oOo
Nàng quay đầu lại nhìn các sư muội của mình, thấy được trên mặt người nào cũng đầy xấu hổ bèn thầm thở dài. Lúc này Thiên Vân nói tiếp: “Hà muội mang các sư muội đến Bồng Lai vào lúc này quả rất sáng suốt. Lúc nguy nan thế này, chỉ có thể bảo tồn thực lực bản thân thì mai này mới mong phục hưng lại được. Đi thôi, chỉ cần tiến vào núi Bồng Lai, cho dù là ai cũng không dám có chủ ý với mọi người được.”
Nguyệt Hà cao hứng cười gật đầu. Mấy ngày nay, nàng luôn lo lắng sợ hãi, tâm thần căng thẳng, cuối cùng coi như có thể được tĩnh tu rồi.
- Ồ, đó là ai vậy?
Đột nhiên, có một đệ tử núi Bồng Lai chỉ vào ngọn núi đối diện, kinh ngạc hỏi.
Nguyệt Hà quay đầu nhìn thoáng qua, thấy trên đỉnh núi phía sau đang có một bóng người đứng yên đó. Người này có chút chật vật, quần áo trên người có có nhiều chỗ bị rách, tóc tai dài ngắn tán loạn, thậm chí còn có chỗ như bị cháy xém được một sợi dây khô buộc chặt trên đầu.
- Là Nhan sư muội.
Có đệ tử Quảng Hàn cung kinh hô lên.
- Nàng ấy chính là Nhan Lạc Nương?
Thiên Vân miệng hỏi qua, cả người đã nhanh chóng tiến lên một bước. Tuy gã hỏi Nguyệt Hà, nhưng không nhìn nàng ta mà híp mắt dán vào bóng người đang đứng trên đỉnh núi kia. Không đợi Nguyệt Hà trả lời, gã đã nói tiếp:
- Quả nhiên là thần thái cao vợi. Nói vậy kiếm kia được xưng tụng là trăng sáng trong trăng sáng, Quảng Hàn kiếm vô địch của Quảng Hàn.
Vẻ ngoài của người đang đứng trên đỉnh núi kì thực rất nhếch nhác, nhưng Thiên Vân lại nói thành thần thái cao vợi, các đệ tử Bồng Lai lại không có chút thái độ khinh thường.
Người nọ đúng là Nhan Lạc Nương. Nguyệt Hà cực kỳ kinh ngạc, bởi vì lúc này Nhan Lạc Nương đã có biến hóa một trời một vực với hình tượng vốn có trong lòng nàng ta. Trước nay, Nhan Lạc Nương luôn là một đệ tử ôn nhu yếu ớt, luôn im lặng và vâng lời, tuyệt đối không thể là cung chủ có thể dẫn dắt môn đồ sống sót đi lên được. Nhưng lúc này, Nhan Lạc Nương trong mắt Nguyệt Hà lại sặc sỡ đầy lóa mắt, tuy nàng chỉ lẳng lặng đứng đó nhưng lại như một điểm sáng chói lóa trên đỉnh núi xanh vậy.
Nguyệt Hà vẫn không nói gì, Thiên Vân đã mở miệng hỏi:
- Là Nhan sư muội đó sao!
Mọi người chợt im ắng yên tĩnh, Nhan Lạc Nương trên đỉnh núi đối diện không đáp lời. Không ai cho rằng vừa rồi Nhan Lạc Nương không nghe thấy, bởi vì Thiên Vân kia thuận miệng nói một câu ẩn chứa một loại phép thuật có chút cao thâm của Bồng Lai – Vạn Lý Truyền Âm. Thuật này được gọi là vạn lý truyền âm không ngoa, vì thật sự có thể truyền được giọng nói ra vạn dặm. Thậm chí nếu có đủ pháp lực cao thâm, muốn truyền âm cho kẻ nào thì chỉ kẻ có nghe thấy. Tuy hiện tại Thiên Vân không thể làm được như vậy, nhưng đỉnh núi kia chỉ cách xa khoảng mười dặm mà thôi, phần lớn đám đệ tử Bồng Lai đều có thể làm được, có điều không thể thực hiện nhẹ nhàng thoải mái không dấu vết như Thiên Vân được.
Không thấy Nhan Lạc Nương trả lời, Thiên Vân cũng không tức giận mà còn bước lên thêm một bước, nói ra:
- Gia sư Hóa Thạch chân nhân biết được quý môn tới Bồng Lai, đã xin chưởng môn dành riêng một tòa điện để các vị sư muội tu hành. Sao Nhan sư muội không cùng các sư muội khác tạm tu trong Bồng Lai, đợi đến ngày thành phép rồi quay lại Quảng Hàn cũng không muộn.
Nguyệt Hà nghe Thiên Vân nói đích thân sư phụ gã đã thỉnh cầu chưởng môn Bồng Lai một tòa điện dành riêng cho các nàng tu hành thì vui vẻ trong lòng. Trên đường đi, điều mà nàng ta lo lắng nhất là chuyện này, cuối cùng cũng đã yên lòng. Dù sao tuy là ăn nhờ ở đậu, nhưng có riêng một tòa điện thì vẫn tốt hơn.
Thế nhưng giọng nói từ đỉnh núi phía xa bên kia truyền đến lại trái ngược với kinh hỉ trong lòng nàng ta:
- Ta là Quảng Hàn cung chủ, há có thể nhờ vả che chở dưới môn hạ người khác?
Giọng nói này theo gió tản đến, không có chút cảm giác mơ hồ không chắc chắn, mà có một loại hàm xúc đầy kiên định và chấp nhất.
Thiên Vân thầm nghĩ quả nhiên không ngoài dự liệu của sư phụ. Gã làm bộ kinh ngạc, vội vàng hành lễ nói:
- Thiên Vân, đệ tử của Hóa Thạch chân nhân núi Bồng Lai bái kiến Quảng Hàn cung chủ.
Nguyệt Hà nghiêng đầu nhìn nhìn biểu ca mình, trong lòng có chút cảm giác không đúng.
Thiên Vân tiếp tục nói:
- Quý phái gặp đại nạn, cần nhất là tu dưỡng sinh tồn. Tuy Bồng Lai không có thâm giao với quý phái, nhưng cũng không có thù hận. Trong lúc trời đất đang biến chuyển, có thể kết duyên bốn phương sao lại từ chối chứ? Bồng Lai kết giao với quý phái không có ý gì khác, chỉ cần cung chủ muốn thì tùy thời đều có thể rời đi được cả.
Nhan Lạc Nương trên đỉnh núi đối diện không trả lời Thiên Vân, mà đột nhiên hỏi Nguyệt Hà:
- Nguyệt Hà sư tỷ, tỷ còn nhớ di huấn của tổ sư chứ?
Nguyệt Hà trầm mặc một hồi, rồi đáp:
- Đương nhiên nhớ kỹ, chỉ là tổ sư cũng không cách nào đoán được cảnh ngộ của Quảng Hàn chúng ta hôm nay.
Lời nói truyền đi trong gió. Trong mắt bọn họ, Nhan Lạc Nương trên đỉnh núi xanh đó đang nhìn lên khoảng không bầu trời, như đang nhìn vào Quảng Hàn cung trên chín tầng cao. Một cơn gió thổi tới, thổi tung ống tay áo, búi tóc cột bằng sợi dây khô không chịu nổi gió mạnh bị xổ tung, tóc dài tung bay theo gió. Nhan Lạc Nương ngẩng cao đầu, cả người như đứng thẳng hơn.
Thiên Vân vốn còn muốn nói nữa, nhưng thấy bộ dáng nàng như vậy, gã biết có nói trăm câu ngàn lời cũng bằng thừa nên không nói thêm. Sau khi nhìn nàng thật lâu, gã mỉm cười nói với Nguyệt Hà:
- Nhan sư muội không chịu đi, chúng ta đi thôi. Thời điểm này phải bảo đảm truyền thừa mới là then chốt nhất.
- Muội biết rõ, biểu ca.
Nguyệt Hà thấp giọng nói, lại quay đầu nhìn qua đỉnh núi phía bên kia. Nàng ta chỉ thấy mái tóc đen dài tung bay trong gió, chỉ nhìn thấy eo nhỏ thẳng tắp đang chống đỡ lấy một thân máu thịt và linh hồn vô hình trong cơn gió đó.
Thiên Vân nhìn thoáng qua Nhan Lạc Nương trên đỉnh núi, rồi quay người khẽ dậm chân. Một đám mây nhẹ như từ dưới đất sinh ra, nâng đám đông lên. Đồng thời một lốc xoáy từ trên không trung xuất hiện, trong nháy mắt biển trời gần như được nối liền với nhau. Sóng biển cuồn cuộn tầng tầng lớp lớp dậy sóng. Đám mây kia cũng như bị sóng biển chậm rãi nuốt hết, từ từ biến mất không còn chút tung tích.
Một bên là biển rộng mênh mông không bờ bến, một bên là từng dãy núi trùng điệp liên miên. Còn nơi nối tiếp giữa biển và núi, là một ngọn núi không tính là cao so với những ngọn núi nơi đây, có một cô gái mảnh mai đang đứng vững chãi nơi đó, yên lặng không nói gì.
Ngày đêm thay đổi liên tục, chợt có mưa gió kéo tới, mây đen trên trời ùn ùn xuất hiện như chớp mắt đã cắn nuốt sạch cả trời đất. Rồi một tia sét sáng loáng hạ xuống, rọi sáng khắp nơi. Rất nhiều đàn cá không tên đang nhảy nhót trong tầng tầng sóng biển, như đang vui vẻ đến điên cuồng nghênh đón ánh sét từ trên bầu trời lao xuống. Từng tràng âm thanh ồn ào náo động xen lẫn trong tiếng sóng xô, tiếng mưa gió. Nhưng khi ánh sét cắt ngang qua bầu trời, vẫn có thể nhìn thấy một cô gái yên lặng đứng trên ngọn núi xanh, nhìn bầu trời.
Nhan Lạc Nương đã đứng đây đã hơn hai mươi ngày rồi. Hai mươi ngày này, nàng không có bất kì tin tức của các đệ tử Quảng Hàn cung, lại cảm nhận được vô tận sát ý trong gió mưa này.
Có người tới trong mưa gió!
Có yêu tới trong mưa gió!
Có linh tới trong mưa gió!
Có ma tới trong mưa gió!
Có thần tới trong mưa gió!
Hàng đàn cá đang nhảy múa trên tầng tầng sóng biển này không phải vì vui mừng, mà là bị sát khí ép tới nơi đây. Mưa gió này cũng không phải mưa gió bình thường, mà ẩn chứa trong đó là các loại phép thuật. Nhan Lạc Nương như chưa cảm nhận được, cả người trong màn mưa gió như vô lực mà mềm mại. Thế nhưng thanh kiếm sau lưng đã bắt đầu dâng tràn kiếm khí. Nếu có người nhìn kỹ, sẽ thấy ánh mắt của nàng lúc này đầy kiên nghị.
Một cơn gió không chút dấu hiện nổi lên, quấn thẳng xuống đỉnh đầu Nhan Lạc Nương. Chỉ thấy đột nhiên trên đỉnh đầu nàng vọt lên ánh lửa cháy sáng, mưa gió vô hình xoắn tới như bị ánh lửa đó bức ra không thể tiến đến sát người nàng được.
Ánh lửa tắt mất, lại có gió thổi mưa phùn cuốn tới phía nàng. Ánh lửa lại hiện lên, một tầng ánh lửa như vô hình vô chất, lại như thể có sinh mệnh, không cần Nhan Lạc Nương phải bấm chú làm phép đã có thể cảm ứng được mưa gió rơi xuống người.
Đột nhiên mưa gió trở nên lớn hơn, như cuốn lấy tất cả lao về phía Nhan Lạc Nương. Trong cả một vùng đen tối đó, ngọn đèn xanh hiện ra trong hư không trên đỉnh đầu Nhan Lạc Nương. Ngọn đèn này đã hoàn toàn khác với ngọn đèn xanh năm xưa nàng vẫn nâng trong tay, chỉ có thể dùng linh lực nơi đan điền đốt lên ngọn lửa ngăn cản kẻ địch. Thoáng nhìn qua, ngọn đèn không như vật thật, mà như ảo ảnh ngưng kết thành, nhưng bất cứ ai cũng có thể biết vật đó phi phàm, là linh bảo hàng đầu trên thế gian.
Nếu lúc này Trần Cảnh nhìn thấy đèn Lưu Ly Định Hồn đang lơ lửng trên đỉnh đầu Nhan Lạc Nương, chỉ thoáng nhìn đã nhận ra khác biệt với lúc trước. Tuy rằng trước đây đèn Lưu Ly Định Hồn cũng rất nổi danh trong thiên hạ, còn được xưng là Lưu Ly trản. Thế nhưng nó vẫn rất thần bí, không có bao nhiêu người biết được tác dụng chân chính của nó cả.
Trước kia nhìn qua, Trần Cảnh chỉ có thể cảm nhận đèn này không tầm thường, thông linh thần dị, phát ra ngọn lửa khiến người người đều khiếp đảm. Nhưng hắn cũng không biết diệu dụng lớn nhất của đèn này là hộ thân, có thể đề phòng tất cả các đạo pháp bí thuật vô hình và hữu hình, có thể ngăn cản thiên ma, an thần định hồn.
Khi Nhan Lạc Nương luyện hóa xong đèn mới biết có diệu dụng này. Hiện tại đèn Lưu Ly Định Hồn trên đỉnh đầu nàng tuy nhìn qua như ảo giác, không ngưng không thật, nhưng trên đèn đã lộ ra một chút đường vân huyền bí. Những đường vân này như những hoa văn từ thời thượng cổ, cũng có thể là đại đạo chân ngôn, phi phàm khó lường.
Đèn này vừa hiện, ánh đèn đã chụp xuống, không một chút mưa gió nào có thể len vào quanh người Nhan Lạc Nương ba thước. Bên ngoài ba thước ấy, gió từ bốn phương tám hướng kéo tới, nhưng vừa vào trong ánh đèn thì tiêu tán sạch sẽ cả. Thỉnh thoảng còn vang lên tiếng kêu thảm thiết, đôi khi còn có những vật phẩm cổ quái từ hư không rơi xuống. Tuy không vật nào tầm thường cả, nhưng liếc mắt có thể nhìn ra linh khí của chúng đã hư tổn đi nhiều.
Nhan Lạc Nương lại như không biết, chỉ như đang nhìn vào màn mưa gió mịt mù, nhìn vào trời đất mờ mịt mà thôi.
Nàng tùy ý để mưa gió cọ rửa, ma luyện lấy một thân mềm mại cùng với linh hồn yếu ớt của mình.
-----oo0oo-----