oOo
Thế gian có một từ gọi là lừa gạt. Càng là người có điều khuất tất trong lòng, lại càng dễ trúng thuật. Giới tu hành cũng có loại pháp thuật này, gọi là huyễn thuật. Huyễn thuật vô hình vô chất, có lúc không có bất cứ uy lực gì, nhưng có khi lại huyền bí tới độ giết người không thấy máu.
Lừa gạt chốn nhân gian nhất định phải khơi gợi hoặc thuận theo dục vọng lòng người, mà huyễn thuật cũng như vậy, điều căn bản là phải lừa tâm gạt ý.
Đạo nhân kia cho Trần Cảnh một gợi ý. Hắn dùng thế thân tránh thoát Tuyệt Tiên kiếm, chân thân sớm chẳng biết đi đâu. Trần Cảnh cũng nghĩ đến thuật mê huyễn của Mê Thiên Điệp. Loại người có ý chí kiên định như Ly Trần rất khó bị ảo ảnh mê hoặc, thế nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không bị, nhất là khi nàng nhất tâm ngự đa kiếm như hiện tại.
Tuyệt Tiên kiếm đâm xuyên tầng tầng gió tuyết, xuất quỷ nhập thần xuất hiện phía trên con bướm, đâm xuống.
Thân bướm chợt lóe hào quang như muốn phủ kín hư không, kiếm kia lại đột nhiên đâm nhanh hơn. Con bướm tựa hồ ứng phó không kịp, ánh kiếm bắn ra từ người nó, rồi vừa chạm phải Tuyệt Tiên kiếm đã vội rụt trở về, như là không ngăn cản được, sợ bị phá tan kiếm cương.
Trong tích tắc ánh kiếm tiếp xúc lẫn nhau ấy, có tiếng động bén nhọn chói tai vang lên.
Tuyệt Tiên kiếm thế mau lẹ mà trực tiếp, lúc đâm lúc chém, từng đòn gọn gàng, như tạo thành một chiếc lồng giam khiến con bướm tạm thời không thể thoát thân. Lại triền đấu trong chốc lát, con bướm đã gặp vài lần cực kỳ nguy hiểm.
Đột nhiên có âm thanh vang lên:
- Ly Trần, ta cũng không mạo phạm La Phù ngươi, chẳng qua là muốn trả lại "Tế Kiếm tâm kinh" cho ngươi mà thôi.
Ly Trần lại không trả lời, thậm chí thế kiếm còn ác liệt hơn.
Trần Cảnh tiếp tục nói:
- Một khi đã như vậy, Trần mỗ tại Tú Xuân loan chờ tôn giá.
Hắn nói lời này ý là chờ Ly Trần tới lấy, năm đó nàng đã nói qua như vậy.
Nói xong, hào quang trên người con bướm càng thêm mãnh liệt, hiển nhiên là muốn rời khỏi.
Hào quang bùng lên, chui vào hư không. Nhìn về chỗ con bướm, chỉ thấy nó như là bất động rồi biến mất dần. Tuyệt Tiên kiếm chợt cũng bùng phát hào quang, hóa thành một luồng sáng đâm tới chỗ xa trong hư không. Theo một đòn này, con bướm lại xuất hiện, hào quang trên người nó đột nhiên bung ra, sau đó lại bay nhanh đi. Tuyệt Tiên kiếm đuổi theo không bỏ, lần nữa chặn con bướm lại, nhưng con bướm lại chợt biến mất như là ảo ảnh.
Nó biến mất không hề báo trước, một chút khí tức cũng không có, như là chưa từng xuất hiện.
Lúc này, Trần cảnh lại đã tới trước một tòa đại điện trong núi La Phù.
Lúc chém giết Giang Lưu Vân ở thành Bá Lăng, hắn từng dùng cách lừa tâm gạt ý thi triển huyễn thuật, ngay cả Giang Lưu Vẫn cũng bị mê hoặc. Lần này Trần Cảnh tỏ ra muốn rời đi, làm Ly Trần tưởng hắn thật sự muốn chạy, nên nhân cơ hội đó thi triển huyễn thuật, tạo thành ảo ảnh chạy trốn ra bên ngoài, còn bản thân hắn thì đã ẩn độn trong gió tuyết mà vào trong La Phù.
Nếu Ly Trần cảm thấy được Trần Cảnh sẽ không rời đi, tất nhiên sẽ không trúng huyễn thuật của hắn. Trần Cảnh nói ra mấy lời kia chẳng qua là muốn lamLy Trần phân tâm, cộng với thực hiện vài lần độn kiếm đã là quá đủ, để một lần cuối cùng độn kiếm cũng đồng thời thi triển huyễn thuật, chân thân biến mất song song với huyễn thân chạy về phía trước. Trần Cảnh có thể làm mọi việc dễ dàng như vậy đều là do Ly Trần nghĩ rằng hắn thật sự muốn đi. Chỉ cần trong đầu nàng sinh ra ý nghĩ này, thì sẽ không sinh nghi với ảo ảnh chạy trốn kia.
Quả nhiên Ly Trần không nghi ngờ, mà tiếp tục đuổi giết ảo ảnh kia.
Tới khi nàng phát hiện mắc mưu, phục hồi tinh thần lại, thì đã không cách nào tìm được Trần Cảnh rồi.
Tới tận bây giờ, nàng cũng không ngờ phép ẩn độn của Trần Cảnh đã thần diệu như vậy, chỉ vừa thoát ly cảm ứng đã không cách nào tìm lại.
Trần Cảnh lại không hề cảm thấy bất ngờ. Mặc dù hắn chưa từng dựa vào phép ẩn độn, nhưng chính hắn biết, chỉ cần mình làm cho đối phương nhất thời không chú ý tới mình, thì có thể khiến đối phương không tìm được mình nữa. Đây là một loại cảm giác.
Sau khi thoát khỏi Ly Trần, con bướm cũng không lấy thân bướm bay trong gió tuyết, mà hóa thành một bông tuyết bay múa theo gió trên không trung.
Khi bông tuyết này rơi xuống đất, lại hóa thành một làn gió thuận chiều mà đi. Mãi cho đến khi vào trong núi La Phù, con bướm vẫn duy trì lúc là tuyết, lúc là gió, thu liễm pháp lực bản thân đến mức tận cùng. Còn khí tức, hắn chỉ cần thu gom khí tức bản thân vào bên trong Trọc Lãng Quan, thân hình biến ảo thành gió và tuyết. Rồi cứ thuận thế mà động, dung nhập trong gió tuyết, đúng là làm cho Ly Trần không phát giác gì. Không chỉ như thế, cho dù xuyên qua khu vực chiến đấu trước điện La Phù, hắn cũng thuận thế biến ảo, không bị phá đi huyễn hình.
Cứ vậy mà tiến, thuận theo thế trời đất mà đi, cũng như nước hòa vào sông, không thể phân ly.
Đạo lý này tương tự chuyện hắn mượn thiên kiếp làm phép năm đó, chỉ là đến bây giờ hắn mới lý giải được thấu đáo. Mượn uy sấm sét thiên kiếp mà làm phép, chẳng qua là trong hoàn cảnh đặc thù mới có, chứ hắn chưa từng nghĩ tới, hóa ra chỉ cần là thế của trời đất thì đều có thể nhập vào phép.
Nghĩ tới đây, hắn có lý giải càng sâu đối với huyễn thuật - một trong những thần thông bản mệnh của Mê Thiên Điệp. Ở thành Bá Lăng, hắn ngộ được lừa tâm gạt ý, nhận thức thật sâu về huyễn thuật, mà lần này thì mơ hồ từ "huyễn" bước vào "hóa".
Bất kể thế nào, huyễn thuật cũng chỉ là mê huyễn lừa gạt lòng người, mà "hóa" lại thật sự hóa thành một loại sự vật khác. Chẳng qua, hiện tại tuy hắn đã lờ mờ chạm đến tấm màng này, nhưng vẫn chưa thể làm được.
Trần Cảnh không cần quay đầu lại, cuộc chiến ở phía trước La Phù đã ở hết trong đầu. Chiến đấu rất kịch liệt, đã có người bị chém dưới Tuyệt Tiên kiếm.
Khi Trần Cảnh tiến vào núi La Phù, hắn mới phát hiện, mỗi tòa đại điện lớn hay nhỏ nơi đây đều treo kiếm, hoặc một thanh, hoặc hai thanh, trước cửa điện cũng đều có đệ tử La Phù ngồi.
Trần Cảnh không hề tới gần những đại điện này, nhìn từ Trọc Lãng Quan thì trước mặt có chút mơ hồ, hắn hiểu bên trong này có một loại trận pháp khác. Hắn dừng lại, cẩn thận cảm thụ khí tức trong núi này, dần dần cảnh tượng trong con sóng cũng trở nên rõ ràng hơn. Đúng lúc này, có một người thoát khỏi phong tỏa từ Tuyệt Tiên kiếm của Ly Trần, đi tới trong núi. Người còn trên không trung, đã thấy từ đại điện trong núi La Phù có hai luồng sáng lạnh phóng tới cực nhanh. Trần Cảnh ngước mắt nhìn, một kẻ trong đó được xếp hạng chỉ sau Ly Trần - Ly Tình, kẻ còn lại là Ly Ưu. Tuy Trần Cảnh không nhận ra bọn họ, nhưng liếc mắt đã có thể nhận ra bọn họ chiếm giữ vị trí mấu chốt của những đại điện này.
Đây là một cơ hội tốt để vào điện, những đệ tử thủ hộ đều phân tâm. Nhưng Trần Cảnh lại không động, bởi vì hắn còn không biết chỗ phong ấn.
Trần Cảnh đứng ở đây càng lâu, khí tức càng như được dung hợp với nơi này. Cảnh tượng trong Trọc Lãng Quan cũng càng rõ ràng, từ người đến vật nhất nhất hiện ra, địa hình, điện quán, tất cả đều xuất hiện trong đầu.
Trong suốt cả khu vực này, Trần Cảnh không cảm giác được chỗ nào đặc biệt, bèn cẩn thận rời khỏi phạm vi này. Khí tức của hắn đã dung hợp với khí tức ngọn núi, ẩn thân đi tiếp. Thẳng tới chỗ cao nhất, cuối cùng hắn đã phát hiện một chỗ dị thường. Bên trong băng hàn kia, cũng là chỗ trung tâm của ngọn núi, có xây một tòa đại điện thật to. Đó là chỗ cao nhất, cũng là đại điện nơi Ly Trần đang canh giữ.
Ly Trần đứng nơi đó, vung tay, ngón tay làm kiếm. Tuyệt Tiên kiếm như hóa thành một tấm lưới trong hư không, ngăn cản hết người khác bên ngoài. Tuy Trần Cảnh thoát khỏi cảm giác của Ly Trần, tiến được vào trong núi, cũng tới được chủ điện nằm ở chỗ cao nhất của ngọn La Phù, nhưng không có tới gần, bởi vì trên cửa của đại điện kia đang treo bản thể của Tuyệt Tiên kiếm.
Trần Cảnh sợ rằng nếu mình đến gần rồi bị phát hiện, sẽ lập tức trở thành vong hồn dưới kiếm.
Lúc này, trong mắt mọi người xung quanh, Trần Cảnh chỉ là một luồng không khí hư vô. Hắn chậm rãi tới gần. Ở bên trong Trọc Lãng Quan, Tuyệt Tiên kiếm chỉ là một điểm sáng trắng.
Càng lúc càng gần, cuối cùng đi tới trước cửa, Trần Cảnh không nhịn được, ngẩng đầu nhìn Tuyệt Tiên kiếm. Chỉ thấy kiếm này dài hơn kiếm bình thường một chút, vỏ kiếm và chuôi kiếm khít chặt không một khe hở, giống như một chỉnh thể hoàn mỹ vô khuyết.
Ngoài dự liệu của Trần Cảnh, kiếm kia lại không có phản ứng. Nhìn thấy Tuyệt Tiên kiếm, trong lòng hắn chợt dâng lên cảm giác muốn tháo nó xuống rồi rút ra. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, đã trào dâng lên như mạch nước ngầm. Hắn cả kinh, vội hít sâu một hơi, dời ánh mắt, chui vào trong khe cửa.
Mê Thiên Điệp vốn xen lẫn giữa ảo và thực, cửa kia tuy khép rất nhanh, nhưng vẫn không thể ngăn cản Mê Thiên Điệp tiến vào.
Vừa vào trong, cảnh tượng trước mắt Trần Cảnh biến đổi, đồng thời tất cả trong đại điện đều hiện rõ trong đầu hắn.
Châu Bắc Lô quanh năm tuyết rơi, đại điện này cũng làm từ băng, khí tức cứng lạnh khác thường.
Trong tòa đại điện này có hai bức tượng, một có tướng mặt uy nghiêm, vẻ mặt chính khí. Trần Cảnh từng nhìn thấy bức tượng giống thế này ở đạo quán khác, là Côn Lôn tổ sư Nguyên Thủy đạo nhân, người trong đạo môn đều gọi là Thiên Tôn.
Cạnh đó là bức tượng một đạo nhân còn trẻ, mặc đạo bào màu vàng cam, hai hàng lông mày có chút thưa, liếc nhìn có cảm giác là một người trầm mặc ít lời. Trần Cảnh đoán người này có thể là Ngọc Đỉnh chân nhân. La Phù này là đạo thống của ông ta, tự nhiên sẽ có tượng ông ta.
Trần Cảnh đi ra phía sau. Trong Trọc Lãng Quan có thể thấy được mặt sau có một vị trí đặc biệt, phỏng chừng là chỗ phong ấn.
Hắn đi liền một mạch, rất nhanh đã tới nơi đó. Đó là một tĩnh thất dùng để tu hành. Nơi này vị trí đặc thù, đoán chừng là chỗ tu hành của chưởng môn. Thân hình của Trần Cảnh lóe lên, đã tiến vào đó. Bên trong rất tối, nhưng lại không hề ảnh hưởng tới Trần Cảnh. Tĩnh thất này cực kỳ đơn sơ, chỉ có một bồ đoàn mỏng, trên đó có một người ngồi, mà người này đã khô héo, lờ mờ có thể nhận ra đó chính là Triệu Tiên chân nhân.
Cho tới bây giờ, Trần Cảnh vẫn không thể xác định, Triệu Tiên chân nhân thực sự phi thăng, hay là hồn phi phách tán dưới thiên kiếp rồi.
Trên mặt đất cạnh Triệu Tiên chân nhân có một quyển sách, mà mặt đất thì hiện đầy đồ án. Trần Cảnh ngồi xổm xuống, nhặt quyển sách kia lên. Đây là một bản chép tay.
-----oo0oo-----