Nàng nhìn chăm chú vào mắt hắn, không hề nhìn ra vẻ trêu tức trong đôi con ngươi trầm tĩnh của hắn. Hắn nói thật
Nàng đột nhiên thấy sợ, đưa tay muốn chạm vào mặt hắn, muốn nói với hắn thật ra cái gì nàng cũng biết, chỉ không muốn nghe hắn nói thẳng ra như vậy. Cổ họng của nàng khô khốc, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một câu “vậy quý trọng hiện tại đi. Ta chỉ muốn ngươi hiện tại là của ta, có một khắc ta sẽ nhận một khắc. Ngươi cũng chỉ có thể là của ta”
“Haha” Viên Li bật cười, đau thương mà tuyệt vọng “nha đầu, ta là ai? ngay cả ta cũng không thể tự mình làm chủ. Thế gian này, có rất nhiều chuyện quan trọng hơn tình yêu nam nữ nhiều. Ta là một nam nhân, chỉ cần ta sống một ngày sẽ một ngày không thoát được, nó như quỷ mị dây dưa ngươi, cho đến khi người thực sự chết đi”
“Ta biết ngươi muốn gì, chỉ là quyền thế, chỉ là vị trí kia thôi mà” Phó Lệnh Nguyệt oán hận “ngay cả mệnh còn không cần thì có gì phải lẩn quẩn trong lòng”
“Nghĩ thật hay” Viên Li cười mỉa “nam nhân và nữ nhân khác nhau. Ngươi không phải cũng trải qua rối rắm của bản thân sao? có oan báo oan, có thù báo thù, bảo ngươi từ bỏ điều này, ngươi sẽ làm được sao?”
Phó Lệnh Nguyệt ngẩn người. Hắn lấy nàng ra để so sánh nhưng lúc này, nàng quyết tâm muốn cảnh tỉnh hắn. Nàng nhìn thẳng vào hắn “nếu ta biết mình sống không lâu, ta sẽ chỉ lo sống thật tốt. Ta thề”
“Nếu kẻ thù ngay trước mắt ngươi thì sao?” Viên Li nhìn thẳng vào mắt nàng “đừng nói dối. Ngươi thực sự buông tha được sao?”
Phó Lệnh Nguyệt nhìn đôi mắt trong suốt u tĩnh của hắn, cảm thấy nhất thời mất hết sức lực. Nàng dời tầm mắt, thì thào “không thể, ta sẽ báo thù”
Viên Li tực đắc, hỏi tiếp ‘nếu ngươi vì báo thù mà hại người vô tội thì sao?”
Phó Lệnh Nguyệt hừ lạnh “vậy thì chỉ có thể nói tiếng xin lỗi thôi. Triệu chủ từng nói, người không có năng lực tự bảo vệ mình, chết chưa hết tội. Chỉ trách bọn họ mệnh không tốt, kiếp sau trả lại đi”. Triệu Thực chưa từng dạy nàng phải lo lắng cho người khác, cho tới cái nàng học được đều là vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Viên Li nghe xong, nhẹ nhàng thở dài
“Công tử…” khó có khi Viên Li chịu tán gẫu, Phó Lệnh Nguyệt nhanh chóng túm lấy hắn, nói ra những lời đã nghẹn khuất từ lâu “ta nguyện ý làm Thần nữ. Ta cam tâm tình nguyện. Chỉ có như vậy, ta mới có thể tìm được thân thế của mình, ngươi rốt cuộc có hiểu hay không? ta thích ngươi, ta muốn giúp ngươi. Ta biết những gì ngươi làm cho ta. Ta cảm kích ngươi, ta một chút cũng không hận ngươi”
Viên Li nghe vậy, xót xa nhìn vào ánh mắt ngưỡng mộ của nàng ‘vì đại sự, ta sẽ làm rất nhiều chuyện. Nói không chừng, sẽ có một ngày, ta sẽ tự tay giết ngươi”
“Vậy đợi tới ngày đó rồi nói sau” Phó Lệnh Nguyệt kích động cướp lời, đưa tay xoa xoa nơi trái tim của hắn “nếu ta không có năng lực tự bảo vệ mình thì đó là chết chưa hết tội. Ta không sợ ngươi vì đại sự mà giết ta, ta chỉ muốn nơi này của ngươi có ta, nơi này của ngươi không gạt ta. Vậy là đủ rồi”
Viên Li trầm mặt, đang muốn nói thì lại ho khan
“Thương thế của ngươi…”Phó Lệnh Nguyệt lo lắng. Nàng nhớ tới lần hắn trúng kiếm mà bị thương
“Không có gì” Viên Li đưa tay, nhẹ nhàng cởi bỏ tay của nàng “đừng quá nặng tình, ta nhận không nổi”
Phó Lệnh Nguyệt sững sờ. Ánh mắt của hắn trống rỗng, cô đơn còn mang theo sự hờ hững cự người ngoài ngàn dặm
Viên Li lạnh lùng nói ‘đi nhanh đi, chậm nữa, ta không tiện rời đi’
Phó Lệnh Nguyệt cúi đầu đứng dậy, sửa sang xiêm y, vòng qua bình phong ngọc thạch, quay đầu lại thấy Viên Li đang ngẩn người nhìn về phía xa xa.
Hắn cực kỳ giống một ám nhân. Bình tĩnh, vô tình, vào bất kỳ thời điểm nào cũng không hành động theo cảm tình. Phó Lệnh Nguyệt có chút hoảng hốt, cảm thấy như Viên Li mới là ám vệ, còn nàng thì không phải
Tiền điện là cảnh ca múa thái bình, diễm sắc chính hàm, hương rượu thoang thoảng
Phó Lệnh Nguyệt dưới sự vây quanh của thị vệ quay trở lại trên bảo y, phỏng chừng Viên Li đã rời khỏi tẩm cung, nàng chọn một hí khúc rồi sai người mời Lý Thành Khí ra ngoài
“Ngươi làm sao vậy?” Lý Thành Khí cảm thấy rất ngạc nhiên vì hôm nay nàng lại tìm hắn nói chuyện riêng
“Vương gia” Phó Lệnh Nguyệt cười gượng, rũ mi nói ‘thuộc hạ của Kiền giáo cũ mà ngài tìm cho ta là giả, vừa rồi bọn họ mưu toan ám sát ta, bị ta giết chết một người, đã rút đi rồi”
‘Bọn họ ám sát ngươi?” Lý Thành Khí phản ứng như đúng rồi
“Từ xưa đến nay cũng không thiếu những người ăn gan hùm mật báo” Phó Lệnh Nguyệt không che giấu hờn giận “vương gia, ta khẩn cầu ngài, ra lệnh truy bắt sáu người kia”
“Bọn họ đều tham dự?” Lý Thành Khí cau mày
“Ta gặp được năm người thì một chết bốn sống, ngoài ra còn có một người ở ngoài báo tin” Phó Lệnh Nguyệt báo cáo tỉ mỉ
Lý Thành Khí lập tức quay đầu gọi người “Diêm Tân”
Phó Lệnh Nguyệt không ngờ Nhiếp chính vương và Cẩm y vệ lại tra ra có hai người tình nghi ở trong bữa tiệc. Hai người này không giao thủ với nàng, cho nên mới tự tin ở lại hiện trường
“Thẩm vấn bọn họ, nhất định sẽ tìm được bốn tặc nhân giả mạo giáo đồ kia” Phó Lệnh Nguyệt rất tin vào đại hình của Cẩm y vệ
“Nhưng…”Lý Thành Khí phản bác “bọn họ không phải giả, bọn họ có tín vật”
“Giáo chúng thực sự sẽ làm ra chuyện vậy sao?” Phó Lệnh Nguyệt khinh thường đáp lại ‘tín vật kia, tùy tiện lấy một tảng đá là có thể làm ra”
Diêm Tân nhịn không được bật cười
“Tùy tiện?” Lý Thành Khí liếc mắt, kiên nhẫn giải thích “Ngọc thiền kia cũng không phải đồ vật bình thường. Ngươi cho rằng hoàng đế Tiền Lương là ngươi nhân từ? ngươi cho là dựa vào ân thưởng nhậm nghĩa là có thể khiến giáo chúng trung tâm với Tiền Lương? Ngọc thiền này chính là mệnh môn của các giáo chúng khi xưa, vừa gia nhập là đã có. Người chết, Ngọc thiền liền biến sắc; không thể thay, không thể rời khỏi người, chỉ cần cách Ngọc thiền hơn năm trượng, người sẽ lập tức ngã xuống đất mà chết. Chẳng qua phương pháp tuyệt diệu này đã bị thất truyền, cho nên Cô mới bất đắc dĩ dùng dược khác thay thế”
Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc nhìn Lý Thành Khí, biểu tình không tin. Tên mặt sẹo thủ lĩnh đám Kiền giáo ở Kiến Dương đã từng đưa ngọc thiền cho nàng nhưng đâu có thấy hắn ngã xuống ngựa mà chết. Huống chi, hiện giờ người cách xa nàng vạn dặm, ngọc thiền cũng không đổi sắc, Lý Thành Khí muốn lừa ai chứ?
“Ngươi xem” Lý Thành Khí bảo nàng tiến lên ‘người bị ngươi giết…”
Diêm Tân lục tìm ngọc thiền từ trong thi thể, Phó Lệnh Nguyệt nhìn thấy, quả nhiên là đỏ như máu
‘Hắn là thật’ Lý Thành Khí khẳng định “người trong Kiền giáo sẽ không dám vô lễ với Thần nữ, nếu không Ngọc thiền sẽ thiêu cốt đốt tâm, vạn kiếp bất phục”
“Vương gia từ đâu nghe được điều này? thực sự là rất giống’ Phó Lệnh Nguyệt nhịn không được nói ‘chẳng lẽ trước đây đã xuất hiện hành vi mạo phạm Thần nữ?” Lý Thành Khí không tin nàng, cũng không nên mọi chuyện đều nhằm vào nàng ah
“Hành vi mạo phạm đương nhiên có, nếu không cách nói này sẽ không lưu truyền tới nay” Lý Thành Khí không chút hoang mang, đáp trả. Sao có thể là lời đồn vô căn cứ.
“Vương gia, ngài đang nghi ngờ ta?” Phó Lệnh Nguyệt quyết định xé rách da mặt “chỉ dựa vào Ngọc thiền biến sắc cùng vài tin đồn vô căn cứ?”
“Có không có ý đó” Lý Thành Khí vẫn thản nhiên “chỉ đang bàn luận. Đây chính là chỗ nghi hoặc của Cô, muốn trả sự công bằng cho Thần nữ hiện tại mà thôi”
“Tốt’ Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy buồn cười vô cùng “vương gia, xin chờ một chút’ nàng xoay người sang chỗ khác, lấy trong người ra một cái Ngọc thiền
‘Thực khéo, ta cũng có một cái Ngọc thiền độc nhất vô nhị, thần bí khó lường, kinh hãi thế tục trong truyền thuyết kia” nàng đưa Ngọc thiền mà Mặt Sẹo đã đưa cho nàng cho Lý Thành Khí xem
giản dị tự nhiên, màu sắc vàng trắng, chính là tín vật của Kiền giáo.
Lý Thành Khí và Diêm Tân đều ngẩn người. Bọn họ thật không ngờ Phó Lệnh Nguyệt cũng có một cái
Lý Thành Khí do dự cầm xem, Diêm Tân cũng đưa cái Ngọc thiền màu đỏ kia đến so sánh
Trừ bỏ màu sắc, đúng là giống nhau như đúc. Có điều Ngọc thiền của Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên phát lục quang, chỉ trong chớp mắt lại khôi phục nguyên trạng
“Nguyên thiền?” Lý Thành Khí kinh hô “nó ở trên người ngươi?”
Phó Lệnh Nguyệt ngây người. Nàng đột nhiên có cảm giác mình đã rơi vào bẫy
Tuy rằng đã có lợi thế để chứng minh thân phận thần nữ của nàng nhưng hai người tham gia ám sát vẫn bị Cẩm y vệ tạm giam. Phó Lệnh Nguyệt biết, trận ám sát bất ngờ của Kiền giáo đã làm cho Lý Thành Khi đa nghi càng cảnh giác hơn.
Mùa hè đến, ngày cũng trôi qua bình thản
Tiểu Thành Tử mất tích, Tư lễ giam trong cung liền đưa tới Thần nữ điện một vị công công tổng quản mới, Tiểu Đa Tử
Phó Lệnh Nguyệt cũng hung hăng giáo huấn một hồi, càng không thể buông lỏng cảnh giác. Trong thế giới toàn sài lang hổ báo này, chỉ hơi vô ý một chút là có thể lấy mạng mình ra đền.
Liên tục mấy ngày, Phó Lệnh Nguyệt không hề nghe được Hữu quân Đô đốc Viên Li phát bệnh hay có tin tức nào khác. Nàng cũng không dám phái người hỏi thăm, chỉ có thể thăm tình hình triều chính hiện tại
Tiểu Đa Tử mới đến, đương nhiên là muốn thể hiện tốt trước mặt Thần nữ, lập tức thêm mắm dặm muối những gì mình biết, báo cáo tường tận.
Phó Lệnh Nguyệt nghe được tên Viên Li như ý nguyện nhưng thông tin phía sau làm nàng cực kỳ hoảng sợ: Hữu quân Đô đốc phủ Viên Li và Hậu quân Đô đốc phủ Phương Diệu Tổ vì cùng tranh đoạt quyền trú binh ở Lũng Tây mà tranh đấu gay gắt trước mặt Hoàng đế và Nhiếp chính vương. Hai người không những ở trên triều đình tranh luận mà còn tỷ thí trận pháp trong doanh trướng, đáng sợ nhất là gần đây, vì muốn thể hiện thực lực của nhà mình ở trước mặt Binh bộ mà hai vị Đô đốc trẻ tuổi còn cả ngày giằng co trên lưng ngựa
“Chuyện này là ai đưa ra trước’ Phó Lệnh Nguyệt rất lo lắng cho thân thể của Viên Li, hắn vừa bị thương, sao có thể liều mạng như vậy
“Nghe nói là Hữu quân Viên đô đốc tấu thỉnh trước, không hiểu sao Hữu quân Phương đô đớc cũng cùng ý kiến, đều muốn Lũng Tây, còn phải tự mình mang binh đến đóng quân nơi thâm sơn cùng cốc đó, Hoàng thượng và Nhiếp chính vương đều khó xử, không biết hai vị Đô đốc đang tranh cái gì’ Tiểu Đa Tử dò xét sắc mặt Phó Lệnh Nguyệt, bẩm báo
Phó Lệnh Nguyệt cũng rất nghi hoặc. Lũng Tây địa thế xa xôi, hoang vắng, tuy là vùng giao tranh quân sự nhưng giá trị lại không cao, nhất là còn phải tự mình mang quân tới đó trú đóng vài năm. Viên Li muốn là gì? nơi đó cách kinh thành rất xa, chẳng lẽ hắn muốn mưu sự tạo phản? cũng không đúng, tạo phản cũng đâu cần lựa chỗ, dưới trướng Tả quân, Hữu quân phủ thiếu gì nơi giàu có và đông đúc, lương thảo vàng bạc, binh sĩ vũ khí…cần gì ngàn dặm xa xôi chạy tới Lũng Tây, như vậy khác gì cách ly mình khỏi trung tâm quyền lợi.
Kỳ lạ là chuyện không có lời như vậy lại có người muốn tranh đoạt. Phương Diệu Tổ, Phương tiểu hồ ly kia có ý đồ gì?
“Trong hai nhà, ai có phần thắng nhiều hơn?” Phó Lệnh Nguyệt lại hỏi
‘Nô tài đoán là Phương đô đốc’ Tiểu Đa Tử thấp giọng nói ‘tương truyền Viên đô đốc thân thể không tốt, mà Lũng Tây lại rất lạnh”
Phó Lệnh Nguyệt liền nhân cơ hội hỏi ‘vậy Viên đô đốc mấy ngày nay có gì không khỏe không?”
“Không có, hiện đang là mùa hè mà” Tiểu Đa Tử không nhận ra tâm tư của nàng “vì tranh giành, Viên đô đốc còn rất có tinh thần lên ngựa”
Mí mắt phải của Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên nhảy lên vài cái. Nàng không yên lòng bảo Tiểu Đa Tử lui ra, càng nghĩ, càng thấy lo lắng.
Nàng đột nhiên nhớ tới lần Viên Li phát bệnh vào mùa thu năm đó, vì trúng một liếm của Ngô Mỹ Nhân lại cỡi ngựa bôn ba mệt nhọc…Trong lòng nàng càng thêm căng thẳng, không thể ngồi yên được nữa.
Đêm đó, Phó Lệnh Nguyệt thay y phục thị vệ thâm sắc, xác định không có ai bám đuôi mới nhảy vào Hữu quân Đô đốc phủ. Nàng không lập tức đi tìm chỗ ở của Viên Li mà tìm thị vệ tuần tra ban đêm, đưa ra lệnh bài ám vệ, muốn gặp Hải Thanh hoặc Hải Long.
Viên Li không ngờ nàng sẽ đến cho nên không hề ra lệnh không cho nàng thăm hỏi, vì thế, Hải Thanh dù khó xử vẫn phải đưa nàng đến chỗ Viên Li
Viên Li đã đi ngủ, ban ngày hắn đã mệt muốn chết.
Phó Lệnh Nguyệt chỉ đứng nhìn từ xa, sau đó kéo Hải Thanh vào góc tối, lạnh giọng nói ‘nói. Các ngươi đã làm gì hắn?”
Hải Thanh đâu biết bị nàng phủ đầu, lập tức cúi đầu thừa nhận ‘dùng châm cứu”
“Điên rồi’ Phó Lệnh Nguyệt suýt chút nữa nhảy dựng lên ‘hắn…thân thể hắn vốn đã không tốt, các ngươi…các ngươi…”
Hải Thanh vội minh oan “Đúng là công tử không nên làm thế nhưng chúng ta ngăn thế nào cũng không được”
“Ta đi’ Phó Lệnh Nguyệt không muốn lãng phí thời gian. Nàng bảo Hải Thanh ở ngoài canh chừng, gia tăng cước bộ, đi đến bên giường Viên Li. Cho đến khi nàng đến sát cạnh hắn, Viên Li mới tỉnh giấc. Xem ra, hắn thực sự rất mệt mỏi
“Nếu ta là thích khách, tối nay ngươi chết chắc rồi” Phó Lệnh Nguyệt lạnh lùng nói
“Sao ngươi lại tới đây?ai mang ngươi vài?” Viên Li lập tức hỏi
Phó Lệnh Nguyệt nhìn ánh mắt đầy tơ máu của hắn, lửa giận trào sôi “ngươi đã không muốn sống nữa thì để ta tới đi”
Viên Li cũng rất tức giận “ngươi sao có thể tới đây? ngươi có biết thân phận của mình không?”
“Yên tâm” Phó Lệnh Nguyệt lạnh lùng đáp “ta làm gì cũng có tính toán, sẽ không để liên lụy”
Viên Li còn muốn nói nhưng bị cơn ho khan cắt ngang. Cơn ho liên tục mà mãnh liệt khiến thân thể của hắn run lên, hình như có một ngụm đàm trào ra.
Phó Lệnh Nguyệt lạnh mắt nhìn chiếc khăn trắng bên cạnh hắn lấm tấm màu đỏ, lập tức cả kinh. Nàng nhớ lại lời Hoa Thác từng nói, vội nắm lấy tay Viên Li. Hơi thở suy yếu, ngay cả người không tinh thông y thuật như nàng cũng có thể nhận ra hắn…
Nàng cảm thấy đau xót vô cùng, sự cố ý lạnh lùng hoàn toàn tan vỡ, không khống chế được mà gầm nhẹ ‘ngươi điên rồi, điên rồi”
Viên Li mặt không thay đổi, rút cánh tay lại “bị riết rồi thành quen, không có trở ngại gì. Ngươi đừng thêm phiền toái cho ta là tốt rồi”
Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên nhớ tới những lời từng nghe lén Liễu Dung nói, không thể làm cho hắn lại bị thương nhưng hắn vì cứu nàng mà bị thương. Đều là do nàng.
“Ngươi muốn làm gì? giết Lý Thành Khí hay Lý Tuấn Ngạn, ta đều có thể giúp ngươi’ nàng hạ quyết tâm
Viên Li kinh ngạc nhìn nàng, sau đó khinh thường nói “ngươi không muốn làm chuyện của ngươi sao? ngươi có thể sao?’
Chỉ một câu của hắn đã vô hiệu hóa xúc động của nàng.
Phó Lệnh Nguyệt đứng sững người, môi mấp máy nhưng lại không thể nói nên lời. Thật ra nàng rất muốn hỏi hắn ‘ta không làm chuyện của ta, ngươi có thể buông tay không?” nhưng nàng không dám. Vì nàng chưa nghĩ ra, nếu hắn thực sự đáp ứng thì nàng nên làm gì, lấy hay bỏ. Mà trong đời khó nhất là chọn lựa lấy hay bỏ. Thật ra cũng không thể trách Viên Li, có lẽ trong mắt người khác, nàng là kẻ không thể nói lý. Biết rõ bị người ta gài bẫy vẫn chấp nhận giả mạo thần nữ, biết rõ con đường phía trước lành ít dữ nhiều nhưng nàng cũng khó mà buông tay.
“Được’ nàng thỏa hiệp ‘ngươi muốn đi Lũng Tây đúng không?” ta giúp ngươi”
Viên Li khó hiểu trừng mắt nhìn nàng
“Ngươi muốn chết thì chết cách xa ta một chút đi’ Phó Lệnh Nguyệt chua sót nở nụ cười “ta sợ ta nhìn thấy thi thể của ngươi, đời này ngủ không ngon”
‘Ngươi muốn làm gì?” ngữ điệu của Viên Li có chút khẩn trương
“Ta có cách, ta sẽ khiến ngươi có thể đến Lũng Tây” Phó Lệnh Nguyệt chăm chú nhìn hắn, cố khắc chế xúc động muốn ôm hắn “ngày mai, ngươi không cần đến doanh trướng. Ta thề, ta nhất định cho ngươi được đền bù như mong muốn” nói xong xoay người rời đi
“Tiểu Nguyệt” Viên Li la lên lại bị cơn ho khan cắt ngang
Cước bộ của Phó Lệnh Nguyệt hơi dừng lại rồi vẫn kiên định rời đi