Phó Lệnh Nguyệt đánh xe đi vào hậu viện, quả sự nghĩa trang chỉ huy thủ hạ xóa sạch mọi dấu vết xe ngựa, lại tìm cho bọn họ một gian phòng đơn sơ. Thiết luật của ám nhân là không nên hỏi sẽ không hỏi, cho nên Phó Lệnh Nguyệt không cần giải thích, yêu cầu hai viên thuốc giải rượu, cho Phương Diệu Tổ uống xong liền đưa hắn vào phòng.
Đóng cửa, xác định không có người rình coi, nàng bắt đầu cảnh giác nhìn quanh trong phòng. Đây là lần đầu tiên nàng đến ám điểm ngoài thành Kiến Dương, trong lòng cũng không nắm chắc.
Không có rơm che phủ, Phương Diệu Tổ liền lạnh run, cũng may nơi này còn có mấy quan tài trống, là nơi tránh gió, giữ ấm tốt. Phó Lệnh Nguyệt nhanh chóng tìm một quan tài sạch sẽ nhất, đưa Phương Diệp Tổ vào đó. Cũng may hắn không mập, hai người nằm chung một quan tài cũng vừa đủ
Nhưng nàng ngồi xuống mới phát hiện, hắn ôm cổ nàng, sống chết không buông tay, đánh không được, mắng không tỉnh, người sau không biết gì, chẳng khác gì một thi thể.
Phó Lệnh Nguyệt nghĩ dù sao người này cũng là chủ nhân, không dám mạnh tay với hắn, quá mức sẽ có ảnh hưởng tới thành tích đêm khuya mạo hiểm cứu chủ. Hơn nữa tuy là đêm mùa hè nhưng nơi này âm khí quá nặng, nàng hiện tại cũng thấy hơi lạnh,có một cái mền da ấm áp như vậy cũng không tệ. Nàng thật muốn lặp lại câu Triệu Thực đã nói với Phương Quang Tông “giai đại vui mừng, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh”
Phương Diệu Tổ lại đang lạnh run mà người say rượu nhiệt độ thân thể xuống rất thấp, nếu bị phong hàn cũng sẽ ảnh hưởng đến thành tích của nàng. Phó Lệnh Nguyệt nghĩ nghĩ, sai người lấy quần áo đến? lại phải cõng nam nhân này ra khỏi quan tài. Quên đi, nàng cởi áo khoác phủ lên người Phương Diệu Tổ. Hắn ôm nàng chính là một cái mền rồi, nàng không cần lo lắng đến vấn đề giữ ấm.
Chậm rãi, người phía sau không còn run nữa, cánh tay của hắn cũng dần buông lỏng. Đây mới là người say rượu chân chính, cái gì cũng không làm được, chẳng khác gì người chết
Phó Lệnh Nguyệt nhìn Phương Diệu Tổ không để ý hình tượng mà quấn quýt lấy nàng, tâm tư cân nhắc.
Từ lúc vào mộ thất của Trường Bình hầu, nàng một tấc cũng không rời hắn, hẳn là hắn không có cơ hội giấu thứ gì đó. Nàng do dự một lát nhưng vẫn nhân cơ hội sửa sang vạt áo cho hắn mà nhanh tay kiểm tra toàn thân hắn. Chứng thực một chút cũng tốt. Quả thật hắn không có mang thứ gì dư thừa. nàng cũng an tâm hơn
Còn vài canh giờ nữa trời sẽ sáng, ám điểm của Triệu Thực có vẻ an toàn. Phó Lệnh Nguyệt buông lỏng tinh thần, nhắm mắt thiếp đi
“Ah” Phó Lệnh Nguyệt đang mơ màng liền bị một tiếng thét chói tai làm tỉnh giấc. Nàng mơ màng mở mắt, nương theo ánh sáng mờ nhạt qua khe hở quan tài nhìn thấy Phương Diệu Tổ hai mắt hồng hồng tựa vào vách quan tài, tay run run chỉ vào nàng
“Làm sao vậy?” Nàng cảnh giác nhìn chung quanh bốn phía. Không có tiếng động? Không khác thường mà
“Ngươi…” Phương Diệu Tổ líu lưỡi nói “ta…”hắn khua tay múa chân “chúng ta…tối qua…”
“Ngủ ở trong này” Phó Lệnh Nguyệt có chút khó hiểu “đây là ám điểm của chúng ta, là một nghĩa trang, cách cửa thành không xa, tình thế bức bách, một lời khó nói hết, chỉ có thể ủy khuất Nhị công tử ngủ trong quan tài”
Phương Diệu Tổ xấu hổ chỉ vào xiêm y hỗn độn trên người hắn và Phó Lệnh Nguyệt
“Ngươi uống nhiều” Phó Lệnh Nguyệt hiểu được ý hắn “là ngươi cứ ôm lấy ta” nàng nghiêm mặt nói. Đáng giận, hắn còn dám bày ra biểu tình vô tội đáng thương, làm như nàng chiếm tiện nghi của hắn, bắt buộc hắn không bằng
“Thật xin lỗi” thanh âm của Phương Diệu Tổ quẫn bách “ta…ta”
“Ta cái gì ta! Lề mề, mau vào thành” tâm tình của Phó Lệnh Nguyệt không tốt “ám nhân chúng ta không có nhiều chú ý như đại tiểu thư. Đi thôi” nàng trừng mắt quở trách hắn, tức giận sửa sang lại xiêm y
Phương Diệu Tổ kinh ngạc hồi lâu, ôm đầu, lảo đảo theo Phó Lệnh Nguyệt ra khỏi quan tài
“Cái kia…” Hắn đột nhiên gọi nàng lại, cười làm lành “nếu đây là ám điểm của các ngươi, giúp chút việc đi, cho ta mượn chút vàng, ta trả lãi gấp ba”
Phó Lệnh Nguyệt nhìn hắn giơ ba ngón tay, hung hăng trừng mắt rồi đi tìm quản sự
“Còn nữa” Phương Diệu Tổ cười quỷ dị vô cùng “thuận tiện hai ta cũng thay xiêm y luôn đi”
Rốt cuộc Phó Lệnh Nguyệt hiểu được vì sao Phương Quang Tông phải cần đến người của Triệu phủ. Đúng là tính kế người tính đến tận xương cốt
Người kia, quả nhiên sau lưng có câu nói! Lệnh Nguyệt nhìn hắn kia chớp lên tam căn ngón tay, hung hăng liếc trắng mắt, xoay người đi gọi quản sự.
Cắn hai miếng bánh nương, nàng rất không tình nguyện mà thay nữ trang, dẫn Phương Diệu Tổ giả trang vào thành Kiến Dương
Nàng cũng muốn biết rốt cuộc trong hồ lô của tiểu hồ ly này chứa cái gì?
Vào thành Kiến Dương, Phương Diệu Tổ nhận biết đường đi, qua hai con phố, hắn bước nhanh lên trước, trực tiếp đi thẳng tới Lưu Quang phố, nơi tập trung các cửa hàng phồn hoa nhất thành Kiến Dương
Hắn thực sự muốn dạo phố mua sắm? Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy nghi hoặc
Hai bên Lưu Quang phố đều là các cửa hàng san sát nhau, ai nấy đều rất chịu khó, mặc kệ là bán gì thì sáng sớm đã mở cửa đón khách
Phương Diệu Tổ đi vào cửa hàng bán tran sức, yêu cầu chưởng quầy lấy ra một số châu sai trâm cài, chọn tới chọn lui, còn ướm lên đầu Phó Lệnh Nguyệt, quan sát nửa ngày “cô nương hẳn là thích kiểu dáng này?” hắn lầu bầu “haizz, hỏi ngươi cũng vô dụng, ngươi không giống nữ nhân”
Rốt cuộc Phương Diệu Tổ cũng mua một châu sai lưu kim hải đường với giá hai lượng vàng
Phó Lệnh Nguyệt cố nén giận, toàn bộ quá trình đều dùng sự im lặng để kháng nghị
Kế tiếp, Phương Diệu Tổ lại thong thả đi vào một hiệu cầm đồ
“Ta đến chuộc Thất tinh sai thay Như Nguyệt cô nương của Di Hồng lâu” lần này hắn rất thống khoái
Cảm giác đã thoát hiểm nên muốn lấy lòng người đẹp? Phó Lệnh Nguyệt liếc mắt xem thường
“Đã có người sớm đến lấy rồi” chưởng quầy lưu loát trả lời “không có cách, cũng khôn biết đã bán cho ai vào lúc nào”
“Phải không?” Phương Diệu Tổ thản nhiên nở nụ cười “nhưng Nhị thúc nàng nói sổ sách ngươi nhớ rất rõ. Người tới đưa bảy lượng vàng, ta đã mang đến” hắn chậm rãi xòe ra một lượng vàng sáng lấp lánh
Chưởng quầy nghe vậy biến sắc, làm ra vẻ giật mình ‘đúng, đúng, hình như ta nhớ nhầm, ngài chờ một chút”
Không lâu sau, chưởng quầy mang từ trong phòng ra một hộp hình chữ nhận bằng gỗ đào không chút thu hút “là ở đây, ta thực sự nhớ nhầm” hắn cười, đối chứng ấn triện gốc rồi nhanh chóng xé giấy niêm phong, mở hộp ra “mời khách quan kiểm tra và nhận”
Lệnh Nguyệt cố ý nhìn lướt qua, chỉ là một châu sai bình thường, chẳng qua kiểu dáng có chút mới lạ, không phải là phượng hoàng hay đóa hoa gì đó mà giống như chòm sao Thất tinh bắc đẩu, tinh thạch không trong suốt cũng chẳng hoa mỹ, giống như là dùng mắt cá khảm thành
“Chính là cái này?” Phương Diệu Tổ mỉm cười cầm lấy “nương tử, được không?” hắn cười hì hì, cài trâm lên tóc Phó Lệnh Nguyệt
Phó Lệnh Nguyệt đang ngây người, Phương Diệu Tổ đã rút châu sai xuống, nhíu mày hỏi “ sao lại thiếu mất một viên?”
“Công tử! viên này không phải chúng ta lấy” chưởng quầy sợ đến sắc mặt trắng bệch “ngươi cũng thấy rồi đó, cửa hàng chúng ta đối diện Khai Phong phủ ah”
“Quên đi, hôm nay bổn thiếu gia tâm tình tốt” Phương Diệu Tổ qua loa nói “đi thôi” hắn quay đầu rời đi, chợt nói “đúng rồi, trên người không có tiền, phiền toái ngươi cầm lấy cái này” hắn cười khổ đưa châu sai lưu kim hải đường vừa mua ra cầm cố
“Ngài cầm bao nhiêu?” Chưởng quầy cẩn thận hỏi
“Nhìn mà làm đi, bỏ vào cái hòm kia vừa vặn” Phương Diệu Tổ không để ý, cầm lấy bảy lượng bạc, đi ra ngoài
“Ngài phải làm bao nhiêu?” Chưởng quầy cẩn thận hỏi.
Ra khỏi tiệm cầm đồ chưa được mấy bước, Phương Diệu Tổ liền nói đầu hắn choáng váng, đưa bạc cho Phó Lệnh Nguyệt đi mướn một chiếc xe ngựa xa hoa trở về Tả Hồng biệt viện
Phó Lệnh Nguyệt nhận bạc “mướn xe rất dễ nhưng công tử phải đi theo ta, để ngươi một mình ở đây không an toàn” nàng không muốn để hắn một mình giở trò gì đó
“Ta biết. Đúng rồi, quán trà lần trước hình như cách nơi này không xa phải không?” Phương Diệu Tổ đưa mắt nhìn chung quanh, ý vị thâm trường hỏi “hay là phụ cần này có nơi như vậy? ngươi đưa ta tới đó là được”
Phó Lệnh Nguyệt chỉ biết câm nín. Vì nhiệm vụ lần này, nàng đã làm lộ hai ám điểm, Triệu Thực mà biết chắc sẽ đau lòng muốn chết.
Nàng nghiến răng nghiến lợi đưa Phương Diệu Tổ đến quán trà lần trước, phân phó gã sai vặt đi mướn xe ngựa, nàng một tấc cũng không thể rời hắn. Nhiệm vụ thứ nhất đã gần hoàn thành, ngay lúc trọng yếu này tuyệt không thể để có sơ suất nào.
Ở trong trà thất, Phó Lệnh Nguyệt cũng không nhàn rỗi, lén hỏi gã sai vặt xem mấy ngày qua trong đại viện Triệu gia có tin tức gì nổi cộm hay không. Kết quả nàng nghe được một tin khiến nàng vui sướng không thôi.
Viên đại công tử phủ Tả quân Đô đốc hôm qua đến đại viện Triệu gia chọn người, nghe nói hắn rất soi mói, rà soát toàn bộ đại viện, mọi người tự mình bình thẩm cũng không tìm được người hợp ý, cuối cùng vẫn để cho Thực nhị gia tùy tiện chọn cho một người
Phó Lệnh Nguyệt biết Viên đại công tử muốn tìm ai. Ngày đó ở biệt viện Bạch Vân, trong lúc giải huyệt đạo, nàng đã bị lộ sơ hở. Tuy ám nhân ra ngoài đều mang mặt nạ, nhưng nàng tin bọn họ oan gia chạm mặt, Viên đại tử nhất định có thể nhận ra nàng
Nàng chân thành cảm kích trời cao. Thật may mắn, nàng vừa lúc được phái ra ngoài, tránh được một kiếp. Trời cũng giúp nàng ah
Phó Lệnh Nguyệt tâm tình tốt, đi lên xe ngựa, nhìn Phương Diệu Tổ cũng thấy thuận mắt hơn. Dù sao hắn cũng xem như là phúc tinh của nàng, làm cho nàng có cơ hội rời khỏi đại viện, tránh được một kiếp, là quý nhân không thể đắc tội.
Xe ngựa lắc lư qua Tứ Nhãn kiều, đến Tả Hồng biệt viện thì dừng lại
Phương Diệu Tổ cởi bỏ chòm râu giả trang, xuống xe trước
Qua khỏi đại môn biệt viện, nhiệm vụ của Phó Lệnh Nguyệt coi như đại công cáo thành. Chạy một quãng đường dài, nửa đêm chém giết, nàng giống như Triệu Tử Long cứu ấu chúa, về biệt viện phải nói cho Triệu Thực nghe, để hắn nhìn nàng bằng cặp mắt khác xưa. Không ngờ nàng vừa đặt chân xuống đất, thân hình còn chưa đứng vững, chợt nghe Phương Diệu Tổ nhiệt tình gào lên “Viên đại ca”
Cái tên này làm cho nàng hoảng sợ run lên, nhanh chóng thu người nhưng nàng đã xuống xe, muốn quay lại đã không kịp nữa
“Lưu đại ca, Tạ đại ca” Phương Diệu Tổ tiếp tục cao giọn gọi “đây là phải đi sao?”
Phó Lệnh Nguyệt da đầu run lên, bọn họ cùng tụ lại một chỗ. Nàng cầu nguyện trời cao, trăm ngàn lần đừng…cực không tình nguyện nhìn sang
Chỉ thấy ba vị quý công tử diện mạo hiên ngang, xiêm y bất đồng đứng bên ngựa, đang nhìn sang chỗ nàng. Mà bóng dáng màu trắng anh tuấn, mi như xuân sơn, thân như tú trúc, đôi mắt hẹp dài tinh quan sắc bén đang đứng cạnh bảo mã nhìn rất quen thuộc. Đó…chính là túy Phan An khủng bố ở Bạch Vân biệt viện, cũng chính là Viên đại công tử hôm qua đã quật ba thước ở đại viện Triệu gia tìm nàng
Viên Li!
“Tiền quân Đô Đốc phủ đại công tử Lưu Đắc Thắng, Hậu quân Đô Đốc phủ đại công tử Tạ Bình An, Tả quân Đô Đốc phủ đại công tử Viên Li.” Phương Diệu Tổ kéo Phó Lệnh Nguyệt qua giới thiệu
“Diệu Tổ. Thật trùng hợp nha” Viên Li tươi cười, một lời hai nghĩa nói “không trùng hợp bất thành thư”
Phó Lệnh Nguyệt khiêm tốn cười gượng, trong lòng lại ảo não không thôi, đúng là oan gia ngõ hẹp
“Các ca ca đây là?” Phương Diệu Tổ rất tôn trọng các quý công tử này, chắp tay hỏi
“Đắc Thắng huynh đệ muốn bắt đầu trận hoa khôi đại tái” một người mập mạp đỡ gã sai vặt xuống ngựa, cười nói “chúng ta đến kéo đại ca Quang Tông của ngươi xuống nước, Diệu Tổ huynh đệ đến lúc đó có rảnh cũng tham gia náo nhiệt đi”
“Tạ đại ca, về phương diện này tiểu đệ không được, đi chỉ làm giảm hưng trí của mọi người” Phương Diệu Tổ khiêm tốn từ chối
“Không thể nói lung tung, nam nhân sao lại nói không được chứ?” Viên Li cười cười vỗ vai Phương Diệu Tổ “đến, ca ca nói với ngươi chuyện này”
Phó Lệnh Nguyệt hoang mang nhìn thân ảnh hai người đi xa, không biết bọn họ nói gì mà Viên Li cười to, thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn sang bên này, nàng cảm thấy toàn thân nổi da gà
Rốt cuộc ba người cũng cáo từ
Viên Li cũng không trêu chọc nàng, chỉ chắp tay cười nói “cáo từ, còn nhiều thời gian”
Vào trong phủ, không hề thấy vui mừng vì nhiệm vụ hoàn thành thì đột nhiên Phương Diệu Tổ lại nói “Viên đại công tử nói đã gặp qua ngươi”
Phó Lệnh Nguyệt nội tâm nhảy dựng, Viên Li đã nói gì? chuyện ở Bạch Vân biệt viện nếu để người ta biết, Trung quân Đô đốc phủ sẽ không còn dám muốn nàng “không thể nào”, nàng làm ra vẻ trấn tĩnh “ở đâu? khi nào?” có chết nàng cũng không thừa nhận
“Không thật sao” Phương Diệu Tổ không chú để ý “người nọ hay nói giỡn, không câu nào là thật. Sau này chậm rãi ngươi sẽ quen. Đúng rồi” hắn đột nhiên như nhớ ra gì đó, mất tự nhiên cười nói “ngươi đi theo ta một chút”