Trần Cảnh và Thạch Nham nói chuyện tưởng như vang dội sục sôi, nhưng thực tế chỉ có hai người họ nghe được. Mà Thành Hoàng thành Lâm Giang này cũng chỉ ở câu sau cùng do Thạch Nham nói ra mới cảm ứng được khí sát phạt đến tận trời trên Tụ Tiên lâu.
Vị Thành Hoàng thành Lâm Giang này tên là Lâm Giang Tiên, thuộc điện Thừa Thiên Hiệu Pháp. Mặc dù gã được xưng là Lâm Giang "Tiên", nhưng lại là một nam giới. Sở dĩ gã xưng là Lâm Giang Tiên, là vì gã thích ý vị của từ "tiên", lại nắm giữ thành Lâm Giang, nên chọn cho mình cái danh là Lâm Giang Tiên.
Bộ dáng của gã là một người cao lớn, lại một thân áo trắng bay bay, đi qua quảng trường náo nhiệt cũng rất có ý vị mờ ảo không dính chút khói lửa trần thế của tiên. Nhưng giọng của gã lại phá hủy ý cảnh này, làm cho người ta cảm thấy gã giống như một nông dân ở nông thôn, sau khi có tiền thì cố gắng học theo cuộc sống của người giàu trong thành.
Rất nhiều thứ là từ bên trong mà phát ra ngoài, có là có, không có chính là không có. Bất kể là khí chất phú quý hay tiên ý tiêu dao thì dựa vào lời nói ăn mặc bên ngoài cũng có thể mô phỏng theo, thậm chí còn rất giống. Nhưng dù sao cũng chỉ "giống", mà không phải "là". Có điều "giống" cũng cần có thời gian tích lũy, từ từ tạo nên một "chính mình" như mong đợi, chậm rãi thay đổi theo hướng mình thích mới càng mang lại kết quả tốt hơn.
Khi Lâm Giang Tiên nhìn thấy Thạch Nham, gã lập tức có cảm giác hổ thẹn. Gã luôn ước ao có loại khí chất cao quý như Thạch Nham. Tới bây giờ gã vẫn luôn mô phỏng theo dạng người như Thạch Nham. Nhưng mà khi gã thấy Thạch Nham vốn không có nhìn mình, nháy mắt trong lòng gã dâng lên cảm giác hổ thẹn buồn bực. Hổ thẹn buồn bực vọt lên, hóa thành sát khí, xoay quanh hai mắt. Chỉ thoáng chốc, hai mắt gã đỏ đậm lên, mặt lộ gân xanh. Gân xanh không ngừng lan rộng, tràn ra hết mặt, lại thoáng sau mặt gã đã hóa thành một mảnh xanh sậm.
Gã là Thành Hoàng trong thành Lâm Giang này, ngay khi sát khí bốc lên trong lòng, trên không thành, mây gió lập tức biến sắc.
Người trên đường ngẩng đầu nhìn trời, lập tức đồng loạt vội vã thu dọn hàng quán.
Trần Cảnh và Ngô Đại Dụng cũng đang đi trên đường. Gió to thổi y phục của Ngô Đại Dụng kêu phần phật. Ông ta không phát hiện góc áo của Trần Cảnh không hề động đậy, nhưng dù có phát hiện cũng sẽ chỉ cho rằng đây là pháp lực của Trần Cảnh. Ông ta lại không biết, đây là vì y phục trên thân Trần Cảnh còn chưa có phân hóa hoàn toàn từ tượng đá, tuy nhìn qua rõ ràng mà một bộ quần áo nhưng lại không thể bị gió thổi lên.
- Sắp mưa to rồi. Đạo trưởng, chúng ta đi nhanh chút đi.
Ngô Đại Dụng nhìn mây đen trên không, nói.
Trần Cảnh tất nhiên là không nói gì thêm. Hắn còn đang nghĩ về lời Thạch Nham nói. Trên trời có sáu vị xưng đế, hắn không biết Thạch Nham muốn đi giết vị nào. Nhưng để hắn kinh hãi là, cho dù hắn nghĩ Thạch Nham có thể muốn đi giết sư tỷ Diệp Thanh Tuyết thì trong lòng hắn vẫn rất bình tĩnh. Loại cảm giác này để hắn kinh hãi với chính mình.
Tiếng đàn vẫn văng vẳng. Hòa cùng tiếng ồn ào náo động trong thành và tiếng mưa gió trên bầu trời càng khiến tiếng đàn có vẻ mờ ảo.
- Có sáu người ngồi trong điện xưng đế.
Trần Cảnh nói.
Trong Tụ Tiên lâu, hai cô gái phía sau Thạch Nham đều cảnh giác nhìn Thành Hoàng thành Lâm Giang. Mà Thạch Nham thì vẫn không hề liếc mắt nhìn gã.
Lâm Giang Tiên giận dữ, nói:
- Tại thành Lâm Giang của ta, còn không ai dám khinh thường ta như vậy.
Cô gái mặc đồ đỏ phía sau Thạch Nham lại không nhường chút nào, nói:
- Ở trong thiên hạ này, còn không có người nào dám nói chuyện với gia chủ của ta như vậy.
- Đó là các ngươi không gặp ta. Khi bổn vương tung hoành Âm phủ, không biết các ngươi còn đang ở trong cái động trên núi nào.
Lâm Giang Tiên cả giận nói.
- Tu hành lâu như vậy mà chỉ có tu vi thế này, ngươi là tu hết lên thân heo sao?
Lời này sắc bén như một thanh kiếm. Nàng này đã nén giận từ lúc gặp Trần Cảnh, chỉ là thần vận của hắn khiến nàng nói không ra những lời này. Mà giờ kẻ tới này đã làm nàng ta không nén được nữa, những lời khó nghe tuôn ra như nước lũ.
- Miệng lưỡi lợi hại thì tính gì, hãy xưng tên ra, ngươi là người phương nào?
Lâm Giang Tiên vẫn cố nén lửa giận. Ý vị từ trên người Thạch Nham khiến gã nhất thời đắn đo bất định.
- Bằng ngươi cũng xứng biết tên chủ nhân nhà ta sao?
Cô gái áo đỏ lại nói. Lời này giống như một chiếc châm đâm vào trong lòng Lâm Giang Tiên.
Lâm Giang Tiên đã không nhịn nổi nữa, hét lớn một tiếng. Trên bầu trời, mưa rơi xuống như trút nước. Mà cả người gã cũng biến mất trong tiếng hét. Chỉ chớp mắt, trong thành đã tối đen, người trên đường cũng không kịp thu dọn nữa mà vội trú hết vào trong nhà cửa bên đường.
Lúc này, trong thành không thấy một ai nữa, cả tòa thành tựa như hóa thành một cái miệng thật lớn, lại như một vòng xoáy, mà trung tâm vòng xoáy là Tụ Tiên lâu. Vòng xoáy này lại không tổn hại bất kỳ kiến trúc nào trong thành.
Cũng đúng lúc này, một khúc đàn vang lên từ trong vòng xoáy. Tiếng đàn vọt lên từ Tụ Tiên lâu, nháy mắt khuếch tán.
Trần Cảnh và Ngô Đại Dụng còn chưa tới được nhà của ông ta thì bầu trời đã đen kịt. Ngô Đại Dụng muốn trú, Trần Cảnh lại vẫn đi trên đường lớn. Ngô Đại Dụng hô vài tiếng đạo trưởng không được Trần Cảnh để ý, thì chỉ đành đi theo.
Trần Cảnh vừa nghe tiếng đàn này, liền biết đây là khúc "Tiên Thần kiếp". Hắn không khỏi thầm nghĩ: "Một dây đàn đá rung, gió mây thành mù mịt. Khúc kiếp nạn Tiên Thần, trời này ai dám nghe."
Lúc hắn lặng yên nhẩm hai câu này, khúc đàn kia đột nhiên đại biến. Tiếng đàn như kiếm hóa thành từng sợi tơ xoay cùng với vòng xoáy vô hình kia, chui vào chỗ sâu nhất. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết kinh sợ, sau đó không còn âm thanh nào truyền ra nữa. Mà mây đen trên trời cũng tán đi trong nháy mắt, vòng xoáy cũng biến mất từ lâu. Ánh chiều tà vẫn chưa tắt mất, chiếu lên từng đám mây đen còn chưa tan hết, vẽ ra một chiếc cầu vồng từ phía đầu tường cực kỳ đẹp mắt.
Tiếng đàn vang lên trong trời chiều, có vẻ an tường đến lạ.
Dù là ai cũng sẽ không nghĩ tới, ngay vừa nháy mắt đó, Thành Hoàng thành Lâm Giang đã chết trong tiếng đàn.
Thạch Nham chậm rãi nói:
- Ngồi trong điện xưng đế tuy có sáu người, nhưng muốn ràng buộc, khi dễ ta lại chỉ có một.
Trần Cảnh vẫn ở trên đường cái. Mặt Ngô Đại Dụng đã đầy vẻ bội phục cùng ngạc nhiên, bởi vì trên người Trần Cảnh không hề dính một giọt nước nào. Ngay vừa rồi khi trời đất bỗng tối đen, ông ta cảm thấy, thiên hạ này chỉ có ở gần Trần Cảnh là an toàn.
Trên đường cái vẫn ẩm ướt, nhưng không có vũng nước đọng. Người hay bên đường lại mở hết cửa ra, thưởng thức cầu vồng trên không. Bọn họ thấy trời đất tối đen rồi lại bừng sáng thì cũng không sợ hãi, cho là trời nổi cơn giông mà thôi, cũng chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên khi giông tan quá nhanh chứ cũng không nghĩ tới chuyện gì quái dị.
Từ lời Thạch Nham, Trần Cảnh đã biết y muốn nói tới Tử Vi đại đế. Trong mấy đại đế, cũng chỉ có Tử Vi đại đế có xuất hiện cùng y. Thạch Nham cũng không nói đến tên Tử Vi đại đế, vì Trần Cảnh và y đều biết, chỉ cần vừa nói ra tên Tử Vi đại đế thì người này sẽ biết. Hơn nữa, khi nói chuyện, Thạch Nham cũng sẽ không ngừng tạo ra tiếng đàn. Đây là muốn che giấu thiên cơ để tránh Tử Vi đại đế từ trong hư không xa xăm cảm ứng được.
Trần Cảnh một đường đi, tiếng đàn một đường theo. Trong tiếng đàn không có khí thế sát phạt kinh diễm như lúc tru sát Lâm Giang Tiên vừa rồi nữa. Mà Trần Cảnh lại không cách nào từ trong tiếng đàn cảm ứng tâm ý của Thạch Nham. Hắn không biết nếu mình từ chối thì liệu có một trận chiến sinh tử sau đó hay không.
Rẽ qua một hướng khác, một tòa phủ viện hiện ra trước mắt. Trong viện không có cành lá cây lộ ra ngoài. Biển tên ngoài phủ có viết hai chữ "Ngô phủ", gắn bên trên cánh cửa to lớn trông rất chính khí. Trần Cảnh vừa tới đây, đã cảm giác trong phủ này mọi chuyện đều tốt, âm dương hòa hợp, nhưng lại có một tia mờ mịt.
Hắn ngừng lại. Ngô Đại Dụng vội vàng nói:
- Nơi đây chính là hàn xá.
Dứt lời, ông ta tiến lên gõ cửa. Hồi lâu sau, từ bên trong có một người ăn mặc kiểu quản gia đi ra, hô một tiếng lão gia, sau đó lui sang một bên.
Trần Cảnh ngước mặt lên hư không, nói:
- Điện kia, sớm muốn đi vào xem thử.
Hắn nói bình thản, không hề nhìn ra ý tứ hàm xúc nào. Trần Cảnh xác thực đã sớm muốn đi vào. Tại bảy mươi năm trước, khi hắn nhìn thấy Thanh Tùng cuộn tròn trong một góc Tử Vi cung thì đã muốn đi vào rồi. Tuy cách bảy mươi năm, những chuyện cũ kia đều như bùn cát lắng đọng sâu dưới đáy nước nhưng chỉ cần bị khuấy lên là sẽ vẫn vẩn đục. Biện pháp duy nhất chỉ có thanh lý sạch sẽ.
Có một câu này của Trần Cảnh, tiếng đàn kia lập tức cất cao, phảng phất như lên thẳng chín tầng trời.
Chỉ nghe Thạch Nham nói:
- Khi nào ngươi rảnh?
- Khi nào ngươi đi?
Trần Cảnh hỏi.
- Nghĩ tới là đi, bây giờ.
Tiếng đàn của Thạch Nham như đã vượt ra ngoài chín tầng trời, rồi lại mịt mù nhập hư vô, thâm nhập cốt tủy linh hồn.
- Vậy thì bây giờ đi.
Trần Cảnh đi vào trong Ngô phủ. Trong mắt Ngô Đại Dụng, Trần Cảnh cũng không có chút biến hóa nào. Thế nhưng ông ta không thể nào nghĩ đến nổi, Trần Cảnh đang cùng một người quyết định lên trời giết Tử Vi đại đế nổi danh thiên hạ.
Trần Cảnh vừa dứt lời, Thạch Nham đã đứng dậy, thanh toán tiền trà, mang theo hai cô gái bước xuống Tụ Tiên lâu, đi thẳng ra khỏi thành.
Ngô Đại Dụng nói:
- Đạo trưởng, thành này có Thành Hoàng, lẽ ra không nên có khí âm tà. Nhưng năm gần đây, trong Ngô phủ chúng ta luôn không yên ổn. Ta từng cầu bùa trừ tà trong miếu Thành Hoàng cũng không thấy tốt hơn.
Trần Cảnh nói ra:
- Ngươi dẫn ta đi nhìn xung quanh xem.
Ngô Đại Dụng vội vàng ở phía trước dẫn đường, mang theo Trần Cảnh đi lại khắp nơi.
Thạch Nham ra khỏi thành Lâm Giang, đi tới một đỉnh núi, nhìn dòng sông chảy xiết đằng xa, nói:
- Ta phải đi rồi, các ngươi cũng đi đi.
- Chủ nhân, người muốn đi sao?
Cô gái áo đỏ tên là Hồng Trang. Nàng này luôn mồm miệng như kiếm, nhưng lúc này âm thanh đã run rẩy lên.
Thạch Nham vẫn chưa quay đầu lại, tựa như chỉ muốn làm một chuyện bình thường.
- Nhưng... nhưng hắn thực sự sẽ đến sao? Vạn nhất hắn không đến, chỉ một mình chủ nhân, vậy... vậy...
Hồng Trang khẩn trương nói.
- Hắn sẽ đến. Các ngươi trở về đi.
Dứt lời, Thạch Nham đã phóng người lên. Tiếng đàn lại lan tràn trong hư không.
Hai cô gái chỉ có thể đứng nhìn theo. Sau khi tiếng đàn vang lên, bọn họ có thể thấy được, từ phía xa có một con bướm bay tới cạnh chủ nhân của mình, rồi lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Các nàng không nhìn thấy ở phía trên đàn đá đã có thêm một vết khắc hình con bướm.
Tiếng đàn mờ ảo, theo gió vang xa, văng vẳng trên không, không ngưng không tán.
Mộ bộ áo xám theo gió lắc lư, một khúc đàn quẩn quanh lên thẳng trời cao.
Ở chỗ sâu trong mây trắng, một tòa cung điện nguy nga sừng sững.
----- oOo -----