Mục lục
Hoàng Đình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: Tiểu Băng

oOo

Trần Cảnh nói vậy, nhưng trong đầu lại như được câu hỏi của Hồng đại hiệp mở ra một khe hở, có những ánh sao nhàn nhạt theo cái khe ấy chui vào, mơ hồ mà huyền bí như là đại đạo.

Hồng đại hiệp không nói gì, chỉ nhìn Trần Cảnh đang thất thần, lại nghe Trần Cảnh không nhanh không chậm giải thích:

- Trời đất phân âm dương, con người là một trời đất thu nhỏ, cơ thể hữu hình là dương, linh hồn vô hình là âm, hình thành một thể hòa hợp nguyên vẹn. Những người tu hành như chúng ta, mục đích tu hành chính là cầu để trường sinh. Muốn trường sinh, thì thân thể phải hoàn hảo, vĩnh viễn không già không yếu mà chết. Bởi thế mới xuất hiện những phương pháp thu lấy các loại nguyên khí trong trời đất để tu hành, vừa giúp thân thể không già đi, còn tạo thành các loại pháp thuật, để giúp bản thân không bị thương khi chiến đấu làm tổn hại thân thể.

Trần Cảnh ngồi im không động đậy, miếu Hà Bá miếu chìm trong yên tĩnh. Hắn chỉ là một phần của thế giới, vì trên thế gian còn có rất nhiều sinh linh không còn thân thể nhưng vẫn tồn tại.

Vỏ sò phủ rêu xanh bỗng hỏi:

- Vậy Hà Bá gia là gì?

- Ý niệm.

Trần Cảnh trả lời ngay, sau đó chắc nghĩ trả lời như thế chưa đủ ý, nên nói thêm:

- Ta hiện giờ, như trong Đạo môn gọi là âm thần.

Lúc này, phía thôn Hà Tiền vọng tới một tiếng gà gáy, gáy cả một tràng dài.

Trần Cảnh giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía Đông, quả nhiên bầu trời đã ửng một hồng nhạt.

Hắn tu hành nhiều năm như vậy, Diệp Thanh Tuyết đưa hắn vào cửa, chỉ dạy cho hắn cách thổ nạp nguyên khí, ngoài ra không dạy cái gì thêm, những thứ hiện giờ hắn biết là do chính bản thân hắn xem rất nhiều sách trong Thiên La môn cùng với tự mình lý giải mà ra. Những loài yêu đi tu luyện như Hồng đại hiệp, dù có tu hành mấy trăm năm, cũng không thể hiểu được nhiều như Trần Cảnh, tuy chính bản thân Trần Cảnh cũng không biết mình rốt cuộc nói đúng hay sai.

Trần Cảnh trở lại trên thần tượng, hắn không hề nhìn "Tế kiếm tâm kinh" mà Diệp Thanh Tuyết đưa, chỉ im lặng suy nghĩ.

Ban ngày, người đi đánh cá không nhiều, bởi vì cá trong sông đã bị chết rất nhiều, do bị cuốn theo lên không lúc Giao Long Vương bay lên trời, rồi bị sấm sét đánh tan thành tro bụi, còn một phần thì đã nhập vào biển. Sinh linh tự có linh tính, sau khi chúng phát hiện linh khí trong sông này quá ít ỏi, thì đều theo bản năng rời khỏi sông.

Cả một dòng Kinh Hà dài chín nghìn ba trăm dặm hiện tại chỉ có một vị Hà Bá, ngoài vị Hà Bá này, cực ít vật khai mở linh trí. Lúc trước Hồng đại hiệp và vỏ sỏ cũng vì nhận ra trong sông có vấn đề, vội vàng trốn vào trong thần miếu, mới tránh được vận mệnh bị cuốn đi.

Người thường đương nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra, họ chỉ biết mấy ngày nay đột nhiên cá trong sông thi nhau chết. Ai nấy đều hoảng hốt, trưởng thôn vội tới thần miếu, lần đầu tiên tới Trần Cảnh vẫn còn chưa về, ông ta chờ ở thần miếu một ngày thì quay về. Ngày hôm sau tới thì nhìn thấy một con tôm đỏ to như con heo, và một cái vỏ sò xanh lớn ngang cái thớt, làm ông ta kinh hãi hết hồn, song ông ta cũng coi như có chút gan dạ sáng suốt, không xoay người bỏ chạy ra khỏi miếu, còn rất lễ phép thi lễ, lại còn là linh lễ. Trong nhân gian, ngoài thần lễ (tức lễ dành cho thần linh), thì còn có linh lễ dành cho những linh vật đi theo thần linh, trưởng thôn chính là coi Hồng đại hiệp và vỏ sò xanh là linh vật của Hà Bá.

Ngày thứ ba khi ông ta tới thì gặp được Trần Cảnh, Trần Cảnh bảo ông ta không cần phải lo gì cả, mọi việc vẫn bình thường.

Nghe vậy, trưởng thôn yên tâm trở lại, quay về nói với người trong thôn, mọi người mới dám ra sông tiếp tục đánh cá.

Từ khi Trần Cảnh bị Tần Thành Hoàng mang nhập cõi âm, đã trôi qua hơn mười năm, người ở địa giới Bá Lăng đều dần nhận ra đa số thần linh không còn hiển linh nữa. Họ không biết chuyện gì xảy ra, họ tưởng mình đã làm việc gì đó đắc tội với thần linh, nên ai cũng kinh hoảng. Con người khi không có thần linh và tín ngưỡng, cuộc sống rất không an tâm. Tình huống này cũng xảy ra ở thôn Hà Tiền, người trong thôn Hà Tiền phát hiện Thổ Địa không hiển linh, tổ tông trong từ đường Hà Tiền cũng không hiển linh, mà Sơn Thần núi Thúy Bình cách đó khá xa, đi về một chuyến mất đứt một ngày, chỉ có miếu Hà Bá là giúp họ an tâm một chút, vì sự tích năm đó Trần Cảnh chém yêu nghiệt, định hà vực, bảo vệ thủy thổ bình an xảy ra cách đó chưa lâu, nhiều người còn được tận mắt chứng kiến.

Nhất là tại năm đó khi tộc cáo chín đuôi ở Thanh Khâu tới nơi này, Thổ Địa và Hư Linh đều không đáp trả lời họ, còn Trần Cảnh lại có, nên trong lòng họ, Trần Cảnh đương nhiên trở nên linh nghiệm hơn, mỗi nhà mỗi ngày thắp ba nén nhang cũng thấy yên tâm.

Nhiều năm trôi qua, tuy thân thể của Trần Cảnh trở thành tượng Hà Bá, nhưng thần vực lại đang không ngừng mở rộng. Hà Bá ở thượng du và hạ du đều biến mất từ lâu, cho nên nhiều năm qua, Trần Cảnh đã không chỉ là Há Bá ở Tú Xuân loan, Loạn Lưu pha, Ác Long hạp, mà sắc phù của hắn không ngừng biến hóa phát triển, đã hiển hóa được phân nửa khúc Phong Lâm độ, cộng với cả một đoạn trên thượng du. Đây còn là Trần Cảnh mấy năm nay không đặt nhiều tâm lực vào mặt này, nếu hắn đặt tâm tư vào đây, e là hiện giờ đã phải thêm ra tới hai khúc sông nữa.

Một ngày nhanh chóng trôi qua, ngay lúc mặt trời xuống núi, Trần Cảnh từ trên tượng thần đi xuống, lại ngồi trước cửa miếu, tay chống cằm nhìn ra sông.

- La la la, ta là Tiểu Bạch Long tự do. Là lá la... lá là la, ta là Tiểu Bạch Long tự do...

Trên đê vang tới tiếng bước chân nhè nhẹ, một lúc sau đã tới miếu Hà Bá, chính là Tiểu Bạch Long từng ở miếu Hà Bá đọc Thiên Yêu hóa hình thiên một đêm. Quần áo của cô bé hơi nhếch nhác, tóc tai tán loạn, nhưng mặt mũi tay chân lại rất sạch sẽ, tuy không xinh đẹp, nhưng lại rất kháu khỉnh dễ thương.

Nhìn thấy Trần Cảnh đang ngồi ngoài cửa, nó ngừng hát, thân thể đang nhảy chân sáo như bị người ta điểm huyệt đứng khựng lại, một chân vẫn còn ở phía sau, người hơi chùng về phía trước. Nó nhìn một hồi, rồi hỏi:

- Ngài là mây hay là khói?

Trần Cảnh đương nhiên vẫn nhớ cô bé Tiểu Bạch Long thần bí này. Mấy năm trôi qua rồi, nay gặp lại, dáng vẻ của cô bé vẫn như vậy, nhìn chẳng lớn hơn tí nào.

- Sao muội lại hỏi thế?

Trần Cảnh hỏi lại.

- Bởi vì nhìn ngài cứ mờ mờ ảo ảo như mây khói ấy.

Tiểu Bạch Long đáp. Trần Cảnh cúi đầu xuống nhìn mình, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.

Đúng lúc này, một tiếng hét phẫn nộ vang lên:

- Lớn mật, dám bất kính với thần linh, sẽ không được thần linh phù hộ.

- Xì, bụp...

Tiểu Bạch Long nhìn thấy Hồng đại hiệp thì hoàn toàn không sợ chút nào, quay người lại, hếch mông lên ra vẻ như đánh rắm, miệng còn phát ra âm thanh hỗ trợ.

Nói cũng khéo, năm đó sau khi Tiểu Bạch Long đọc Thiên Yêu hóa hình thiên, lại chưa hề gặp Hồng đại hiệp, cho nên lần này chính là lần đầu tiên hai bên gặp nhau, mới gặp đã khắc khẩu. Cảnh tượng như vậy không hề thay đổi đến tận lúc cả hai bên đều thành yêu vương một phương, mỗi lần gặp nhau vẫn cứ là một lần khắc khẩu.

Tối ấy, Trần Cảnh nghe Tiểu Bạch Long và Hồng đại hiệp cãi nhau đủ loại chuyện không đâu trên trời dưới biển, vô cùng ầm ĩ. Tới lúc cãi mệt, Hồng đại hiệp nằm bên trái Trần Cảnh, vỏ sò thì vẫn đứng yên bên phải, còn Tiểu Bạch Long thì bê một tảng đá đặt ở đối diện Trần Cảnh, ngồi xuống, tay chống cằm.

Trong miếu yên tĩnh trở lại. Ngoài trời, những ánh sao lấp loáng chiếu rọi mờ ảo, gió sông thổi vào mát mẻ dễ chịu.

Không được bao lâu, vỏ sò bỗng nói:

- Hà Bá gia, hôm qua ngài nói trạng thái hiện giờ của ngài trong Đạo môn được gọi là âm thần, lại nói đây chỉ là ý niệm, ta nghĩ suốt một ngày mà vẫn chưa hiểu.

Giọng nói của vỏ sò rất non nớt, còn non nớt hơn cả giọng nói của Tiểu Bạch Long.

Tiểu Bạch Long hiếu kỳ nhìn vỏ sò phủ rêu xanh. Đối với nó, hôm nay đúng là một ngày thần kì. Nó cũng rất tò mò, không hiểu âm thần là cái gì, ý niệm là cái gì.

Vỏ sò rất ít khi chủ động hỏi Trần Cảnh chuyện gì, nó luôn yên tĩnh đứng im một chỗ, khắp người phủ một tầng hơi nước. Lúc này vỏ sò, Hồng đại hiệp, Tiểu Bạch Long đều im lặng, ngước mắt chờ đợi câu trả lời..

Trần Cảnh trả lời:

- Ý niệm là từ khi sinh linh mở mắt ra đã có, nó là tư tưởng của sinh linh, là bản năng, là tâm chí. Song nó thường lộn xộn, rời rạc, là vô hình, rất khó kiểm soát, cơ bản không thể cảm nhận được. Nhưng trong giới tu hành lại có phương pháp tu luyện ý niệm, ví dụ như tồn tưởng, trai giới, thải khí, thiền định... Thông qua những phương pháp này có thể từ từ tập trung ý niệm lại, sau đó khống chế, dẫn đạo, rèn luyện. Những phương pháp này đến từ nhiều môn phái khác nhau, tuy chúng không giống nhau, nhưng mục tiêu của chúng đều là cùng một ý, chính là dùng ý niệm để khống chế thân thể, nếu tu đến sâu hơn, thì chính là cái mà giới tu hành gọi là đạo tâm...

Trần Cảnh nói xong, bầu trời hướng Đông lại bắt đầu hửng sáng.

Lần này Trần Cảnh giảng đạo, tuy chẳng phải là giảng thứ gì cao thâm, nhưng cũng là cái hắn tự tìm hiểu ra được. Chỉ có thứ mình tự hiểu ra mới là của chính mình, nếu không dù có học nhiều đi mấy, cũng chỉ là học một cái lý luận suông mà thôi.

Tiểu Bạch Long thấy kỳ lạ, đây là lần đầu tiên cô bé nghe thấy điều này, cảm thấy rất thú vị, quyết định từ hôm nay tối nào cũng sẽ tới đây chơi. Trần Cảnh không hỏi gì Tiểu Bạch Long, chỉ có Hồng đại hiệp vốn có thói hay hỏi, nhưng mới lần đầu gặp mặt, nó với Tiểu Bạch Long đã cãi nhau, nên tự nhiên không hỏi nữa. Còn vỏ sò phủ rêu xanh tính luôn trầm mặc ít lời, nên đương nhiên cũng không hỏi.

-----oo0oo-----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK