Sau khi đứng dậy Thượng Quan Thiên Dật nói:” Hoàng Thượng, thái tử nước Vân Thủy sẽ lập tức đến cửa cung”. Lãnh Nguyệt Hàn nói:” Các khanh gia hãy cùng trẫm đi nghênh đón”. Ai ngờ Trấn Quốc Công lại lên tiếng ngăn cản:” Từ từ đã”. Mọi người đều sửng sốt, chỉ nghe Bạch Chấn Hùng nói:” Nghênh đón thái tử nước Vân Thủy là việc quốc gia đại sự, sao Hoàng Thượng có thể mang một nữ lưu đi trước, hơn nữa còn là một người không may mắn”. Nói xong vung tay áo, tức giận nhìn chằm chằm Tuyết Ninh, ai ngờ Lãnh Nguyệt Hàn lại lạnh nhạt mở miệng nói:” Hoàng Hậu là đương kim quốc mẫu, để biểu hiện sự kính trọng của nước ta với nước Vân Thủy, trẫm và Hoàng Hậu cần phải cùng nhau đi nghênh đón, Trấn Quốc Công cảm thấy có gì không ổn?”. Bạch Chấn Hùng nhất thời không còn lời nào để nói:” Này… Này…”. Quanh co cả nửa ngày, hắn cũng không nói được chữ nào.
Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên cao giọng nói:” Hoàng Hậu nương nương là quốc mẫu của nước Nguyệt Lạc chúng ta, là Hoàng Hậu trẫm cưới hỏi đàng hoàng, sau này trẫm không muốn nghe bất kì lời nào tổn hại đến uy nghiêm của Hoàng Hậu, kẻ nào dám vi phạm, tru di cửu tộc”. Tuyết Ninh kinh ngạc nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, hắn đang giúp mình tạo uy nghiêm sao?
Lãnh Nguyệt Hàn lạnh mặt hạ lệnh:” Lên đường”. Phúc công công cao giọng hô:” Khởi giá”. Lãnh Nguyệt Hàn và Tuyết Ninh ngồi lên Long liễn, cùng chúng đại thần đến Tử Kim Môn nghênh đón thái tử cùng công chúa nước Vân Thủy.
Lãnh Nguyệt Hàn cùng chúng đại thần đợi đến buổi trưa mà vẫn không thấy thái tử của nước Vân Thủy đâu, mọi người đã đứng đợi ở nơi này một canh giờ rồi, trong lòng Lãnh Nguyệt Hàn đã sớm khó chịu, nếu không phải Thượng Quan nói địch ta chưa phân, nhất định phải tương đãi thì hắn đã không long trọng tới đây đón bọn họ. Rõ ràng sứ giả đã sớm tới thông báo, tại sao tới giờ người còn chưa tới?
Lãnh Nguyệt Hàn tức giận vừa muốn hạ lệnh hồi cung thì Tuyết Ninh kéo ống tay áo của Lãnh Nguyệt Hàn nói:” Đợi một chút”. Lãnh Nguyệt Hàn kinh ngạc nhìn Tuyết Ninh, Tuyết Ninh quay mặt đi không nhìn hắn nữa. Lãnh Nguyệt Hàn vừa muốn mở miệng thì đột nhiên có người đến báo:” Thái tử nước Vân Thủy giá lâm”.
Chỉ thấy một đoàn người trùng trùng điệp điệp tiến vào Tử Kim Môn, đằng trước có thị vệ mở đường, cầm đầu là chiếc xe ngựa tráng lệ thêu hình Kim Long, nói vậy người ngồi trong xe chính là thái tử của nước Vân Thủy, xe ngựa hoa lệ phía sau chắc là xe của Cửu công chúa. Các thị vệ hộ tống và đoàn người ngựa đồng loạt dừng lại.
Đợi đội ngũ dừng hẳn lại, Thượng Quan Thiên Dật nói:” Hoàng Thượng của chúng ta dẫn theo các đại thần đã ở đây đợi thái tử từ lâu, thái tử đi đường khổ cực rồi”. Thượng Quan Thien Dật muốn ám chỉ rằng theo lí thái tử nước Vân Thủy nên mau ra ngoài nhưng trong xe ngựa một chút động tĩnh cũng không có. Thống lĩnh thị vệ của nước Vân Thủy-Hàn Phi đi tới bên cạnh xe ngựa cung kính nói:” Thái tử, đã đến hoàng cung nước Nguyệt Lạc, quốc quân nước Nguyệt Lạc đợi đã lâu, xin Thái tử xuống xe”, tuy nhiên vẫn không có ai trả lời.
Lãnh Nguyệt Hàn cũng không nói chuyện, chẳng qua là cười lạnh nhìn hết thảy. Trấn Quốc Công đã sớm không kiềm chế được nói:” Đường đường là thái tử của nước Vân Thủy mà lại không hiểu lễ nghĩa như vậy. Hoàng Thượng nước ta đích thân ra nghênh đón mà thái tử lại đóng cửa xe không ra là có ý gì? Chúng ta đợi lâu như vậy, thái tử đến mà cũng không xuống xe”
Tiếng nghị luận của mọi người càng lúc càng lớn, chỉ nghe thấy bên trong xe ngựa kêu to một tiếng:” Bổn công chúa không nhịn nổi nữa rồi”. Mọi người đều kinh hãi, đây rõ ràng là thanh âm của một cô gái. Lãnh Nguyệt Hàn cũng cau mày, rốt cuộc là đã có chuyện gì. Chỉ thấy vừa dứt lời, một bóng dáng màu đỏ từ trong xe ngựa bay ra, đứng ở trước mặt mọi người.