• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật tốt quá! Thuốc này thật sự hữu hiệu! Trí nhớ của nàng đã quay trở về. 

Phó Lệnh Nguyệt vui sướng mở hai mắt. Xem ra Trương Kê thật có chút bản lĩnh, không hổ ngay cả Viên Li, Ngô Mỹ Nhân cũng đều ngoan ngoan nghe lời hắn. Tính ra nàng ngăn cản Viên Li đi Lũng Tây là làm đúng rồi, nếu không sao có thể lấy được giải dược. Khó trách thế gian này nhiều ác nhân, không làm kẻ ác thì không có trái ngon để ăn. Làm người tốt chỉ có ngây ngốc ngồi chờ vận mệnh. Chuyện cũ nàng không vội, cứ từ từ rồi cũng sẽ biết. Hơn mười năm trước, thân thế của nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Một đêm này nàng kiên nhẫn nhớ lại quá khứ, muốn tìm về trí nhớ trong mười năm trước, muốn cởi bỏ mọi nghi hoặc trong lòng nàng.

Phó Lệnh Nguyệt phấn khởi đứng dậy sửa sang ngọc chẩm, chăn mền, vặn người thư giãn, tìm kiếm một tư thế thoải mái nhất.

Bắt đầu từ Thần nữ điện ở Kiến Dương điện, chỉ cần nàng có thể nhớ lại chuyện cũ, mỗi một chuyện rồi sẽ từ từ quay trở lại.

Nàng lại nhắm mắt lại

Thần nữ điện ở Kiến Dương, nguy nga tráng lệ, thần thánh trang nghiêm

Hoàng đế và Thần nữ gặp nàng xong, nàng liền được một ma ma đưa đến hậu điện. Ma ma này rất hiền lành, mặt mày phúc hậu, má lún đồng tiền, gợi lên cảm giác về một người mẹ. Nàng lần đầu gặp mặt nhưng lại có xúc cảm muốn khóc.

Ma ma họ Hoàng, là một trong mười hộ pháp của Kiền giáo, có nhiệm vụ chăm sóc cho nàng. Hoàng ma ma ngồi xuống trấn an nàng, ngữ khí nhu hòa, ấm áp, nói đây là một đại hỉ sự, nàng chính là tiểu cô nương may mắn nhất thiên hạ vị thần triệu đã chỉ định nàng làm Thần nữ tiếp theo.

Thần nữ có thân phận phi phàm cho nên từ nay về sau, nàng hoàn toàn cắt đứt nhân duyên nghiệp chướng với trần thế. Phụ mẫu của nàng thành con dân giáo chúng, quê hương của nàng cũng không được nhắc tới, xuất thân của nàng trở thành tôn quý vô thượng. Vì thế năm nàng năm tuổi, lấy tư thế chủ nhân mà ở lại trong Thần nữ điện. Nghe nói đương nhiệm Thần nữ nương nương chỉ cón một năm thần lực, cho nên trong một năm này, nàng phải học những gì Thần nữ nên làm như hiến tế, cầu phúc, bói toán, pháp thuật…Một năm sau, bả vai suy nhược của nàng sẽ gánh toàn bộ trọng trách của Kiền giáo.

Trí nhớ cuồn cuộn không ngùng hiện lên

Bước đầu học nghệ, Thần nữ đã ở trước mặt mọi người gieo một quẻ cho nàng “hải xấu xí  ba”

“Thật có phúc khí’ ánh mắt vui mừng của Thần nữ nương nương lại xen chút hương vị chua sót

Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên nhíu màu “hải xấu xí ba?” nàng hình như đã nghe được ở đâu đó, trầm tư suy nghĩ thật lâu nàng cũng không tìm được đáp án, đành tạm thời bỏ qua một bên, không nghĩ tiếp nữa.

Bắt đầu từ ngày đó, giáo chúng gọi nàng là tiểu nương nương. Nàng là Thần nữ vì có thần bảo vệ nhưng con đường thành thần phải vượt qua rất nhiều gian khổ

Nàng nhớ rõ khi còn nhỏ, mỗi ngày đều phải qua chương trình học khắc khổ, thứ cần phải luyện tập rất nhiều. Nàng tự nhận mình không phải đầu óc ngu ngốc nhưng cuối cùng hiệu quả không được bao nhiêu, nàng học thế nào cũng chỉ là mặt ngoài, còn thần vận bên trong, nàng vẫn không học được một phần mười của Thần nữ. Nàng không tìm được nguyên nhân, cảm thấy mình rất thất bại. Điều duy nhất làm nàng vui mừng là ở trong Thần nữ điện còn có một tiểu cô nương xinh đẹp. Phòng của các nàng liền nhau, các nàng ăn mặc tiêu dùng cũng giống nhau. Điều khác biệt duy nhất là tiểu cô nương kia hàng ngày không cần theo Thần nữ học tập như nàng,nàng ta chỉ ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn, tỏ vẻ như không có việc gì

“Nàng là ai?” Rốt cục có một ngày, nàng không nhịn được nghi hoặc trong lòng mà nhỏ giọng hỏi ma ma

“Đó là công chúa Đại Lương” Hoàng ma ma nhẹ giọng đáp “bởi vì tiểu công chúa thể nhược nhiều tật, cho nên phải nhiều năm ở Thần nữ điện chữa bệnh”

Nàng lén quan sát mấy ngày, thấy công chúa kia rất hoạt bát, không hề có dấu hiệu sinh bệnh, thỉnh thoảng hai người gặp nhau cũng cười rất thân thiết, không hề bày ra dáng vẻ công chúa

Nàng lại không nhịn được mà hỏi Hoàng ma ma “ta có thể nói chuyện với nàng không?”

Hoàng ma ma đi xin chỉ thị của cấp trên, được đồng ý. Từ đó về sau, ở Thần nữ điện, nàng có một tiểu bằng hữu địa vị tôn quý, chính là Trường Bình công chúa Tiếu Lệnh Nguyệt.

Phó Lệnh Nguyệt ngây người. Thì ra nhũ danh của công chúa cũng là Lệnh Nguyệt, thế nhân đều biết công chúa là Trường Bình, chỉ có một số ít người mới biết được nhũ danh của công chúa. Trách không được, Triệu Thực cũng gọi nàng là Phó Lệnh Nguyệt. Phó là giả cũng là phụ, quả là có thâm ý.

Cùng là tiểu cô nương năm tuổi, cùng bị nhốt trong Thần nữ điện, hai người rất nhanh đã trở thành bằng hữu. Một người được gọi là Thần nữ, một người là Trường Bình, thế giới của các nàng không có tôn ti, thần phó chi nhân nên rất nhanh đã tương thân tương ái với nhau.

Ngày ở Thần nữ điện buồn tẻ và nhàm chán, trong trí nhớ, điều vui vẻ duy nhất là khi hai người ở cùng một chỗ cùng nhau chơi đùa, đọc sách, thả diều, ngắm sao

Trường Bình công chúa hạnh phúc hơn Thần nữ, ít ra còn có thân nhân đến thăm hỏi. Tuy rằng Thần nữ điện quy củ rất nghiêm, chỉ có cuối năm và lúc Trung Thu là cho phép hoàng thất tới thăm công chúa nhưng dù sao cũng là có. Người đến thăm hỏi, ngoại trù Uyển phi là mẫu phi của công chúa, còn có huynh trưởng, tỷ muội của nàng ta. Những lúc đó, Thần nữ đều đứng trên đài cao hâm mộ nhìn, nàng không chỉ một lần ai thán mình là thần. Thần không có cốt nhục tìn thân.

Trung Thu năm đó ghi dấu trong trí nhớ rất rõ, vì đột nhiên không có người quản chế các nàng, không khí có chút loạn. Thần nữ nhận thấy mọi người trong điện đều hoảng loạn, nàng nghe cung nữ bàn tán có người tạo phản, đã sắp đánh tới nơi này. Thần nữ đột nhiên bộn bề nhiều việc, cả ngày không thấy bóng dáng, việc chỉ dạy cho nàng cũng thường xuyên bị hủy bỏ đương nhiên càng không có thời gian giám thị người trong hoàng tộc đến thăm hỏi Trường Bình.

Tự do. Các tiểu cô nương không biết có đại họa, chỉ cho là việc vui đến cửa,vô cùng vui vẻ. Khoảng thời gian này là những ngày vui sướng nhất của Trường Bình công chúa và Thần nữ. Vì Thần nữ không ở đây, các ca ca nhỏ tuổi của Trường Bình có thể thường xuyên đến tìm các nàng, mỗi lần các hoàng tử đến đều mang theo rất nhiều thức ăn và đồ chơi, các ma ma tuy biết cũng không dám quản, chỉ biết hét lớn khi Thần nữ hồi cung mới hù dọa được các tiểu tổn tông này quay về hoàng cung.

Cứ thế, Thần nữ điện thần bí và có sức uy hiếp ngăn cách với thế giới bên ngoài. Trường Bình công chúa thông qua các huynh đệ nghịch ngợm mà biết được chút tin tức từ thế giới bên ngoài, Thần nữ cũng từ chỗ Trường Bình biết được vài chuyện mới lạ, còn cùng nhau chia sẻ

Tỷ như, có một đêm, nàng và Trường Bình cùng nhau chơi đùa, công chúa đã nói cho nàng biết một bí mật. Đêm đó, nàng và Trường Bình công chúa ngồi ngắm sao bên ngoài Thần nữ điện, các nàng rất dễ dàng tìm được Bắc Đẩu Thất Tinh, thông qua cán chùm sao Bắc Đẩu còn tìm được Bắc Cực tinh. Trường Bình nói nàng nghe được một bí mật về Bắc Đẩu Thất Tinh, là do Lục ca ca cùng một mẹ sinh ra trong lúc vô tình nghe lén được mà nói cho nàng biết: Hoàng đế nói với người khác là Thần nữ nương nương bày một trận thế cực kỳ lợi hại, đem rất nhiều người hóa thành sao đặt vào trong đó. Thần nữ cũng là một thành viên trong đó. Bọn họ còn nói rất nhiều, Thần nữ chỉ nhớ một đoạn ngắn

“Ngươi xem, ngôi sao kia là ta, ngôi sao này là ngươi” Trường Bình công chúa đưa tay chỉ lên trời ‘chuyện này là ta biết trước, cho nên ta chọn ngôi sao lớn kia, ngươi không được tranh”

“Ta không thèm tranh, ta muốn ngôi sao này, tuy nhỏ nhưng rất sáng, rất đẹp”Thần nữ bĩu môi, nhìn lên không, tự đắc đáp

Thì ra chân tướng sự thật là vậy. Đồng ngôn vô kỵ. Phó Lệnh Nguyệt lắc đầu cười khổ. Nàng đã nhớ lại tiểu cô nương đã cùng nàng ngắm sao lại không nghĩ sẽ là như vậy. Chó ngáp phải ruồi nhưng lại đi đúng đường.

Hiện nàng có thể đoán được khi đó Thần nữ là mọi việc là vì lần chuẩn bị và chống cự cuối cùng. Hẳn là vì thời cuộc không ổn nên không chỉ Hoàng đế mà còn có nhiều trọng thần quyền quý của Tiền Lương đến tìm Thần nữ, những gương mặt này không giúp ích cho việc khôi phục trí nhớ của nàng, cho nên dễ dàng bị bỏ qua. Chỉ có một người là ngoại lệ, hắn gần như là người đến nhiều nhất.

Tạ Cách, Hậu quân Đô đốc, phụ thân của Tạ Bình An. Có điều Tạ đô đốc, không lúc đó là Tạ tướng quân luôn đến rồi đi vội vàng, nàng không thể tiếp xúc sao có thể hỏi được gì.

Phó Lệnh Nguyệt có chút thầm than, trong đó chắc chắn có bí mật rất lớn.

Trong đầu nàng đột nhiên toát ra một sự kiện. Chuyện này tuy đột ngột nhớ tới nhưng lại khắc ghi trong trí nhớ của nàng rất rõ ràng. Đây nhất định là ấn tượng khó quên được.

Nàng nhớ hậu viện của Thần nữ điện rất đẹp, có hồ nước trong xanh, bên trong có rất nhiều cá vàng, nàng thường xuyên đến cho chúng ăn, còn có rừng trúc, lầu ngắm cảnh, nhà thủy tạ

Vào một buổi trưa mùa đông,mặt trời khó khăn lắm mới ló khỏi rặng mây.Thần nữ hủy bỏ việc họ, công chúa vui mừng vì huynh đệ đến thăm, chỉ còn mình nàng cầm theo thức ăn cho cá đi đến nhà thủy tạ. Có người cho ăn, đàn cá đương nhiên chen chúc đến. Tiểu Thần nữ cúi đầu, nhìn mặt nước chằm chằm, nàng nhớ nhà, nhớ cha mẹ. Đột nhiên nàng phát hiện bả vai mình bị người ta đè lại, giật mình quay đầu thì thấy mấy khuôn mặt tươi cười không hảo ý. Đây chính là các hoàng tử đến thăm Trường Bình công chúa, bọn họ cười vang, ra lệnh cho thái giám thân tín nâng nàng quăng qua lan can. Nàng hét lên một tiếng, liều mạng bắt lấy lan can bên ngoài nhà thủy tạ, hoảng sợ nhìn nam hài trạc tuổi mình, mặc trang phục hoàng tử vàng óng ánh chậm rãi tới gần. Nàng nhận ra đây là kẻ cầm đầu các hoàng tử, cũng là người có hi vọng trở thành Thái tử nhất như Trường Bình nói, là Ngũ hoàng tử do Hoắc quý phi sinh. Gần đây Thần nữ quản lý rời rạc nên nàng và các hoàng tử đã từng gặp mặt vài lần, nàng vừa nhìn thấy Ngũ hoàng tử tôn quý này đã có ấn tượng sâu sắc, bởi vì ánh mắt của hắn rất khác người khác, khi đối mặt với nàng không phải là kính sợ, tôn sùng mà là khinh miệt, khinh bỉ. Hắn không lớn hơn nàng bao nhiêu, cũng không đối đãi với nàng như Thần nữ cho nên nàng rất không thích hắn. Không biết lúc này tên thiếu giáo dưỡng này muốn làm gì? không ai dạy hắn tôn kính Thần nữ sao? cho dù hắn có hi vọng làm Thái tử nhất thì …

“Cũng có chút thân thủ ah” Ngũ hoàng tử đi tới gần nàng ‘không phải ngươi rất thích nước sao? biểu diễn cho gia xem thần tích đi?” chân của hắn chậm rãi đạp lên tay nàng

Nàng bị đau, hét lên một tiếng thảm thiết, rơi vào trong hồ nước

Trời đã nhập thu, trên mặt hồ có rất nhiều xác lá, nàng khoa tay múa chân, cố cầm lấy cái gì đó chung quanh để chống đỡ thân thể. Tuy nàng đã theo Thần nữ học bơi nhưng hoa phục ngâm trong nước trở nên nặng như sắt, nàng liều mạng giãy dụa cũng không thể ngăn mình chìm xuống.

“Cứu mạng” uống mấy ngụm nước, nàng rốt cuộc cũng không kiên trì được bao lâu, nàng cảm giác thân thể đã chìm xuống.

“Cứu mạng, ta không trị được nước. Cứu ta” nàng ngâm mình trong nước, ra sức kêu nhưng thanh âm rất gian nan, nàng rất muốn la lớn tiếng nhưng lại không thể, huống chi vào giờ này cũng không có ai lui tới nơi này.

“Ngũ ca, xem ra nàng thật không ổn” một tiểu nam hài ghé vào lan can “nếu xảy ra tai nạn chết người thì nguy rồi, mau kéo nàng lên đi”

“Ta nhìn nàng cố làm ra vẻ liền không thuận mắt’ Ngũ hoàng tử căm giận, cười lạnh “cái này là để đè bẹp kiêu ngạo của nàng, làm cho nàng hiểu rõ mình rốt cuộc có mấy cân mấy lượng”

Nàng ở trong nước gian nan chống đỡ, thầm nghĩ không biết mình đã đắc tội quý nhân này khi nào. Nước rất lạnh, chân tay của nàng đã bị co rút, dần dần không la lên được nữa, chỉ cảm thấy cả người chết lặng

“Mau kéo nàng lên đi, đừng để chết người ah. Dù sao nàng cũng là Thần nữ” lại có tiếng cầu tình “hơn nữa không phải sau này nàng sẽ trở thành phi tử của ngươi sao, ngươi giáo huấn một chút thì được rồi”

“Thứ bại hoại, hạ lưu như vậy thì nằm mơ đi” Ngũ hoàng tử khinh thường “ta nhìn mặt nàng ta là liền không thích, nếu nàng không xong, vậy cứ để nàng trở thành phi tử minh hôn cho lão Tứ đi”

Có lẽ sắc mặt của nàng trắng bệch quá mức dọa người, khiến tiểu nam hài kia khóc ồ lên

“Khóc cái gì mà khóc” Ngũ hoàng tử răn dạy, thanh âm nghiến răng phiêu lãng trong trí nhớ của nàng “phụ hoàng chính là bị yêu nữ tà giáo giả thần giả quỷ này mê hoặc, nếu không ta đã sớm…Lão Thất, đừng khóc. Dù sao nơi này cũng không có ai thấy, nàng chết cũng là không đối chứng hơn nữa bọn họ cũng không dám công bố, cùng lắm thì phụ hoàng lại tìm một người khác. Hiện tại bên ngoài, còn ai để ý”

Nàng rốt cuộc không nghe được gì nữa, nước hồ lạnh như băng đã tràn ngập khắp mũi, miệng nàng.

Trí nhớ lại tiếp tục lúc nàng nằm trên giường ngọc trong một phòng đá kỳ quái, trước mắt nàng là vẻ mặt lạnh lùng của Thần nữ, đang dùng một tư thế kỳ quái nâng thân thể của nàng lên. Nàng lơ lửng giữa không trung, có thể cảm nhận được một hơi thở tươi mát xuyên qua thân thể nàng, cảm giác lành lạnh thích thú nhưng càng về sau tốc độ càng nhanh, nàng bắt đầu thấy đau, từ cảm giác đau như bị kiến cắn đến trở thành đau đến thấu xương.

Nàng đau đến mức kêu thành tiếng, xoay người muốn trốn nhưng Thần nữ đã lập tức ngăn cản nàng ‘sẽ tốt nhanh thôi”

Nàng rất sợ Thần nữ nên cắn răng chống đỡ, trước mắt tối đen, đau đến mức ngất đi.

Khi tỉnh lại, nàng mẫn cảm phát giác thân thể không giống trước, nói không rõ cảm giác nhưng chính là tứ chi giống như nhẹ nhàng hơn không ít. Nàng nhìn thấy trên giường ngọc bên cạnh còn có một tiểu nam hài, nhìn phục sức thì là một hoàng tử. Chẳng lẽ hắn cũng rơi xuống nước sao? chẳng lẽ là người đã cầu tình cho nàng?

“Thần nữ nương nương, ngài nói xem, có phải là biện pháp nhất lao vĩnh dật” đột nhiên nàng nghe được một giọng nam

Nàng vội vàng nhìn quanh, thấy trong phòng đá không có một ai

“Trương đại nhân, ngài cũng biết thân thể của Tứ hoàng tử rồi, phát bệnh là chuyện khó tránh khỏi. Hắn bị thương quá nặng, phương pháp bình thường không thể cứu trị được, có lẽ hắn không thể rời khỏi Thần nữ điện’ thanh âm của Thần nữ cũng vang lên

Tiểu thần nữ đột nhiên phát hiện, nàng có thể nghe được đối thoại ở bên kia vách tường, thính lực của nàng trở nên sâu sắc, có thể nghe xuyên qua vách tường. Nàng cảm giác có một cỗ linh khí đang khởi động trong thân thể, giống như giúp thân thể của nàng mở ra thiên mục

“Đứa nhỏ này thực đáng thươn” thanh âm của nam tử kia rất trầm “từ nhỏ không biết bị ai hạ độc thủ còn mang tiếng khắc mẫu, trừ ta phụng chỉ cứu trị có lẽ không có ai muốn hắn sống, cho tới bây giờ, người có thể nhìn thấy Tứ hoàng tử cũng không nhiều lắm”

‘Sinh tử do mệnh, phú quý nhờ trời. Đứa nhỏ này vừa ra đời đã mang tai kiếp ah’ thanh âm của Thần nữ rất bình thản “không thể để người biết ngược lại ít gây chuyện thị phi, nay thiên tượng hỗn loạn, có câu Tái Ông mất ngựa có khi là phúc, nói không chừng đứa nhỏ này sẽ có hạnh phúc cuối đời ah”

“Vậy tiểu Thần nữ tính thế nào? có cần…”nam nhân kia chuyển đề tài

“Sẽ sống lại, ta đã độ chân khí cho nàng” Thần nữ thở dài “ta đúng là gây nghiệp chướng, có thể như vậy sau này sẽ hại đứa nhỏ này”

“Thần nữ nương nương trạch tâm nhân hậu, đây có lẽ là mệnh” nam nhân kia nhẹ giọng trấn an “dù sao nàng cũng là con dân Đại Lương, cống hiến cho Đại Lương cũng là việc nên làm”

Hai người còn đang nghị luận đã nghe thanh âm thái giám vang lên “Hoàng đế giá lâm”

Nàng ngồi trên giường ngọc, tầm mắt mơ hồ. Nàng được độ tiên khí, hèn chi mà lục cảm trở nên thông linh nhưng Thần nữ lại nói chân khí này ngày sau sẽ hại nàng là vì sao? nàng vừa nghĩ vừa bị một cái giường ngọc khác hấp dẫn tầm mắt. Nàng nhớ tới lão Tứ sẽ minh hôn với nàng mà Ngũ hoàng tử nói. Chính là tên tiểu quỷ hay ho này sao?

Nàng đứng lên, kiễng chân, nhẹ nhàng đi qua. Nam hài kia như người chết nằm trên giường, thân thể lớn hơn nàng, xem ra tuổi cũng lớn hơn một chút. Hắn dáng người gầy yếu, sắc mặt trắng bệch nhưng rất anh tuấn. Mắt này, mũi này, miệng này…

Phó Lệnh Nguyệt quát to một tiếng, ngồi bật dậy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK