oOo
Trên mặt đất, nếu có người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời có thể thấy được một góc của Thiên đình. Thiên đình ẩn hiện trong mây, thỉnh thoảng lộ ra một góc nhưng vẫn đủ khiến đám người bên dưới cúng bái dồn dập.
Mọi người nơi Tú Xuân loan sông Kinh Hà cũng nhìn thấy được. Chỉ là bọn họ không cử hành nghi thức tế trời gì cả, có chăng số người ra vào miếu Hà Bá có đông đúc hơn bình thường đôi chút. Một người thật tâm thờ phụng thần linh, có nghĩa là lúc sợ hãi hay vui sướng thì đều nghĩ về vị thần linh mình thờ phụng trước tiên hết.
Ban đêm, nơi miếu Hà Bá vẫn còn có Hồng đại hiệp, Vỏ sò, Lý Anh Ninh. Trên cây to bên cạnh đó còn có một con chim sơn ca.
Bọn nó đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn thấy đêm đen không ngừng lấp lánh điểm điểm ánh sáng. Điểm sáng kia có màu sắc khác nhau, nhưng mỗi khi chúng lóe lên lại có thể nhìn thấy được một góc của Thiên đình. Bọn nó biết điểm sáng này chính là phép thuật, còn nhân gian lại cho rằng đó là thần tiên trên trời đang chúc mừng.
- Một mình Hà Bá gia đi vào Thiên đình.
Hồng đại hiệp nói.
- Nhìn trên bầu trời đầy những phép thuật chói mắt, chắc chắn chiến đấu vô cùng kịch liệt. Một mình Hà Bá gia làm sao đánh thắng được nhiều người như vậy đây?
Hồng đại hiệp nói xong, cũng không ai tiếp lời nó. Sau khi trầm mặc một lúc, Hồng đại hiệp đột nhiên uể oải nói;
- Cũng tại chúng ta vô dụng, không lên được trời cao, cũng không thể xuống đất sâu được. Mỗi khi đến thời khắc thế này đều không giúp được gì cho Hà Bá gia cả.
Nó tự mình lầm bầm lầu bầu. Màn đêm đen kịt nhanh chóng cắn nuốt lấy lời nó.
Lại một lúc nữa, đột nhiên nó nổi giận đùng đùng nói:
- Người có tâm vô lực, kẻ có lực lại vô tâm. Sau này pháp lực lão tôm ta cao cường, nhất định sẽ tìm tới cửa từng người, hỏi xem bọn họ có biết được mùi vị bị Hải Hồn xiên của lão tôm ta đâm xuyên thân thể thế nào không.
- Nếu bọn họ nói không biết?
Đột nhiên Vỏ sò hỏi.
Hồng đại hiệp lập tức lớn tiếng đáp;
- Ta đây liền đâm ba người bọn họ lủng lỗ chỗ.
- Còn nếu như biết rồi?
Vỏ sò lại hỏi.
Hồng đại hiệp vẫn hừng hực như cũ đáp:
- Có biết ta cũng muốn đâm ba người bọn họ lủng lỗ chỗ.
Vỏ sỏ trầm mặc không thèm nói nữa.
Tất cả lại tối tăm, chỉ có từng con sóng sông vỗ vào bờ.
Đột nhiên Lý Anh Ninh nói:
- Tuy pháp lực chúng ta không cao, nhưng chúng ta vẫn có thể giúp được Hà Bá gia.
- Giúp thế nào?
Hồng đại hiệp vội vàng hỏi.
- Hà Bá gia là thần linh, là thần Ti Vũ trong trời đất. Pháp lực của người đến từ nguyện lực và tín ngưỡng của chúng sinh. Chúng ta có thể đi truyền bá tính ngưỡng của Hà Bá gia ra ngoài.
Nói xong, Lý Anh Ninh quay người đi vào trong bóng tối.
Hồng đại hiệp nghĩ ngợi, nói:
- Tiểu Anh Ninh nói rất đúng. Chúng ta có thể giúp được Hà Bá gia. Ta trở về sông Nam Thiên đây, cũng phải để cho sinh linh giữa sông đến cúng tế Hà Bá gia.
Nói xong, nó lại nói với Vỏ sò:
- Vỏ sò muội mụi, muội cũng nhanh quay về sông Thanh Nguyên đi thôi.
Vỏ sò không trả lời, nhưng nó biết nhất định Vỏ sò sẽ làm vậy. Đột nhiên nó quay đầu nhìn con chim sơn ca trên ngọn cây hỏi:
- Ngươi thì sao?
Chim sơn ca vẫn luôn như không tồn tại trong đám bọn họ. Nhưng nó ở đây đã lâu, cho nên bọn Hồng đại hiệp và Vỏ sò đều biết rõ nó.
- Ta không biết. Ta không có chỗ đi, pháp lực cũng thấp kém không giúp được gì cho Hà Bá gia. Ta chỉ có thể ở đây nhìn mà thôi.
Chim sơn ca đáp.
Hồng đại hiệp trầm mặc một lúc rồi nói;
- Cũng tốt. Nếu Hà Bá gia và chúng ta đều chết cả thì cũng có người nhớ rõ rằng chúng ta đã từng tồn tại.
Nó nói xong bèn nhào vào lòng sông Kinh Hà, ngược dòng bơi đi. Nó định trở về sông Thiên Nam. Vỏ sò lại dạo quanh miếu Hà Bá một lúc, rồi cũng tiến vào dòng Kinh Hà, biến mất không chút dấu vết.
Gió đêm thoáng lạnh, con chim sơn ca đậu trên ngọn cây như hòa làm một thể với bóng đêm.
Trên chính tầng trời, trong Linh Tiêu bảo điện nơi Thiên đình.
Chẳng rõ từ khi nào, trong những đóa bọt sóng vô hình kia mơ hồ có thêm chút ít văn tự. Theo bọt sóng tung tẩy, văn tự cũng ẩn hiện bên trong. Đó chính là kinh văn Hoàng Đình được Trần Cảnh dung khắc trên cánh của bướm Mê Thiên.
Những năm gần đây hắn không tiếp tục khắc kinh văn Hoàng Đình lên cánh còn lại của Mê Thiên kiếm điệp nữa. Bởi vì hắn cảm giác vẫn còn chưa tới lúc. Hắn cảm giác một tờ kinh văn Hoàng Đình dung khắc lên cánh bướm của Mê Thiên kiếm điệp kia đã là cực hạn chịu đựng của cánh bướm rồi. Cho nên đã nhiều năm như vậy, hắn chỉ cố dung hợp lại. Mãi đến gần đây hắn mới cảm giác có một loại hòa hợp gắn bó, như thể kinh văn Hoàng Đình kia đã gắn bó bẩm sinh với Mê Thiên kiếm điệp vậy. Mà cũng trong lúc đó, có một loại thần diệu mang đến cho Trần Cảnh cảm giác như tâm thần mình mờ ảo mông lung như ở bên ngoài chín tầng trời, xa xăm mà sâu sắc.
Đột nhiên Trần Cảnh quay đầu lại, chẳng biết Diệp Thanh Tuyết đã tỉnh lại từ lúc nào.
Diệp Thanh Tuyết mỉm cười nhìn Trần Cảnh, cũng không nói lời nào.
- Sư tỷ, đã tỉnh lại.
Trần Cảnh bước vài bước tới gần, khẽ giọng nói.
Diệp Thanh Tuyết chỉ mỉm cười nhìn, lát sau mới lên tiếng
- Quả nhiên sư đệ đã trở thành một đại nhân vật trong trời đất này rồi.
- Sư tỷ…
Trần Cảnh kêu lên một tiếng, sau đó lại không nói gì. Hắn cảm nhận được sinh cơ của Diệp Thanh Tuyết vẫn yếu ớt như cũ, như thể một ngọn nến trong gió chỉ có mỗi đôi bàn tay che chắn, có thể tùy thời tắt mất.
Diệp Thanh Tuyết cười hỏi;
- Sư đệ, còn có thể hộ pháp cho sư tỷ ta ba tháng nữa chứ?
- Đương nhiên.
Trần Cảnh nhanh chóng đáp.
- Cho dù ai tới đây vẫn thủ được?
Diệp Thanh Tuyết hỏi.
- Dù ai tới vẫn vậy.
Trần Cảnh vẫn nhanh chóng khẳng định.
Diệp Thanh Tuyết nở nụ cười. Có lẽ hôm nay là ngày nàng cười nhiều đến vậy trong cả đời này. Nàng nói:
- Trong lòng ta có cuốn bí quyết “Hô Phong Hoán Vũ” lấy được trong thành Tần Quảng. Lúc ấy nghĩ một thời gian nữa sẽ đưa cho đệ, không nghĩ một thời gian kia lại kéo dài đến giờ này.
Trần Cảnh lắc đầu, không nói thêm gì.
Diệp Thanh Tuyết tiếp tục nói:
- Nếu có người đến, dù họ có nói gì đi nữa thì đệ cũng không được nhận lời bọn họ. Bởi vì đệ không nợ nần bất kì kẻ nào cả.
Tuy rằng Trần Cảnh không biết rõ ý tứ của Diệp Thanh Tuyết là gì, nhưng hắn vẫn gật đầu.
Diệp Thanh Tuyết lại mỉm cười nói tiếp:
- Nếu ba tháng sau ta không tỉnh lại, nhất định ba năm sau sẽ tỉnh lại.
Giọng nàng càng về cuối càng nhỏ lại, nói xong mấy lời kia thì đã lâm vào trạng thái không cảm ứng được chút khí tức nào.
Trần Cảnh vẫn còn một bụng thắc mắc, nhưng đoạn thời gian Diệp Thanh Tuyết tỉnh táo hắn lại không hỏi một câu nào. Khoảnh khắc mà Diệp Thanh Tuyết nhắm hai mắt lại, trong lòng hắn chỉ có một ý tưởng, đó chính là sẽ không để bất kì người nào đến quấy rầy sư tỷ.
Hắn trầm mặc một lúc, suy nghĩ mông lung, một hồi mới bình phục lại, bèn lấy quyển bí quyết “Hô Phong Hoán Vũ” từ trong lòng Diệp Thanh Tuyết ra. Bìa ngoài quyển này có màu xanh, bề mặt có đường vân chìm hình đồ án mưa to gió lớn mà hắn từng nhìn thấy. Mở tờ đầu tiên ra, có ghi hai hàng chữ: “Gọi gió Tốn Phong trên chín tầng trời thổi vạn vật, hô mưa Nhược Thủy trong cõi hư vô hiện chân hình. Thiên địa biến sắc, thế giới quy khư.”
Những dòng chữ này nhìn qua tán loạn mà mông lung, nhìn kỹ lại cảm thấy đại khí mênh mông. Hơn nữa chúng hợp với hoa văn chìm ngoài bìa lại càng thêm mạnh mẽ, khiến người ta có cảm giác một pháp này vừa xuất, vạn pháp phải thất sắc.
Tiếp tục mở ra, bên trong nữa là một loại văn tự mà hắn không hiểu. Lại nhìn lại lần nữa, hắn vẫn không hiểu, tuy thế lại có một cảm giác rất quen thuộc như hắn vốn đã từng biết kiểu chữ này thế nhưng bây giờ đã không biết nữa. Cảm giác của hắn hiện tại như đang ngắm hoa trong sương mù, hoặc ngắm trăng rằm nơi đáy nước vậy. Hắn lại cẩn thận nhìn, nhìn nữa, lòng nghĩ ngợi, đột nhiên hiểu được loại cảm giác kia đến từ kinh Hoàng Đình được dung khắc trên cánh của Mê Thiên kiếm điệp. Đó là cảm giác rõ ràng hắn không biết kinh văn Hoàng Đình, thế nhưng không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc, rồi dần dần có thể hiểu ra một vài ý tứ trong các con chữ đó. Văn tự của “Hô phong hoán vũ” cũng là như vậy.
Không có người nào vừa mới sinh ra đã biết hết mọi chuyện trên thế gian. Nếu có, thì kẻ đó nhất định không phải là người. Thế nhưng vẫn có người dù không học tập văn chương thánh hiền nhưng vẫn có thể làm những chuyện của thánh hiền. Có một số việc mà ở một giai đoạn tuổi tác nào đó không thể hiểu được, nhưng tới một độ tuổi nhất định lại có thể hiểu rất rõ ràng.
Như việc Trần Cảnh với quyển “Hô Phong Hoán Vũ” này vậy.
Bên ngoài Linh Tiêu bảo điện vẫn có không ít người vây quanh, trong đó có một Đại yêu nổi tiếng trong trời đất có chút không tin mà nói:
- Hừ, chỉ là một tên hậu bối, chẳng lẽ có bản lĩnh thông thiên như vậy sao? Hôm nay ta sẽ gặp hắn, xem thử coi hắn có bản lĩnh thế nào?
Lão cũng từng là nhân vật phong vân một cõi, tự xưng là Bách Lý thần quân. Lão nói với bằng hữu bên cạnh:
- Xem ta đi vào gặp hắn, để cho người trong thiên hạ biết Yêu tộc ta không phải Đạo môn kia sánh được.
Dứt lời, lão còn không tế ra pháp bảo mà hóa thảnh một điểm sáng bay vào trong Thiên đình, đi thẳng tới Linh Tiêu bảo điện.
Vừa vào trong điện, lão đã cảm thấy cả người trầm xuống như bị một lực nặng ngàn cân đè lên người, đi lại khó khăn, không khỏi nghĩ thầm: “Xem ra cũng có vài môn đạo. Ta cũng nên cẩn thận chút ít, kẻo lại lật thuyền trong mương, thành danh cho tên nhãi này.”
Tay lão giữ vững chú Định Thân đề phòng bản thân bị sóng sông cuồn cuộn cuốn trôi đi, trong mắt hiện ra ánh đỏ đầy yêu dị. Mặc dù vậy lão vẫn không thể nhìn thấu được con sóng sông này, chỉ chốc lát sau lão đã không còn phân biệt được phương hướng nữa.
Lão chợt bối rối, thầm nghĩ: “Đây là trận pháp gì vậy, lại có khả năng điên đảo âm dương.”
Lão lại tràn thần niệm ra ngoài, muốn dò xét xem thật ảo trong Linh Tiêu bảo điện này. Thần niệm vừa ra, tầng tầng sóng sông trước mắt chợt biến hóa. Lão vui vẻ thầm nghĩ: “Pháp trận này cũng không khá khẩm bao nhiêu, chỉ có thể che được thần nhãn, không che được thần niệm.”
Nhưng mà trong tích tắc, khi thần niệm lão cảm ứng đến thì con sóng đó đã hóa thành nhiều đóa hoa, hương thoảng từng đợt, một con bướm nhẹ nhàng bay lượn.
Chỉ nháy mắt đó lão đã bị lạc trong bụi hoa mà không có chút tín hiệu báo động nào cả.
Bên ngoài Linh Tiêu bảo điện, đám người chờ đợi một lúc lâu vẫn không thấy Bách Lý thần quân đi ra. Đám Yêu tộc đi cùng lão tới đây không khỏi lo lắng, lại không ai dám đi vào trong bảo điện kia cả. Gần đây Thái Tử có lệnh chỉ được đứng đây xem xét, tùy thời báo cáo động tĩnh từ Linh Tiêu bảo điện là được, không được đi vào bên trong đó. Nếu kẻ nào dám không nghe lệnh, sinh tử tự chịu.
Lại qua một lúc, bên trong Linh Tiêu bảo điện có một người đi ra, nhìn bộ dạng như bị mất hồn lạc phách. Dường như không phải kẻ đó tự mình đi ra, mà bị dòng nước xô đẩy ra ngoài. Vừa ra khỏi Linh Tiêu bảo điện, kẻ đó đã ngã xuống bậc thang ngay trước cửa điện, vỡ nát làm bốn năm mảnh, như thể một khúc gỗ mục đã đến thời kỳ mục nát cả ra.
Toàn bộ những người bên ngoài Linh Tiêu bảo điện đều cực kỳ kinh ngạc. Dù với rất nhiều người, Bách Lý thần quân không sánh được với Ly Trần kiệt xuất nổi bật, nhưng dù gì lão cũng là lão yêu một thời. Thế nhưng chẳng những lão không phá được trận thức này, mà còn không thể sống sót đi ra ngoài được.
Chẳng biết từ lúc nào, mây đen phía trên Linh Tiêu bảo điện càng lúc càng nặng nề, dần dần đè nặng xuống bên dưới, sà xuống gần sát tới Linh Tiêu bảo điện. Bên ngoài Linh Tiêu bảo điện lúc này chủ yếu là những nhân vật hàng đầu trong thiên hạ, cho nên bọn họ cảm nhận được trong mây đen này có thêm thứ gì đó nguy hiểm. Có chút tối tăm, lại đầy cảm giác nguy hiểm.
Chẳng biết Cầm ma Thạch Nham đã đi ra khỏi đám mây đen kia từ khi nào. Tiếng đàn của y đã trở nên trầm thấp hơn như một bài ai điếu dành cho Bách Lý thần quân vừa mới ngã xuống kia.
Không ai nghe được tiếng than thở khe khẽ của y:
- Mấy chục năm trước, bí quyết “Hô Phong Hoán Vũ” từ trong tay ta cuối cùng đã hóa gió thành mưa, còn “Tiên Thần Loạn” của ta cũng đã nên khúc rồi. Đợi đến khi thiên địa loạn, chỉ tiếng đàn của ta không loạn.
-----oo0oo-----