Trốn ở trong góc tôi, Lãnh Nguyệt Hàn chỉ nhai đi nhai lại một nụ cười, lạnh lùng nhìn đám người đang diễn trò vui, và đến lúc này Lãnh Nguyệt Hàn mới nói: " Dật, chúng ta cũng nên ra sân thôi" Nói xong Thượng Quan Thiên Dật còn chưa kịp phản ứng, đã bị lôi về phía trước.
Tuyết Ninh nghe Vân phi xin lỗi mà không phục, cũng lười phải đáp lại, không để ý lắm cười, quay người về phía Châu Nhi cùng Tắc Bắc nói: " Đỡ Bổn cung hồi cung" Thấy vậy Châu Nhi cùng Tắc Bắc vội lên tiếng: "Vâng" rồi vội vàng chạy đến đỡ Tuyết Ninh
Ba người vừa định rời đi, thì cùng lúc đó âm thanh của Lãnh Nguyệt Hàn truyền đến: " A thật khéo, không ngờ trẫm cùng Thượng Quan đại nhân đi dạo ngự hoa viên lại được gặp các vị ái phi ở nơi này" Các phi tần thấy vậy vội vàng hành lễ nói: " Hoàng thượng vạn tuế" Lãnh Nguyệt Hàn cười lạnh nói: " Các vị ái phi không cần phải đa lễ" Nói xong đi tới bên cạnh Tuyết Ninh, nhìn trên khuôn mặt trắng nõn của Tuyết Ninh có dấu vân tay đỏ hồng.
Thấy vậy sắc mặt hắn bỗng nhiên lạnh xuống mấy phần, lớn tiếng hỏi: " Ai đánh" Tuyết Ninh không trả lời, Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Phượng quý phi, Vân phi cùng Tĩnh phi một lần nữa, lạnh lùng nói: " Nói, ai đánh" Bạch Phượng Nhi đối với sự chất vấn của Lãnh Nguyệt Hàn cắn môi nói: “Đám nô tỳ không biết, nhưng ngược lại Hoàng hậu nương nương đánh Vân muội muội một cái tát”
Bàn tay Lãnh Nguyệt Hàn dịu dàng đụng vào hai gò má sưng đỏ của Tuyết Ninh, nhẹ nhàng nói: " Vì sao lại đánh Vân phi" Châu Nhi nhanh miệng trả lời: "Vân phi nương nương có thái độ bất kính đối với Hoàng hậu nương nương, cố ý vươn chân ra suýt chút nữa làm Hoàng hậu nương nương vấp ngã"
Trong nháy mắt sắc mặt của Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên thay đổi , tức giận nhìn qua, Tuyết Ninh không nhanh không chậm nói: " Chút xíu chuyện nhỏ, không đáng để cho hoàng thượng phải tức giận" Lãnh Nguyệt Hàn nhắm mắt làm ngơ , đi tới trước mặt Vân phi, Tuyết Nhi trông thấy Thượng Quan Thiên Dật cũng không nói gì chỉ gật đầu một cái coi như chào hỏi.
Bạch Phượng Nhi thấy sắc mặt không tốt và lạnh lùng của Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Vân phi, vội vàng chạy đến giải vây nói: "Vân muội muội tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, khó tránh khỏi tính hơi trẻ con, xin hoàng thượng khai ân, không cần so đo với nàng" Đối với lời nói của Phượng Nhi, Lãnh Nguyệt Hàn tuyệt không để ý, trực tiếp hạ lệnh nói:" Hôm nay ở đây có tất cả các phi tần, phạt đánh một gậy, cấm túc để suy nghĩ trong ba ngày, lần sau người nào dám vô lễ đối với Hoàng hậu nương nương, nhất định trừng phạt không tha"
Lời này vừa được nói ra, Tuyết Ninh bất chợt nhíu mày, nhìn vào thì trông thấy Lãnh Nguyệt Hàn đang giúp mình, nhưng thật ra thì đang ở đây hại mình, cái này chẳng khác nào bảo tất cả các phi tần đều hận mình sao, giết mình sao.
Các đám phi tần còn chưa kịp phản ứng, thì ngay trong lúc đó Lãnh Nguyệt Hàn đã trực tiếp đi đến ôm lấy Tuyết Ninh, cùng nhau rời khỏi ngự hoa viên, cũng không quay đầu lại nhìn. Bỏ một mình Thượng Quan Thiên Dật ở lại cùng đám phi tần.
Tuyết Ninh vùi đầu trong ngực Lãnh Nguyệt Hàn hỏi: " Ngươi ở đây là đang giúp ta hay là hại ta thế" Lãnh Nguyệt Hàn tà mị cười nói: " Ngươi thử nói xem?" Tuyết Ninh không cho là đúng, bĩu môi, trong lòng thầm nói: " Nhìn là biết ngươi không có lòng tốt như vậy"
Thượng Quan Thiên Dật nhìn bóng lưng của hai người mới vừa rời đi, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng chắp tay sau lưng mà rời đi
Trông thấy Lãnh Nguyệt Hàn với cử chỉ vô cùng thân mật mà ôm Tuyết Ninh rời khỏi ngự hoa viên, Bạch Phượng Nhi nước mắt trực tiếp chảy xuống ở trước mặt các vị phi tần, gắt gao cắn chặt đôi môi đỏ mọng, đứng ở nơi đó vẫn nhìn theo bóng lưng của Lãnh Nguyệt Hàn đã đi xa nhưng vẫn không chịu rời đi.
Hiện tại các phi tần đều hận chết Trương Tuyết Ninh, bởi vì đã làm Bạch Phượng Nhi tổn thương và cảm thấy bất bình thay cho Bạch Phượng Nhi, mọi người không ngừng an ủi Bạch Phượng Nhi, kỳ thật ở đây mọi người chỉ đổ dầu thêm lửa cùng nhau bôi nhọ Tuyết Ninh, duy chỉ có Tĩnh phi vẫn chung thủy nhìn theo bóng lưng Lãnh Nguyệt Hàn rời đi mà không nói gì.