• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Trang Chấy

Lúc Tuyết Ninh gặp lại Lãnh Nguyệt Hàn đã là ba ngày sau, gặp lại lúc Lãnh Nguyệt Hàn đang ôm Lam Tình ngồi trong Nguyệt Lạc Các uống rượu. Lam Tình ngồi ở trên đùi Lãnh Nguyệt Hàn, từng chén từng chén rót rượu cho Lãnh Nguyệt Hàn, Tuyết Ninh đứng ở cửa, nhất thời không phản ứng kịp, không biết tai sao quan hệ của bọn họ lại tốt như vậy.

Chỉ nghe Lam Tình bưng ly rượu lên cười duyên nói:” Tửu lượng của Lãnh công tử thật cao, nào, Lam Tình mời ngài một chén”, vừa nói vừa cười khanh khách dán lên người Lãnh Nguyệt Hàn, Lãnh Nguyệt Hàn chẳng những không đẩyy Lam Tình ra mà con cười uống hết ly rượu Lam Tình đưa tới, lúc này Lãnh Nguyệt Hàn không hề giống trước kia, dáng vẻ thoải mái tự nhiên không kiềm chế như vậy là lần đầu Tuyết Ninh nhìn thấy, hai tay hắn ôm lấy Lam Tình, hai tay còn không quy củ sờ loạn trên người nàng ta.

Trong lòng Tuyết Ninh giận dữ, sao Lam Tình có thể ở trước mặt mọi người chẳng biết xấu hổ như thế, cùng nam tử câu câu đáp đáp, nàng cất bước đi vào Mĩ Thực hiên, còn chưa kịp mở miệng lại nhìn thấy Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên chế trụ đầu Lam Tình, hôn lên môi Lam Tình, đem toàn bộ rượu vừa mới uống chuyển vào trong miệng Lam Tình, đem tới âm thanh trầm trồ của mọi người.

Lam Tình vẻ mặt thẹn thùng vùi vào trong ngực Lãnh Nguyệt Hàn, trên mặt tràn đầy sắc đỏ nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, Lãnh Nguyệt Hàn phóng túng không kiềm chế được cười lên, dùng một ngón ta nâng cằm của Lam Tình lên, cười nhìn nàng ta.

Tuyết Ninh chỉ cảm thấy nụ cười kia thật chói mắt, Lam Tình còn chưa kịp phản ứng, cổ tay đã bị Tuyết Ninh cầm lấy, bị Tuyết Ninh dùng lực một cái quăng xuống đất, Lam Tình giờ mới phản ứng kịp, nhìn thấy là Tuyết Ninh, chỉ có thể cắn môi, giận dữ nhìn nàng.

Tuyết Ninh lạnh lùng nói:” Lam Tình, ngươi đã quên quy củ của Nguyệt Lạc các” Lam Tình tức giận nói:” Ta…”, lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng liền nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Lãnh Nguyệt Hàn, Lam Tình ủy khuất nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, cắn môi không nói.

Tuyết Ninh đột nhiên xoay người nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, nở một nụ cười khẽ:” Lãnh công tử, Nguyệt Lạc các của ta cũng không phải là chốn yên hoa, nếu như ngài thích ở trước mặt mọi ngươi tán tỉnh cô nương vậy thì chọn chỗ khác đi” Thanh âm lãnh nhược băng sương ( lạnh lùng, lạnh nhạt), nghe không ra bất kì cảm xúc gì lại mang theo nồng đậm cảnh cáo.

Lãnh Nguyệt Hàn phóng túng không kiềm chế cười lên, đầu gác lên cánh tay đang đặt trên bàn, liếc mắt nhìn Khương Tuyết Ninh, không hề nói gì, nâng chén uống nốt rượu trong ly, đứng lên, muốn đi tới chỗ Tuyết Ninh

Tuyết Ninh theo bản năng cau mày, muốn né tránh Lãnh Nguyệt Hàn. Lãnh Nguyệt Hàn khẽ cười một tiếng, nhìn Tuyết Ninh, gằn từng chữ:” Muốn ở nơi nào, là tự do của ta, huống chi…” Lãnh Nguyệt Hàn khinh thường liếc mắt nhìn Khương Tuyết Ninh, lại nhìn Lam Tình đang té ngã một bên.

Nhếch môi cười một tiếng, trực tiếp đi về phía Lam Tình, mặt dịu dàng đỡ Lam Tình dậy, ôm vào trong ngực, nhìn Tuyết Ninh, mặt khiêu khích tiếp tục nói:” Huống chi… bổn công tử sắp cưới Lam Tình cô nương làm vợ, ôm ôm ấp ấp như vậy thì có là cái gì?” Nói xong cười nhìn Tuyết Ninh, giống như nhìn một người không có chút quan hệ gì.

Tuyết Ninh không có phản ứng, chẳng qua chỉ bình tĩnh nói:” Nếu như Lãnh công tử thật sự thích Lam Tình, vậy được, lập tức đem Lam Tình về nhà đi, ta cùng Lam Tình giống như tỷ muội, nhất định sẽ cho nàng một hôn lễ long trọng” Nói xong nhìn Lam Tình một cái, chỉ thấy Lam Tình chột dạ trốn tránh ánh mắt của Tuyết Ninh.

Tuyết Ninh cười khẽ, nhìn Lãnh Nguyệt Hàn nói:” Nếu như Lãnh công tử thật sự thích Lam Tình thì sao lại ở trước mặt mọi người làm vậy với Lam Tình, thử hỏi trong thiên hạ này có người nam tử nào lại đem thê tử của mình làm nhục trước mặt mọi người?” Lời này vừa là nói cho Lãnh Nguyệt Hàn nghe đồng thời cũng đang thức tỉnh Lam Tình.

Lãnh Nguyệt Hàn cất giọng hỏi:” Làm nhục…?” Nói xong nâng cằm của Lam Tình, mặt vui vẻ vô hại hỏi:” Ngươi cảm thấy như vậy là làm nhục ngươi sao?”, mặc dù cười nhưng ánh mắt lạnh như băng đủ để làm cho mọi người sợ hãi.

Chỉ nghe Lam Tình cười nhẹ nhàng nói:” Thiếp thân không cảm thấy đây là làm nhục, có thể được Lãnh công tử nhìn trúng là phúc khí, chẳng lẽ tỷ tỷ đang ghen tị?” Nói xong thẹn thùng tựa vào trong ngực Lãnh Nguyệt Hàn, khiêu khích nhìn Tuyết Ninh.

Tuyết Ninh cười khẽ, lắc đầu một cái, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi nhau, thật là ầm ĩ, Hồng Di vội vàng chạy vào, hoảng hoảng trương trương ( hoảng hốt và khẩn trương) nói:” Cô nương, không tốt rồi, Lưu ác bá đó lại dẫn người đến gây rối”

Tuyết Ninh nhướng mày, trong lòng nghĩ:” Lưu ác bá này, sao còn chưa từ bỏ ý định?” Tuyết Ninh hỏi:” Truy Phong có thể trở lại không?” Hồng Di lắc đầu một cái không nhịn được ai oán nói:” Người nói tên Truy Phong này, bình thường luôn đi theo người, hiện tại cần hắn thì không biết hắn lại chạy đi nơi nào” Khi đang nói chuyện thì Luu Uyên Bác mang theo một đám người vào đại sảnh.

Tuyết Ninh nghe thấy tiếng liền đi ra ngoài, giọng nói Lưu Uyên Bác mang theo khiêu khích nói:” Nguyệt Lạc cô nương, đã lâu không gặp, ngày đó các ngươi phế một cánh tay của ta, thương tích đến nay còn chưa khỏi, món nợ này cũng nên tính toán rồi” Tuyết Ninh cười khẽ nhìn Lưu Uyên Bác trên tay vẫn bó thạch cao

Nàng bình tĩnh mở miệng:” Chẳng lẽ là Lưu công tử muốn đem cánh tay còn lại phế nốt? Ha ha… Nguyệt Lạc rất vui lòng làm thay” Cho dù mang theo khăn che mặt, mọi người vẫn có thể cảm nhận được hơi thở bén nhọn khiếp người của nàng

Lưu Uyên Bác nghĩ hắn đường đường là một đại nam nhân thế nhưng lại đi sợ một cô nương yếu đuối. Lưu Uyên Bác hít một hơi thật sâu, lấy thêm can đảm nói: "Đừng có ở đây mà hù dọa người, ngươi cũng đã biết bản thiếu gia ta là ai, cả Dung Thành này đều do cha ta định đoạt. Hôm nay ta tới đây, chính là vì mối thù lần trước" Nói xong vẻ mặt khiêu khích nhìn Tuyết Ninh, Lãnh Nguyệt Hàn chỉ chăm chú đế ý đến thức ăn ngon đặt ở trên bàn, cũng không có ý định đi ra ngoài.

Lưu Uyên Bác đi tới bên cạnh Tuyết Ninh, tiếp tục nói"Dĩ nhiên Bản công tử cũng không phải là không thông tình đạt lý, nếu như Nguyệt Lạc cô nương chịu gả cho ta làm thiếp, Nguyệt Lạc các tự sẽ được che chở. Còn nếu Nguyệt Lạc cô nương không đồng ý, vậy cũng đừng trách Bản công tử không thương hương tiếc ngọc" ánh mắt chăm chú nhìn Nguyệt Lạc, còn không biết tốt xấu gì sờ mặt Tuyết Ninh..

Chỉ nghe thấy một tiếng "Chao ôi", kèm theo đó là tiếng xương gảy, một cái cánh tay khác của Lưu Uyên Bác lại bị phế bỏ, một lần nữa hắn bị vứt trên mặt đất. Hắn kêu la thảm thiết, Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng đứng ở bên cạnh Tuyết Ninh nhìn Lưu Uyên bác đang nằm trên mặt đất.

"Loại người như ngươi mà cũng muốn đụng vào người nàng sao? Thật không biết tự lượng sức mình" Lưu Uyên Bác chỉ vào Lãnh Nguyệt Hàn nói: "Lại là ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Lần trước chính là ngươi phế đi cánh tay bản thiếu gia, hiện tại ngươi lại….ngươi…. ngươi chờ đó cho ta, người tới, tiếp tục đập Nguyệt Lạc các cho bản thiếu gia" rồi chỉ vào Lãnh Nguyệt Hàn nói: "Đưa tên tiểu tử thúi này giải vào đại lao" Tiếng nói vừa dứt, một đám thị vệ bước vào, đập đồ trong Nguyệt Lạc các.

Tuyết Ninh liếc mắt nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, hắn lại gây ra chuyện lớn rồi, thật không biết là hắn đang giúp nàng hay hại nàng đây? Tuyết Ninh lạnh lùng nói: "Hồng Hoàng Lam Lục, dẫn chúng tỷ muội bảo vệ Nguyệt Lạc các" Vừa dứt lời, liền một cước đá văng một tên thị vệ ra xa, dẫn ba tỷ muội khác đánh nhau với thị vệ của Lưu Uyên Bác, chỉ có Lam Tình đứng ở một bên không có nhúng tay.

Lãnh Nguyệt Hàn híp mắt nhìn Tuyết Ninh, nàng như vậy khiến hắn cảm thấy xa lạ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới nàng lại biết võ công. Cho đến giờ, chẳng qua hắn chỉ cảm thấy nàng so với nữ tử khác sức lực lớn hơn một chút, không nghĩ tới nàng lại biết võ công.

Công phu của Tuyết Ninh nhiều chiêu ngoan tuyệt, hơn nữa chiêu thức lại kỳ quái, căn bản không nhìn ra đây là chiêu thức của bang phái nào. Người ít không đánh lại được số đông, Tuyết Ninh đang ở thế hạ phong, Hồng Thường bị bắt, khiến Tuyết Ninh phân tâm. Lưu Uyên Bác bị trúng một quyền, hắn sai người kề đao lên cổ Hồng Thường, uy hiếp nói: "Nếu Nguyệt Lạc cô nương không dừng tay, đừng trách bản thiếu gia không khách khí nữa"

Tuyết Ninh thấy Hồng Thường bị bắt, bất đắc dĩ đành phải dừng tay lại. Lạnh lùng nhìn Lưu Uyên Bác nói: "Lưu Uyên Bác, mau thả Hồng Thường ra" Âm thanh lạnh lẽo đến kinh người.

Lưu Uyên Bác cố nén đau đớn, nói: "Tốt, chỉ cần Nguyệt Lạc cô nương đồng ý cùng ta trở về làm tiểu thiếp, Bản công tử liền thả nàng" .

"Tốt" Tuyết Ninh không chút do dự đồng ý, trong khoảnh khắc đó Hồng Thường thiếu chút nữa đã khóc thét lên, nếu như nói ban đầu nàng đi theo Tuyết Ninh chỉ vì muốn sinh tồn, như vậy giờ khắc này, thật lòng nàng đã xem Tuyết Ninh là tỷ tỷ của mình.

Hồng Thường vội vã nói: "Tỷ tỷ, không thể…. " Tuyết Ninh cười khẽ, đi về phía Lưu Uyên Bác.

"Chậm đã" Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên lên tiếng nói.

Lưu Uyên Bác nhìn Lãnh Nguyệt Hàn đầy khiêu khích: "Tiểu tử ngươi, ngươi định làm gì, ta sẽ sai người đánh chết ngươi" Lãnh Nguyệt Hàn cười, lạnh lùng nói: "Ta với ngươi trở về, ngươi thả nàng đi"

Lưu Uyên Bác khinh thường nói: "Ngươi xem bản đại gia là người ngu sao? Vứt một đại mỹ nhân như hoa như ngọc sang một bên, dẫn ngươi về nhà, ngươi có bị bệnh không?" Hắn vừa dứt lời những người xung quanh cười ầm lên.

Lãnh Nguyệt Hàn quát: "Đồ khốn kiếp" Vừa dứt lời xoay liền người một cái, tay đã bóp chặt cổ Lưu Uyên Bác, lạnh lùng nói: "Ta sẽ dẫn ngươi trở về gặp cha ngươi, để cho hắn xem một chút, mình đã dạy ra loại người cặn bã như thế nào" Lãnh Nguyệt Hàn cứ bóp cổ Lưu Uyên Bác như vậy, từng bước từng bước một đi ra ngoài. Một đám thị vệ đi theo, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ,

Tuyết Ninh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn đang đem Lưu Uyên Bác đi về phía huyện nha, nàng thở dài quay sang dặn dò Hồng Thường: "Ngươi đi theo sau họ".

Đám người tản đi, cũng không có ai chú ý tới trong đám người có một bóng dáng màu đỏ nhanh chóng rời đi

Trong đại lao tại Huyện nha, Lãnh Nguyệt Hàn đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần , chợt giọng nói của Lôi Kình và Lăng Thiên vang lên: "Chủ nhân, ngươi không sao chứ?" Giọng nói vội vàng, tràn đầy lo lắng.

Lãnh Nguyệt Hàn lười biếng mở mắt trả lời: "Quay lại rồi sao, mọi chuyện giải quyết sao rồi"

Lôi Kình hết sức cung kính nói: "Bẩm chủ nhân đã giải quyết xong xuôi" Lãnh Nguyệt Hàn vừa lòng nói: "Tra ra được là ai làm?"

Lôi Kình quỳ xuống, nói: " Thuộc hạ vô năng"

Lãnh Nguyệt Hàn hừ một tiếng, không nói gì. Linh thủy cung mới vừa đồng ý hợp tác cùng Ám các, liền bị diệt môn, sợ rằng sự việc không có đơn giản như vậy.

Lăng Thiên hỏi: "Chủ nhân, sao ngài lại ở nơi này"

Lãnh Nguyệt Hàn hừ lạnh nói: "Chờ Lưu Thạch Hồng" Lưu Thạch Hồng chính là Huyện lệnh của Dung Thành, làm quan thanh liêm, vẫn luôn là một trong những người ủng hộ Lãnh Nguyệt Hàn chấp chính.

Không thể nghĩ đến hắn lại sinh ra một tên nghịch tử như Lưu Uyên Bác, hắn tự nguyện tới đại lao, chính là muốn dò xét đến cùng, phải dạy dỗ Lưu Uyên Bác một trận..

Vừa bước vào cửa chính huyện nha, Lãnh Nguyệt Hàn liền trúng phải mai phục, thủ đoạn hạ lưu,bọn hắn dùng Mê hương phấn đối với Lãnh Nguyệt Hàn sớm đã vô ích. Lãnh Nguyệt Hàn cố ý té xỉu, bị đưa tới đại lao, chính là muốn xem đến cùng Lưu Uyên Bác định làm gì. Không giải quyết triệt để chuyện này, sợ rằng sẽ có những chuyện tương tự xảy ra. Hắn không thể dùng nội lực, đành phải chờ Lăng Thiên và Lôi Kình đến mới có thể đi tìm Lưu Thạch Hồng.

Hồng Thường vội vã quay trở lại nói: "Lãnh công tử đi vào cửa chính huyện nha đến giờ chưa có trở ra" Đến khi trời tối cũng không thấy bóng dáng Lãnh Nguyệt Hàn đâu, Tuyết Ninh ngồi không yên, liền đứng dậy một thân một mình đi tới huyện nha.

PS: Nữ tử áo đỏ thần bí đó rốt cuộc là ai,. Đến cùng Tuyết Ninh lại sẽ gặp phải chuyện gì. Tại sao đột nhiên Lãnh Nguyệt Hàn lại thích Lam Tình. Các bạn, xin tiếp tục chú ý đón đọc!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK