Lãnh Nguyệt Hàn cũng nhìn Tuyết Ninh, trong lòng thầm nghĩ: dường như mỗi lần nhìn thấy Khương Tuyết Ninh nàng đều có thể làm cho mình kinh hỉ( kinh ngạc+ vui mừng), vẻ đẹp của nàng làm cho người ta nhìn mãi không chán, hình như mỗi lần nàng thay một bộ quần áo thì lại có một vẻ đẹp khác. Hôm nay nàng mặc chiếc váy màu trắng với trăm đóa hoa mai được thêu rủ xuống ở chân váy, áo khoác màu lam nhạt thêu hình bươm bướm bay trên đóa ngọc lan, áo lót bên trong màu hồng nhạt quấn chặt lấy ngực nàng, ống tay áo dùng chỉ vàng thêu hoa văn hồ điệp rất tinh sảo, trước ngực váy có vài đường viền hoa lộ ra, làn váy mỏng trong suốt rủ xuống như một thác nước đang chảy, nàng thắt một chiếc đai lưng màu vàng, vừa có khí chất tôn quý lại lộ rõ dáng người yểu điệu của nàng, cả người nhìn qua mang đầy quý khí, tuy không mặc phượng bào nhưng lại lộ rõ khí chất của Hoàng Hậu một nước. ( Ta chết vì đoạn tả này mất)
Châu Nhi và Tắc Bắc phục hồi lại tinh thần vội vàng quỳ xuống hành lễ:” Hoàng Thượng cát tường”. Tuyết Ninh cũng phản ứng kịp hành lễ với Lãnh Nguyệt Hàn:” Nô tì tham kiến Hoàng Thượng”. Lãnh Nguyệt Hàn đi tới đỡ Tuyết Ninh dậy, nắm tay Tuyết Ninh hỏi:” Thân thể đã khá hơn chút nào chưa? Có chỗ nào không thoải mái không?”. Tuyết Ninh rút tay ra khỏi tay Lãnh Nguyệt Hàn nói:” Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, nô tì không có gì đáng ngại”. Lãnh Nguyệt Hàn nói:” Nàng mặc quần áo này rất đẹp, tuy không có phượng bào trang nghiêm nhưng lại càng lộ rõ quý khí của Ninh Nhi”. Đối với sự khen ngợi của Lãnh Nguyệt Hàn, Tuyết Ninh không lộ thái độ gì mà chỉ thản nhiên nói:” Đây là do công của Tắc Bắc”.
Lãnh Nguyệt Hàn cười khan hai tiếng, muốn hóa giải không khí lúng túng, thế nhưng Tuyết Ninh nhìn cũng không nhìn mình. Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên kêu:” Phúc Bảo, ngươi nói có đúng không”. Phúc công công chạy ngay vào trong điện, đứng ngẩn người tại đó không biết là đang có chuyện gì xảy ra. Lãnh Nguyệt Hàn mắt lạnh trừng Phúc công công, Phúc công công vội vàng gật đầu liên tục nói phải. Lúc này Lãnh Nguyệt Hàn mới hài lòng ngồi xuống ghế cười nhìn Tuyết Ninh. Tuyết Ninh thấy hành động ngây thơ như vậy của Lãnh Nguyệt Hàn trong lòng cười thầm, không nghĩ tới đường đường là Hoàng đế của nước Nguyệt Lạc mà cũng có một mặt ngây thơ như vậy.
Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Tuyết Ninh cười hỏi:” Mới vừa rồi các ngươi tán gẫu cái gì?”. Tuyết Ninh còn chưa đáp lời, Châu Nhi đã nhanh miệng nói:” Chúng nô tì vừa nói nước Vân Thủy tất cả đều là tuấn nam mĩ nữ”. Tắc Bắc quát lớn nói:” Châu Nhi trước mặt Hoàng Thượng không được càn rỡ”. Châu Nhi bị dọa sợ lùi vào sau lưng Tắc Bắc, ai ngờ Lãnh Nguyệt Hàn lại cười nói:” Không sao”, còn Tuyết Ninh vẫn đứng yên không nói lời nào.
Lãnh Nguyệt Hàn nói:” Các ngươi nói không sai, người của nước Vân Thủy dù là nam hay nữ đều rất tuấn mĩ, lần này tới nước ta chính là thái tử cùng Cửu công chúa của nước Vân Thủy, nghe nói họ chính là đệ nhất mĩ nam cùng đệ nhất mĩ nữ của nước Vân Thủy”. Trên mặt Tuyết Ninh vẫn mang theo nét tươi cười xa cách không hề lên tiếng.
Lãnh Nguyệt Hàn bất đắc dĩ đi lên phía trước kéo tay Tuyết Ninh nói:” Vì sao Ninh Nhi không nói lời nào, theo tính toán, nếu như nước Vân Thủy đồng ý, trẫm liền ban Cửu công chúa cho Hiên Nhi làm Vương Phi”. Tuyết Ninh cau mày:” Hiên Nhi, nói vậy chính là người lần trước thấy mình la hét đòi thành thân, chính là Vương gia khả ái đó sao”. Lãnh Nguyệt Hàn tiếp tục nói:” Ngươi không biết a, nghe nói mọi cô gái của nước Vân Thủy tính tình đều dịu dàng như nước, duy chỉ có Cửu công chúa này tính tình điêu ngoa tùy hứng, thật là một tinh linh cổ quái, nếu ở chung một chỗ với Hiên Nhi chắc là sẽ rất náo nhiệt”.
Tuyết Ninh rốt cục mở miệng nói:”Hiên Vương gia có lẽ sẽ vui mừng”. Lãnh Nguyệt Hàn giống như giận dỗi nói:” Trẫm mặc kệ hắn có vui mừng hay không, ai bảo hắn dám có ý với Ninh Nhi, còn không biết lớn nhỏ muốn thành thân với nàng, đến bây giờ hắn vẫn còn tức giận với trẫm, từ ngày đó tới nay vẫn không vào cung”. Nói xong dường như còn không phục bĩu môi, thật là vô lại. Tuyết Ninh nhàn nhạt nói:” Bất quá chỉ là câu nói đùa của tiếu hài tử, Hoàng Thượng đâu cần cho là thật”
Châu Nhi luôn quan sát Lãnh Nguyệt Hàn rồi nhanh miệng nói:” Hôm nay Hoàng Thượng có vẻ như không giống với trước kia”
Tuyết Ninh trách mắng:” Châu Nhi không được vô lễ”. Lãnh Nguyệt Hàn lại cười nói:” Vì sao không giống?”. Châu Nhi sợ hãi nhìn Lãnh Nguyệt Hàn rồi lại nhìn Tuyết Ninh. Lãnh Nguyệt Hàn nói:” Không sao, nói đi, trẫm sẽ không tức giận”. Châu Nhi nói:” Mặc dù Châu Nhi rất ít khi thấy Hoàng Thượng nhưng lần nào gặp Hoàng Thượng người cũng mang vẻ mặt lạnh lùng, nhưng hôm nay Hoàng Thượng rất dịu dàng, lại còn lấy lòng tiểu thư nhà nô tì”. Nói xong còn che miệng cười trộm, Tuyết Ninh trừng mắt nhìn nàng một cái, Châu Nhi bĩu môi chạy tới trốn sau lưng Tắc Bắc.
Tuyết Ninh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn nói:” Châu Nhi nói chuyện không biết giữ miệng, xin Hoàng Thượng đừng trách”. Lãnh Nguyệt Hàn cười nói:” Không sao, ai… điều làm trẫm buồn bực nhất chính là ngay cả Châu Nhi cũng nhìn ra là trẫm đang lấy lòng nàng, sao Ninh Nhi nàng không để ý tới trẫm”. Tuyết Ninh đáp:” Nô tì không dám”. Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Tuyết Ninh rồi lại lớn tiếng thở dài.
Đúng lúc này Phúc công công vào bẩm báo:”Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thượng Quan quốc sư cùng Hiên Vương gia, còn có Trấn Quốc công và chúng đại thần đang ở ngoài điện đợi Hoàng Thượng, nhận được thông báo, thái tử và công chúa nước Vân Thủy đã đến cửa cung”.
Lãnh Nguyệt Hàn dắt tay Tuyết Ninh phân phó:” Truyền lệnh xuống, tới trước cửa Tử Kim để nghênh đón thái tử và công chúa nước Vân Thủy”. Nói xong lại nhìn Tuyết Ninh nói:” Ninh Nhi, cùng trẫm đi thôi”. Tuyết Ninh nói:” Vâng Hoàng Thượng”. Nói xong nàng khoác tay Lãnh Nguyệt Hàn, hai người cùng đi ra khỏi điện Cần Chính.