• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liên tiếp vài ngày sau, Tuyết Ninh coi Lãnh Nguyệt Hàn không tồn tại, muốn làm gì thì làm, ngồi nghe những người kia kể chuyện, rồi cùng với công tử nói chuyện về đàn cầm, dường như quên mất sự tồn tại của Lãnh Nguyệt Hàn

Lãnh Nguyệt Hàn cũng không chủ động nói chuyện với Khương Tuyết Ninh, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, nhìn nàng cười, nhìn nàng lắng nghe người khác kể chuyện, dù sao đi tới chỗ nào đều có Tuyết Ninh

Trong lúc lơ đãng Tuyết Ninh ngẩng đầu tìm bóng dáng Lãnh Nguyệt Hàn, mỗi lần ngẩng đầu luôn luôn thấy Lãnh Nguyệt Hàn, bọn hắn đang cùng đám Lãnh Nguyệt Hàn đùa giỡn

Tuyết Ninh cười nhẹ lắc đầu, không biết Lãnh Nguyệt Hàn muốn làm gì, chẳng lẽ hắn cực kỳ rảnh rỗi sao, trong cung không có việc gì làm sao, thái hậu làm sao có thể để hắn xuất cung

Tất cả mọi người ở Dung Thành đều nói, tướng công của Nguyệt Lạc cô nương đến đây, muốn mang Nguyệt Lạc cô nương về nhà, nghe nói bộ dạng tướng công Nguyệt Lạc cô nương tuấn tú lịch sự, cũng chỉ có người như vậy mới xứng đôi với Nguyệt Lạc cô nương, dần đần, tháng sau Lạc các xem Lãnh Nguyệt Hàn càng ngày càng nhiều

Thời gian trôi qua cực kỳ vô vị, trừ bỏ Quỷ đạo tử cùng Truy Phong cãi nhau, nếu không thì Lãnh Nguyệt Hàn cùng với Truy Phong trợn mắt nhìn đối phương, sinh hoạt vô vị như nước

Trăm người khách, nữ nhân càng ngày càng nhiều, không cần nói cũng biết, Lãnh Nguyệt Hàn ra tay, Tuyết Ninh cũng chẳng muốn hỏi, mỗi ngày trừ bỏ việc làm ăn, liền đi theo Quỷ đạo tử học y

Quỷ đạo tử khen Tuyết Ninh có thiên phú trời cho, trò giỏi hơn thầy. Đối với lời khen của Quỷ đạo tử Tuyết Ninh cũng không nói gì. Chỉ là Tuyết Ninh không hiểu, gần đây Quỷ đạo tử luôn hỏi vấn đề: Mình có thích Lãnh Nguyệt Hàn không

Ngày ấy, tuyết Ninh vẫn như cũ ở sân mở dược liệu, hồng di gần đây luôn ho khan, mình muốn đưa thuốc cho hồng di. Quỷ đạo tử thần bí tiến tới trước mặt Tuyết Ninh, vẻ mặt có ý cười hỏi: "Nha đầu, ngươi nói cho sư phó nghe ngươi rốt cuộc cso thích Lãnh Nguyệt Hàn không"

Tuyết Ninh lúc này thả thuốc xuống, nhìn Quỷ đạo tử, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Vì sao nhiều ngày nay sư phó luôn hỏi vấn đề này"

Quỷ đạo tử cười xấu hổ, suy nghĩ trong đầu nói: "ngươi xem ngươi cũng không còn nhỏ, cũng nên tìm một nơi tốt để quy tụ, ta nhìn ngươi với Lãnh công tử kia a, trai tài gái sắc cực kì xứng đôi" rốt cục cái khó ló cái khôn lấy cớ, nói xem nhẹ nhõm thở dài một hơi

Đứng ở nơi xa Truy Phong khinh thường hừ lạnh, trong lòng thầm nói: Không biết Lão đầu tử này có chủ ý gì, hắn như thế nào cũng không nhìn ra người lạnh lùng kia cùng cô nương xứng đôi, chính hắn cũng thấy chủ tử cùng với cô nương xứng đôi

Tuyết Ninh khẽ cười nói: "Sư phó lo lắng Nguyệt lạc không gả được sao"

Quỷ đạo tử vẻ mặt đứng đắn nổi giận nói "Nối bậy, đồ nhi nhà ta xinh đẹp làm sao có thể không thể gả được, chỉ là vi sư nhìn Lãnh Nguyệt Hàn có khí chất phi phàm, nhất định là nhân tài hiếm có, theo ta đồ nhi vừa vặn gặp được" nói xong vẻ mặt đầy ý cười nhìn Khương Tuyết Ninh, chưa từ bỏ ý định hỏi: Vậy ngươi có thích hắn hay không" tư thế truy hỏi sự việc kỹ càng

Tuyết Ninh dừng lại công việc trong tay nhìn Quỷ đạo tử, bình tĩnh nói: "Không thích" nói xong xoay người sang chỗ khác tiếp tục làm dược liệu

Vẻ mặt Quỷ đạo tử thất vọng đứng ở đó, Truy Phong cực kì đắc ý, người nào cũng không chú ý Lãnh Nguyệt Hàn đã đến, khi Truy Phong cùng quỷ đạo tử thấy Lãnh Nguyệt hàn, Lãnh Nguyệt Hàn đi tới bên người Tuyết Ninh

Lãnh Nguyệt Hàn thất vọng đau khổ cười khổ, tốt cho câu "Không thích" trả lời thật nhanh gọn mà lưu loát, không mang theo một tia do dự nào

Âm thanh lạnh lùng ở bên người Tuyết Ninh vang lên: "Ngươi thật sự không thích ta"

Tuyết Ninh ngẩn đầu, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Nguyệt Hàn, Quỷ đạo tử lôi kéo Truy Phong, khẩn trương rời đi, Truy Phong vô cùng không muốn, mình phải ở lại bảo vệ cô nương. lại bị Quỷ đạo tử cường bạo lôi đi

Không gian yên tĩnh. Tuyết Ninh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ngươi không phải đều đã nghe được sao" nói xong nhìn chằm chằm vào Lãnh Nguyệt Hàn gằn từng tiếng lặp lại nói: "Ta không thích ngươi" khuôn mặt vẫn tươi cười như cũ, ác độc nói

Lãnh Nguyệt Hàn mạnh mẽ chế trụ đầu Tuyết Ninh, không hề báo truows hôn lên cánh môi đỏ bừng của Tuyết Ninh, mặc cho Tuyết Ninh vùng vẫy cũng không buông ra, giống như qua một thế giới khác, Lãnh Nguyệt Hàn mới buông Tuyết Ninh ra, cánh môi đổi sẫm đầy máu tươi, cứ như vậy cách nhau một bước, bốn mắt nhìn nhau

Lãnh Nguyệt Hàn giơ tay sờ sờ cánh môi đầy máu tươi, vẻ mặt chua sót cười nói: "Ninh nhi thật sự nhẫn tâm, tuyệt không nhớ tình cảm phu thê giữa ngươi và ta"

Tuyết Ninh ngoài miệng dính đầy máu tươi, không rõ mình với Lãnh Nguyệt Hàn, khóe miệng tràn đầy ý cười khinh thường, giống như bị yêu tinh mê hoặc, vô tình nói: "Tình cảm phu thê,ta nghĩ căn bản giữa chúng ta không có, ngươi đã nghe thấy, tốt lắm, hôm nay chúng ta nói chuyện rõ ràng đi"

Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Tuyết Ninh không nói gì, Tuyết Ninh không chút nào gọi là nhượng bộ nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, lạnh lùng nói: "Hoang thượng, mời ngươi trở về cho. Mặc kệ người vì mục đích gì mà đến đây, ta nghĩ sẽ không đạt được, ta không còn là Khương Tuyết Ninh của trước kia, ta là Nguyệt Lạc"

Lãnh Nguyệt Hàn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi là hoàng hậu của trẫm" trong lòng thầm bổ sung thêm: lời tiên đoán chỉ định ngươi là hoàng hậu

Tuyết Ninh cười nhẹ: "Hoàng hậu của ngươi là Khương Tuyết Ninh, không phải là Nguyệt Lạc , Khương Tuyết Ninh đã bị hỏa hoạn thiêu cháy rồi" Khẩu khí tràn ngập cự tuyệt nói

Nói xong lời này, Tuyết Ninh liếc mắt một cái nói tiếp " Ngày ấy vì tiễn đưa thái tử Vân Thủy quốc, bởi vì trẫm có rất nhiều chuyện để xử lý, không có cùng ngươi hồi cung, chính vì như thế mới khiến cho thái hậu chui vào chỗ trống, ngươi cũng biết, trẫm nhìn ngươi cùng với nam nhân khác nằm cùng một chỗ mà đau lòng, đối phương cũng là ngươi để ý" Tuyết Ninh không nói gì

Lãnh Nguyệt Hàn tiếp tục nói: "Trẫm lúc ấy đã sớm mất đi lý trí, lại thêm ngươi một lời giải thích cũng không có, trẫm hạ lệnh đem ngươi cùng Vân Mộc Trần nhốt vào Thiên Lao, ngươi cũng biết trong lòng trẫm cũng rất thống khổ, khi uống rượu lại càng muốn gặp ngươi, nhưng vẫn nhịn xuống đi Thiên Lao thăm ngươi, ngươi lại cùng với Vân Mộc Trần ở trong Thiên lao vừa cười vừa nói, ngươi làm thế sao trẫm có thể chịu nổi"

Tuyết Ninh hồi tưởng lại ngày mình cùng Mộc Thần nói chuyện về thế kỷ 21 lại không hề nghĩ tới Vẫn Mộc Thần thật sự tin tưởng, hai như giống như tri kỷ, trò chơi cùng nhau thật vui, không nghĩ lúc đó Lãnh Nguyệt Hàn lại vào trong thiên lao

Lãnh Nguyệt Hàn liếc mắt nhìn Tuyết Ninh một cái, tràn đầy hối hận nói: "Ngươi biết không, khi ta nhìn thấy ngươi không giải thích một câu nào, nhưng lại vì Vân Mộc Trần cầu tình, ha ha... ngươi cứ như thế mà thích hắn sao, trẫm lúc ấy đã sớm mất đi lý trí, sau đó mới ở trước mặt Vân Mộc Trần làm tổn thương ngươi"

Truyết Ninh đọt nhiên đẩy Lãnh Nguyệt Hàn ra, âm thanh lạnh lùng nói: "Đủ rồi, Lãnh Nguyệt Hàn, đừng nói nữa, ngươi còn nghi ngờ và nhục nhã ta còn chưa đủ sao"

Lãnh Nguyệt Hàn cười chua chát, tiếp tục nói: "Đương nhiên trẫm biết, tất cả đều là âm mưu của thái hậu, khi phát điên đến thiên lao, lại thật ngờ chỉ là một vùng biển lửa, ngươi cũng biết trẫm hối hận, trẫm đau lòng, nếu như ngay từ lúc đầu trẫm đối xử với ngươi tốt, thì chỉ là xuất phát từ một người nam nhân thích chinh phục, trẫm muốn lợi dụng ngươi, nhưng ở trận trò chơi này, trẫm đã sớm thích ngươi, thậm chứ thích ngươi từ lúc nào trẫm cũng không biết, có lẽ tại phượng đài lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, có lẽ..."

Tuyết Ninh lạnh lùng cắt ngang lời nói của Lãnh Nguyệt Hàn: "Đủ rồi, Lãnh Nguyệt Hàn, thả ta đi đi, chúng ta căn bản không cùng đường, càng không thể ở một chỗ, ta vốn cho rằng chỉ cần ta an phận thủ thường thì có thể yên tĩnh sống qua ngày, nhưng khi vừa và Hầu môn, huống chi là hoàng cung, thái hậu uy hiếp, người thì lợi dụng, tất cả các người đều coi ta là con cờ, mà ta chẳng qua muốn yên tĩnh sinh hoạt, ta muốn nhường nhịn, cấc ngươi liền được một tất lại muốn tiến lên một thước, đừng buộc ta phải hận các ngươi, buộc ta thay đổi" giọng nói tràn đầy ý hận cùng với thống khổ

Lãnh Nguyệt Hàn lần đầu tiên thấy Tuyết Ninh kích động như vậy, khi yếu ớt mỏng manh, vươn tay nghĩ muốn bắt cái gì, thế nhưng Tuyết Ninh lại lui về phía sau một bước, cự tuyệt sự đụng chạm của Lãnh Nguyệt Hàn

Tuyết Ninh cười lạnh: "Là các ngươi buộc ta phải thay đổi, là các ngươi để cho ta giải thích, chỉ là nhường nhịn, cũng không thể đổi lấy yên bình, một ngày nào đó, ta sẽ đem những thứ thống khổ này, toàn bộ trả lại những người đã làm tổn thương ta"

Bây giờ Lãnh Nguyệt Hàn cảm thấy mình thực sự đã sai, vì cái gì ngay lúc đầu không chịu tin tưởng, vì cái gì đến lúc mất đi mới hiểu được tình cảm của mình

Khương Tuyết Ninh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, ánh mắt trống rỗng, không chút biểu tình nói: "Lãnh Nguyệt Hàn thả ta đi đi, hoàng cung không thích hợp với ta"

Lãnh Nguyệt Hàn chưa từ bỏ ý định nói: "Ninh nhi, ngươi cho ta một cơ hội nữa có được hay không, hãy cùng trẫm hồi cung. Trẫm nhất định bảo vệ ngươi an toàn" giọng nói mang theo tian nghẹn ngào cùng cầu xin

Trong nháy mắt Tuyết Ninh ngây ngốc, lần đầu tiên thấy Lãnh Nguyệt Hàn cầu xin, chỉ tiếc là nàng không phải Khương Tuyết Ninh, nàng là Nguyệt Lạc, sớm đã lạnh, không dễ dàng bị cảm động, và không dễ dàng tin tưởng

Tuyết Ninh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, giọng nói mang theo vẻ châm chọc: "Lãnh Nguyệt Hàn, đây là ngươi cầu xin ta sao?". Gương mặt nàng lộ vẻ khinh thường

Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Khương Tuyết Ninh, vẻ mặt hắn tràn đầy khiếp sợ và khổ sở, ánh mắt Tuyết Ninh nhìn về phương xa, giọng nói giống như từ xa truyền đến, như gió thổi thoáng qua: "Lãnh Nguyệt Hàn, thứ ta muốn là tình yêu, ngươi không thể cho ta. Ngươi thả ta đi đi, nếu ngươi không để ta đi, ta nghĩ chúng ta thật sự sẽ biến thành kẻ thù của nhau. Ngươi còn rất nhiều việc cần phải làm, sẽ không có thời gian ở chỗ này cùng ta nói chuyện yêu đương đâu"

Khương Tuyết Ninh không quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi viện, Lãnh Nguyệt Hàn quát lớn: "Khương Tuyết Ninh, một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận vì những lời nói hôm nay của mình, Ha ha….. thật hay cho một câu không thích, vậy ngươi thích người nào, Vân Mộc Trần sao?" Nói xong cười một cách điên cuồng.

Nữ nhân này quả là tàn nhẫn, đôi khi Lãnh Nguyệt Hàn không khỏi hoài nghi, rốt cuộc Khương Tuyết Ninh có tim hay không, hắn đã chân thành xin lỗi nàng, cầu xin nàng quay về, đổi lấy là những lời nói vô tình, đầy giễu cợt của nàng.

Hắn đường đường là vua một nước, lại phải hạ thấp giọng cầu xin một người, vậy mà nàng lại khinh thường hắn. Vì sao hắn lại đi thích một nữ tử như vậy cơ chứ?

Bước chân Tuyết Ninh khẽ chững lại một chút, ngay sau đó nàng vẫn kiên quyết rời đi. Quỷ Đạo Tử và Truy Phong thấy Tuyết Ninh bước ra ngoài, vội vàng nghênh đón, Tuyết Ninh không nhìn về phía bọn họ, tiếp tục bước về phía trước.

Giống như cái gì cũng không có nhìn thấy, tựa như người mất hồn...

Quỷ Đạo tử nghe thấy tiếng quát đầy giận dữ của Lãnh Nguyệt Hàn, hắn vội vàng chạy vào trong, gấp gáp nói: "Không được, không được, ngài không thể tức giận, không thể sử dụng nội lực" Hắn còn chưa nói xong, Lãnh Nguyệt Hàn đã tung một chưởng, chưởng phong mạnh mẽ khiến thảo dược trên kệ rơi đầy trên trên mặt đất.

Quỷ Đạo tử muốn cản cũng không cản được, khi Lôi Kình cùng Lăng Thiên tới nơi chỉ thấy Lãnh Nguyệt Hàn phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.

Hai người kịp thời đỡ lấy Lãnh Nguyệt Hàn, vẻ mặt mặt cả ba đều hốt hoảng, ngay lập tức đem Lãnh Nguyệt Hàn quay trở lại phòng.

Tuyết Ninh ở trong sân đi tới đi lui, Truy Phong đi phía sau nàng, thấy Tuyết Ninh cứ đi lại như người mất hồn như vậy, hắn cảm thấy lo lắng cho nàng.

Tựa như lấy hết dũng khí, Truy Phong bước nhanh đuổi theo Tuyết Ninh, ân cần nói: "Cô nương, có phải cái tên họ Lãnh kia khi dễ người hay không? Thuộc hạ sẽ thay người đi dạy dỗ hắn"

Tuyết Ninh thấy Truy Phong quan tâm mình như vậy, trong lòng tràn đầy cảm động, nàng nở nụ cười với hắn, nói: "Không có ai khi dễ ta cả" Truy Phong ngây ngốc nhìn Khương Tuyết Ninh, không hiểu vì sao hắn lại hồn bay phách lạc khi nhìn thấy nàng nở nụ cười với mình, dù chỉ trong chốc lát, nhưng hắn vẫn cảm thấy nụ cười của nàng xán lạn đến vậy.

Truy Phong gãi đầu, không hiểu nhìn Tuyết Ninh, Tuyết Ninh tươi cười như hoa nhìn Truy Phong nói: "Truy Phong, dạy ta võ công đi, ta muốn học."

Truy Phong cảm thấy mơ hồ, trong mắt hắn giờ đây chỉ còn lại nụ cười tuyệt mỹ của Tuyết Ninh mà thôi, mặc kệ nàng nói gì hắn cũng sẽ đồng ý với nàng "Được"

Tuyết Ninh vỗ vỗ vai hắn, nói lời cám ơn, sau đó nàng quay trở về phòng, lúc này Truy Phong mới lấy lại tinh thần, hắn nhớ tới mới vừa rồi bản thân đã đồng ý với Tuyết Ninh điều gì, mặt mày khổ não nhìn về phía phòng nàng, tự nhủ: "Dạy cô nương học võ" Hắn cảm thấy thật đau đầu, chủ nhân cũng không có nói đến việc muốn hắn dạy võ công cho cô nương a.

Không sai, Truy Phong chính là người Dạ Mị an bài ở bên cạnh bảo vệ Tuyết Ninh, kể từ ngày Dạ Mị cải trang đến tìm gặp Tuyết Ninh, biết nàng đang ở Dung Thành. Mặc dù hắn biết Tuyết Ninh rất thông minh, nhưng Dạ Mị vẫn không thế nào yên tâm. Dù sao đây cũng là chỗ phong hoa tuyết nguyệt, sẽ có rất nhiều phiền toái tìm đến. Hiện tại hắn phải quay trở lại Kinh Thành một chuyến, không thể nào ở bên cạnh Tuyết Ninh. VÌ vậy hắn liền phái Truy Phong cải trang, đi theo Tuyết Ninh, ở bên cạnh bảo vệ nàng.

Sau khi Tắc Bắc rời khỏi hoàng cung, liền đi thẳng đến Ám Hương Các – kỹ viện lớn nhất ở Kinh Thành, thần không biết quỷ không hay tiến vào phòng của Giang Nam.

Giang Nam mở cửa phòng, cảm thấy bên trong có người, khẽ nói: "Người nào" Tắc Bắc cười nói "Là ta” nói xong liền từ giữa nhà đi ra.

Giang Nam cười chạy tới ôm Tắc Bắc, vui mừng nói: "Tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây" vẻ mặt Tắc Bắc thương yêu vỗ vỗ vào lưng nàng: "Ta mới vừa trở về hôm nay, định tới thăm ngươi một chút, sáng sớm ngày mai ta sẽ rời khỏi đây"

Giang Nam không vui nói: "Vội vã như vậy, ngươi tới Kinh Thành vì chuyện gì?" Nói đoạn kéo Tắc Bắc ngồi xuống giường, Tắc Bắc thở dài một cái, không nói gì, Giang Nam suy đoán nói: "Có phải hay không, Ám Hương Các ở Dung Thành buôn bán không tốt?" Tắc Bắc lắc đầu, đứng dậy đi tới bên cửa sổ.

"Giang Nam, ta gặp hoàng hậu nương nương rồi, lần này ta hồi kinh chính là muốn bẩm báo với hoàng thượng chuyện này " Tắc Bắc khó nén nổi vui sướng nói.

Giang Nam khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, kinh ngạc nói: "Ngươi nói sao, Khương Tuyết Ninh kia không có chết, hiện tại nàng ta đang ở Dung Thành" Tắc Bắc gật gật đầu nói: "Ừ, trước khi ta tới, hoàng thượng đã đi Dung Thành rồi, chắc hẳn hiện tại ngài đã gặp hoàng hậu nương nương rồi."

Giang Nam vẫn ngồi trên giường không nói câu nào, Tắc Bắc không hiểu hỏi: "Tại sao ngươi lại không vui" Giang Nam nước mắt nhìn Tắc Bắc nói: "Tỷ tỷ, tại sao ta lại không thể thích chủ nhân, từ nhỏ chúng ta đã đi theo ngài, chẳng lẽ ta có tình cảm với ngài là đều không phải là sao?"

Tắc Bắc thở dài: "Giang Nam, sao ngươi cứ cố chấp như vậy, vẫn ôm lấy ảo tưởng về chủ nhân, ngươi phải biết giữa chúng ta cùng chủ nhân chỉ có thể là quan hệ chủ tớ mà thôi"

Giang Nam khóc nói: "Tỷ tỷ, ta không cam lòng, từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngài, ta đã thích ngài rồi. Nhiều năm trôi qua như vậy, ta vì ngài mà không ngần ngại xông vào nơi nước sôi lửa bỏng, nhìn bên người ngài có biết bao nữ nhân vây quanh, tỷ có biết ta đau lòng thế nào không? Mỗi một lần ngài giao nhiệm vụ cho ta, mặc kệ phải trả giá ra sao, ta đều sẽ hoàn thành, ta chỉ muốn ngài chú ý tới ta một chút thôi"

Tắc Bắc đi tới bên giường, đem Giang Nam ôm vào trong lòng, đau lòng nói: "Nha đầu ngốc, tỷ tỷ biết nỗi khổ của ngươi, nhưng nếu như cái tầng quan hệ này vạch ra rồi, chủ nhân nhất định sẽ giết chết muội, so với tỷ ngươi biết rõ ngài là người vô tình như thế nào rồi"

Không ngờ Giang Nam lại đẩy Tắc Bắc ra, bước lên phía trước, quỳ xuống cầu xin: "Tỷ tỷ, tỷ để ta đến Dung Thành thay tỷ đi, coi như là Giang Nam van tỷ, tỷ giúp ta hoàn thành nguyện vọng này đi, nếu thật sự phải chết trong tay ngài, ta cam tâm tình nguyện"

Tắc Bắc hoảng hốt vội nói: "Giang Nam, ngươi đang làm cái gì vậy, mau đứng dậy đi" nàng muốn đỡ Giang Nam dậy, nhưng Giang Nam vẫn quật cường nói: "Nếu tỷ tỷ không đồng ý, ta sẽ không đứng dậy" Nói rồi làm bộ đáng thương nhìn Tắc Bắc: "Tỷ tỷ, tỷ sẽ để ta đi đúng không? Dù là tỷ muốn cho ta chết tâm cũng tốt. Tỷ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không kích động, cũng sẽ không làm Khương Tuyết Ninh tổn thương "

Tắc Bắc biết rõ tính tình của Giang Nam, nếu như không để nàng đi, thì nàng sẽ len lén chạy đi, nhất định khiến chủ nhân mất hứng, hậu quả khôn lường, Tắc Bắc thở dài, không thể làm gì khác hơn nói: "Được rồi, tỷ đồng ý với muội"

Giang Nam vui mừng ôm chầm lấy Tắc Bắc, vừa khóc vừa cười, Tắc Bắc không thể làm gì khác hơn ngoài than thở, nàng dặn dò Giang Nam không được lỗ mãng, không cho phép nàng làm tổn thương hoàng hậu nương nương, nhưng Tắc Bắc lại không nhìn thấy trong mắt Giang Nam chợt lóe lên tia ác độc.

Quỷ đạo tử nghiêm túc xem mạch tượng của Lãnh Nguyệt Hàn, Lôi Kình và Lăng Thiên sốt ruột chờ đợi kết quả. Sắc mặt Lãnh Nguyệt Hàn trắng bệch nằm ở trên giường, rất lâu sau, Quỷ Đạo Tử Tài thở dài, bất đắc dĩ nói: "Hỉ nộ vô thường, nếu có một ngày ngài ấy không khống chế nổi cảm xúc của bản thân, thì ta khó mà cứu vãn nổi"

Lăng Thiên vội vàng hỏi: "Sao rồi, chủ nhân không sao chứ?" Quỷ Đạo Tử nhìn Lăng Thiên, tức giận nói: "Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai đây?" Lôi Kình nổi giận, hắn túm lấy cổ áo Quỷ đạo tử, nhìn lão chằm chằm. Trong lòng Quỷ Đạo Tử không khỏi kêu lên, sao cuộc đời của lão lại bất hạnh như vậy, chủ nhân của lão lại có một vị bằng hữu bạo lực vậy a.

Quỷ Đạo Tử lắp ba lắp bắp cảnh cáo: "Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám động thủ với ta, sẽ không có ai có thể cứu được chủ nhân đâu"

Lôi Kình lạnh lùng nói: "Nói!!! Ruốt cuộc tình hình của chủ nhân ra sao?" Quỷ Đạo Tử thở dài một cái: "Lão già ta thật sự không biết nên làm thế nào, những năm gần đây, chủ nhân chỉ tức giận với những chuyện có dính líu đến Thái hậu, nhưng ngài luôn biết cách kiềm chế cảm xúc của bản thân. Hiện tại khi đối mặt với nương nương, chủ nhân lại không thể khống chế được, loại chuyện này đã xảy ra nhiều lần rồi"

Lôi Kình gật đầu, hắn nhớ tới lần trước ở bãi săn, bởi vì muốn cứu hoàng hậu nương nương mà chủ nhân mới hôn mê mấy ngày.

"Nghiệt duyên, nghiệt duyên a, chẳng lẽ tình yêu là vậy sao? Nếu như vậy chủ nhân sẽ tiếp tục chịu tổn thương thôi, cứ tiếp tục như vậy, cho dù hoàng hậu nương nương đồng ý cứu ngài e rằng không kịp rồi."

"Ngươi có ý gì, tình hình chủ nhân rất nghiêm trọng sao, ta đi tìm hoàng hậu nương nương, cầu xin nàng cứu ngài" Lăng Thiên nói xong liền chạy ra khỏi phòng.

Quỷ Đạo Tử lạnh lùng quát: "Quay lại mau" Nhất thời bước chân Lăng Thiên ngừng lại, đây là mình lần đầu tiên hắn thấy Quỷ Đạo Tử tức giận, dùng giọng điệu như thế nói chuyện với hắn.

Lăng Thiên không hiểu nhìn Quỷ Đạo Tử, Quỷ Đạo Tử nói: "Chỉ sợ cho dù hoàng hậu nương nương nguyện ý, chủ nhân cũng không nguyện ý, chỉ cần chủ nhân không cố chấp dây dưa cùng hoàng hậu nương nương nữa, nếu ngài có thể khống chế tốt cảm xúc của mình, vậy là tốt rồi"

"Nếu vì yêu hoàng hậu nương nương, mà tính mạng chủ nhân ngàn cân treo sợi tóc, đến lúc đó không chỉ ta mà cả Ám các sẽ không tiếc bất cứ giá nào trừ bỏ nàng". Người mà hắn nói không ai khác chính là Khương Tuyết Ninh. Một trong hai người không một ai lên tiếng, nhưng lại một mực cam chịu trong lòng, không ai có thể quan trọng hơn Lãnh Nguyệt Hàn trong lòng bọn hắn.

Quỷ Đạo Tử nói: "Tốt lắm, mới vừa rồi ta đã cho chủ nhân uống thuốc, nửa canh giờ đã qua, hiện tại hai người các ngươi cần vận công giúp chủ nhân kiềm chế độc đang chạy toán loạn trong cơ thể đi. Ta đi sắc thuốc, nếu như tình hình khả quan ngày mai có thể ngài sẽ tỉnh lại" Lôi Kình và Lăng Thiên gật đầu, Quỷ Đạo Tử đỡ Lãnh Nguyệt Hàn dậy, giao cho hai người.

Lão thở dài một cái, sau đó đi ra khỏi phòng của Lãnh Nguyệt Hàn. Tình yêu a, có thể cứu được tính mạng một người, nhưng cũng có thể giết chết tính mạng của chính người đó. Chính lão thật không hiểu, nha đầu ngốc Khương Tuyết Ninh kia rốt cuộc muốn làm gì, lão đã sống hơn nửa đời người, hạng người gì cũng đã từng thấy qua, nhưng nữ tử như Khương Tuyết Ninh thật sự chính là lần đầu tiên lão thấy.

Thượng Quan từng nói với lão máu của hoàng hậu nương nương có thể áp chế Huyết Chú trong cơ thể chủ nhân, nhưng một trận hỏa hoạn xảy ra khiến hoàng hậu nương nương chết cháy rồi. Quỷ Đạo Tử tin tưởng trời không tuyệt đường người, lão khổ tâm tìm kiếm, chỉ vì đọc được trong sách nói trên đời có loại máu có thể giúp chủ nhân giải độc. Lão thật vất vả mới tìm được một cô nương có loại máu phù hợp ở Dung Thành, lại không ngờ đó chính là hoàng hậu nương nương.

"Ài" Quỷ Đạo Tử thở dài một hơi. Một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, có lúc lãnh nhược băng sương, có lúc dịu dàng như nước, chẳng những sắc nghệ song toàn, lại còn thông tuệ hơn người. Cũng khó trách chủ nhân lại thích nàng. Quỷ Đạo Tử nghĩ, đổi lại là bất kỳ nam nhân nào, cũng đều sẽ si mê nàng như thế thôi.

Chỉ tiếc, chàng có tình còn thiếp vô tình, nhất định sẽ xảy ra một hồi bi kịch. Tại sao Huyết Chú chi độc lại phát tác mạnh mẽ như vậy, theo lý thuyết mà nói sẽ không như thế. Trước kia mỗi lần chủ nhân nổi giận, trong lòng chỉ đau đớn, không lâu sau sẽ khỏi, vì sao hiện tại lại hôn mê bất tỉnh.

Quỷ Đạo Tử thật không hiểu, chẳng lẽ nếu nói người hữu duyên, mệnh trung chú định, nếu yêu nhau, liền có thể cứu chủ nhân, nếu như không yêu tính mạng chủ nhân thật khó giữ. Quá nhiều điều khiến hắn không hiểu, quá nhiều thứ không thể tưởng tượng nổi, hiện tại mọi việc đều ngoài tầm kiểm soát của lão. Huyết Chú chi độc đã ở trong cơ thể chủ nhân mười tám năm rồi, sẽ biến đổi ra sao, không phải người thường có thể dự liệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK