Biên: Hoangtruc
oOo
Tuy rằng pháp lực của Trần Cảnh chưa hồi phục nhưng cảnh giới của hắn thì vẫn như xưa. Trần Cảnh cắn đứt kiếm Hoàng Long, cũng đã phong ấn luôn ý thức của Nguyên Huyền Tử bám ở trên đó. Đồng thời thuận thế lưu lại thần niệm của mình ở trên thân kiếm, ngự kiếm chém giết đối phương. Ngay lúc này, trên mặt đáy của ấn Phiên Thiên ấn xuất hiện một gương mặt người, mặt vuông trán rộng, râu dài màu đen, lông mày rậm, môi dày. Chỉ cần nhìn qua bề ngoài đều sẽ biết ngay đây là một người rất nghiêm túc. Trần Cảnh cũng nhận ra người này, và cũng rất hiểu ông ta, đương nhiên mọi thứ hắn biết chỉ là ở quá khứ.
Hai người không chỉ gặp nhau một lần ở trong Lăng Tiêu bảo điện. Lần đầu tiên Trần Cảnh gặp ông ta là khi hắn trở về sông Kinh Hà. Khi đó hắn vừa mới đi ra khỏi thành Bá Lăng, vì không đè nén được rung động nên đã điều động linh lực sông Kinh Hà đánh thẳng lên Côn Lôn nhưng không được đành quay về. Lúc đó Nguyên Chân dùng một đại ấn ẩn chứa tam vị chân hỏa muốn trấn áp hắn tại đáy sông Kinh Hà. Tam vị chân hỏa suýt chút nữa đã thiêu đốt sạch sẽ linh lực của sông Kinh Hà. Nhưng Trần Cảnh đã ngưng tụ được một điểm chân linh để chém đứt mối liên hệ giữa cái ấn và ông ta. Chính vì thế mới dập tắt được tam vị chân hỏa.
Sau đó khi gặp nhau trong Lăng Tiêu bảo điện, ông ta đã hoàn toàn thay đổi. Đại ấn của ông ta cũng đã thay thế bằng Phiên Thiên ấn thật sự. Tại thời điểm đó, ngoại trừ Nhật Diệu cùng Sư Tử Minh Vương thì tín ngưỡng của Nguyên Chân với Đạo môn là kiên định nhất. Trần Cảnh có thể nhìn thấy sâu trong nội tâm của ông ta chỉ có một nguyện vọng duy nhất. Đó chính là phục hưng đạo môn. Ông ta rất kiên định với quyết định của mình.
- Bảy mươi năm mới gặp lại nhau. Vì sao ngươi chỉ dám trốn trong thành không dám ra. Phong thái năm xưa trong Lăng Tiêu bảo điện đã đi đâu rồi.
Đầu người xuất hiện ở bên trên Phiên Thiên ấn, có một loại cao cao tại thượng như thể là ông trời đang nói chuyện với chúng sinh ở bên dưới. Mà Trần Cảnh ở sâu bên trong thành Tần Quảng chỉ giống như một con kiến hôi trong mắt ông ta.
Trần Cảnh ngẩng đầu lên. Hắn có một cảm giác rất đặc biệt. Lúc này hắn không cảm thấy mình rất nhỏ bé, cũng không phải là sợ hãi. Hắn đã không biết đến sự sợ hãi từ rất lâu rồi. Hắn cảm thấy mình giống như đang một mình đối mặt với bóng tối khi bầu trời sập xuống.
- Ngươi còn chưa phải là trời, Phiên Thiên ấn của ngươi cũng không phải là trời. Cho nên ngươi không thắng được ta. Bảy mươi năm trước ta có thể đánh bại ngươi nhanh đến mức mà ngươi còn chưa kịp sử dụng ấn Phiên Thiên. Bây giờ, pháp lực của ngươi tăng mạnh, pháp lực của ta còn chưa hồi phục. Nhưng ta vẫn có thể khiến Phiên Thiên ấn của ngươi không có cơ hội sử dụng được.
Tiếng nói của Trần Cảnh vọng lên từ tận cùng trong thành Tần Quảng. Thanh âm từ rất xa truyền ra nhưng lại rõ ràng như khi hai người đứng cạnh nhau nói chuyện.
- Nếu như vậy, sao ngươi không dám đi ra khỏi thành. Chỉ cần ngươi có thể chịu được một ấn thì ta sẽ lập tức quay lại dương thế, mãi mãi không bao giờ đặt chân vào âm thế nửa bước.
Nguyên Chân đạo nhân xuất hiện ở dưới đáy Phiên Thiên ấn nói.
Ngay khi ông ta nói xong, Phiên Thiên ấn từ từ bay lên cao, càng lúc càng mờ nhạt rồi biến mất.
Ngay khi Phiên Thiên ấn biến mất, thành Tần Quảng cũng chầm chậm hiện ra. Lúc trước thành Tần Quảng chỉ là môt đống hỗn độn màu đen thì bây giờ một tòa thành đã xuất hiện rõ ràng. Hư Linh cũng xuất hiện ngay giữa không trung. Nàng vừa xuất hiện thì lập tức nói:
- Theo truyền thuyết, Phiên Thiên ấn do chính Ngọc Thanh đạo tổ tế luyện núi Bất Chu tạo thành. Phi thường nặng nề, thế gian không có thứ gì chịu nổi một ấn. Ngọc Thanh đạo tổ còn tế luyện vài loại cấm pháp vào đó khiến cho mỗi khi Phiên Thiên ấn đánh xuống, kẻ địch rất khó chạy trốn được. Mấy năm gần đây, ông ta dựa vào ấn này để tung hoành trong thiên địa. Rất ít người có thể tránh được một ấn của ông ta.
- Mấy năm nay tung hoành trong thiên địa? Không phải ông ta luôn luôn ở cõi âm sao?
Trần Cảnh hỏi lại.
- Không phải. Ba người bọn họ thay phiên nhau, mỗi mười năm đổi một lần. Lúc này đến lượt Nguyên Chân đạo nhân là chủ đạo, hai người khác là phụ.
Hư Linh trả lời.
- Nếu là thế, chắc ông ta vẫn thường xuyên quay lại dương thế.
Trần Cảnh nói.
- Đã từng có hai kẻ thuộc mười ba yêu trong trời đất chết dưới Phiên Thiên ấn của ông ta. Nghe nói đều không thể đỡ được một ấn.
Hư Linh lại nói.
Trần Cảnh im lặng một lúc, nói:
- Cô hy vọng ta không đi.
- Ngươi vừa mới tỉnh lại, pháp lực vẫn chưa hồi phục.
Hư Linh nói tiếp. Tuy nàng không nói rõ, nhưng ai cũng hiểu nàng đang khuyên Trần Cảnh không nên đi ra ngoài lúc này. Theo lý mà nói, bây giờ tốt nhất là Trần Cảnh không nên đi ra ngoài. Hắn đã ngủ say suốt bảy mươi năm, mà đối phương lại tu hành từng đó thời gian. Pháp lực của ông ta tăng mạnh, nên dù trước kia có chênh lệch thì có lẽ hiện tại đối phương đã vượt qua hắn. Chính vì thế Hư Linh mới khuyên Trần Cảnh như vậy. Ngay khi hắn nhổ kiếm Hoàng Long ra, nàng cũng cảm thấy khí tức của Trần Cảnh đã yếu đi rất nhiều so với trước kia. Đó là lí do khiến nàng rất lo lắng cho hắn.
Trần Cảnh cười cười. Nàng chỉ nghe thấy tiếng cười, nhưng không thấy nét mặt của hắn.
Hắn nói:
- Cô yên tâm. Tuy rằng pháp lực của ta chưa hồi phục nhưng ta cảm thấy bản thân đang cực kì tốt. Dù cho trước kia cũng không thể bằng bây giờ.
Hắn nói xong thì quay người đi về phía trước. Hắn vừa đi vừa nói:
- Cô đã thủ ở đây được bảy mươi năm. Hiện tại ta sẽ vì cô mà rời thành trảm tướng. Mở cửa thành phía Đông cho ta, cô chỉ cần đứng trên đầu tường quan sát là được. Nếu có trống, đánh vang lên cho ta, còn nếu như có kèn hiệu, thì hãy thổi lên cổ vũ ta.
Không biết từ lúc nào, ở dưới chân Trần Cảnh đã tản ra khói đen. Không ai thấy được chân của hắn bước đi mà chỉ thấy vai của hắn hơi dao động thì thân thể đã tiến về phía trước. Theo mỗi bước đi của hắn, đường phố ở trước mặt bỗng chuyển từ mông lung thành rõ ràng. Trong không gian yên tĩnh này, giống như chỉ có một mình hắn bước đi. Những nơi hắn đi qua thì lại có khói đen bao phủ, che kín hết từ đường xá đến phòng ốc. Khói đen chậm rãi ngưng tụ thành một người. Lúc đầu người đó rất lớn, nhưng lại chầm chậm phân tán thành một người nhỏ hơn nhưng càng lúc càng ngưng thật hơn trước. Mặt mũi và y phục của người đó cũng từ từ rõ ràng.
Một người luôn phải đi về phía trước, không quay đầu nhìn lại.
Nhân sinh vốn dĩ không thể quay lại từ đầu. Dù vậy, thỉnh thoảng chúng ta dừng lại và quay đầu nhìn lại, đột nhiên nhận ra rằng hóa ra quá khứ của chính mình là phong cảnh đẹp nhất trên đời.
Một cánh cửa thành xuất hiện ngay phía trước mặt Trần Cảnh. Hắn đi ra bên ngoài.
Nghe nói mười điện ở cõi âm đều do điện Tổ vu của Vu tộc biến thành. Hắn không biết thành Tần Quảng có nguồn gốc từ điện nào. Điện Tổ vu vô cùng thần bí, tuyệt đối không hề kém cạnh so với Phiên Thiên ấn. Chỉ cần Hư Linh vẫn ở đây, Phiên Thiên ấn chắc chắn không thể đánh xuống được. Nếu miễn cưỡng hạ ấn xuống, có lẽ sẽ không lấy về được.
Hư Linh không thể rời khỏi thành. Trần Cảnh đã đến, hắn không thể khoan nhượng. Hơn nữa ngày xưa trước mặt Trần Cảnh, Nguyên Chân chỉ là một kẻ yếu. Bây giờ ông ta lại dám trực diện khiêu khích, Trần Cảnh không thể nào bỏ qua được. Thần và tiên không phải là kẻ đoạn tuyệt hết tình cảm. Bọn họ cũng có hỉ nộ ái ố. Bọn họ chỉ là một đám người truy cầu tín ngưỡng của bản thân. Tín ngưỡng này khác hẳn so với tín ngưỡng của con người thờ phụng thần linh. Thần và tiên thờ phụng chính là truy cầu hoặc mộng tưởng của bản thân. Bọn họ không ngừng nỗ lực để đạt được điều đó. Đấy cũng là một loại tu hành.
Tâm của mỗi cái thần linh đều sẽ có hai chữ che chở. Tâm của mỗi vị tiên đều truy cầu sự tự do.
Trần Cảnh bước ra bên ngoài thành Tần Quảng. Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy binh sĩ mặc giáp màu đen đứng thành hàng chỉnh tề ở trên tường thành. Hư Linh đứng ở trung tâm. Nàng vẫn mặc váy màu đen. Hai con khỉ mặt chó đứng ở hai bên. Bọn nó còn chưa hóa hình, vẫn là hình dạng con thú. Không biết có phải nguyên nhân là do sinh linh ở dương gian nhưng lại tu hành ở cõi âm hay không mà bọn nó đều có một loại khí tức quỷ dị, mỗi khi hai mắt chớp chớp đều sẽ xuất hiện ánh sáng màu đỏ đậm như máu.
Tại không trung phía đằng sau bọn họ, một cái trống thật lớn đặt trên giá. Mặt trống đen kịt. Trên thân trống điêu khắc các loại mãnh thú. Một con quỷ vương đầu có sừng, tóc đỏ đứng ở trước cái trống. Tay nó cầm hai cái xương đùi rất lớn của một loài thú nào đó.
Ở ngay bên cạnh là một cái kèn lệnh trôi nổi trong khói đen. Trong khói đen là cái gì thì Trần Cảnh chỉ thoáng liếc qua nên không thể thấy rõ. Hắn chỉ liếc mắt một lần rồi lại nhìn về phía Hư Linh. Lúc này nàng trông cực kì anh dũng, đầy khí tức khoáng đạt. Binh sĩ vây quanh dày đặc khiến nàng giống như một vị quân vương của bóng tối. Mặc dù bầu trời đen tối, thế giới không có chút ánh sáng nào nhưng nàng vẫn như đang đứng ở giữa chín tầng trời.
Trần Cảnh nhìn thấy tình cảnh lúc này, đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy kiêu ngạo. Hắn xoay người, nhìn về phía hành dinh như ngọn núi ở phía xa, trong lòng đột nhiên thổn thức: “Đằng đẵng bảy mươi năm, tỉnh dậy sau giấc ngủ dài. Không biết thiên địa ra sao, nhưng tâm ta vẫn như cũ.”
Ngay khi hắn xoay người, đằng sau lập tức vang lên tiếng trống, tiếng cờ bay phần phật.
Cường giả đương nhiên có ngạo khí của cường giả. Trần Cảnh cũng không ngoại lệ. Người có thể trở thành cường giả thì cuộc sống của kẻ đó chắc chắc là một cuộc chinh phạt. Không riêng gì Trần Cảnh mà bất luận ai cũng đều như thế. Không ai có thể ngộ đạo ngay từ khi vừa mới tĩnh tọa ở luyện khí rồi trở thành cường giả tuyệt đỉnh ngay được. Trần Cảnh có sự kiêu ngạo của mình, Nguyên Chân cũng thế. Cho nên ngay khi Nguyên Chân nhìn thấy Trần Cảnh thì chắc chắn hai người phải có một trận chiến. Ông ta phải đánh thắng hắn để xóa đi hai lần trải qua thất bại của mình trước Trần Cảnh.
Một đám khói màu đen bao phủ dưới chân Trần Cảnh. Thân thể hắn động nhẹ thì nhoáng cái đã biến mất, rồi xuất hiện ở nơi khác cách chỗ cũ ba dặm. Khói đen tản ra hóa thành năm con tiểu quỷ. Chúng quỳ xuống bái lạy Trần Cảnh rồi ngay lập tức biến mất.
Một người đứng ở sườn núi không cao gần đó. Mặt ông ta hình chữ điền, lông mày rậm, trán rộng môi dày, chòm râu đen mềm mại rủ xuống trước ngực. Ông ta đứng ở trên cao nhìn xuống, tay cầm một đại ấn có bề ngoài cổ xưa.
Ngay khi thấy Trần Cảnh, ông ta nhìn hắn một lúc rồi nói:
- Ngươi không nên tới. Ít nhất cũng không nên đến vào lúc này.
- Đúng không? Có cái gì gọi là nên với không nên chứ? Lúc nào thì mới gọi là đúng thời điểm?
Trần Cảnh hỏi.
Nguyên Chân nhìn Trần Cảnh. Ông ta giống như chúa tể của nơi này. Ở phía sau ông ta, trận doanh Thiên binh tỏa ra ánh sáng màu xanh sộc thẳng lên tận trời. Khí tức của nơi đó dung hợp với cơ thể của ông ta làm cho Nguyên Chân tỏa ra khí tức lẫm liệt, uy nghi đến mức khiến người khác không thể khinh nhờn.
- Ngươi đã đến rồi thì sẽ phải chết. Chính vì thế ngươi không nên tới đây. Nếu ngươi đợi pháp lực của mình khôi phục rồi đến thì ngươi còn có cơ hội để liều mạng. Chính vì thế nên ngươi tới không đúng lúc.
Nguyên Chân nghiêm túc trả lời câu hỏi vặn của Trần Cảnh.
- Ha ha…
Trần Cảnh cười lớn. Thân thể hắn đứng yên, miệng không mở nhưng lại có tiếng cười phát ra. Trong không trung, theo sự xuất hiện tiếng cười của hắn thì khói đen hội tụ tạo thành một cái miệng ngửa lên trời cười lớn. Cái miệng đó cực kì to lớn nhưng không có răng.
Nguyên Chân nhìn thấy cảnh này thì biết rằng mình đang bị đối phương chế giễu. Ông ta cảm thấy tức giận, nhưng trên mặt vẫn bình thản. Từ trước tới nay, ông ta vẫn luôn không bao giờ thể hiện cảm xúc trong lòng ra bên ngoài để khiến người khác biết được.
Trần Cảnh nói tiếp:
- Ngươi cảm thấy đứng ở trên cao một chút thì có quyền phán xử người khác hay sao. Nếu thế sao ngươi không biến Phiên Thiên ấn thành núi Bất Chu. Lúc đó ngươi có thể đứng ở đỉnh cao nhất, như vậy thì tất cả mọi người đều sẽ phải ngưỡng mộ nhìn lên.
- Pháp lực của ngươi chưa hồi phục nên ngươi không bằng ta. Phiên Thiên ấn đánh xuống thì bất kì vật gì đều bị ép thành bột phấn. Ngươi không thể chống lại được. Biện pháp duy nhất để ngươi có thể chiến thắng ta đó là dùng tới pháp thuật ngươi sử dụng ở Lăng Tiêu bảo điện. Nhưng ta bây giờ đã khác ngày xưa. Lúc này ngươi nói những lời kia chỉ đơn giản là muốn ta kích động để nhân cơ hội thi triển pháp thuật đó. Tốt nhất ngươi hãy buông bỏ ý nghĩ này đi. Lúc này, tình cảnh cũng giống như bảy mươi năm trước nhưng vị thế của ngươi đã khác. Khi đó ngươi từng bảo sư thúc Triệu Tiên một câu “chân nhân già rồi.” Bây giờ ta có một câu nói tặng cho ngươi.
- Mời nói.
- Đáng tiếc một thời phong vân tan. Từ nay năm xưa đã là cảnh cũ.
----- oOo -----
(*) Nguyên văn:
Tòng thử Trần niên thị cựu Cảnh -> tách tên Trần Cảnh ra để châm chọc.