Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc đến không nói nên lời. Nàng biết năm đó Dương Uyển Hề đến Phương gia làm mật thám nhưng nàng ta đi theo Phương Quang Tông mà
“Thượng Nghi đại nhân, mời” lao đầu nhìn qua lệnh bài, cung kính đi trước dẫn đường
Thượng Nghi đại nhân? Phó Lệnh Nguyệt sửng sốt. Xem ra nữ nhân này sống không tệ, Phương Quang Tông đã chết, nàng ta lại không bị liên lụy mà còn thăng quan tiến chức. Không biết sao nhưng trong đầu nàng đột nhiên nghĩ tới Dương Uyển Hề thông minh lanh lợi, có lẽ đã mượn án ám sát của Vân Mộng công chúa mà thương vị. Mấy năm trước, Dương Uyển Hề đã từng nói nàng ta thích nhất là Phương Diệu Tổ, nói không chừng trong sự kiện của Vân Mộng, nàng ta đã lập được công lao. Dù nói thế nào, lúc này Phó Lệnh Nguyệt cảm giác rất không tốt, cực kỳ không tốt. Năm xưa hai người so đo với nhau khắp nơi đủ chuyện, nay một người làm quan, một người là tù nhân. Phương Diệu Tổ cũng thậ ngoan tâm, dùng cách này để tra tấn nàng. So sánh cả hai, khác biệt một trời một vực, dù là người sảng khoái như Phó Lệnh Nguyệt cũng phiền muộn dựa người vào tường, rũ mắt cúi đầu
Dương Uyển Hề xiêm y vàng nhạt, ngẩng đầu phân phó “mở cửa phòng giam, các ngươi lui ra” ngữ khí khác trước, xem là làm quan, phong thái cũng cao ngạo hơn. Lao đầu chần chờ một lát rồi cũng mở cửa phòng giam, sau đó cúi người lui ra
Dương Uyển Hề mang theo một thực hộp lớn, chậm rãi ngồi trước mặt Phó Lệnh Nguyệt. Thì ra là đến đưa bữa cơm cuối cùng.
“Lệnh Nguyệt, ăn một chút gì đi” thanh âm của Dương Uyển Hề nhu hòa hơn “nhìn ngươi ốm đi, Triệu chủ đã nói rồi, bất cứ lúc nào cũng không được trút giận lên thân thể mình”
“Ngươi không sợ ta ăn ngươi?” Phó Lệnh Nguyệt chán ghét bị thuyết giáo, nhịn không được châm chọc
“Ngươi là người hay yêu, ta biết rõ”Dương Uyển Hề mở thực hộp ra “nhìn xem ta mang cho ngươi cái gì?”
Phó Lệnh Nguyệt liếc mắt nhìn, thấy trong hộp đều là những món nàng thích, ngượng ngùng tự giễu “trước khi chết còn có thể gặp người quen cũ, ông trời đối với ta thật không tệ’. Đáng tiếc ý nàng đã quyết, nhịn đói nhiều ngày đã sớm quên đi hứng thú ăn cơm, nghe mùi thức ăn còn thấy chán ghét.
Dương Uyển Hề cười, tay vẫn không ngùng, chậm rãi lấy thức ăn còn có một vò rượu nhỏ tinh xảo, thêm ly rượu bằng ngọc lưu ly Ba Tư. Nàng chậm rãi mở vò rượu ra, rót vào chén. Phó Lệnh Nguyệt vừa ngửi được mùi rượu đã giật mình, chính là Hạc Niên đường bí cống.
“Cảm ơn Uyển Hề, ngươi thật hiểu ý ta” thật ra nàng đang rất thèm rượu, lập tức buồn bực cầm lấy ly rượu
“Không phải ta, là Thái tử phân phó” Dương Uyển Hề mỉm cười nói
Phó Lệnh Nguyệt ngẩn người, tay vẫn nắm chặt ly rượu, nhẹ nhàng đưa tới bên miệng. Thái tử thì Thái tử, nàng bây giờ còn gì để sợ đâu chứ, mặc kệ là ai đưa rượu, uống trước tính sau
Uống được vài chén, Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên thấy thèm ăn, nàng không còn thấy chán ghét mùi thức ăn như trước. Ăn thì ăn. Nàng hiện tại không có gì để sợ, cầm lấy một cái đùi gà cho vào miệng. Thật thơm, cho tới giờ nàng chưa từng thấy món nào ngon như vậy.
“Nhịn đói lâu ngày, không thể ăn nhanh” Dương Uyển Hề đè tay nàng lại “không thể ăn quá no, ngươi quên rồi sao?”
“Đi đi’ Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy rất buồn cười, nàng ngay cả chết còn không sợ thì sợ cái gì, lập tức hất cánh tay của Dương Uyển Hề ra “lão tử sắp đi đầu thai còn quản mấy chuyện này làm gì. Làm ma no, khi đầu thai sẽ vào được nhà người tốt ah”
Dương Uyển Hề không nói thêm gì, ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Phó Lệnh Nguyệt ăn uống
Phó Lệnh Nguyệt ăn rất ngon miệng, trong lúc này, nàng đột nhiên không còn muốn tranh cường háo thắng, đối thủ ngày xưa cũng mặc kệ, người ta sống tốt thì mặc người ta, dù sao nàng cũng sắp chết, lúc này nàng trở nên sảng khoái hơn. Đùi gà này sao lại thơm như vậy chứ, bánh bao tầm thường mà nàng lại ngửi được mùi ngũ cốc. Nàng cảm thấy rất đói.
Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên thấy choáng váng, nàng cho rằng mình đói lâu đến mê muội, vẫn tiếp tục uống rượu ăn thịt. Trước mắt nàng càng ngày càng mơ hồ, nàng đã không còn chống đỡ được nữa. Lúc này nàng mới có phản ứng, nhận ra trong rượu có mê dược
“Ngươi…” nàng chỉ tay về phía Dương Uyển Hề đang mỉm cười. Nhưng mà…
Khi Phó Lệnh Nguyệt mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một phủ đệ xa lạ, trang trí hoa lệ, khắp nơi đều là màu vàng thêu rồng bốn móng. Đông cung? nàng hoảng sợ, muốn đứng dậy lại phát mình không chút sứt mẻ, toàn thân không chút sức lực. Đây chính là tình trạng sau khi trúng mê dược, đầu choáng váng, vô lực
“Ngươi tỉnh” Dương Uyển Hề tươi cười xuất hiện
“Ta đang ở đâu? ngươi đã làm gì ta?” Phó Lệnh Nguyệt nhìn thấy nàng ta liền tức giận, nàng lại bị thua thiệt trong tay đối thủ, trừng mắt hỏi “tiểu chân ngươi xuống tay cũng thật độc, mê dược liều lượng lớn như vậy, định thuốc chết ta có phải không?”
“Ta đã nhắc nhở ngươi không được ăn quá nhiều, ngươi lại không nghe” Dương Uyển Hề thản nhiên nói “ngươi chắc cũng nhận ra nơi này là Đông cung. Các nàng đã đi thông báo, chốc lát nữa Thái tử sẽ tới, ngươi giữ lại chút khí lực để dùng đi”
“Đưa ta trở về” Phó Lệnh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi. Nàng không muốn nhìn thấy Phương Diệu Tổ
“Chuyện này ta không thể quyết định” Dương Uyển Hề nhún vai ‘lát nữa tự ngươi cầu Thái tử đi. Ta đi đây”
Phó Lệnh Nguyệt bất đắc dĩ nhìn Phương Diệu Tổ đến gần. Hắn rất nghiêm túc, ánh mặt lạnh lùng, nghiêm mặt hỏi “không dùng phương pháp như vậy, ngươi sẽ không ăn cơm?”
Phó Lệnh Nguyệt không nói gì, nhắm mắt, không để ý tới hắn
“Ta bề bộn nhiều việc, không có thời gian, nếu ngươi không muốn nói chuyện với ta thì cứ ở đây cho đến khi muốn nói mới thôi” Phương Diệu Tổ xoay người đi ra ngoài
“Haizz” Phó Lệnh Nguyệt thở dài
Phương Diệu Tổ quay lại, ngồi xuống, mặt mày phụng phịu không nói tiếng nào
“Tất cả đều là chủ ý của ngươi?” Phó Lệnh Nguyệt tìm cớ làm lành nhưng trong lòng lại mắng Phương Diệu Tổ cả trăm lần, tình hình sao lại biết thành thế này
“Trừ ta, còn có ai có thể cứu ngươi từ trong ngục ra?” Phương Diệu Tổ trả lời thẳng thắn
Đây không phải là cách nói chuyện trước kia giữa bọn họ. Phó Lệnh Nguyệt nở nụ cười “vì sao?” thật ra nàng rất sợ hắn nói ra gì đó, vì tất cả nàng đều không thể nhận
“Vì ta không muốn ngươi chết” ngữ khí của Phương Diệu Tổ trầm thấp, thái độ dịu đi “ta nói rồi, mọi chuyện có ta. Ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn”
Phó Lệnh Nguyệt cười khổ ‘Diệu Tổ, cảm ơn ngươi”. Nàng nói rất chân thành “nhưng mấy ngày nay ta đã nghĩ thông rồi, ta không muốn sống nữa, ngươi cũng đừng quan tâm. Ngươi thả yêu nữ đi, coi chừng sẽ chọc giận dân chúng”
“Giữa ban ngày làm gì có yêu nghiệt. Hình bộ đã kết luận đó chính là liên hoàn án” Phương Diệu Tổ đáp rất nhanh
“Ta thực sự là yêu nghiệt” Phó Lệnh Nguyệt cười khổ nâng tay lên “ngươi biết không, hiện chỉ còn có năm ngày. Cứ mỗi năm ngày, ta nhất định phải giết người, dùng cánh tay này moi trái tim của hắn, sau đó uống cạn máu bên trong. Ngươi cứu ta cũng vô ích, lực lượng trong cơ thể ta sẽ phát cuồng, đến lúc binh khí xích sắt đều không có hiệu quả đối với ta. Quan viên địa phương nói đúng, ta chính là yêu nghiệt hàng thật giá thật”
“Ta có cách trị cho ngươi, ngươi phải phối hợp” Phương Diệu Tổ cắt ngang lời nàng
Phó Lệnh Nguyệt cười dài “nếu sống mà gian nan lại không thú vị chi bằng chết cho thống khoái. Diệu Tổ…”nàng tha thiết nhìn hắn “cho ta được thống khoái đi, đưa ra pháp trường xử chém cũng được, ta thực sự không muốn sống nữa”
“Ta sẽ khiến ngươi muốn sống. Tin tưởng ta, ta đã khi nào lừa ngươi chưa?” thanh âm của Phương Diệu Tổ rất nhẹ nhưng cũng rất kiên định. Không biết sao nhưng nàng cảm giác trong mắt hắn lóe lên sự ảm đạm rất nhanh rồi biến mất
Phó Lệnh Nguyệt lắc đầu, nàng biết tấm lòng của hắn đối với nàng nhưng lòng nàng đã chết theo Viên Li, nàng không thể lại liên lụy người khác
“Nguyệt nhi, nay đã không như xưa, ta sẽ cho ngươi những gì ngươi muốn, ngoan ngoãn chữa bệnh, được không?” Phương Diệu Tổ chờ mong nhìn nàng, ngữ khí dụ hoặc
Ánh mắt ôn nhu, long bào ngọc quan, kim bích huy hoàng trước mắt lại làm Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên nghĩ tới một màn ở Mất Hồn điện. Tâm tư vừa phập phồng của nàng liền trầm xuống, nhớ tới đêm mùa xuân bị nam nhân này từ chối, quyết tuyệt bỏ đi…
Nổi bật tại thi Hương, bình loạn Giang Nam, chuẩn bị hoàng kim, Vân Mộng nổi điên…tất cả những gì nam nhân này làm đều có mục đích, nguyên nhân phía sau. Nay Phương Chấn hơi thở mong manh, Phương Quang Tông đã chết, cũng do nam nhân tràn ngập trung hiếu nhân nghĩa trước mắt này thao túng. Nam nhân lạnh lùng mà lý trí như vậy, hắn sao có thể vô duyên vô cớ đối tốt với một người? hắn sao có thể vì một người vô dụng mà mạo hiểm chứ?
Tâm của Phó Lệnh Nguyệt lạnh dần. Nàng nhớ tới lúc Viên Li ở dưới Thần đài đã nói chuyện hoàng kim chôn ở đâu với nàng, trong lòng bi ai không thôi. Có khả năng Phương Diệu Tổ cũng đã tính tới việc, hắn ngay một cơ hội nhỏ cũng không bỏ qua
“Diệu Tổ, ta với ngươi hãy thẳng thắng với nhau đi”. Nàng rút tay lại, nàng sao có thể thuật lại những gì Viên Li đã nói với hắn chứ. Đó chính là bảo tàng của Tiêu gia. Nàng nhìn vào mắt hắn, chân thành nói “ta thực sự không có chút tác dụng nào với ngươi, mà ta cũng không muốn sống nữa, sống mà không có gì vui thì cần gì phải chịu nỗi đau phân cốt đoạn gân đó. Ngươi có thời gian và tinh lực hãy mưu phúc cho xã tắc đi’
“Ta nói rồi, ta sẽ khiến ngươi muốn sống’ Phương Diệu Tổ nhìn thẳng vào nàng nhưng vẻ mặt đã ảm đạm hẳn
“Diệu Tổ, mỗi người một chí” Phó Lệnh Nguyệt vui vẻ cười ‘ta thực sự tứ đại giai không, không còn hưng trí với thế tục, chỉ muốn được giải thoát. Ngươi thỏa mãn yêu cầu này của ta, ta trên trời có linh thiêng sẽ rất cảm kích ngươi”
“Ta đã xem qua Thần đài” Phương Diệu Tổ mặt không chút thay đổi “nơi đó không có thi thể”
Tươi cười của Phó Lệnh Nguyệt cứng lại, giương mắt nhìn Phương Diệu Tổ
“Xem ra ngươi vẫn có hưng trí đối với thế tục’ Phương Diệu Tổ thì thào
Phó Lệnh Nguyệt trợn mắt há mồm nhìn hắn, trong đầu phiên vân phúc vũ. Sao hắn biết chuyện thần đài? sao hắn biết mà dùng chuyện này để áp chế nàng? không, không có khả năng, dù không có thiên lôi và nước sông thì Viên Li cũng sống không được quá mấy ngày, ngay cả Trương Kê còn cứu không được thì ai có thể chứ. Nhưng…nàng lại cảm thấy vui sướng vô cùng, nàng rất hi vọng Phương Diệu Tổ nói thật, dù hắn dùng cớ này để áp chế nàng cũng được, như vậy có nghĩa là Viên Li còn sống. Chỉ cần Viên Li còn sống, muốn nàng làm gì cũng được
“Ngươi nói rõ đi’ nàng cố gắng đứng lên, đầu vẫn còn choáng váng như thần trí lại rất thanh tỉnh
“Haha…quả nhiên là hữu hiệu” Phương Diệu Tổ cười khổ “sau khi tế thiên, chúng ta vẫn thăm dò phế tích Thần nữ điện, Thần đài hiến tế bị sét hủy diệt hoàn toàn nhưng bên dưới lại còn nguyên vẹn nhưng không có thi thể nào”
“Sao ngươi lại hoài nghi nơi đó?” Phó Lệnh Nguyệt cảnh giác hỏi
“Ngay ngày đầu rời khỏi Kiến Dương, ta đã biết” Phương Diệu Tổ tịch liêu nói ‘ngày thứ hai Viên Li đưa ngươi ra ngoài, ta cũng biết, tuy ta không biết nguyên nhân bọn họ hành động nhưng ta cũng có thể đoán được đại khái”
“Vậy Viên Li đâu?” Phó Lệnh Nguyệt cũng không che giấu nữa, nàng đứng lên, khẩn trươn hỏi
Phương Diệu Tổ khoanh tay, lắc đầu “những gì ta biết đều đã nói với ngươi’ thanh âm của hắn mệt mỏi, vô lực ‘ngươi hãy nghĩ lại đi, ta tìm được đại phu có thể trị bệnh cho ngươi nhưng quá trình này đúng là phân cốt đoạn gân như ngươi nói, không khác gì phải chịu ngũ đại hình. Ngươi có thể chịu được không?”
Phó Lệnh Nguyệt ngơ ngác nhìn hắn
“Là ai đã nói mình là ám nhân ưu tú nhất của Triệu gia đại viện?” Phương Diệu Tổ vắng vẻ nhìn nàng ‘Thanh Loan vì Lý Hiến Sùng mà tự đoạn gân mạch, ngươi đừng nói ngươi không bằng nàng ta”
“Ngươi…”Phó Lệnh Nguyệt nghẹn lời. Nàng rất muốn hỏi sao hắn biết được, sao hắn biết nàng và Viên Li tình cảm sâu đậm, sao hắn biết mà dùng Viên Li để khiến nàng muốn sống?
“Hảo hảo nghỉ ngơi đi, Uyển Hề sẽ mang ngươi đến Điệp cốc’ Phương Diệu Tổ thản nhiên cười “sau khi hết bệnh, ngươi sẽ được tự do” hắn chậm rãi đi tới bên giường, nắm lấy tay nàng, ngữ khí đe dọa “vật này, năm đó lẽ ra nên đưa cho ngươi. Nhận lấy đi, coi như là Phương gia nhị công tử đưa cho ngươi”
Phó Lệnh Nguyệt run lên, phát hiện trong tay có thêm một khối ngọc bội: biên bức, đào mừng thọ, mã thầy, hoa mai minh khắc vào thượng, chạm trổ ltinh xảo, thanh nhã linh lung. Chính là ngọc bội Phú thọ tề mi mà nàng đã nhìn thấy khi mới gặp Phương Diệu Tổ, cũng là lần thứ ba nó ở trong tay này. Chuyện cũ ùa về làm người ta bất ngờ, không kịp đề phòng. Nàng buồn bực, nắm chặt ngọc bội, một câu cũng không nói nên lời
“Còn có lệnh bài Huyền thiết ám vệ” Phương Diệu Tổ lại nói ‘chờ sau khi hết bệnh, ngươi có thể tự do du ngoạn khắp nơi, các tiền trang đều nhận biết ngọc bội này, ngươi có thể tùy ý lấy tiền. Lệnh bài Huyền thiết có thể giúp ngươi hành tẩu giang hồ, tránh khỏi không ít phiền toái. Ta chỉ có một yêu cầu, mồng chín tháng sáu hàng năm, nếu ngươi còn sống, phải đến kinh thành gặp mặt ta”
Hốc mắt của Phó Lệnh Nguyệt nóng lên, nàng cúi đầu, không dám nhìn hắn. Hắn cho nàng ngọc bội để nàng có tiền xài, cho nàng lệnh bài để bảo vệ mạng của nàng.Còn mồng chín tháng sáu chính là cái đêm hắn bỏ đi đó. Hắn nhớ rõ, nàng cũng nhớ rõ.
“Mặc kệ ta đối với người khác thế nào, ta đối với ngươi là không có ý đồ gì” Phương Diệu Tổ ảm đạm cười ‘cho nên cũng hi vọng ngươi vĩnh viễn thật tình đối đãi với ta, dù từ phi bán trang cũng được”
Phó Lệnh Nguyệt nhớ tới những chuyện giữa hai người, nước mắt rốt cuộc không nhịn được nữa, tí tách rơi xuống
“Vì sao? ngươi làm sao biết được ta và….” Nàng ngẩng đầu lên, rốt cục quyết định hỏi ra vấn đề khó nói. Sao hắn biết được chuyện Viên Li? nàng chưa từng nói với ai, ngay cả Ngô Mỹ Nhân và Bàng Doanh Doanh cũng chỉ là đoán mà thôi, bọn họ biết nàng có ý với Viên Li nhưng không thể đoán được tình lại sâu đậm đến vậy, đến mức nàng tâm như tro tàn chỉ nghe tới tên hắn cũng có thể sống lại. Phương Diệu Tổ không phải chỉ nghe một phía mà tin tưởng, vậy hắn làm thế nào mà phát hiện được? nàng đã bại lộ như thế nào?
Phương Diệu Tổ khoát tay, cắt ngang lời nàng “hảo hảo dưỡng bệnh, đừng quên ước định của chúng ta” Phương Diệu Tổ thản nhiên cười, liếc nhìn nàng một cái thật sâu ‘bởi vì đêm đó…ngươi gọi tên của hắn”
Điệp cốc. Phó Lệnh Nguyệt đến đây vào lúc đầu đông, có Dương Uyển Hề làm bạn. Đường đi nguy hiểm gập ghềnh, người không có võ công sẽ không dám xâm nhập vào đáy cốc. Phó Lệnh Nguyệt không ngờ giữa nhân gian lại có một nơi thế ngoại đào nguyên như vậy.
Lang trung chữa bệnh cho nàng lại chính là người quen cũ,Lưu Duyên Linh, Nhị lão bản của Đức Tế đường ở Thiên Kinh Thành. Khi nhìn thấy hắn, Phó Lệnh Nguyệt có chút sợ run, nàng không ngờ lại là hắn
‘Đến” Lưu Duyên Linh nhìn thấy nàng, không nói hai lời mà ra hiệu cho nàng đưa tay ra, hắn cẩn thận bắt mạch xong, nhíu mi lắc đầu ‘bệnh này hung hiểm hơn ta tưởng’
Phó Lệnh Nguyệt hoảng sợ, vội thúc giục hắn mau nói
Thì ra uống máu người đã khiến nàng lạc lối, cách này tuy có thể ứng phó nhất thời nhưng sẽ làm tà lực trong cơ thể nàng tăng cao, đây là nguyên nhân chu kỳ phát bệnh của nàng ngày càng ngắn, nếu cứ tiếp tục, sẽ có một ngày nàng hoàn toàn nhập ma, không thuốc nào chữa được. Phương pháp có nhưng rất nguy hiểm lại không nắm chắc, chính là nghịch cân tiếp mạch, tịnh huyết lưu thần. Lưu Duyên Linh là một y si, đối với chuyện này rất hưng phấn, chăm chú nhìn nàng hỏi ‘ngươi dám không?”
Thanh Loan dám, Phó Lệnh Nguyệt nàng mắc gì không dám. Đối với Viên Li, dù chỉ là một niệm tưởng xa vời cũng khiến nàng có hi vọng sống sót. Phó Lệnh Nguyệt mỉm cười gật đầu, khoanh chân ngồi xuống
Thời gian thắm thoát thoi đưa, hai năm rất nhanh đã trôi qua. Ánh mặt trời chiếu lên người ấm áp, cây cỏ tỏa mùi thơm ngát. Phó Lệnh Nguyệt tiêu sái rời khỏi Điệp cốc, có chút cảm khái.
Nay, những gì nàng muốn đều đã có. Thoát thai hoán cốt, nàng rốt cuộc trở thành một người bình thường; chân tướng rõ ràng, trong lòng nàng không còn bí mật nữa cũng không có yêu hận tình cừu. Nàng là một người tự do, một nữ nhân hai mươi tuổi tự do. Nhưng xuất cốc rồi, nàng nên đi đâu? nàng đứng trước cửa sơn cốc, bồi hồi chần chờ