Linh Lung cẩn thận dò hỏi:” Ý của Thái Hậu là…”.
Khóe miệng Thái Hậu lộ ra một nụ cười thị huyết:” Ngươi không biết sao, sự ghen tị của nữ nhân là một vũ khí rất tốt. Đối phó Khương Tuyết Ninh không cần Ai gia phải động thủ”.
Ngay sau đó phân phó:” Người đâu, truyền Bạch quý phi đến gặp Ai gia”. Trong giọng nói tràn đầy tính toán.
Bạch Phượng Nhi vừa mới trở lại Lạc Anh điện đã có người đến thông báo:” Thái Hậu có chỉ, xin Phượng Qúy phi tới Phúc Thọ cung một chuyến”.
Bạch Phượng Nhi trong lòng cả kinh, không biết Thái Hậu truyền mình đến là vì chuyện gì. Cho tới bây giờ, Bạch Phượng Nhi cũng rất sợ hãi Thái Hậu, dĩ nhiên cũng rất hận bà ta. Nàng ta từ mười sáu tuổi được phong phi, cho tới nay, Thái Hậu vẫn nhìn nàng ta không vừa mắt. Bao nhiêu năm nay, Thái Hậu tước đoạt hoàng quyền, không để cho Hàn ca ca phong nàng ta làm Hậu, ngay cả Hoàng Thượng cũng bị nàng ta quản chế. Hơn nữa, ban đầu nàng ta mang thai, cũng bị Thái Hậu ép xảy thai, chuyện này là nỗi đau lớn nhất trong lòng nàng ta.
Gương mặt Bạch Phượng Nhi thấp thỏm bất an, theo nha hoàn đi Phúc Thọ Cung, chỉ thấy Thái Hậu ngồi trên ghế quý phi cười nhìn nàng ta. Loại tươi cười đó khiến Bạch Phượng Nhi có cảm giác rợn tóc gáy.
Bạch Phượng Nhi cung kính hành lễ:” Nô tì thỉnh an Thái Hậu”.
Thái Hậu cười nói:” Có phải ngươi đang thắc mắc sao hôm nay Ai gia lại tìm ngươi không?”. Bạch Phượng Nhi im lặng không dám trả lời.
Khuôn mặt Thái Hậu lộ vẻ khinh thường:” Không trách được, Hoàng Thượng giờ không thích ngươi, ngươi xem dáng vẻ lo lắng của mình kìa.” Giọng nói của bà ta tràn đầy vẻ khinh thường châm chọc.
Bạch Phượng Nhi nắm chặt hai tay khiến cho móng tay đâm sâu vào trong thịt nhưng lại không dám phản bác một câu.
Thái Hậu cười lạnh nói:” Ai gia có thể để cho ngươi lên làm Hoàng Hậu, hơn nữa vì Hoàng Thượng sinh hạ Hoàng tử. Ngươi có đồng ý hợp tác với Ai gia không?”
Gương mặt Bạch Phượng Nhi đầy vẻ mờ mịt, không biết Thái Hậu muốn gì. Thái Hậu nói:” Ngươi không hận Khương Tuyết Ninh sao? Ai gia có thể giúp ngươi diệt trừ nàng, có thể giúp ngươi đoạt lại Hàn ca ca mà ngươi yêu. Ngươi không vui?”.
Bạch Phượng Nhi sợ hãi nói:” Nô tì không dám”. Trong lòng nàng ta rất sợ hãi, Khương Tuyết Ninh là cháu gái ruột của Thái Hậu, nàng ta vẫn luôn cố kị điểm này. Hơn nữa, Thái Hậu đối với Khương Tuyết Ninh vẫn luôn rất bảo vệ, so có thể ngược lại giúp mình diệt trừ Khương Tuyết Ninh.
“ Cái này có cái gì dám hay không dám, không cần hỏi nhiều, ngươi chỉ cần trả lời Ai gia, ngươi có nguyện ý hay không?”. Ngữ khí của Thái Hậu mang theo chèn ép hỏi.
Bạch Phượng Nhi cắn môi không nói, nàng ta dĩ nhiên là muốn, nàng ta chỉ hận Khương Tuyết Ninh không chết ngay bây giờ. Nhưng nàng ta sợ không dám nói ra, Thái Hậu là một người sâu không lường được, nàng ta sợ đây là một cái bẫy.
Thái Hậu tựa hồ nhịn không được, Bạch Phượng Nhi chỉ thấy một cái bóng lướt qua, cổ liền bị giữ lại, Thái Hậu vẻ mặt dữ tợn nhìn Bạch Phượng Nhi, từ từ siết chặt năm ngón tay, từng câu từng chữ hỏi:” Nói cho Ai gia, ngươi có đồng ý diệt trừ Khương Tuyết Ninh hay không?”.
Bạch Phượng Nhi đã không còn cách nào để hít thở, chỉ có thể liều mạng lắc đầu giãy giụa, Thái Hậu lại một lần nữa hỏi:” Có nguyện ý hay không? Ngươi phải biết không nghe Ai gia an bài thì sẽ chết không có chỗ chôn”. Bạch Phượng Nhi liều mạng gật đầu:” Nô tì nguyện ý”.
Lúc này Thái Hậu mới hài lòng cười một tiếng, buông Bạch Phượng Nhi ra, Bạch Phượng Nhi còn chưa kịp hít thở lại đã thấy Thái Hậu an an ổn ổn ngồi ở trên ghế quý phi uống trà, tựa như vẻ mặt dữ tợn vừa rồi chưa từng xuất hiện.
Bạch Phượng Nhi chậm rãi hít thở, quỳ xuống đất, thuận theo nói:” Chỉ cần Thái Hậu nương nương có thể giúp Phượng Nhi đoạt lại Hoàng Thượng, hết thảy Phượng Nhi đều nghe theo Thái Hậu phân phó”.
Thái Hậu lúc này mới hài lòng cười một tiếng:” Ngươi yên tâm đi, Ai gia chẳng những sẽ giúp ngươi đoạt lại Hoàng Thượng, còn có thể cho ngươi làm Hoàng Hậu, hơn nữa cho phép ngươi vì Hoàng Thượng sinh con đẻ cái”.
Thái Hậu nói xong xoay người đi vào bên trong điện, lời nói lạnh lùng mang theo giọng điệu cảnh cáo truyền đến:” Đừng ở trước mặt Ai gia đùa giỡn tâm cơ, ngươi còn chưa xứng”. Khóe miệng Thái Hậu lại một lần nữa hiện lên nụ cười độc ác. Bạch Phượng Nhi quỳ trên mặt đất sợ đến mức đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ có thể liên tục nói:” Dạ, dạ…”