Bị những lời của Triệu Thực kích thích nên Phó Lệnh Nguyệt không còn hứng thú ai là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa nữa. Nàng cũng không đi ra cửa sau nghe lão Hoàng kể chuyện mà cả ngày rầu rĩ ở trong phòng, nhìn chằm chằm cuốn sách đến ngẩn người
“Từ từ rồi ngươi sẽ phát hiện ra thiên hạ không có ai giống thần nữ hơn ngươi” lời của Triệu Thực cứ vang lên trong đầu nàng
Nàng đặc biệt sợ hai từ từ từ. Còn có gì đó đang đợi nàng sao?
Triệu Thực muốn nàng tiếp cận Phương Diệu Tổ cũng không muốn nàng từ bỏ Viên Li, còn có Trăn vương Lý Thành khí vốn bàng quan, hiện tại không vội nhưng sớm muộn gì cũng sẽ đưa nàng tới phủ Trăn vương. Chẳng lẽ người phía sau màn muốn sứ mệnh của Phó Lệnh Nguyệt nàng là chu toàn cùng một đám nam nhân cao quý? Làm một Thần nữ vô thượng?
Phó Lệnh Nguyệt rất hận. Hận bản thân mình không thấy rõ. Nàng càng muốn biết rõ mọi chuyện, người kia lại càng lợi dụng điểm này mà không ngừng hướng nàng đi theo hướng bọn họ muốn.
Nàng đã nhất định là sẽ bị lợi dụng hoặc có thể nói, nàng chính là một quân cờ. Nàng giống như bị người ta bịt kín hai mắt, sau đó bị đẩy về phía chiến trường
“Phúc họa tùy duyên, ân cừu khó liệu. Ngươi không cần cảm tạ ta cũng đừng hận ta” Triệu Thực đã nói rõ như thế rồi
Nàng được người ta nuôi lớn, không nên có suy nghĩ khác. Nàng đứng ở nơi này, ở trong mắt người ngoài chỉ là một trò cười, một con rối để mặc người ta bài bố mà thôi. Nhưng điều đáng nói là chuyện này trời biết đất biết người biết, chỉ có nàng là không biết
Đáng giận. Phó Lệnh Nguyệt nàng khi nào thì chật vật như vậy.
Phó Lệnh Nguyệt vô cùng phẫn nộ. Thực ra thì nàng có thể trốn tránh tất cả, dựa vào sự huấn luyện của Triệu Thực cùng công phu và kỹ năng của nàng, trốn khỏi kinh thành, đến một nơi hẻo lánh ẩn náu là không có vấn đề. Nàng bỏ chạy sẽ khiến kế hoạch của bọn họ thành công dã tràng, bọn họ muốn hát hí khúc thì tự mình lên đài đi, nàng không rảnh chơi cùng bọn họ. Nhưng…nàng lại không đi bởi vì nàng không cam lòng. Nàng còn chưa biết mình là ai, có thân phận gì, ai là ân nhân của nàng, ai là kẻ thù của nàng, nàng từ nơi nào đến, trên người gánh thù hận gì? Cứ như vậy mà bỏ đi, trốn tránh lánh đời nàng không cam lòng. Phó Lệnh Nguyệt nàng không phải người nhu nhược. Cho nên dù biết ở lại sẽ bị người ta lợi dụng, nàng vẫn phải ở lại như một đứa ngốc
Đột nhiên thanh âm của Viên Li vang lên “sách rớt kìa”
Phó Lệnh Nguyệt hoàn hồn mới phát hiện mình vừa làm rơi một cuốn sách
“Nghiên cứu cái gì vậy?dụng tâm như thế, còn nghiên cứu cái này” Viên Li đùa cợt, thong thả đi tới
Phó Lệnh Nguyệt nhìn lại, phát hiện mình đang cầm cuốn Phủ Điền
Vô điền phủ điền, duy dửu kiêu kiêu. Vô tư xa nhân, phí sức Ðao đao.
Vô điền phủ điền, duy dửu kiệt kiệt. Vô tư xa nhân, phí sức đát đát.
Uyển hề luyến hề, tóc để chỏm quán hề. Nhiều lần gặp hề, đột mà biện hề.
Nàng nhìn chăm chú mấy câu thơ này, ý nghĩ đột nhiên thông suốt, đầu óc cũng trở nên sáng tỏ hơn
Nàng vui vẻ trả lời “ta là đang ngộ đạo”
“Ngộ đạo cái gì?” Viên Li cau mày đi qua
“Không cần trồng trên cả cánh đồng, nếu trồng như vậy mà lực lượng không đủ thì lâu dài sẽ khiến cỏ dại mọc lan tràn; không cần nghĩ tới người ở quá xa tầm với, nếu nghĩ tới người không nên nghĩ thì trong lòng sẽ sinh ra ưu thương vô hạn” Phó Lệnh Nguyệt chậm rãi giải thích
“Thì ra là thế” Viên Li liếc mắt xem thường
“Ta là xem thơ mà ngộ đạo ra, làm việc lấy từ việc nhỏ, đừng có chê nhỏ cần lớn, bỏ xa lấy gần. Ngươi xem” nàng chỉ vào hai câu thơ cuối
“Thi văn là dùng để dạy tiểu hài tử, chỉ cần tiến hành theo chất lượng là có thể đạt được mục tiêu mong muốn” Viên Li chế giễu “ngươi đọc sách đến tẩu hỏa nhập ma rồi sao?”
Phó Lệnh Nguyệt lại cảm thấy tràn ngập năng lượng ‘trước giờ ta nghĩ quá nhiều, quá vội. Từ giờ trở đi, ta sẽ nghĩ từ từ thôi”
Sao lại muốn ăn một ngụm liền mập chứ. Bọn họ không muốn nàng biết, nàng có sốt ruột thế nào cũng vô dụng. Nàng có thể trốn nhưng sao lại phải là vậy? hủy đi bàn tính của người khác, nàng cũng không có gì tốt. Nàng sẽ không làm chuyện hại người mà không lợi nàng, máu của nàng là thích khiêu chiến, trốn tránh không phải là tính cách của nàng. Bọn họ muốn dùng nàng làm quân cờ, vậy thì tương kế tựu kế thôi, bị lợi dụng sẽ đi lợi dụng, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, không tiếp cận bọn họ, sao nàng biết được những gì mình muốn biết. Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, nàng chỉ cần hoàn thành việc mình muốn làm là được. Có là quân cờ hay không cũng chỉ là một cách gọi mà thôi.
Loại trừ được tâm ma, tâm tình của Phó Lệnh Nguyệt tốt hơn hẳn
Viên Li chăm chú nhìn nàng “đêm nay ở biệt viện Úc Lâm có tiệc rượu, ta muốn đi, ngươi đi cùng không?”
Phó Lệnh Nguyệt trừng mắt nhìn hắn “có nhận vật lớn nào?” nàng biết hắn nhất định có lý do của mình
“Có Trăn vương gia, Phương Quang Tông, Tạ Bình An, còn có nhà chúng ta” Viên Li chậm rãi nói ‘còn có Diêm Tân, Ngô mỹ nhân”
Mắt của Phó Lệnh Nguyệt lại mở to hơn
“Đúng rồi, biệt viện này là của Tả đô ngự sử Úy Trình Cù đại nhân” Viên Li cười ý vị thâm trường “đêm nay hắn làm chủ, tổ chức tiệc mừng cho Trăn vương gia”
“Ta đi!” Phó Lệnh Nguyệt cao hứng nhận lời
Sau kỳ thi Hương, Trăn vương gia liên tục tham gia các tiệc rượu
Chủ trì kỳ thi Hương cũng là đại sự đầu tiên hắn làm sau khi vào kinh
Sau khi các bộ tổ chức tiệc mừng công xong, Tả đô ngự sử Úy Trình Cù liền dẫn đầu các quan văn lại làm tiệc rượu chúc mừng ở Úc Lâm biệt viện
Hào môn quý tộc cùng quan viên trong kinh thành đều rất nể mặt Trăn vương gia, trừ khi bị bệnh không thể nhúc nhích, còn không đều đến tham gia
Phó Lệnh Nguyệt vẻ mặt khẩn trương theo sau Viên Li đi vào Úc Lâm biệt viện
Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền, Bốn người này dù là sống hay chết, nàng đều đã gặp qua. Úy Trình Cù là Thiên Quyền, không biết Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang sẽ là ai?
Triệu Thực nói bọn họ khẳng định nàng là Thần nữ, như vậy trong Thất Tinh mà Tiền Lương cài lại này sẽ có một người nói dối. Ba người trước đã chết, như vậy chuyện Thất Tinh và Thần nữ bị lộ ra ngoài sẽ không phải do bọn họ. Mà theo như lời Ngô mỹ nhân, sau Thiên Quyền sẽ không có chỉ lệnh giống nhau nữa. Như vậy, có thể vấn đề mấy chốt là ở trên người Úy Trình Cù
Ngô mỹ nhân nói rất đúng “e là Thiên Quyền tin đã sớm nhận được tin tức nên đã có phòng bị”
Úy Trình Cù không chỉ thay đổi hành trình đi Giang Nam còn thỉnh đệ nhất cao thủ của Đại Tề, Cẩm y vệ Đô chỉ huy sứ Diêm Tân hộ giá, như vậy hắn có thể đảm bảo an toàn cho bản thân.
Thời cuộc như mạch nước ngầm dưới mặt hồ, rung chuyển mãnh liệt.
Ngô mỹ nhân ám chỉ Hiền phi thôi động thế cục sát thủ nhưng Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy hắn tâm tư khó lường. Hiền phi để lộ tin về Thất Tinh Bắc Đẩu ra ngoài để làm gì? bọn họ sẽ dùng phương pháp gì để khiến thiên hạ tin nàng là thần nữ?
Phó Lệnh Nguyệt tò mò hơn ai hết.
Không biết ai tung tin mà canh giờ chưa tới nhưng trong biệt viện đã chật ních khách mời
Phó Lệnh Nguyệt không tránh khỏi việc chạm mặt với Trung quân đô đốc phủ, mà Phương Diệu Tổ cũng không hề cố kỵ, vòng qua Viên Li, mỉm cười với nàng.
Viên Li đen mặt. Phó Lệnh Nguyệt xấu hổ cúi đầu, lui người về phía sau hắn
Canh giờ vừa đến, Trăn vương Lý Thành Khí mang theo vài vị trọng thần trong triều đi tới.
Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không nhưng Phó Lệnh Nguyệt phát hiện hầu hết các ánh mắt đều tập trung lên người Tả đô ngự sử Úy Trình Cù. Nàng đương nhiên cũng liếc nhìn hắn vài lần nhưng phần lớn lại bị Diêm Tân đứng cạnh Úy Trình Cù thu hút.
Cẩm y vệ Đô chỉ huy sứ đại danh đỉnh đỉnh Diêm Tân tuổi cỡ như Triệu Thực, cực kỳ tuấn tú nhưng không diễm như Ngô mỹ nhân cũng chẳng mĩ như Viên Li hoặc tuấn như Lý Thành Khí mà một thân y phục Cẩm y vệ mà vàng khiến cả người hắn trở nên thanh tú tuyển lãng, oai hùng vô cùng. Hắn ngồi cạnh Úy Trình Cù càng khiến cho Tả đô ngự sử trở nên già nua hơn
Phó Lệnh Nguyệt lo lắng nhìn màn che trên sân khấu hí kịch. Tình thế như vậy, đêm nay Ngô mỹ nhân sẽ không động thủ ở đây chứ? Rõ ràng là đối phương đã sớm chuẩn bị tốt chờ sát thủ hiện thân, hắn còn dám ngang nhiên ra tay sao?
Dưới đài, chủ khách cùng ngồi vào chỗ, vui vẻ chuyện trò
Con nhà thế gia, ra ngoài luôn rất khí độ, huống chi nơi này còn một vị chuẩn phò mã, hai vị từng suýt trở thành phò mã và một vương gia
Mới đầu, mọi người còn ngồi nghiêm chỉnh chuyện trò, đến khi lên đèn, tiệc tối bắt đầu mới tùy ý, thoải mái hơn.
Vì đã có Cẩm y vệ phụ trách tuần tra, hộ vệ toàn trường nên thị vệ các phủ đệ đều ngồi vào chỗ của mình. Phó Lệnh Nguyệt uống vài chén rượu, bụng có chút không ổn, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc trời tối liền vụng trộm chui vào bụi rậm trong viện, tìm chỗ giải quyết. Khi nàng đã xử lý xong, đi ra khỏi chỗ tối, đột nhiên nhìn thấy Phương Diệu Tổ đang nhàn nhã đivề phía này
Phó Lệnh Nguyệt hoảng hốt, có chút chột dạ nhưng chung quanh không còn đường khác, đành phải tiến lên
“Thế nào? không muốn đi cùng ta?” Phương Diệu Tổ là đang cố ý chờ nàng
“Ta…”nàng không ngờ hắn lại nói thẳng như thế, môi run run không nói nên lời
“Ngươi cố kỵ cái gì?” Phương Diệu Tổ tươi cười, nhẹ nhàng đưa tay che trên đầu nàng “nói cho ta nghe đi, nói không chừng ta có thể giải quyết ah”
Phó Lệnh Nguyệt cảm giác như một dòng nước ấm đang chảy vào lòng nàng. Trong nháy mắt, định lực của nàng hoàn toàn tan biến, thân thể của nàng như đám cỏ khô, chỉ cần một chút gió là sẽ bốc lên tận trời cao.
Nàng cố hết sức ép mình lui lại từng bước, đưa mắt nhìn quanh, không biết võ công cao cường như Viên Li có ở một nơi bí mật nào đó rình nàng hay không. Nàng gian nan nói “xin thứ cho ta không thể rời khỏi kinh thành. Một lời khó nói hết, ta có nỗi khổ của mình”
“Vậy đến lúc đó hãy đến Chính Dương môn tiễn ta đi’ Phương Diệu Tổ cũng không tiến lên, cười nói “chỉ một thỉnh cầu này, có thể đáp ứng chứ?”
Xa xa vang lên tiếng người nói chuyện. Phó Lệnh Nguyệt như được đại xá, vội cười làm lành rồi rời đi
Khi trở lại, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Viên Li, nàng toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Không phát hiện ra gì là tốt rồi, nàng nhanh chóng hòa mình vào đám thị vệ, nói nói cười cười
Cẩm Y vệ Đô chỉ huy sứ đại nhân tự mình trông coi, đương nhiên việc canh gác kín đến một giọt nước cũng không lọt
Không khẩn trương, không buông trễ; Không quên, cũng không quá mức. Phó Lệnh Nguyệt thật lòng bội phục, cũng âm thầm học tập. Trên bàn có ngân khí, bên phải có cơ quan, trong có ám phục, ngoài có chó săn, nàng thậm chí còn có thể xuyên qua điệp y đung đưa theo gió của Úy Trình Cù mà phát hiện ra hắn có mặc áo giáp tơ vàng bên trong.
Úy Trình Cù cẩn thận như thế, muốn giết hắn lại có thể toàn thân trở ra thì phải xuống tay từ đâu chứ? Phó Lệnh Nguyệt nhịn không được mà suy đoán
Trên đài, Ngô mỹ nhân trong trang phục Dương quý phi, tay cầm bầu rượu, mị nhãn như tơ,xảo tiếu lưu ba. Tư thế mị thái khuynh thành khiến người dưới đài tứ chi rũ rượi, thần hồn điên đảo.
Tấm màn hoa lệ hạ xuống, tiếp theo là vở diễn Đế đài xuân do Trăn vương Lý Thành Khí chọn. Đây là một vở diễn mới, viết về chuyện tình của hoàng đế Tiền Lương và Thần nữ tiền nhiệm Trân Phi
Phó Lệnh Nguyệt trong lòng lộp bộp, không tự giác mà nhìn về phía Lý Thành Khí. Trong lúc này, hắn lại chọn vở diễn đó là có ý gì?
“Thần nữ biến mất đã mười năm” đúng lúc này Lý Thành Khí lên tiếng
Úy Trình Cù cũng lên tiếng phụ họa ‘vương gia nói rất đúng. Nếu Thần nữ có ở đây, bệnh của Bệ hạ cũng sẽ không lặp lại như thế”
“Nghe dân gian đồn rằng Úy đại nhân cũng có liên hệ vào Bắc Đẩu Thất Tinh gì đó của Tiền Lương”Lý Thành Khí một câu đả thương người. Lúc này không gian yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng ca của Ngô mỹ nhân như tiên âm quanh quẩn ở trên đài.
Phó Lệnh Nguyệt nhìn Lý Thành Khí và Úy Trình Cù không chớp mắt. Hai người này đều là tâm phúc của hoàng đế lại kẻ xướng người họa là có ý gì?
“Úy mỗ hổ thẹn” Úy Trình Cù cười khổ lắc đầu “Hàn hầu gia, Đan tước gia, Cửu Quảng Kiến đều là công thần trong sáng hoặc ngoài tối của tiều triều mà Úy mỗ bất tài cũng bị người ta gán ghép vào. Chuyện về Thần nữ, Úy mỗ cũng có nghe qua cũng đã gặp qua Thần nữ tiền nhiệm nhưng Úy mỗ thực sự không biết mình lại là Thiên Quyền tinh trong Bắc Đẩu Thất Tinh của Tiền Lương, càng không biết Ngọc Hành là ai, đang ở đâu. Người truyền bá lời đồn này sợ là ý không ở trong lời, là dư nghiệt tiền triều muốn gây chuyện báo thù ah”
Lời vừa nói ra, mọi người liền bàn tán xôn xao. Hoàng đế Tiền Lương thật là âm hiểm, định ra Bắc Đẩu Thất Tinh nay đều tuyệt đối có thể khởi binh làm loạn, nói như vậy người được tiền đế phó thác sẽ biết được chân diện mục của những người này
Phó Lệnh Nguyệt dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng, vô cùng hứng thú
Có người nói Ngọc Hành là nhân vật quan trong nhất, nghe đồn là hộ vệ bên cạnh Thần nữ, một tấc không rời. Nói cách khác, biết Ngọc Hành là ai thì sẽ biết được tung tích của Thần nữ. Nhưng Ngọc Hành là ai?phải khi Thiên Quyền chết mới có được chút manh mối…
Thiên Quyền tinh? Ánh mắt mọi người lại vụng trộm nhìn về phía Úy Trình Cù trên thượng tịch
“Không thấy Cẩm y vệ Đô chỉ huy sứ tự mình ra mặt sao?
“Khẳng định là có quỷ, nếu không sao lại sợ hãi như vậy”
“Nếu hắn biết cái gì, tự mình đi tìm Ngọc Hành tinh không phải được rồi sao?”
“Ai nói không phải, có khả năng đây là chỗ âm hiểm của hoàng đế Tiền Lương nha. Ban thưởng bảo vật lại không nói cho người ta chỗ để lấy”
“Nghe nói mấy án mạng trước kia đều có kế hoạch sẵn, lần này chắc sẽ không thành công rồi, có Diêm đại nhân ở đây…”