Thế nhưng trời không chiều theo ý người, ba người về điện Nguyêt Lạc phải đi qua ngự hoa viên, đi đến một nửa thình lình truyền đến giọng nói, tiếng cười đùa, Tuyết Ninh nghe vậy đoán đây là giọng nói hống hách của Vân Phi, Tuyết Ninh theo bản năng nhíu mày, nói thật kì thực không muốn để cho ai khác nhìn thấy bản thân mình chật vật đặc biệt là những nữ nhân trước mắt này.
Đang muốn nháy mắt ra tín hiệu, để cho Tắc Bắc cùng Châu Nhi mang mình tránh né khỏi phải đụng chạm với bọn họ, thế nhưng đã chậm mất rồi, Bản chất châm biếm của Vân phi và thanh âm hống hách truyền đến: "Oh.. Đây không phải là Hoàng Hậu nương nương của chúng ta sao" Tuyết Ninh giờ không có biện pháp chỉ có thể cười trừ đáp: “Thật là, không nghĩ tới ở trong này lại gặp các vị muội muội" Vừa nhìn đã thấy ngoại trừ Vân phi còn có Tĩnh phi cùng Phượng quý phi.
Bạch Phượng Nhi mang theo Tĩnh phi khéo léo dịu dàng hướng về phía Tuyết Ninh thỉnh an, Tuyết Ninh cười nói: "Muội muội không cần đa lễ" Vân phi khinh thường hừ lạnh, Tĩnh phi khẩn trương hành lễ nhưng mà Vân phi cố ý không nhượng bộ cũng không chịu hành lễ, Tuyết Ninh cũng không tức giận
Bất chợt Vân phi thấy trên khuôn mặt Tuyết Ninh có dấu vân tay đỏ hồng, cười nói: “Nhìn xem, Hoàng hậu nương nương của chúng ta sao lại như thế này" Nói xong đi qua bên người Tuyết Ninh , đẩy Châu nhi ra, Tắc Bắc vừa định nói chuyện, bị ánh mắt Tuyết Ninh ngăn lại, Tắc Bắc ngoan ngoãn lùi lại một bên, nhìn Tuyết Ninh nói: " Nương nương trên mặt không phải bị con muỗi cắn chứ" Nói xong che miệng cười trộm
Bạch Phượng Nhi trách móc: " Vân phi không thể nói lời quá đáng với Hoàng Hậu" Dáng vẻ ân cần quan tâm hướng Tuyết Ninh hỏi " Tỷ tỷ đã xảy ra chuyện gì, làm sao lại bị như vậy"
Tuyết Ninh nói: “Không có chuyện gì, muội muội không nên lo lắng" Bạch Phượng Nhi nói: “Trong cung ta có loại thuốc mỡ tốt nhất để làm tiêu tan, giảm bớt đau trên vết sưng, một lát muội muội sai người đưa qua tỷ tỷ" Tuyết Ninh định nói lời cảm tạ
Vân phi tiếp lời: " Phượng tỷ tỷ, người ta là Hoàng Hậu cái gì mà không có chứ, không cần chúng ta phải bận tâm đâu" Tuyết Ninh lười để ý đên nàng, cũng không nói chuyện.