• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm qua bởi vì ngủ quá muộn, nên sáng sớm tỉnh dậy khiến Tuyết Ninh không được thoải mái, cả người như không còn sức lực nào, ăn cũng không nổi. Nghĩ đến cũng may, những oanh oanh yến yến kia sáng sớm không có đến thỉnh an mình, nên mình có thể thỏa sức ngủ bù, liền kêu lên “Châu nhi, mau qua giúp ta dậy.”

Châu nhi cười nói “Tiếu thư, chẳng phải trước kia người luôn dậy sáng, sau giờ lại muốn dậy trễ?” – Châu nhi cười khúc khích, nói đùa – “Có phải hay không bởi vì hoàng thượng mấy ngày không tới, người buồn, nên buổi tối không ngủ được?”

Tuyết Ninh sớm đã quen tính dí dỏm của Châu nhi, nên không để ý, thuận miệng hù dọa “Nha đầu thối, còn nói bậy, có tin hay không ta cho ngươi trở về Khương phủ.”
Nghe thế, Châu nhi sợ đến le lưỡi, lập tức ngậm miệng lại.

Hia người vẫn chưa bước vào điện, đã bị Tắc Bắc gọi lại “Khởi bẩm nương nương, Phượng quý phi tới thỉnh an.”

Tuyết Ninh dừng bước, Phượng quý phi chẳng phải là mỹ nhân ngồi đầu đám người phi tần lúc trước đến thỉnh an mình sao? Nghe nói, Phượng quý phi này là phi tần mà Lãnh Nguyệt Hàn sủng ái nhất. Là thanh mai trúc mã của Lãnh Nguyệt Hàn, gia gia của nàng chính là nguyên lão ba triều, tay cầm trọng binh, ban đầu chính hắn đã nổ lực bảo vệ hoàng thượng lên ngôi. Vả lại, Lãnh Nguyệt Hàn cũng nhiều lần có ý đưa Bạch Phượng Nhi làm Hoàng hậu, nhưng cuối cùng lại không được, người này chắc cũng là một nhân vật lợi hai đi.

Tuyết Ninh lộ ra khuôn mặt tươi cười, bảo Châu nhi dìu trở lại ngoiaj viện, rồi xoay ra nói với Tắc Bắc “Cho mời Phượng quý phi.”

Tắc Bắc lĩnh chỉ đi xuống. Sau đó lại thấy nàng mang theo một người mặc trang phục màu hồng nhạt, khoác một tấm lụa trắng mộc mạc, đầu búi sơ, trừ một số cây trâm quý phi đơn giản thì không còn gì. Trang phục cực kỳ thanh nhã, gió thổi qua lộ ra vẻ mỏng manh cùng một chút bi thương.

Phượng Quý phi như cành liễu sợ gió, nhẹ nhàng đi vào Nguyệt Lạc điện, mang theo nụ cười hướng Tuyết Ninh hành lễ: “Xin tỷ tỷ thứ lỗi, muội muội mấy ngày ngay trong người không khỏe nên không thể tới thỉnh an. Hôn nay, muội đến để bồi tội cùng tỷ tỷ.”

Bạch Phượng Nhi âm thầm quan sát Tuyết Ninh, nàng sẽ vĩnh viễn không thể quên. Trong ngày cưới đó, lần đầu tiên nhìn thấy Tuyết Ninh, thì đã biết mình xa xa không bao giờ có thể với tới.

Tuyết Ninh cười nhạt một tiếng, nói: “Muội muội không cần đa lễ, mau mau đứng lên đi.” Sau đó, nàng quay sang nói với Châu Nhi: “Còn không mau đỡ Quý phi nương nương ngồi xuống.”

Bạch Phượng Nhi vội vàng tạ ơn, Tắc Bắc rất nhanh đem trà dâng lên, Tuyết Ninh nói: “Muội muội vào cung đã lâu, lại là người được Hoàng thượng ân sủng nhất, nên chắc là đối với mọi thứ rất quen thuộc. Còn tỷ tỷ như ta là người mới đến, cái gì cũng không biết, mong gày nào đó kính xin muôi muôi mang tỷ tỷ đi thưởng thức mỹ cảnh trong cung nha.”

Nghe thế, Bạch Phượng Nhi lập tức cười nói: “Đó là vinh hạnh của muội muội.” Rồi sau đó, hai người lại hàn huyên một chút chuyện khác.

Bỗng nhiên có người báo lại: "Thái hậu nương nương thưởng cho hoàng hậu nương nương vài thớt tơ lụa tốt nhất Nguyệt Lạc quốc, cho hoàng hậu nương nương làm đồ mới.”

Tuyết Ninh tạ ơn nhận lấy, đối Bạch Phượng Nhi nói: "Muội muội ngươi xem một chút có thích chất vải này không. Thích thì lấy về làm đồ mới đi."

Bạch Phượng Nhi âm thầm nắm chặt hai quả đấm, cười nói: "Thái hậu nương nương thưởng cho tỷ tỷ , muội muội sao dám vượt qua, hoàng thượng trước đó vài ngày cũng thưởng cho muội muội không ít thứ, muội muội lần nữa cám ơn tỷ tỷ có hảo ý rồi."

Tuyết Ninh không nói, cúi xuống hóp một chút trà, khóe miệng lộ ra nụ cười, hai người hàn huyên, trò chuyện. Không bao lâu, nha hoàn Bạch Phượng Nhi nhắc nhở: "Hoàng thượng hạ triều, sẽ đi Hoa điện, nương nương, chúng ta vẫn là sớm đi trở lại đi, thân người còn chưa có khỏi hẳn, tránh cho đến lúc đó hoàng thượng lo lắng."

Bạch Phượng Nhi giả bộ giận dữ mắng mỏ nha hoàn: "Hoàng hậu nương nương ở nơi này, thế nào không lớn không nhỏ nói lung tung."

Nha hoàn bị sợ đến vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, Tuyết Ninh nhức đầu vuốt vuốt mi đạo: "Muội muội không cần tức giận, nha đầu nói rất đúng, không thể để cho hoàng thượng lo lắng, muội muội vẫn là sớm đi trở về đi."

Nghe Tuyết Ninh nói thế, Bạch Phượng Nhi cười nói: "Vậy muội muội trước hết cáo từ, ngày khác trở lại thăm tỷ tỷ."

Tuyết Ninh gật đầu đồng ý.

Bách Phượng Nhi phúc phúc thân, mang theo nha hoàn rời đi Nguyệt Lạc điện, Tuyết Ninh nhìn bóng dáng Bạch Phượng Nhi rời đi, khóe miệng lộ ra nụ cười khẽ, nữ nhân này cũng không phải là nhân vật bình thường, bề ngoài nhìn qua yếu đuối , nhưng là từ lúc vừa vào Nguyệt Lạc điện, trang phục nàng, ngôn hành cử chỉ của nàng hình như cũng giống như là một người biết an phận thủ thường a, nàng tiên cố tính yếu thế, cuối cùng lại quanh co lòng vòngkhiến nha hoàn tự nói với mình rằng hoàng thượng đối với nàng ta vô cùng sủng ái, Tuyết Ninh cười khẽ "Ha ha", hảo một cái Phượng quý phi dịu dàng a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK