Đợi cho Viên Li xử lý giải quyết xong mọi việc, người hầu cũng đã rời đi, Phó Lệnh Nguyệt mới không tiếng động đứng trước mặt Viên Li
“Xem lang trung xong rồi?” thần sắc Viên Li có chút mệt mỏi
“Nếu công tử có thời gian, chúng ta nói chuyện được chứ?” Phó Lệnh Nguyệt nhỏ giọng hỏi
Viên Li có chút kinh ngạc, khó hiểu gật đầu
“Công tử, hôm nay uống rượu với ta được không?” nàng quyết định lúc này nên nói rõ mọi chuyện
“Tửu lượng của ta…”Viên Li đột nhiên kéo tay nàng qua, cười nói ‘ngươi sao vậy? rốt cuộc muốn nói cái gì?muốn chuốc ta say để làm gì?”
“Không sao, ngươi không uống, ta uống một mình” Phó Lệnh Nguyệt đã sớm chuẩn bị đầy đủ, nhìn quanh phòng kiểm tra một vòng, xác định không có ai liền đóng cửa lại
“Ở đây không có ai, nhìn ngươi khẩn trương chưa kìa” Viên Li tươi cười ngồi xuống đối diện nàng, nhìn nàng thuần thục chuẩn bị đồ uống rượu
“Ta nghe được ngươi và Liễu Dung nói chuyện ở đây” Phó Lệnh Nguyệt thảnh nhiên cười, mở niêm phong vò rượu ra
Viên Li nao nao.
“Các ngươi muốn dùng ta để chữa bệnh cho ngươi, đúng không?” Phó Lệnh Nguyệt rót một chén đầy.
Viên Li biểu tình ngưng trệ nhưng rất nhanh đã cười đáp “hôm nay ngươi làm sao vậy?xem lang trung xong trở nên kỳ quái ah. Lưu Duyên Linh đã chẩn đoán ra cái gì?”
“Ngày đó các ngươi nói chuyện ở đây, ta đều nghe được hết. Ta cũng biết các ngươi vụng trộm tính kế ta” Phó Lệnh Nguyệt hoàn toàn không để hắn có cơ hội chuyển đề tài. Nàng ngồi xuống, nhấp một ngụm rượu, cảm giác rượu xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng liền thấy thoải mái hơn ‘ngươi đã xem mạch tượng của ta, lại thêm sau khi ngươi cùng ta mây mưa không có xảy ra dị tượng, liền xem ta là thần nữ?”
Viên Li bật cười thành tiếng ‘ta khi nào thì xem ngươi là thần nữ? hahah”
“Ngươi đừng cười” Phó Lệnh Nguyệt lại uống thêm một ly “ta chỉ muốn cho ngươi biết, ta không phải kẻ ngốc.Những lời ta nói hôm nay cũng không phải là lời lúc say”
Chất lỏng lạnh băng chậm rãi chảy trong khoang bụng, trong nháy mắt, Phó Lệnh Nguyệt cảm giác cảnh trí trước mắt trở nên mông lung.Đây chính là trạng thái uống rượu tốt nhất
Nàng xem hắn là người nghe, mượn rượu giải tỏa những buồn bực trogn lòng ‘ta là người không có quá khứ. Ta không biết mình sốt trên đời rốt cuộc là vì cái gì, nên làm gì. Cho nên ngươi vì bệnh tình mà tính kế ta, ta có thể làm như không biết, bởi vì người sống trên đời có rất nhiều thứ là thân bất do kỷ. Ai cũng không tránh được có lúc tính kế người khác để thành toàn cho mình. Ta cũng muốn làm chuyện gì đó cho bản thân mình, đáng tiếc ta lại không biết mình nên làm gì” dừng một chút “yên tâm đi, chuyện của ngươi, ta sẽ không nói với bất kỳ ai. Dù sao ta lớn như vậy, ngươi cũng là…” nàng suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm ra được từ ngữ thích hợp để hình dung “một nam nhân” cuối cũng chỉ có thể nương theo men rượu mà lướt qua
Viên Li rũ mi, ngón tay gõ gõ lên bàn, không lên tiếng
Phó Lệnh Nguyệt vẫn đang hưởng thụ lạc thú không bị người cắt ngang, tiếp tục lầm bầm “ta không chán ghét ngươi, huống chi ngươi cũng dỗ cho ta cao hứng. Ta mặc kệ ngươi tính kế là vì cái gì nhưng sự thật chính là ngươi không gạt ta, ngươi làm cho ta trong khoảng thời gian này rất vui”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Viên Li rốt cục cũng lên tiếng. Thanh âm của hắn trầm tĩnh lại nghiêm khắc “sao đột nhiên lại nói nhiều như thế? xảy ra chuyện gì sao?”
Phó Lệnh Nguyệt ngước mắt, nở nụ cười. Nàng nhìn đôi đồng tử đen láy thâm thúy của hắn, trong lòng nảy sinh cảm giác thân thiết ‘ta có thể sẽ không tiếp tục chữa bệnh cho ngươi được nữa”
“Đông cung điều ngươi rời đi?” Viên Li nao nao, nhíu mày hỏi
Phó Lệnh Nguyệt gật đầu, lại rót cho mình một ly “dù sao Trăn vương cũng đã nói vậy, hẳn là sẽ không quá muộn. Không biết công tử nghĩ thế nào nhưng ta thực sự có chút luyến tiếc” nàng mượn hơi rượu, nói ra những lời xưa nay không hề tùy tiện mở miệng
Viên Li mỉm cười, đưa tay cầm lấy chén rượu
Phó Lệnh Nguyệt nhìn sườn mặt anh tuấn như đao khắc của hắn, trong lòng đột nhiên thấy lưu luyến. Thật ra nam nhân này vẫn thật không tệ…
“Ta biết ngươi không lưu được ta” ngữ điệu của nàng chậm rãi “ngươi cũng không cần ra mặt. Thiên Quyền tinh đã chết, Ngọc Hành tinh là ai, ta thấy trên dưới cao thấp đều đang nhìn chằm chằm…Nếu mọi người đều nói ta là Thần nữ, ta thấy rất nhanh thân phận của Ngọc Hành tinh sẽ được công khai”
Viên Li không lên tiếng, im lặng cầm chén rượu uống cạn
“Ta biết ngươi có hùng tâm tráng chí, thân là nam nhi, ai mà không có. Phương gia hay là Tạ gia không có?” Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên cảm thấy thẳng thắn nói chuyện như vậy thật tốt “dù sao ngươi cũng không hại ta, ta liền thỏa mãn. Công tử, ta chỉ muốn hỏi một câu” nàng xót xa nở nụ cười “ngươi có từng…thật tình, cho dù là một chút” nàng cuối cùng vẫn không nói ra lời
Viên Li tự rót tự uống, mới mấy chén mà mặt của hắn đã đỏ rần
“Thích ta. Quên đi, ngươi đừng uống nữa” Phó Lệnh Nguyệt chộp lấy chén rượu của hắn “ngươi tửu lượng kém, uống nữa sẽ say”
“Ta đã từng nói với ngươi, ta…”Viên Li đột nhiên ngước mắt nhìn nàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, hồi lâu, hắn vẫn không nói hết câu
Phó Lệnh Nguyệt nhìn vào đôi con ngươi hắc bạch phân minh của hắn, cảm thấy trong chớp mắt này nhận ra sự chân thành khó nói nên lời. Nàng như nhìn thấy nội tâm của hắn, lại cách thiên sơn vạn thủy, không dám tham lam…
“Không biết ta còn ở Tả quân phủ được mấy ngày nữa” nàng cười, chuyển đề tài “chuyện chữa bệnh, ngươi cần phải tranh thủ…”
Hắn cong khóe môi, vươn tay, ôm nàng vào lòng.
Một đêm này, bọn họ không nói nhiều
Phó Lệnh Nguyệt ở trong lòng Viên Li hồi lâu mới cảm giác được một cái hôn ôn nhuận, nhẹ nhàng đặt lên trán của nàng. Hắn không dùng huân hương, xiêm y chỉ tản ra mùi cơ thể đặc trưng của hắn. Hắn không hề chạm vào nữ nhân khác, thân thể sạch sẽ như vậy khiến nàng an tâm, thoải mái…Nàng để mặc hắn ôm, cũng không lên tiếng, sợ nói ra lại làm mình càng thêm lưu luyến, sợ nói ra sẽ làm ngày sau càng thêm thương tâm. Nàng chỉ có thể gắt gao ôm chặt hắn, cuộn người trong vòm ngực dày rộng của hắn.
Một đêm này, bọn họ không tiếng động ái ân.
Viên Li không có cao thấp ép buộc nàng như trước, cũng không học theo các thức trong Tố nữ kinh. Hắn chỉ nằm trên thân thể nàng, nhìn vào mắt nàng, sau đó phù sinh tẫn hoan.
Không biết có phải vì trong lòng có áp lực hay không mà khi lên đỉnh, Phó Lệnh Nguyệt không còn có ảo giác như trước đó. Trước mắt nàng chỉ có gương mặt của hắn, đối diện với nàng chỉ có đôi mắt hắc bạch phân minh của hắn. Chỉ có hắn, không có gì khác
“Sao tối nay lại ngoan như thế, chỉ một thế vậy thôi sao?” nàng giễu cợt
Viên Li chỉ nhếch môi, thản nhiên cười
Sau một tiếng thở dốc thỏa mãn, hắn ngã xuống bên cạnh nàng
“Ta muốn nhìn ngươi thật kỹ” thanh âm của hắn rất nhẹ, mỏi mệt mà ảm đạm
Phó Lệnh Nguyệt không nói nên lời, cũng không phải sinh ly tử biệt, hắn nói những lời bi thương như vậy làm gì?khiến nàng có chút chua xót, hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Khi nàng quay đầu lại, đã thấy Viên Li nhắm mắt ngủ
Sáng ngày hai mươi tư tháng tám, sắc trời còn chưa rõ, Viên Li và Phó Lệnh Nguyệt còn đang ngủ say đã bị tiếng đập cửa dồn dập thức tỉnh
“Công tử! Công tử!” Hải Thanh và Hải Long ở bên ngoài cùng hô lớn
Hai người trên giường vội vàng đứng dậy, lấy tốc độ nhanh nhất trong đời mà mặc quần áo.
Sau đó hai người chia ra đứng hai bên giường, Viên Li nghiêm mặt nói “vào đi”
“Công tử, có chuyện lớn”Hải Thanh, Hải Long tiến vào, hoàn toàn không để ý tới bộ dáng bất chính của hai người. Từ lúc ở Ngưng Hương sơn trang, bọn họ đã tự động loại bỏ những chuyện thế này, cũng không có quá nhiều kinh ngạc
Có chuyện lớn. Trong kinh đêm qua đã xảy ra đại sự
Nghe Hải Thanh nói xong, Phó Lệnh Nguyệt cũng giật mình kinh hãi
Đêm qua, có người mang theo rất nhiều tử sĩ xâm nhập vào Văn Bình các trong Úc Lâm biệt viện, giết chết toàn bộ Cẩm y vệ canh giữ ở đó, mà từ đao pháp đến hành tung đề không để lại một chút sơ hở. Lúc rời đi còn phóng hỏa, tiếc là trời không chìu lòng người, đêm qua đột nhiên đổ mưa lớn, vì thế Văn Bành các hữu kinh vô hiểm, vẫn còn tồn tại.
Nhưng đây chưa phải là chuyện đáng sợ nhất. Đêm qua ở phía nam kinh thành đã xảy một thảm kịch. Cả nhà Tả đô ngự sử Úy Trình Cù bị diệt môn, hai mốt người không một ai còn sống, ngay cả nha hoàn, gã sai vặt cũng không tha. Đã thế đám sát thủ còn phóng hỏa, thiêu cháy toàn bộ phủ Tả đô ngự sử
Mấy người còn chưa phân tích xong tình hình, lại nghe tiếng của Phúc Quý ở bên ngoài gọi “công tử. Đông cung hạ chỉ dụ, đã tới tiền thính”
Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, đoán rằng chỉ dụ này có liên quan tới án diệt môn, vội vàng chỉnh sửa y phục, đi ra ngoài
Đi đến chính sảnh, thấy một tiểu nội thị đứng chờ. Phó Lệnh Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, không phải hưng sư động chúng thì sẽ không có đại sự gì.
Nhìn thấy Viên Li, tiểu nội thị thái độ không tốt, truyền lại khẩu dụ của Thái tử và Trăn vương Lý Thành Khí ‘truyền Tả quâ đô đốc giờ Mẹo đến phủ Tả đô ngự sử kiến giá. Thiên tuế gia và Trăn vương nói, Viên đô đốc không tiện thì cũng không miễn cưỡng, thỉnh Thế tử đi thế cũng được”
“Vị công công này, không biết Thái tử và Trăn vương còn truyền ai nữa?” Viên Li cười tủm tỉm, lấy từ trong tay áo ra một thỏi bạc
Tiểu nội thị xua tay lắc đầu “là Tư lễ giam lệnh cho nô tài đến truyền lệnh, còn lại nô tài cái gì cũng không biết. Thế tử gia, nô tài hồi cung trước’ hắn chắp tay, khom người cáo từ
Viên Li quay đầu nhìn sa lậu, thấy đã qua giờ Mão sơ khắc. Xem ra Lý Thành Khí không muốn mọi người có thời gian chuẩn bị.
Án diệt môn cũng không phải nhỏ
Phó Lệnh Nguyệt âm thầm cân nhắc, ở kinh thành có thể gây ra thanh thế lớn như vậy, đếm trên đầu ngón tay cũng chỉ có mấy nhà.
Thái tử đã có lệnh, mọi người đều không dám chậm trễ
Đoàn người Tả quân phủ tới phủ đệ của Tả đô ngự sử không lâu, đại diện Trung quân đô đốc phủ là phò mã Phương Quang Tông, Thế tử Tạ Bình An của Hậu quân đô đốc phủ, cha con Tôn Thừa Hiền của Binh mã tư, Cẩm y vệ đô chỉ huy sứ Diêm Tân cùng với Hình bộ thượng thư, Binh bộ thượng thư đều đến đông đủ
Phó Lệnh Nguyệt âm thầm cười khổ, như vậy là đang hiềm nghi cả bốn nhà nắm binh quyền trong tay
Thái tử điện hạ ngồi phong chính sảnh, kim bào cảo miệt, phong tử long thải. Dù đã từng gặp mặt hắn một lần nhưng lúc đó ánh sáng trong địa lao quá mờ nên Phó Lệnh Nguyệt cũng không nhìn rõ. Vì thế lần này, sau khi hành lễ, thừa dịp các chủ tử đang hàn huyên liền lén lút đánh gia Thái tử gia. Chỉ thấy Thái tử mi thanh mục túc, da trắng nõn, tú lệ dịu dàng, hơi có chút nam sinh nữ tướng. Nàng thầm đoán có lẽ vị Thanh Loan tiền bối rất đẹp, nếu không đã không phải là đệ nhất mật thám
Thấy mọi người đều đến đủ, Lý Thành Khí liền xin ý của Thái tử, Thái tử lại bảo hắn cứ tự nhiên
Lý Thành Khí cười tủm tỉm, nói lời dạo đầu “hôm nay gọi chư vị đến chính là để hỗ trợ phá án”
Chỉ một câu này, Phó Lệnh Nguyệt liền nhận ra quyền chủ động vẫn nằm trong tay Lý Thành Khí, Thái tử chỉ để bài trí mà thôi
Nói thêm vài câu, Lý Thành Khí liền dẫn mọi người trong dạng hiềm nghi đi đến hậu viện của Úy phủ cũng chính là hiện trường vụ án
Qua cửa thùy hoa, mọi người liền nhìn thấy cảnh tượng tàn phá, có rất nhiều phòng ở bị thiêu cháy
Cẩm y vệ canh cửa thấy Trăn vương dẫn mọi người đến liền dãn ra hai bên nhường đường
Phó Lệnh Nguyệt khẩn cấp theo Viên Li đi vào hiện trường, chỉ thấy vách tường bị cháy đen, trên đất chất đầy thi thể huyết nhục mơ hồ. Nàng nhìn kỹ, thấy tất cả đều là nam đinh trong phủ.
Thi thể của ba vị công tử Úy gia ở giữa, mặt toàn máu, biến đổi hoàn toàn, hiển nhiên là bị tra tấn đến chết. Thân thể của mấy gã sai vặt thân cận cũng bị hao tổn nghiêm trọng, xem ra trước khi chết, bọn họ đều bị tra tấn.
Cũng có nghĩa là hung thủ muốn tra hỏi cái gì đó.
“Án này có liên hệ quá nhiều, cho nên bổn vương mới thỉnh Thái tử mời chư vị đến cùng thương lượng, tìm cách phá án” Lý Thành Khí khách khí nói “Thái tử điện hạ là vạn kim chi khu, không thể tới nơi hung hiểm thế này, trước khi bổn vương làm phiền mọi người xử án, nên nghe Diêm đại nhân thông báo về tình hình vụ án”
Phó Lệnh Nguyệt nghe Diêm Tân thuật lại tình hình xong, hai mắt nhìn chằm chằm phản ứng của Lý Thành Khí, chỉ thấy hắn đang nhìn mọi người như muốn xem kỹ biểu tình của bọn họ. Hắn nhất định còn có hậu chiêu
Chẳng lẽ có người còn sống? Phó Lệnh Nguyệt giật mình. Không thể nào, nếu là có người còn sống thì sao phải hưng sư động chúng, gọi nhiều người tới như vậy chứ?
“Toàn gia bị diệt, nhưng mà…’Lý Thành Khí cố ý dừng lại một chút “Cẩm y vệ điều tra hiện trường, phát hiện có một người may mắn sống sót”
Mọi người đều giật mình kinh ngạc
Phó Lệnh Nguyệt khó có thể tin, ngước mắt nhìn lên, lại thấy Lý Thành Khí ánh mắt sáng đuốc quét qua bốn nhà bị hiềm nghi
“Là ai gây ra thảm án diệt môn, bổn vương hi vọng trước khi bị chỉ chứng, hung thủ chủ động cung khai”Lý Thành Khí cười lạnh “vụ án này chỉ mới qua một đêm, nay Thái tử điện hạ tọa trấn, dù là ai, từng có chức tước gì, sau khi bị chỉ chứng, Cẩm y vệ sẽ lập tức phụng mệnh đến phủ niêm phong tra án, muốn tìm chứng cớ là dễ như trở bàn tay. Nếu chủ động cung khai, nói ra mọi chuyện, Thái tử điện hạ và bổn vương sẽ ở trước mặt vạn tuế gia mà trần tinh, dù không thể cứu ngươi cũng có thể cam đoan con của ngươi sẽ bình an. Nếu không…”Lý Thành Khí vẫy tay cho Cẩm y vệ mang nhân chứng đến
Phó Lệnh Nguyệt có chút nghi hoặc, nhân chứng này là thật hay giả?Lý Thành Khí rõ ràng không có kinh nghiệm thẩm án như Triệu Thực, nói như vậy thì ai sẽ mắc câu chứ?
Lát sau, nhân chứng không thấy đâu mà chỉ thấy một Cẩm y vệ chạy tới, thì thầm một lát, tươi cười trên mặt Lý Thành Khí liền cứng lại, ngữ khí lạnh lùng “nâng lên đi”
Trong sự tò mò của mọi người, bốn Cẩm y vệ nâng một cái giá gỗ lên sân khấu, đến khi nhìn rõ mặt, Phó Lệnh Nguyệt liền sợ ngây người. Nàng rất quen thuộc với gương mặt này, Văn Khúc Tinh. Úy Trình Cù là cữu cữu của hắn, Văn Khúc Tinh tham gia thi Hương, ở nhà bà con cũng là bình thường, ai ngờ lại gặp tai họa bất ngờ
Mọi người tò mò tiến lên, thấy người trên giá như không còn hơi thở, khó trách Lý Thành Khí lại kêu mọi người tới gần, thì ra hắn sống mà chẳng khác gì đã chết, có lẽ không qua nổi một canh giờ
“Làm cho hắn tỉnh lại” Lý Thành Khí ra lệnh cho Diêm Tân
Diêm Tân sắc mặt xanh mét mang kim khâu, chậm rãi đâm vào mấy đại huyệt trên người Văn Khúc Tinh. Thế nhưng hắn không có chút phản ứng. Mọi người liền thở dài, không biết là tiếc nuối vì không thể tra ra manh mối hay là may mắn vì điều đó.
Lý Thành Khí không lên tiếng, Diêm Tân chỉ có thể tiếp tục châm xuống.
Phó Lệnh Nguyệt biết, bọn họ muốn Văn Khúc Tinh tỉnh lại, dù chỉ một lát thôi để chỉ ra hung thủ hoặc để tìm ra manh mối. Có lẽ đêm qua hung thủ tra tấn con của Úy Trình Cù đã bị bại lộ thân phận, nếu không đã không tiết người rồi lại phóng hỏa.
Thiên Quyền, Ngọc Hành…
Ở giữa chắc chắn có chuyện quan trọng gì đó
Hung thủ là ai? Chân tướng rất có ý nghĩa đối với Phó Lệnh Nguyệt, không thua gì những người ở đây. Nàng rất muốn tiến lên hỗ trợ, nàng rất muốn biết hung thủ là ai. Hung thủ nhất định có liên quan tới thân phận Thần nữ của nàng.
Việc này quan hệ trọng đại, nên trước khi lên tiếng, Phó Lệnh Nguyệt xác nhận người trên giá lần nữa, thấy quả thật là Văn Khúc Tinh, liền ra vẻ kinh dị, hô nhỏ tiếng “Văn Khúc Tinh?”
“Ngươi nhận ra hắn?” Viên Li kinh ngạc hỏi
“Dạ” Phó Lệnh Nguyệt chỉ chờ một câu này, dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, cung kính đáp “người này là ngoại chất tử của Úy đại nhân, là sĩ tử tham gia thi Hương. Khi ở Kiến Dương, thuộc hạ học cùng một chỗ với hắn”
“Ngươi tới gọi hắn đi” Lý Thành Khí như gặp được người đưa than trong ngày tuyết rơi
“Dạ, vương gia” Phó Lệnh Nguyệt vội tiến lên, ghé vào tai Văn Khúc Tinh, la lên “Văn Khúc Tinh, ta là Phó Lệnh Nguyệt. Là ai đã hại ngươi? Thái tử và Trăn vương gia đều đến đây, nói ra đi, bọn họ sẽ báo thù cho ngươi”
Được Diêm Tân châm cứu lại được Phó Lệnh Nguyệt gọi, Văn Khúc Tinh rốt cuộc cũng run run hàng mi.
Lý Thành Khí vui vẻ, ra hiệu cho hai người tiếp tục
“Văn Khúc Tinh, ngươi có biết hung thủ là ai đúng không?” Phó Lệnh Nguyệt gấp hơn ai hết, nàng không dám chạm vào thân thể hắn, chỉ có thể nói “Kiên trì, Văn Khúc Tinh, mau nói đi”
“Có khả năng diệt môn, nhất định là nhà giàu” Lý Thành Khí lạnh lùng nói “hỏi hắn, họ gì?”
Văn Khúc Tinh giật giật mí mắt, nhưng rất nhẹ, ngay cả mở mí mắt ra cũng không được, càng không nói tới chỉ chứng hung thủ
Lý Thành Khí hướng mắt với Diêm Tân, Diêm Tân liền vận công, áp lên đỉnh đầu của Văn Khúc Tinh
Phó Lệnh Nguyệt vội hỏi ‘là ai?”
Kim khâu nhập não, Văn Khúc Tinh đột nhiên mở to mắt, nhưng hắn bị thương quá nặng nên tay không thể viết, miệng không thể nói. Phó Lệnh Nguyệt ghé sát vào hắn nhưng cũng không nghe được gì.
Văn Khúc Tinh như là hồi quang phản chiếu, cố hết sức mở miệng, để lộ ra hàm răng không trọn vẹn. Hắn không phát âm, chỉ trừng mắt nhìn Phó Lệnh Nguyệt, dùng hết sức mấp máy môi
‘Nha?” Phó Lệnh Nguyệt vô cùng nghi hoặc
Hai mắt Văn Khúc Tinh sáng lên rồi tắt hẳn
Lý Thành Khí vội vàng truy vấn “là ai?”
Phó Lệnh Nguyệt ngồi xổm xuống, ngây người. Nha cái gì chứ?Đầu của nàng hết sức rối rắm, không nghĩ ra được từ nha này có liên quan gì tới tên hung thủ mà bọn họ muốn biết.
“Đến” Lý Thành Khí đưa tay kéo nàng đứng lên “bổn vương biết trong lòng ngươi có điều cố kỵ, ngươi nói riêng với bổn vương cũng được” hắn dùng thân mình cao lớn che cho nàng
Cẩm y vệ cũng phối hợp tiến lên, vây quanh hai người đưa đến phòng bên cạnh
Khi đóng cửa phòng lại, chỉ có hai người ở bên trong
“Ta…”Phó Lệnh Nguyệt rất khó mở miệng. Thật ra nàng không đoán được đáp án, nàng không biết hung thủ là ai
Lý Thành Khí nhanh chóng ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng
“Ngươi chờ ở trong phòng, trước khi nghĩ ra đáp án thì không cần ra ngoài” hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nhẹ giọng dặn dò, cũng tinh tế bố trí “bên ngoài cứ để ta lo. Chúng ta phải phối hợp tốt, nếu là Phương gia, ngươi liền…”
Phó Lệnh Nguyệt hiểu ý hắn. Lý Thành Khí là người thông minh, hắn kéo nàng vào trong phòng là không muốn để người khác biết nàng thật ra không biết, không hiểu gì. Hắn cũng muốn nhân cớ này, ra ngoài lừa gạt mấy người ngoài kia. Hắn muốn nàng bày ra biểu hiện giả, xem có thể nhân đó mà tra ra sơ hở của hung thủ chân chính
Phó Lệnh Nguyệt vui vẻ nghe lệnh, đợi Lý Thành Khí rời khỏi, nàng liền nhìn ra ngoài. Quả nhiên Lý Thành Khí đều là nói những lời đã tính kỹ, nàng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt hoàng hốt không giống nhau của đám người bị hiềm nghi
“Là ai? mau đứng ra. Bổn vương cho ngươi cơ hội cuối cùng. Nếu không cho bổn vương thể diện là buộc bổn vương thỉnh chỉ của Thái tử điện hạ, như vậy sẽ không chút lưu tình mà xét nhà bắt người. Án tử chỉ mới xảy ra vài canh giờ, có nhiều người tham dự hành hung, dù là sĩ tử trong phủ nguyện trung thành cũng không chấp nhận không biệt được tốt xấu. Bây giờ đứng ra, bổn vương sẽ lưu tình, đừng có chọc bổn vương tức giận, nếu bổn vương tức giận thì nửa đường sống cũng sẽ không lưu cho ngươi”
Phó Lệnh Nguyệt khẩn trương nhìn lướt qua những người bị hiềm nghi, trong đầu nhớ lại…Không thể là Viên Li, đêm qua hắn luôn ở cùng với nàng. Như vậy là Phương gia, Tạ gia hay Tôn gia?
Nha, có phải là răng của hung thủ? không đúng
Trong tên có từ nha? cũng không đúng
Hài âm, ngụ ý kéo dài? cũng không đúng
Nàng ra sức nhớ lại những chuyện giữa nàng và Văn Khúc Tinh, lúc mới quen, khi ở học đường…Nàng đột nhiên nhớ ra. Nha, răng nanh. Nàng cũng hiểu được là như thế nào.
Văn Khúc Tinh đã nhắn với nàng một tin tức vô cùng quan trọng. Hắn không thể nói, tay không thể động, chỉ có thể dùng ẩn ý nhắc nhở nàng. Vô xỉ đồ đệ, Tạ Côn, là họ Tạ
Nàng cuối cùng đã thông suốt. Năm đó ở học đường của Triệu gia, nàng từng kể chuyện bá phụ của Tạ Bình An là Tạ Côn tuổi trẻ làm chuyện hoang đường bị người ta đánh gãy răng, cũng từ đó Văn Khúc Tinh luôn nhớ kỹ tới điển cố Vô xỉ đồ đệ này. Sau này còn vì chuyện này mà chọc giận tiên sinh ở học đường.
Chính là như thế. Là Tạ gia
Ta đã biết! Ta rốt cục đã biết! Phó Lệnh Nguyệt kích động đến lệ nóng doanh tròng, điển cố kia chỉ có nàng và hắn biết, cho nên khi nàng nhắc lại từ nha, Văn Khúc Tinh mới vui mừng mà nhắm mắt/
“Văn Khúc Tinh, yên tâm đi, lướt trời tuy thưa nhưng khó lọt, triều đình sẽ báo thù thay ngươi” Phó Lệnh Nguyệt âm thầm cầu nguyện, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài. Đã đến lúc báo cáo với Lý Thành Khí
Lý Thành Khí vẫn đang đối phó với đám người quyền quý ngậm miệng như bị, thấy nàng đi ra, thần sắc của hắn vẫn như thường nhưng trong mắt hoa đào lại ánh lên vẻ chờ mong và khẩn trương
Phó Lệnh Nguyệt cúi đầu đi tới, giống như thị vệ đi tuần nhưng một bàn tay của để ở sau lưng, cong lại hai ngón. Đây là ám hiệu đã thương nghị cùng Lý Thành Khí, điều này có nghĩa là Tạ gia, là Văn Khúc Tinh đã nói tới chữ Tạ
Án diệt môn kết thúc thuận lợi. Trăn vương Lý Thành Khí đã phá được đại án
Hậu quân phủ rất nhanh đã bị phong tỏa, Cẩm y vệ làm việc cũng rất hiệu quả, rất nhanh đã điều tra ra chứng cớ.
Tạ đô đốc tự sát trong thiên lao, đến chết cũng không nói vì sao hắn lại hưng sư động chúng giết hại cả nhà Úy Trình Cù
Tạ Bình An cũng không đơn giản, hắn quỳ trong lao giơ cao một khối ngọc ngự ban, nói phụ thân hắn có để lại một phong thư trong vách tường của Hậu quân phủ cho Hoàng thượng, trong đó tiết lộ cơ mật của tiền triều, nhất định phải do Hoàng thượng tự mình đến đọc
Thái tử và Trăn vương do dự, không dám tự ý làm chủ, đành báo cáo tình hình cho hoàng đế đang nằm trên giường bệnh
Mật tín được lấy ra khỏi vách tường của Tạ phủ, Tư lễ giam nghiệm độc xong mới cung kính dâng lên cho hoàng đế
Hoàng đế đọc xong, lệnh cho nội thị mang nến đến, hủy đi lá thư kia, thở dài một tiếng, phân phó “hạ táng tử tế, chuyện Tạ gia dừng ở đây đi”. Nói xong nhắm mắt dưỡng thần
Vạn tuế gia đã lên tiếng, Thái tử và Trăn vương không dám không theo, liền tuyên bố với bên ngoài là Tạ đô đốc tái phát bệnh cũ, hạ táng trọng hậu. Thế tử Tạ Bình An kế thừa chức Đô đốc và tước vị nhưng hôm sau hắn đã tự động giao ra binh quyền, mang theo người thân và tiền tài trở về quê cũ ở Lũng Bắc
Từ đó, trừ Trăn vương Lý Thành Khí tay cầm trọng binh thì triều đình chỉ còn lại hai Đô đốc phủ nắm binh quyền, đó là Trung quân Phương gia và Tả quân viên gia
Mùa thu này giống như một đợt thi đua.
Hoàng thượng ở trong cung gặp nguy hiểm, Tả quân Viên đô đốc bệnh tình nguy kịch, mà sau khi Hậu quân rơi đài, thân thể của Trung quân Phương đô đốc cũng đột nhiên không được khỏe.
Các quý nhân đều thân thể không tốt, dân gian thì liên tiếp xảy ra bạo loạn. Lũng Bắc, Hán Trung, Hoài Dương, Giao Đông…không ngừng có người khở nghĩa vũ trang, tự xưng vương, còn có tàn quân của Tiền quân, Hậu quân, Hữu quân ở biên giới thừa dịp này mà chiếm cứ một phương, tự trị. Đáng sợ nhất là các thần tử tay nắm trọng binh ở kinh thành, bọn họ mài đao soàn soạt, luôn như hổ rình mồi, chỉ chờ một tin tức là lập tức vung cờ, xé rách da mặt.
Tin tức này chính là Hoàng đế của Đại Tề quốc bệnh tình nguy kịch.
Cuối tháng tám, việc triều đình và quân chính đều đổ dồn về phía Trăn vương phủ, mà Đông cung, dưới sự ngầm đồng ý của hoàng đế đã mất quyền lực. Hai bên đều đang tìm một lý do để thuyết phục thiên hạ.
Ngọc Hành tinh là ai? Triều đình nhất định phải truy ra mà Thần nữ chuyển thế đang ở nơi nào cũng phải được tìm thấy. Thời cuộc càng loạn, lực lượng tôn giáo càng có vài trò to lớn
Ngày hai mươi sáu tháng tám
Trăn vương Lý Thành Khí bỏ qua Thái tử, mở nghị sự hội ở Úc Lâm biệt viện. Mà phạm vi của hội nghị cũng rất quái lại, truyền triệu bốn vị đại thần các bộ cùng nhi tử của hai phủ Đô đốc.
Rốt cuộc Thiên Quyền tinh đã để lại cái gì?
Lúc mấu chốt thế này, Phó Lện Nguyệt đương nhiên phải có mặt. Khi nàng theo huynh đệ Viên Li đến Úc Lâm biệt viện, phát hiện Phương Quang Tông, Phương Diệu Tổ của Trung quân Đô đốc phủ cũng đã có mặt.
Phương đô đốc bệnh tình nguy kịch, việc trong Trung quân phủ đều do Phương Quang Tông thay mặt xử lý. Phó Lệnh nguyệt không biết Lý Thành Khí lại tính toán chuyện gì. Hai mươi chín tháng tám, công chúa sẽ gả và Trung quân phủ; ngày một tháng chín, Phương Diệu Tổ sẽ xuất chinh, đều là người không thể chọc vào. Nàng rất có hứng thú chờ xem Lý Thành Khí muốn làm gì
Chỉ là hội nghị, không phải thẩm vấn nên Cẩm y vệ Đô chỉ huy sứ Diêm Tân đảm nhiệm chức trách bảo hộ Trăn vương
Lý Thành Khí thái độ hòa ái, không khí trong phòng cũng rất thoải mái, hòa hợp
Hàn huyên một lát, Lý Thành Khí đi vào chính sự “bổn vương mời các vị đại nhân đến đây là vì một chuyện đại sự. Bệ hạ thân thế khiếm an đã lâu vẫn không tìm được cách chữa trị tận gốc. Nếu Thất tinh trận do Tiền Lương lưu lại đã buông lỏng, chứng tỏ Thần nữ sắp hiện thân. Nếu Thần nữ xuất thế, long thể của Bệ hạ có thể phúc thọ khang an, đây là đại sự lớn nhất mà những thần tử như chúng ta phải thay bệ hạ phân ưu. Lần này bổn vương mở niêm phong Văn Bành các là muốn tiếp thu ý kiến của mọi người, để mọi người đều có thể vì bệ hạ mà tẫn hết tâm sức. Sau Thiên Quyền tinh, rốt cuộc hoàng đế Tiền Lương đã lưu lại ám chỉ gì?”
Nói xong, hắn lại đưa ra phần thưởng rất mê người. Dù là ai, hắn chỉ cần kết quả, mà hắn hiện kiêm nhiệm là Đô đốc Ngũ quân, trong tay hắn có binh quyền của Tiền quân, Hậu quân và Hữu quân. Ai có thể giúp hắn tìm ra ám chỉ phía sau Thiên Quyền tinh, tìm ra thân phận của Ngọc Hành tinh, hắn sẽ giao cho quyền quả lý một cánh quân, trở thành Đô đốc.
Trong phòng nhất thời vỡ òa, trọng thưởng như thế, ai cũng khó nén nổi phấn khích.
Lý Thành Khí liền đứng dậy, dẫn đầu mọi người đi về phía Văn Bành các
Phó Lệnh Nguyệt vừa đi vừa nghiền ngẫm tâm tư của hắn, thấy hắn vòng qua lầu các được đề phòng sâm nghiêm, đưa mọi người đến Thái Bạch lâu
Thái Bạch lâu rất trống trải, nội đường còn chuẩn bị ghế cho khách quý ngồi. Lý Thành Khí nói do lầu các lộn xộn nên từng nhà một sẽ tiến vào lầu các. Đầu tiên là các bộ, sau đó đến Trung quân, Tả quân. Ai chưa tới lượt thì ở Thái Bạch lâu uống trà
Phó Lệnh Nguyệt càng thêm khẳng định trong hồ lô của Lý Thành Khí nhất định là chứa bàng môn tả dược