Ở bên trong âm thế, truyền thuyết có một hòn Tam Sinh thạch. Bên cạnh hòn đá có một bà lão bưng một bát nước canh không màu, gặp người liền đưa bát đến cho đối phương uống. Nhưng khi người đó định tiếp lấy cái bát thì bà lão kia đã biến đâu mất rồi. Nhiều người cho rằng đó là ảo giác của mình, cho rằng đó là điều thần bí của âm thế. Về đến dương thế kể lại, cũng không thể nói được nguyên do, chỉ cho là một sự kiện thần bí.
Hiện tại, bên cạnh Tam Sinh thạch này có một người, nhưng không có bà lão bưng một bát canh bốc khói.
Tu La giới chủ tên là Diên Huyết. Trên thế gian không quá năm người biết tên thật của nàng ta, ít nhất Diên Huyết cho là như thế. Nàng ta nhìn lão kiếm khách không nhúc nhích cạnh đá Tam Sinh, khẽ nhíu mày. Cạnh đá Tam Sinh lập tức xuất hiện một cái sông máu, cuồn cuộn chảy xiết.
- Ngươi là ai?
Diên Huyết hỏi. Diên Huyết nhìn thấy người kia chậm rãi đến gần, rồi dừng lại cách đó không xa.
- Ngươi không biết ta, ta lại biết ngươi.
Người nọ nói.
- Ngươi biết ta? Tại sao ta chưa từng gặp ngươi?
Diên Huyết nói.
Diên Huyết không biết ông ta, nhưng nếu Trần Cảnh ở đây thì nhất định sẽ nhận ra người kia. Có điều Trần Cảnh cũng chỉ biết đó là lão kiếm khách mà thôi, về phần thân phận thật sự thì hắn cũng không biết.
- À, ta nhớ ra rồi, khi đó ngươi gọi là Bắc Linh.
Diên Huyết nheo mắt lại:
- Khi đó ngươi đang làm gì?
- Ta bị trấn áp tại địa ngục cõi âm này.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Diên Huyết hỏi.
- Trời đất vừa thành có ba tộc xưng hùng hồng hoang là phượng hoàng, thương long và kỳ lân. Nhưng mà, chỉ trong một đêm, ba tộc xuống dốc. Thương long nhận Nhân đạo, hóa thành long khí đế vương, muốn mượn tín ngưỡng từ sự kính sợ của nhân loại đối với đế vương mà trọng sinh. Phượng hoàng tự mình có khả năng trọng sinh, sau khi trọng sinh thì đi tới cạnh Hạo Thiên, vào Thiên đình, muốn trọng chưởng thiên đạo. Mà ta...
- Ngươi là Kỳ Lân lão tổ?
Diên Huyết nói ra.
Lão kiếm khách không khỏi hồi tưởng lại thời điểm bị Đế Tuấn, Đông Hoàng bức cho rời xa Kỳ Lân nhai, giả chết chạy trốn. Lại không khỏi nhớ tới thời khắc trong luân hồi cưỡi Kỳ Lân thú, gặp Thông Thiên, Nguyên Thủy, Nam Lạc. Những người kia đều là người tới sau, nhưng lại đều sau vượt trước. Điều này làm ông ta cực kỳ không cam lòng, rồi lại có một chút bất đắc dĩ. Một thời phong vân, một thời thiên địa ấy. Thời đại ông ta cùng phượng hoàng, thương long tung hoành đã qua, mà khi đó đúng là thời đại của Đế Tuấn, Thái Nhất, vu tộc mười hai Tổ Vu. Tiếp sau nữa là Nam Lạc, là đạo môn tam tổ. Mà bây giờ, ông ngẩng đầu nhìn lên trời. Trời đất bây giờ thuộc về người trong cơn mưa gió này, là thời đại của họ. Hóa ra, thế giới này cho tới bây giờ đều không thuộc về ai. Nó là vĩnh hằng bất biến, lại không ngừng biến hóa.
- Tại sao ngươi lại muốn nói cho ta những lời này?
Tu La giới chủ Diên Huyết hỏi.
Ông ta trầm mặc rất lâu. Song kiếm trong tay áo Diên Huyết rung lên, như lúc nào cũng sẵn sàng bay ra chặt đứt đầu Kỳ Lân lão tổ, uống cạn huyết mạch kỳ lân của ông ta. Tới lúc Diên Huyết sắp không kiên nhẫn nổi nữa, Kỳ Lân lão tổ mở miệng nói:
- Bởi vì, ta phải chết, ta rốt cuộc phải rời khỏi thế giới này. Từ lúc ta giả chết trốn đi ấy, ta cũng đã chết rồi. Phượng hoàng ở trên trời gắng nỗ lực cuối cùng, thương long tại nhân gian lấy một phương thức khác kéo dài sinh mệnh, mà ta, sẽ chết sao?
Ông ta vừa dứt lời, thân thể đã ngã xuống.
Diên Huyết kinh hãi. Nàng cũng không có phát hiện ông ta nói nhiều như vậy nhưng thật ra sinh cơ đã hết. Nàng chợt lóe lên một cái, đã đến cạnh Kỳ Lân lão tổ. Khẽ chạm lên thân thể ông ta, không ngờ đã lạnh như băng. Ngực ông ta có một vết thương, nhìn qua chỉ là vết kiếm thông thường đâm vào tim, nhưng Diên Huyết lại biết là không thể nào. Vừa nhìn vết thương, cảm thụ được khí tức từ đó lưu lại, nàng đã rõ đây là do Thanh Nhan kiếm đâm tới, cũng chính là Thanh Nhan kiếm của Nam Lạc.
"Chính là hắn sao? Là hắn sao? Hắn tới nơi này đón Mạnh Tử Y sao? Hắn đã có biện pháp chia cách Mạnh Tử Y và Tam Sinh thạch sao? Là hắn lấy viên huyết tinh ở bên bờ Huyết Hà sao? Bắc Linh sống lại rồi sao?" Nàng nghi vấn trong lòng. Không ai có thể trả lời nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ thấy mưa gió mịt mờ. Gió như muốn thổi sâu vào trong linh hồn, mưa như tơ, triền triền miên miên tận xương thịt.
Diên Huyết xoay người, vừa sải bước, trên mặt đất đen kịt nơi âm thế lại thành một vùng đỏ đậm. Một con sông máu trống rỗng xuất hiện, cuồn cuộn chảy xiết. Diên Huyết sớm đã biến mất không thấy gì nữa.
Tại lúc nàng biến mất, trong bóng tối có một vùng sáng vàng lan đến. Ở giữa ánh sáng mơ hồ có thể thấy được một thế giới. Đó là Linh Sơn cực lạc, đúng là đã bị đả thông. Một hòa thượng bước ra từng bước, tiến vào âm thế, lại một bước tan biến trong bóng tối. Thế nhưng trên bầu trời âm thế vẫn có thể thấy được Linh Sơn. Ánh vàng nhàn nhạt, như sóng nước.
Hư Linh đứng dưới Nghiệt Kính đài. Trong bóng tối, chút ánh vàng từ xa đến gần. Nhìn giống như chậm rãi, kỳ thực rất nhanh, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Hư Linh.
Từ mặt gương của Nghiệt Kính đài chiếu ra một hòa thượng. Trên thực tế, đứng trước mặt Hư Linh xác thực là một hòa thượng.
- Linh Sơn thế tôn tới đây là có ý gì?
Hư Linh nói.
- Linh Sơn có cực lạc, nguyện cùng đạo hữu đồng hưởng.
Linh Sơn thế tôn nói.
Hư Linh cười cười nói:
- Âm thế có địa ngục, đạo hữu tự lấy nó.
Dường như nàng rất rõ ràng với ý đồ của Linh Sơn thế tôn khi đến đây.
- Thiện.
Linh Sơn thế tôn nói, dứt lời, trên thân chợt lóe ánh vàng, lại chìm vào trong bóng tối.
Linh Sơn thế tôn đi rồi, Hư Linh ngẩng đầu nhìn bầu trời. Mưa gió trên dương thế như là đã thổi lọt vào trong âm thế. Nàng đột nhiên nói với Đại Yêu Tiểu Yêu bên cạnh:
- Nơi này không phải của ta, cũng sẽ không phải của ông ta. Bất luận người nào muốn lấy nó làm của riêng đều phải bị thế giới này cắn nuốt, cho dù pháp lực người đó cao bao nhiêu.
Trên chín tầng trời, trong lòng Trần Cảnh có hàng ngàn hàng vạn ngôn ngữ, lại đều phá diệt tiêu tán khi một kiếm kia của Diệp Thanh Tuyết đâm tới.
Kiếm của Diệp Thanh Tuyết khác với mọi người. Kiếm của nàng là sấm sét. Đó không phải là kiếm, mà là một vệt chớp do tinh khí thần toàn thân nàng biến thành, tương dung cùng Đế Vương kiếm.
Lấp lánh đất trời, khiến mưa gió vô biên vô hạn phải thất sắc.
Đâm vào trong miếu thần trên chín tầng trời.
Ở một khắc này toàn thân Trần Cảnh sáng rực lên. Hắn vươn tay ra, không rõ nhanh đến đâu, nhưng khó khăn lắm dựa vào lòng bàn tay chống lại một kiếm kia.
Một kiếm đâm vào lòng bàn tay Trần Cảnh. Đúng một sát na đó, miếu thần bắt đầu sụp đổ, hóa thành một cái động đen. Mưa gió ngừng lại trong chớp mắt. Nhưng mà, một kiếm kia cũng không đâm vào lòng bàn tay Trần Cảnh.
Lòng bàn tay của hắn có một con mắt mộng ảo lấp loáng, cách kiếm kia chỉ một chút.
Trần Cảnh nhìn đôi mắt lạnh lùng đằng sau mặt nạ vàng của Diệp Thanh Tuyết. Chỉ trong nháy mắt, lại như đã qua nghìn vạn năm.
Vừa đối mắt, Trần Cảnh đã biết có một số việc là không cách nào cải biến, tựa như quyết định của sư tỷ. Mấy năm trước ở trong Linh Tiêu bảo điện, một màn trước lúc sư tỷ đeo lên mặt nạ không ngờ thành tuyệt biệt.
- Thân thể này của ta là sư tỷ ban tặng, vậy trả lại cho sư tỷ đi.
Trần Cảnh vừa nói xong, kiếm đã đâm đến lòng bàn tay hắn. Theo đó, thân thể hắn xuất hiện rạn nứt, rồi dần dần rã ra, tựa như tượng đất tan vỡ sau khi nhận một đòn nghiêm trọng, theo gió mưa mà rơi xuống mặt đất.
Cảm giác thân thể vỡ tan từng khúc không cách nào nói hết. Cho dù lấy tâm tình của Trần Cảnh thì cũng cảm thấy thống khổ vạn phần. Nhưng mà trong nháy mắt khi thân thể hắn vỡ tan, hắn lại có một loại nhẹ nhõm cùng vui sướng khi được quay về trời đất. Tinh thần của hắn tán nhập thế gian, liên thông hàng tỉ sinh linh trên đời.
Tín ngưỡng vô biên, nguyện lực vô biên giúp hắn không hề có chút thống khổ nào khi mất đi thân thể. Trời đất hư vô tại giờ khắc này như thành thân thể hắn. Tâm ý của hàng tỉ sinh linh đều ở trong lòng hắn. Cảm giác nguyện lực và tín ngưỡng vô biên này khiến hắn tiêu tán trong say mê, lại từ biên giới trầm mê bừng tỉnh. Nhưng mà, cảm giác tương thông với đất trời trong nháy mắt ấy lại khiến hắn lột xác rồi.
Cũng giờ khắc này, hắn hiểu chưa ai có thể độc hưởng được tín ngưỡng như vậy, chỉ sợ cũng không có ai có cơ duyên nhất niệm cảm ứng hàng tỉ sinh linh như vậy.
Trong vòng xoáy u ám, một ngọn đèn xanh chìm nổi sáng tắt, một tấm bia thần tựa như tảng đá sừng sững, một thanh Quảng Hàn kiếm lẳng lặng tản ra ánh trăng, một vỏ sò như ẩn như hiện, bên cạnh là một con tôm đỏ thẫm như muốn lao ra, lại không cách nào thoát khỏi lực cản từ vòng xoáy kia.
Lại có ba tờ giấy màu vàng phấp phới, đó là Hoàng Đình kinh. Tiếp tục có nửa quyển sách ở cạnh ảm đạm không hề nổi bật, đó là nửa cuốn sổ Sinh Tử.
Một con bươm bướm ở trong đó bay lượn.
Đế Vương kiếm trong tay Diệp Thanh Tuyết điểm lên trời một cái, vô số sao trời hiện lên, ánh sao chói lọi.
Toàn bộ Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ khuyết thiếu không chỉ có bia thần Ti Vũ của Trần Cảnh và bia Thái Âm. Kỳ thực bia thần Thái Dương cũng không biết đi đâu. Đó là Đế Tuấn tự mình tế luyện.
Mà ngay khi Diệp Thanh Tuyết định dùng lực đồng nguyên của Chu Thiên Tinh Đấu thu bia thần Ti Vũ, thì từ trong vòng xoáy lại trào ra cuồng phong. Trong cuồng phong lại có mưa xối xả theo ra. Gió như tia kiếm, mưa như ánh kiếm.
Trong mưa gió, vòng xoáy kia xuất hiện một bàn tay, rồi tất cả đều hướng về bàn tay đó. Cuối cùng, vòng xoáy không ngừng thu nhỏ lại, co rút vào lòng bàn tay, hóa thành một con mắt.
Bàn tay kia cũng không dừng, chuyển hướng chộp tới Diệp Thanh Tuyết. Bàn tay thật lớn, thật lạnh, màu xanh đen như đông cứng, như bàn tay thiên đạo. Mà con mắt trong lòng bàn tay càng làm cho người ta chỉ vừa nhìn liền giống như ba hồn bảy vía đều bị hút vào.
Đế Vương kiếm trong tay Diệp Thanh Tuyết chỉ trời sao, tựa như năm đó tại trong thành Tần Quảng dẫn sét xuống. Chỉ là lần này nàng dẫn không phải sấm sét, mà là lực lượng ánh sao. Thế nhưng tức thì có một bàn tay che phủ trời sao, ngăn cách liên hệ giữa Diệp Thanh Tuyết vào các ngôi sao.
Bàn tay hạ xuống, chỉ một phát đã bắt được Diệp Thanh Tuyết. Bàn tay biến ảo trong hư không, hóa thành một người thân mặc áo bào đen, khuôn mặt chính là Trần Cảnh. Hắn ngắm nghía mặt đất bao la. Ở trong mắt hắn, linh khí trong mặt đất như vòng xoáy mà vận chuyển. Trong tối tăm, quy tắc đang mau chóng hình thành. Mà bầu trời cũng vậy, thoát ly là tại lúc này.
Trong lòng hắn hoang mang không rõ, chỉ cảm thấy trời đất này xa lạ như vậy, giả dối như vậy.
Nghĩ tới nơi đây, hắn tự nhiên hóa thành một con bươm bướm tối màu, bay lượn giữa đất trời.
"Thương thiên vô tình địa dựng linh, luân hồi huyễn diệt nhân gian tình.
Bất tri thân vãng hà xử quy, bất tri mộng tòng hà niên tỉnh.
Mê mê mông mông thiên địa khách, âm thế chi trung nhất u hồn.
Bách niên ky duyên thân như điệp, thoát kiếp tiêu diêu bản phi thần."
Tạm dịch:
"Trời xanh vô tình tạo sinh linh, luân hồi tiêu tan nhân gian tình.
Không biết thân về nơi nào nhỉ, không biết mộng tỉnh từ năm nao.
Mờ mịt làm khách trong trời đất, u hồn bên trong cõi âm gian.
Trăm năm cơ duyên thân hóa bướm, thoát kiếp tiêu dao chẳng phải thần."
Đất trời vang vọng một đoạn văn. Một con bươm bướm tối màu bay ra ngoài cửu thiên.
Trên mặt đất, từng tia sáng chiếu thẳng đến, như muốn cùng con bướm bay ra ngoài bầu trời, lại như muốn truy đuổi con bươm bướm kia.
~~~~ (Toàn văn xong) ~~~~
Đôi lời của tác giả:
Cố sự về Trần Cảnh đã kết thúc. Trời đất này cuối cùng diễn hóa thành bộ dáng gì, đối với Trần Cảnh đã không còn quan trọng. Hắn cũng không quan tâm. Hồng đại hiệp và vỏ sò luôn ở bên cạnh hắn. Lý Anh Ninh được ba trang "Hoàng Đình", lại viết một bộ "Hoàng Đình" khác. Hư Linh dùng phương thức của mình mà bảo tồn trên thế gian. Còn những người thờ phụng Trần Cảnh thì vẫn thờ phụng Trần Cảnh, mãi đến ngày nào đó tín ngưỡng điêu linh.
Đối với người ở nhân gian, tín ngưỡng là một chỗ dựa, chứ không nhất định phải đạt được.
Viết đến đây là kết thúc, có lẽ có người sẽ cảm thấy cái kết này chưa thỏa đáng. Nói thật, số lượng từ ở đoạn cuối sách thiếu rất nhiều, rất xin lỗi. Nhưng tôi không cảm thấy kết thúc như vậy là "nát". Tôi luôn thích viết lưu lại ba phần mở. Giống như có ai đó từng nói, ý lưu ba phần, tình càng đậm. Những nhân vật không viết đến kết cục, sẽ để cho mọi người tự tưởng tượng đi. Chúng ta là bởi vì tưởng tượng mà gặp nhau, cần gì lại phải bởi vì tưởng tượng mà tâm sinh buồn bực? Như vậy được không bù nổi mất rồi. Nếu quyển sách này có thể khiến mọi người khi xem mỗi một chương lại có vài phút quên mình và trầm mê, thì đó chính là vinh quang lớn nhất của tôi.
Kết thúc vào thời điểm này, tôi biết sẽ có rất nhiều bằng hữu không ủng hộ, trang web cũng không ủng hộ, nhưng vẫn phải kết thúc thôi. Không phải là tôi viết bừa, không phải tôi không quan tâm tới ý kiến cùng cách nhìn của mọi người. Mà là tôi cảm thấy ở quyển sách này muốn viết gì đều đã viết ra rồi, viết tiếp lại thành viết cụt, không chỉ khiến quyển sách "chết đi", còn bóp chết luôn cả không gian tưởng tượng của mọi người, vậy sẽ không còn ý tứ.
Mặc kệ mọi người có đồng ý hay không lời tôi nói ở trên, những quyển sách tiếp theo tôi viết đều sẽ như vậy, lúc ý tận nhất định sẽ kết thúc, cũng để lại ba phần mở. Tôi chính là một tác giả như vậy, hy vọng mọi người có thể nhớ kỹ tôi — Thân Vẫn Chỉ Tiêm.