Tuyết Ninh nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, đi tới viện của Quỷ đạo tử, nàng mới vừa đi vào nhìn thấy quang cảnh bên trong thiếu chút nữa cười thành tiếng, chỉ thấy toàn thân Truy Phong treo đầy các loại dược liệu, ngay cả trên đỉnh đầu cũng mang một cái đại lam tử, khoa trương vô cùng. Gương mặt Quỷ đạo tử hết sức kiêu ngạo, đang tận lực chỉ huy Truy Phong đi cất dược liệu.
Mặc dù vẻ mặt Truy Phong không vui, nhưng vẫn làm theo những lời lão nói, Tuyết Ninh cảm thấy kỳ quái quan hệ giữa hai người bọn họ từ lúc nào lại tốt như vậy.
Quỷ đạo tử kéo Tuyết Ninh lại gần, chỉ cho nàng xem thành quả ngày hôm nay của mình, gương mặt đầy vẻ kiêu ngạo, khiến Tuyết Ninh nhận thức dược liệu, Tuyết Ninh không để lại dấu vết rút về tay của mình, không chút để ý lật tới lật lui dược liệu.
Khi Lãnh Nguyệt Hàn quay trở lại, liền nghe thấy giọng nói của Quỷ đạo tử truyền ra từ trong sân, theo bản năng hắn cau mày, bước nhanh tới, đột nhiên nhìn thấy Tuyết Ninh đang ở đây, Quỷ đạo tử mang vẻ mặt nịnh hót mà cười cười, giống như hiến vật quý cho Tuyết Ninh khoe khoang.
Lăng Thiên cùng Lôi Kình đi phía sau hắn, khi nhìn thấy Quỷ đạo tử cả hai đều cả kinh, Lăng Thiên chỉ tay vào người Quỷ đạo tử nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, nói: "Chủ nhân, chuyện này…." Lãnh Nguyệt Hàn đưa tay ngăn lại lời kế tiếp của Lăng Thiên.
Tuyết Ninh trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lãnh Nguyệt Hàn đang đứng ở cửa viện, khẽ giật mình, lại giả bộ làm như không có thấy hắn nàng loay hoay xem dược liệu, vốn tưởng rằng Lãnh Nguyệt Hàn đã rời đi rồi, tại sao hắn lại trở lại.
Truy Phong nhận ra có người lạ bước vào trong viện, gương mặt phòng bị nhìn bọn hắn. Quỷ đạo tử chỉ lo nghĩ đến đống dược liệu của mình, căn bản là không có nhận ra có điều gì khác thường, lão nhìn thấy ánh mắt Truy Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm cửa, không chút khách khí đánh vào gáy Truy Phong một cái: "Không chú tâm làm việc, ngươi nhìn gì vậy?" Rất ra dáng một chủ nhân đang khiển trách tiểu người làm.
Thấy Truy Phong không thèm để ý mình, Quỷ đạo tử nhìn về theo hướng ánh mắt hắn đang nhìn, trong lòng cả kinh: "Má ơi, người đang đứng ở cửa không phải chính là chủ nhân của mình sao" Nhanh như vậy người đã tới rồi.
Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng nhìn Quỷ đạo tử, ánh mắt khiến người khác run sợ, Quỷ đạo tử sợ Lãnh Nguyệt hàn cùng hai người kia nhận ra mình, làm hư chuyện lớn của hắn, vội vàng cười đùa nói: "Ha, tại sao ở đây lại xuất hiện một vị công tử tuấn tú như vậy". Nói xong còn chạy đến trước mặt Lãnh Nguyệt Hàn, ra sức nháy mắt, vừa nháy vừa nói: "Vừa nhìn khí chất liền biết, không giàu cũng quý a"
Lãnh Nguyệt Hàn khinh thường hừ lạnh, hắn cũng không có nói ra thân phận thực sự của Quỷ đạo tử. Hắn xoay người rời khỏi viện, Lăng Thiên ném cho Quỷ đạo tử, một tự cầu nhiều phúc ánh mắt của.
Quỷ đạo tử thừa lúc không có người chú ý thì len lén lau đi mồ hôi lạnh đang túa ra ở trên trán. Má ơi, lâu không gặp, khi thế chủ nhân vẫn dọa người như vậy, thật không đáng yêu chút nào. Tại sao Thượng Quan không cùng chủ nhân đến đây, để lão một mình một người đối mặt với chủ nhân thật có chút khó khăn. Chỉ là vì sao chủ nhân lại ở nơi này.
Quỷ đạo tử hấp ta hấp tấp chạy đến chỗ Tuyết Ninh, vẻ mặt nịnh hót, nói: "Đồ đệ yêu quý của ta, nam tử kia là ai, tại sao hắn lại đến đây?"
Tuyết Ninh không có ngẩn đầu lên, nàng trả lời câu hỏi của lão: "Chỉ là một người bạn" nói vân đạm phong thanh, như việc này không có liên quan đến mình.
Quỷ đạo tử vuốt vuốt râu suy nghĩ, hóa ra là bằng hữu, chuyện này là thế nào, bọn họ quen biết nhau từ trước sao?
Đêm khuya yên tĩnh, Quỷ đạo tử đang ngồi trong phòng Lãnh Nguyệt Hàn, giờ đây lão đã thu hồi lại gương mặt cợt nhã vốn có của mình, hiếm khi thấy được dáng vẻ nghiêm chỉnh của lão, Quỷ đạo tử nhìn Lãnh Nguyệt Hàn cung kính nói: "Chủ nhân"
Lãnh Nguyệt Hàn ngồi trên ghế, khinh thường hừ lạnh, Lăng Thiên vừa nhìn thấy, sợ Nguyệt Hàn nổi giận, liền lên tiếng nhắc nhở: "Quỷ đạo tử, ông còn không mau nói cho chủ nhân biết, tại sao ông lại ở chỗ này"
Quỷ đạo tử thầm nghĩ trong lòng, chính ta cũng muốn biết tại sao các người lại ở chỗ này đấy. Lão còn muốn đợi thêm mấy ngày nữa mới có thể xác định suy đoán của mình là đúng hay sai, sau đó sẽ bẩm báo tin tức tốt cho chủ nhân.
Quỷ đạo tử nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, nói: "Chủ nhân, trước tiên hãy để thuộc hạ bắt mạch cho người"
Lãnh Nguyệt Hàn không lên tiếng, nhưng lại giơ cổ tay mình lên, Quỷ đạo tử đưa tay ra bắt mặt cho Lãnh Nguyệt Hàn, lão hỏi: "Thượng Quan từng nói, hoàng thượng đã từng uống qua máu của hoàng hậu nương nương, như có điều kỳ tích xảy ra, máu của hoàng hậu lại có thể áp chế được Huyết Chú, nhưng sau đó khi dùng máu của những người khác, lại không hề có tác dụng"
Lãnh Nguyệt Hàn gật đầu, Quỷ đạo tử cảm thấy buồn bực, lẽ nào trên cõi đời này còn có người thứ hai, có cái này chờ máu, cùng chủ nhân như thế khế hợp. Quái tai quái tai
Lãnh Nguyệt Hàn không vui, khẽ nhíu mày khi nhìn thấy dáng vẻ đang gật gù hả hê của Quỷ đạo tử, hắn nói: "Có lời gì ngươi cứ nói" Giọng nói lạnh lùng, không chút khách khí rút cổ tay mình về.
Quỷ đạo tử sợ hãi, nhanh chóng phục hồi tinh thần, nói: "Quỷ đạo tử ta nghiên cứu Huyết Chú sắp 20 năm rồi, đến nay vẫn chưa tìm được phương pháp để giải độc, ta đã xem nhiều sách cổ, tìm được một chút thông tin liên quan đến Huyết Chú trong sách ghi lại, trong đó có một phương pháp, muốn giải được Huyết Chú, phải dùng đến máu Hoán Huyết, vốn thuộc hạ chưa bao giờ nghĩ đến phương pháp này cho nên cũng không hiểu nên làm thế nào, khi nghe Thượng Quan nói máu của hoàng hậu nương nương có thể áp chế được độc dược trên người chủ nhân, thuộc hạ mới chợt nhớ đến phương pháp này, lâu nay vẫn đi tìm người có loại máu phù hợp để giải độc."
Lôi Kình và Lăng Thiên vừa nghe thấy thế, trong lòng không khỏi mừng thầm, nói như vậy, độc trên người chủ nhân có thể giải được rồi.
Giọng nói Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng: "Thế nào là lấy máu Hoán Huyết?" Chuyện này hắn chưa từng nghe nói qua.
Quỷ đạo tử lộ vẻ khó xử, gãi đầu nói: "Điều này thuộc hạ cũng không rõ, trên sách có ghi lại, người trúng độc Hoán Huyết, một là cực kỳ ưa thích máu, hai là cần một người can tâm tình nguyện cho máu, nhưng cũng không phải ai cũng có thể cho máu được, trời giáng người hữu duyên, máu của người đó phải dung hợp được với máu của chủ nhân" Gương mặt lộ vẻ vui mừng.
Lãnh Nguyệt Hàn không lên tiếng, nhưng trong lòng lại nghĩ: Chẳng lẽ giống như lời sư phụ nói, mệnh trung chú định, không trách được tại sao sư phụ nhất định muốn hắn cưới hoàng hậu như lời Thiên Cơ thạch tiên đoán .
Lăng Phong vội vã hỏi: "Nói như vậy độc trên người chủ nhân có thể giải được sao?"
Quỷ đạo tử khổ sở nói: "Chuyện này… này…. "
Lăng Thiên không vui hỏi: “Thật là, ngươi đắn đó cái gì nữa, còn không nhanh chóng phối thuốc giải độc cho chủ nhân”
Quỷ đạo tử do dự nửa ngày cũng không mở miệng, Lãnh Nguyệt hàn nói: "Ngươi muốn nói gì cứ việc nói thẳng"
Quỷ đạo tử khổ sở nói: "Đây không phải chuyện chỉ lấy trên người hoàng hậu nương nương một hai giọt máu, mà để có thể giải trừ được Huyết Chú chi độc, phải thay đổi toàn bộ máu, huống chi phương pháp này, từ xưa đến nay chưa từng có người thử nghiệm qua, nếu đem Huyết Chú chi độc thông qua máu chuyển đến trên người nương nương thì chúng ta thành công, dự tính xấu nhất là Ngọc Thạch Câu Phần, ai cũng không cứu sống được " nói xong còn liếc nhìn Lãnh Nguyệt Hàn một cái.
* Ngọc Thạch Câu Phần: ngọc nát đá tan; ngọc đá đều cháy; tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu huỷ
Lãnh Nguyệt Hàn cả kinh: "Hoán Huyết, ý ngươi là dùng máu Ninh nhi đổi với ta sao" Lãnh Nguyệt Hàn lạnh nhạt nói hai chữ: "Kết quả"
Quỷ đạo tử như đã hạ quyết tâm thật lớn: "Tự mình dẫn độc, Huyết Chú chi độc sẽ dời sang người hoàng hậu nương nương, tạo nên chuyện không tốt chính là lấy mạng đổi mạng…." Lão còn chưa có nói xong, Lãnh Nguyệt Hàn tung ra một chưởng, nổi giận nói: "Đồ khốn kiếp"
Quỷ đạo tử may mắn tránh thoát một chưởng này của hắn, Lăng Thiên nói: "Chủ nhân chớ nóng vội, nghe quỷ y nói hết lời"
Trái tim nhỏ bé của Quỷ đạo tử mới bị Lãnh Nguyệt Hàn hù dọa giờ mới bình tĩnh lại, lời nào cũng không dám nói, nhưng nói hay không cũng sẽ bị đánh, Quỷ đạo tử lấy dũng khí nói: "Nhưng là, chỉ cần điều lý thích đáng, từ từ thuộc hạ nhất định sẽ tìm được phương pháp cứu nương nương, hoàng thượng không cần lo lắng, chúng ta không cần nương nương phải mạo hiểm, hiện tại thuộc hạ phát hiện có một người cũng có nhóm máu giống hoàng hậu nương nương, chỉ cần chủ nhân tới gặp nàng, khiến nàng thích người là được."
Lãnh Nguyệt Hàn khinh thường nhìn Quỷ đạo tử một cái, đáng chết lão quỷ này, lão xem hắn là loại người gì, Quỷ đạo tử cười nói: "Chính là đồ đệ ta mới thu nhận , Nguyệt Lạc cô nương"
Quỷ đạo tử lời này vừa nói ra, thật may là Lăng Thiên tay mắt lanh lẹ, nếu không lúc này hắn khẳng định tránh không khỏi một chưởng này của Lãnh Nguyệt Hàn, lúc này Quỷ đạo tử chỉ biết im lặng, nói thế nào cũng bị đánh.
Lăng Thiên tức giận liếc Quỷ đạo tử một cái, không vui nói: "Nguyệt Lạc cô nương chính là hoàng hậu nương nương".
Gương mặt già nua của Quỷ đạo tử méo xệch, như sắp khóc đến nơi, không tin vào những điều mình vừa nghe thấy.
"Từ nay về sau, không cho phép bất cứ ai nói về chuyện này nữa" Giọng nói Lãnh Nguyệt Hàn đầy cảnh cáo.
Quỷ đạo tử không cam lòng nói: "Chủ nhân, đây là cơ hội ngàn năm có một, chỉ cần hoàng hậu nương nương cam tâm tình nguyện vì hoàng thượng, như vậy có thể giải trừ được Huyết Chú chi độc trên người chủ nhân" Quỷ đạo tử thật không muốn tâm huyết của mình phải uổng phí, dù sao cơ hội như vậy thật sự là ngàn năm có một, là ông trời rủ lòng thương.
Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng trừng mắt nhìn Quỷ đạo tử quát: "Cút" Lăng Thiên cùng Quỷ đạo tử nhanh chóng rời đi
Lãnh Nguyệt Hàn thất bại ngồi trên ghế, rõ ràng không thể yêu nhau, vì cái gì lại có nhiều ràng buộc như vậy, thuốc, lấy máu trả máu, lấy mạng đổi mạng sao. Chẳng lẽ mình khi còn sống thật sự cùng với nữ nhân này dây dưa không rõ, vì cái gì buộc mình phải lựa chọn, giữa báo thù cùng với tình yêu, mình luôn luôn vứt bỏ một cái sao
Lăng Thiên đem Quỷ đạo tử lôi ra sân, nhìn Quỷ đạo tử nói: "Ngươi cái lão quỷ, chủ tử hôm nay tâm tình không tốt, nếu như ta không nhanh tay mắt lẹ, có thể ngươi phải nếm mùi đau khổ rồi"
Quỷ đạo tử không thể tin được hỏi: "Ngươi nói Nguyệt Lạc là hoàng hậu nương nương" âm thanh tràn ngập không thể nào tin được
Lăng Thiên thở dài một hơi, từ từ giải thích cho Quỷ đạo tử nghe về chuyện của Khương Tuyết Ninh
Ai ngờ Quỷ đạo tử nghe xong, câu đầu tiên nói là: "Thì ra cái này gọi là duyên phận, ta khổ sở nghiên cứu 20 năm, vẫn không gặp ngày thần cơ diệu toán"
Lăng Thiên không cho là đúng nói: "Ngươi đừng ở nơi này mà cảm thán nữa, với ý kiến của ta, đem tính mạng của hoàng hậu nương nương đến cứu chủ tử sao, ngươi cũng biết cơ hội trăm năm khó mà có được này, chẳng lẽ cứ như vậy mà nhìn chủ tử chịu sự hành hạ hay sao, bị thái hậu khống chế, chủ tử mấy năm nay chịu khổ, không phải là uổng phí rồi"
Lăng Thiên tức giận nói: "Ta đương nhiên không muốn thấy chủ tử chịu khổ, nhưng mà chủ tử không cho phép chúng ta có thể làm sao"
Quỷ đạo tử thở dài, chủ tử không đồng ý, thì đối với hoàng hậu nương nương bên kia, trừ phi nàng cam tâm tình nguyện hoán đổi vì chủ tử, nếu không thì không có ai có biện pháp, chẳng lẽ thật sự bỏ qua cơ hội này
Lăng Thiên cũng không nói gì chỉ thở dài, vẫn không nói gì đột nhiên mạnh mẽ mở miệng nói: "Bất cứ xảy ra chuyện gì chỉ cần giải độc trên người chủ tử, chúng ta có thể không tiếc tất cả mọi thứ mà trả giá"
Quỷ đạo tử thở dài một hơi nói: "Nói thì dễ còn làm thì khó, nếu hoàng hậu nương nương không muốn, thì chúng ta cũng không có biện pháp, huống hồ nhìn tình hình bây giờ, chàng có ý, nàng vô tình, máu tái hợp như thế nào phù hợp, cũng không giải được độc, đây là Huyết Chú ác độc, phương pháp giải nhìn như dễ dàng nhưng thực hiện còn khó hơn lên trời, yêu cầu máu yêu thương, cam tâm tình nguyện, nhất định phải có duyện phận thì máu mới phù hợp, hiện giờ không dễ dàng mà tìm được, chủ tử lại không có dự tính" ai... thở dài một hơi, chắp tay sau lưng rời sân Lãnh Nguyệt Hàn
Khi đó Lãnh Nguyệt Hàn nấp vào trong phòng của Tuyết Ninh, Tuyết Ninh đã ngủ say, chỉ là đang ngủ mà mày vẫn như cũ nhíu lại, giống như ngủ không yên tâm, làm cho người ta nhìn vào cực kì đau lòng
Lãnh Nguyệt hàn sợ làm Tuyết Ninh tỉnh giấc, nhanh chóng điểm huyệt ngủ của Tuyết Ninh, xoay mình lên giường ôm Tuyết Ninh vào trong ngực, cho rằng ở lại phòng Tuyết Ninh này ít ngày nữa, mình sẽ không bào giờ qua đem ở Điện Cần Chính, tâm muốn chết đi
Chỉ tiếc nàng hiện tại đang ở trước mặt mình, mình cũng chỉ có thể trong đêm khuya yên tĩnh, lén đến nhìn nàng. Xoa vết thương trên tay Tuyết Ninh, vẫn rõ rành như cũ, vẻ mặt cười khổ, đây chính là mình đóng dấu, nhìn cổ tay Tuyết Ninh, nơi đó có vết sẹo, đã dần biến mất, vì sao mình lưu lại miệng vết thương trên cánh tay
Mình có rất nhiều lời muốn nói với Tuyết Ninh, Lãnh Nguyệt hàn muốn biết là ai đã cứu Tuyết ninh, mấy ngày nay cũng không trở về cung, tất cả toàn bộ cũng không hỏi
Lãnh Nguyệt hàn gắt gao ôm Tuyết Ninh ngủ. Bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng đnahs nhau, Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên mở mắt, chỉ trong nháy mắt đã đứng ở ngoài cửa, chỉ thấy Lăng Thiên cùng Lôi Kình bắt hắc y nhân
Cung kính nói: "Chủ tử, thuộc hạ phát hiện bọn hắn lén lút ở nơi này, còn đem thị vệ của hoàng hậu nương nương dẫn tới rừng cây, bị vây ở bên trong Bát quái trận
Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng nói: "các ngươi là người ở phương nào, vì sao đêm khuya lại đến đây" âm thanh lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi. Hắc y nhân bị bắt giữ ấp úng, một lúc sau cũng chưa mở miệng
Lôi Kình xuất thủ giải huyết đạo cho bọn hắn, hai người vừa được tự do, mang theo tiếng khóc nức nở âm thanh ủy khuất nói: "Chủ tử, là chúng ta" vừa dứt lời, Lăng Thiên cùng Lôi Kình đột nhiên kéo khăn che mặt xuống mới biết là Tắc Bắc cùng Mai nhi. Lôi Kình cùng Lăng Tiên nhanh chóng buông lỏng hai người
Lãnh Nguyệt hàn không hờn không giận lạnh lùng nói: "Các ngươi như thế nào lại ở đây, tắc Bắc ở đâu, chỗ nào"
Mai nhi bất chấp cánh tay bị vặn đâu đớn, quỳ trên mặt đất cung kính nói: "Hồi bẩm chủ tử, phong hộ pháp trở lại kinh thành, nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo với chủ tử"
Lãnh Nguyệt Hàn nói: "Đã xảy ra chuyện gì" Mai Lan nhìn nhau, nói: "Thuộc hạ không biết, bất quá trước khi phong hộ pháp đi ra lệnh cho ta bảo vệ nhóm người Nguyệt Lạc cô nương, còn cho phép Nguyệt Lạc cô nương rời đi"
Lãnh Nguyệt Hàn trầm tư, chắc là Tắc Bắc biết rõ thân phận của Tuyết Ninh, nên vội vàng về kinh báo cho mình
Lãnh Nguyệt Hàn nói: "Các ngươi đi xuống đi, nghe theo lệnh phong hộ pháp phân phó, bảo vệ hoàng hậu nương nương cho tốt" âm thanh lạnh lùng vang lên không mang theo một tian cảm xúc nào
Mai Lan nhìn nhau, kinh ngạc nói: " Hoàng hậu nương nương... thật không nghĩ tới Nguyệt Lạc cô nương lại là hoàng hậu nương bị thiêu đốt trong đám cháy"
Lời này vừa nói ra, Lãnh Nguyệt Hàn thờ ơ quét tới, hai người bọn họ sợ tới mức ngậm miệng, cúi đầu không dám nói
Lãnh Nguyệt Hàn nhìn bọn họ một cái cũng không nói gì, đi ra ngoài. Lôi Kình lập tức đuổi kịp, Lăng Thiên nhìn hai người cảnh cáo nói: " Làm cho tốt mọi chuyện, mở miệng như thế, cẩn thận chủ tử nổi giận, các ngươi khó có thể giữ được cái mạng nhỏ này" hai người nghe xong lập tức giật đầu liên tục
Lăng Thiên nhìn nhìn thoáng qua rừng cây bên hậu viện nói: "Đem tên ngốc kia thả ra đi, đó là thị vệ của hoàng hậu nương nương" nói xong, chạy đuổi theo Lãnh Nguyệt Hàn
Chỉ để lại hai người Mai Lan với vẻ mặt đau khổ - quả mướp đắng ngơ ngác nhìn nhau, vì cái gì chủ tử không thông báo một tiếng mà đã đến rồi, bọn hắn hơi sợ, đều mong chờ phông hộ pháp mau trở lại
Khi đó Tắc Bắc ngày đêm đi kinh thành, thấy Thượng Quan Thiên Dật mới biết được, lãnh Nguyệt Hàn sớm đã đổi trắng thay đen, đi tới Dung Thành
Khi Tắc Bắc đem chuyện mình nhìn thấy Tuyết Ninh nói cho Thượng Quan Thiên Dật nghe, nội tâm Thượng Quan Thiên Dật kích động không thôi, nói: "Ta biết ngay nàng sẽ không chết mà..." miệng vẫn lặp lại những từ này
Tắc Bắc cũng cực kì cao hứng, nói: "Quốc sư, nếu hoàng thượng không có ở đây, ta xem Giang Nam, lập tức chạy về Dung Thành bảo vệ chủ tử an toàn"
Thượng Quan Thiên Dật đồng ý gật gật đầu
Tắc Bắc chần chờ hỏi: "Ngươi xem, có hay không đem Châu nhi theo, ta sợ..."
Ánh mắt Thượng Quan Thiên Dật lóe lên, thở dài nói: "Vẫn là để Hàn trở về rồi nói sau, mặt khác nói cho Hàn biết, trong cung toàn bộ đều mạnh khỏe, không có buộc Hàn lập tân hậu mới
Tắc Bắc cung kính đáp ứng, cái gì cũng không hỏi nhiều, hành lễ rồi vội vàng lui ra.