời tiếp:
- Trong thiên hạ, sinh linh rất nhiều, lại có những sinh linh có thể bay lên trời chui xuống đất, cưỡi gió cưỡi mây tự do tự tại. Nhưng tại sao chúng sinh đều ở cùng một mảnh trời đất, mà lại có khác biệt như vậy?
Hồng đại hiệp không chút nghĩ ngợi, bật thốt lên:
- Muốn tu hành nào có dễ dàng như vậy, cơ duyên ngộ tính thiếu một thứ cũng không được. Mỗi sinh linh là khác nhau, nên tu hành thế nào cũng không thể giống nhau.
- Đúng là như vậy, cùng một mảnh trời đất, sẽ có người gặp cơ duyên mà đi lên con đường tu hành, thậm chí nhờ đủ ngộ tính mà tu thành thần thông cao thâm. Nhưng cả ngàn vạn năm qua, ngươi nghe được mấy người bị chém đầu mà vẫn có thể còn sống chứ. Chúng ta không thể, người ở thời đại kia cũng không nghe có ai có thể, đây là tại sao?
Vò sò phủ rêu xanh chẳng biết lúc nào đã đi tới trước miếu Hà Bá, đứng yên một bên dưới ánh sao thưa thớt. Hồng đại hiệp vỗ vỗ đầu không biết phải trả lời ra sao. Trần Cảnh cũng không nhìn nó, tự trả lời:
- Lý do là ở bản thân người, chứ không phải ở thần thông. Phải nói là người có tâm chí thế nào thì tu được thần thông thế ấy. Ta nghĩ, một người chỉ có lựa chọn thần thông phù hợp với tâm tính của mình, thì mới có thể phát ra uy lực lớn nhất.
Hồng đại hiệp vẫn không lên tiếng, nó còn bận suy ngẫm mấy lời của Trần Cảnh. Trần Cảnh lại nói thêm:
- Nói cách khác, thân thể và linh hồn của một người đều là một thể kết hợp hoàn mỹ, hình thành một tiểu thiên địa độc lập. Khi chúng ta được sinh ra đời, bước vào thế giới này, thì từ từ sẽ sản sinh ý thức. Ý thức này không ngừng lớn dần theo thời gian, chi phối thân thể. Thế nhưng khi thân thể già yếu mà chết đi, ý thức lại vẫn không chết. Thân thể không còn, ý thức ấy dựa vào linh hồn, muốn tiếp tục tồn tại. Chẳng qua thân thể và linh hồn vốn là một thể, thân thể không còn, linh hồn cũng tiêu tán. Chỉ có những ý thức đủ mạnh mẽ mới có thể để linh hồn không tiêu tan đi.
- Cái gọi là cơ duyên cũng xuất hiện theo một người ngay từ khi người đó chào đời. Hơn nữa, đại đa số người xem cơ duyên như là bùn đất, tùy ý phung phí. Mà có chút người lại kiệt lực nắm lấy mỗi một tia cơ duyên, thậm chí tới khi thành đại đạo rồi vẫn là như thế. Nhưng nếu cơ duyên có thể bị người biết được để nắm bắt đã không gọi là cơ duyên. Họa phúc bất định, tất cả đều tự mình chọn lấy. Bởi vậy, người tu hành trên thế gian đều biết căn bản của tu hành là ở tu tâm, có câu "đạo đức chân tu phúc duyên thâm hậu" cũng là vì thế.
-----oo0oo-----