oOo
Trong mắt người phàm, bức tranh trong miếu Hà Bá chỉ mang đầy vẻ âm trầm quỷ dị, nhưng với Trần Cảnh mà nói thì đó lại thực sự tác động lên người hắn. Trong lòng hắn xuất hiện từng cảnh tượng, những người đã chết trong tay mình hóa thân thành ác quỷ chốn âm ty, bắt lấy hắn, thi hành đủ loại hình phạt tàn khốc nhất trên người hắn. Có lên núi đao, xuống biển lửa, tiến chảo dầu, moi tim, móc phổi…từng cơn đau đớn thấu tận xương tủy như thủy triều nhấn chìm lấy hắn.
Không ai biết được con sóng đạo ấn trong lòng Trần Cảnh càng lúc càng mỏng, nhưng cũng càng lúc càng sáng. Mỏng như cánh ve, sáng như mặt kính đặt dưới ánh mặt trời.
Trần Cảnh cảm giác mình biến thành sợi tơ nhện mỏng manh, không biết lúc nào sẽ bị đứt mất, cũng không biết khi nào mình sẽ mê lạc đi. Hắn chỉ làm được một việc duy nhất, đó là tùy ý để đau đớn và nguyền rủa trong tâm trí, trong thân thể công kích tới.
Một lúc lâu trôi qua, ý thức của hắn như một thân bèo trôi nổi trên con sóng, tùy thời có thể bị con sóng to đánh gãy nát.
Hắn không để ý tới thời gian, quên đi hết thảy.
Lúc này Trần Ngọc Nghiên ngừng lại. Bởi vì nàng đã vẽ đầy khắp miếu Hà Bá, kể cả mái ngói của miếu đều phủ đầy những bức tranh nguyền rủa. Bức tranh này vẽ lại cảnh mười tám tầng địa ngục trong truyền thuyết. Mục đích của nàng là muốn Trần Cảnh ở trong miếu Hà Bá như đang ở trong mười tám tầng địa ngục, lần lượt trải qua luân hồi, vĩnh viễn nhận lấy tội phạt.
Ngay khi Trần Ngọc Nghiên vẽ xong bức tranh, Hồng đại hiệp đã lớn tiếng quát:
- Ngươi còn muốn làm gì nữa? Mười tám tầng địa ngục đều bị ngươi khắc sâu trên miếu Hà Bá, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Nó còn tưởng rằng có lẽ Trần Ngọc Nghiên sẽ cười nhạt đầy khinh thường đáp rằng chưa đủ. Nhưng khiến nó bất ngờ chính là nàng ta lại thở dài một tiếng rồi đáp:
- Đủ rồi, đã đủ để hắn rơi xuống địa ngục.
Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hồng đại hiệp, nàng ta lấy một miếng ngọc nhỏ hình chim hạc ra, chậm rãi thổi một hơi ra, như thể đem ngụm oán khí cuối cùng trong lòng phun ra.
Miếng ngọc hóa thành một con hạc trắng thần tuấn, linh tính lộ rõ hơn hẳn lúc nàng cưỡi tới đây, giống hệt như vật còn sống. Hồng đại hiệp nhìn Trần Ngọc Nghiên, cảm thấy nàng ta trong nháy mắt lại có thay đổi, như biến thành một người mình không quen biết.
Nếu nói lúc đến nàng ta là oán khí tích tụ, thái độ muốn ăn tươi nuốt sống Trần Cảnh. Hiện tại oán khí trên người nàng như thể bị rút sạch không còn sót lại, lại có chút mông lung khiến Hồng đại hiệp không nhìn rõ tâm tư, ý nghĩ của nàng ta. Chẳng qua, khi nghe nàng nói Trần Cảnh đã rơi vào địa ngục, Hồng đại hiệp không thể tin nổi, không nhịn được nói:
- Hà Bá gia đã xông qua âm tào địa phủ, sao còn sợ rơi vào địa ngục? Bây giờ ngươi rời đi, đừng quay trở lại nữa. Tuy rằng lão tôm ta không rõ đạo lý lớn lao gì, nhưng cũng biết đến khoan dung độ lượng. Thân nhân ngươi chết trong tay Hà Bá gia, nhưng cũng không phải do Hà Bá gia cố tình làm vậy. Trong lòng Hà Bá gia thống khổ thế nào ngươi làm sao biết được?
Trần Ngọc Nghiên trầm mặc, con hạc trắng bay lượn trên đỉnh đầu nàng, nghểnh cổ kêu vang khắp vài dặm. Hồng đại hiệp thấy nàng không nói gì, bèn nói tiếp:
- Ngươi không biết, từ lúc Hà Bá giá được Diệp thần cô cứu về từ châu Hắc Diệu, nếu không có người thỉnh, tuyệt đối không rời khỏi Kinh Hà. Hà Bá gia từng nói qua: Tay đầy máu tanh, xấu hổ gặp người trên thế gian. Cuộc đời này chỉ có một nguyện vọng duy nhất là cứu Diệp thần cô từ trong núi Côn Lôn ra, sau đó sẽ vĩnh viễn không ra khỏi thần vực, mặc kệ thế gian hỗn loạn.
Triệu Ngọc Nghiên lẳng lặng nghe, Hồng đại hiệp tiếp tục nói:
- Kỳ thật Hà Bá gia không tàn nhẫn hiếu sát như nhân thế lan truyền. Tất cả đều vì trúng ma chú nên mới như vậy. Cho dù thế, Hà Bá gia vẫn luôn nỗ lực áp chế lại. Hà Bá gia từng nói, nếu có một ngày không cách nào ngăn chặn được ma chú, nhất định sẽ tự gỡ đầu xuống chôn dưới dòng Kinh Hà trước miếu. Để nước sông tùy ý cọ rửa, tẩy đi một thân máu tanh tội nghiệt.
Trần Ngọc Nghiên nhìn nước sông không ngừng lao nhanh đi, như còn nhìn thấy một cái đầu người chìm nổi thối rữa bên trong con sóng sông đó. Hai con mắt trên đó cũng không an tâm nhắm lại, mà để nước sông không ngừng nghỉ, tùy ý cọ rửa.
Qua một lát, nàng chậm rãi nói;
- Hắn không cần làm vậy, ta đã không còn oán hận hắn nữa. Hắn đã là thần linh, hi vọng hắn không quên đi chức trách của mình. Nếu trong lòng vẫn không cách nào quên được, không muốn làm tội nhân, thì đi làm người lương thiện chuyên làm việc thiện đi!
- Thế nào là người lương thiện?
Hồng đại hiệp hỏi.
- Người lương thiện, chính là người được người khác kính trọng, được thiên đạo phù hộ, được phúc lộc đi theo, chúng tà phải tránh xa, được thần linh bảo vệ, đã làm tất sẽ thành, thần tiên có thể tin cậy…
Vừa nói, Trần Ngọc Nghiên đã vọt người ngồi lên lưng hạc trắng. Con hạc bay vòng quanh trên hư không miếu Hà Bá, tiếng kêu vang khắp hư không, tán đi theo gió. Lọt vào tai Hồng đại hiệp đã trở nên đầy mờ ảo, mang theo vài phần sắc thái thần thánh.
Một con sông lớn, chảy dài miên man qua những dãy núi xanh. Một con hạc trắng thần tuấn phi phàm đang lượn vòng trên khoảng không một tòa miếu Hà Bá ngay khúc giữa của dòng chảy này. Hạc trắng nghểnh cổ kêu vang, đầy du dương mà trong trẻo, như thể vì có chủ nhân trên lưng mà cao hứng. Tiếng kêu còn vang vọng khắp đất trời, nó đã đập cánh bay cao, chao liệng theo gió, bay về phía ngọn núi xanh ẩn khuất trong mây trắng nơi xa xôi.
Bên dưới là dòng nước cuộn trào trôi nhanh, trước tòa miếu nhuộm màu xanh đen này có một con tôm đỏ thẫm to như một con ngựa. Trên hai càng trước của con tôm còn kẹp theo một cây đinh ba đen thùi và một thanh trường kiếm sáng bóng. Đứng cạnh bên nó là một người thanh niên mặc áo vải thô. Bọn họ ngẩng đầu nhìn hạc trắng bay đi xa.
- Làm bao nhiêu việc thiện mới gọi là được…
Người thanh niên áo vải lớn tiếng hỏi.
Giọng nói nay là dùng pháp lực khu động, như xuyên qua tầng mây, muốn nói cho cả vầng mây trắng trên chín tầng trời nghe thấy.
Nơi mây trắng xa tít cuối chân trời vọng đến tiếng đáp lời:
- Đại khái, ba triệu sáu trăm ngàn đi…
Hồng đại hiệp và Lý Anh Ninh nhìn nhau, sau một lúc, Hồng đại hiệp mới đột ngột nói:
- Không ngờ ta cũng nói được mấy lời như vậy.
Ngừng một chút, nó nói tiếp:
- Nhất định là nghe Hà Bá gia giảng đạo lâu ngày, cũng trở nên biết ăn nói rồi.
Trần Cảnh lại đang ở trong trạng thái mơ màng, như thể không nghe được gì, nhưng lại như nghe được tất cả mọi chuyện trong trời đất. Toàn bộ động thái đều tập trung trong mắt hắn, bên tai hắn.
Ngay khi Trần Ngọc Nghiên biến mất sau tầng mây trắng phía xa xôi nơi chân trời, hắn cũng tới thời khắc mấu chốt.
Trong mắt hắn, nhìn thấy chỉ toàn là giết chóc!
Bên tai hắn, nghe được chỉ toàn tiếng gào khóc!
Da thịt hắn, cảm nhận thấy chỉ toàn máu tanh!
Miệng hắn, ngập tràn lấy toàn là cay đắng!
Trong lòng hắn, chỉ nghĩ đến toàn là tội nghiệt!
Các loại hình phạt tàn khốc đến cực điểm trong âm thế địa ngục càng lúc càng gia tăng trên người hắn. Tròng mắt hắn bị móc ra, đem nướng trên lửa. Nhưng con mắt đó vẫn còn nhìn thấy được mũi mình, tai, đầu lưỡi bị cắt đứt lìa ra, nhìn thấy tim mình bị móc ra, bị nhấn chìm trong những thứ dơ bẩn. Hắn còn nhìn thấy dòi bọ bò tới bò lui trong trái tim mình, một số lại chui thẳng vào trong các mạch máu, cảm thấy toàn bộ trái tim đau đớn.
Hai mắt hắn còn nhìn thấy lục phủ ngũ tạng của mình bị moi ra, xương cốt trên người bị mài dưới hòn đá mải, mài thành một vũng máu thịt.
Chỉ là ý thức hắn vẫn còn nguyên vẹn. Đại khái sinh tử không do mình quyết định được cũng chỉ thế này mà thôi.
Ý thức hắn càng lúc càng mơ hồ, càng lúc càng hỗn loạn, đã quên đi thân xác mình thật ra là tượng đá, chỉ nghĩ bản thân mình đã chết, đang chịu hình phạt tại âm thế địa ngục. Ý niệm này vừa xuất hiện, cảnh tượng trước mắt hắn đã biến đổi. Trước mặt hắn là một cái bàn, trên góc trái đặt một ngọn đèn màu xanh trông đặc biệt quen mắt, thế nhưng hắn lại không nhớ ra đã từng trông thấy nó ở đâu rồi.
Giữa bàn có một quyển sách thật dày, dù ánh đèn rất sáng nhưng vẫn không nhìn rõ chữ trên sách. Góc bên kia của bàn có một cái nghiên mực đen kịt, bên trên có gác ngang một ngọn bút lông.
Phía sau mặt bàn tối đen như đáy vực sâu, ánh đèn trên bàn chiếu tới như bị cắn nuốt đi mất. Trong bóng tối đó có một đôi tay vươn ra, nhờ vậy hắn mới biết hóa ra trong bóng tối kia có người. Đôi tay này lại trắng sáng như tuyết, như thể không có chút máu nào. Trần Cảnh không nhìn rõ mặt người này, chỉ thấy tay kia chậm rãi mở quyển sách trên bàn ra. Ngay sau đó một giọng nói khuấy động cả tâm hồn hắn vang lên:
- Sinh linh bên dưới công đường, sống ở đâu?
Lục thức của Trần Cảnh đều ngập tràn một câu chất vấn này, như thể sóng lớn xô đập vào bờ. Khi lục thức hắn rõ ràng lại được một chút thì người bên cạnh hắn đã trả lời xong, nhưng hắn lại không thể nghe ra người đó trả lời thế nào.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy người sau bàn cầm bút lông đen chấm vào nghiên mực, viết vào trong quyển sách trên bàn, đồng thời nói:
- Kẻ này có nghiệp chướng nặng nề, đánh vào trăm triệu năm luân hồi, trọn đời không được siêu sinh.
Trong lòng Trần Cảnh, lại vang vọng lấy câu nói “trọn đời không được siêu sinh” kia.
Hắn định thầm tranh luận vài câu, lại đột nhiên nghĩ rằng có nói thêm cũng vô ích. Bèn hít sâu một hơi, hoàn toàn buông bỏ chút tỉnh táo duy nhất còn sót lại đi. Trong nháy mắt, suy nghĩ của hắn ngập tràn hỗn loạn, toàn bộ những kí ức bị bài xích lại xông lên đầu. Trong đó, bao gồm cả kí ức về những chuyện hắn gây ra trong lúc bị ma chú chiếm lấy ý thức.
Trước kia, hắn luôn cho rằng đó không phải do mình làm, nhưng trong tích tắc buông lỏng đó, hắn đã nghĩ thầm: “Những thứ này đều do ta làm, nghiệp chướng ta quá nặng nề. Tất cả đều do ta làm, ta không thể nào cứ mãi bác bỏ cái sự thật kia được.”
Mới nghĩ đến đây, không ngờ trong lòng hắn có một giọng nói vang lên. Giọng nói đó như bắt nguồn từ một nơi vô danh nào đó, không rõ đến từ đâu: “Nếu đã không thể giữ vững được tấm lòng thánh khiết vĩnh hằng, vậy hãy cứ thử dung nạp những tội ác kia đi.”
“Là giọng nói của lão kiếm khách.”
Cho dù nhập ma, kí ức tràn ngập đầy đầu, những kí ức khi hắn theo lão kiếm khách đạp thiên sơn vạn thủy vẫn không xuất hiện, như thể vốn không tồn tại. Hiện tại lại xuất hiện giọng nói của lão kiếm khách, đồng thời có hình ảnh hiện lên. Lão kiếm khách mang theo Trần Cảnh rời khỏi đám đông hối hả trên đường. Lão đi trước, hắn bước theo sau, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng phía sau và mái đầu tóc xám bạc của lão.
- Người luôn giữ lấy tâm đức, nếu có đại nghị lực, đại cơ duyên, nhất định sẽ có đại thành tựu. Nhưng đây cũng không phải là cách duy nhất. Nếu có ngày con không giữ vững được bản tâm, thì có thể thử dung nạp. Sở dĩ biển rộng lớn, là vì dung nạp được sông ngòi. Nếu có một ngày con giữ không được, mà thủ không xong, bản tâm lại không bị đánh mất, thì tính là bắt đầu thành đạo vậy.”
Giọng nói lão kiếm khách bình lặng, nhưng lại như khắc sâu vào lòng hắn.
-----oo0oo-----