Phó Lệnh Nguyệt vô cùng quẫn bách, tuy Viên Li đã che khuất hơn nửa thân người nàng nhưng bị người ta nhìn chằm chằm lúc sinh hoạt vợ chồng, nàng vẫn không quen.
Hai người kia đầu lưỡi như bị dính lại, vội quay về, không dám thò đầu vào nữa.
Viên Li lại tiếp tục triển khai thế công, hắn đi thẳng vào vấn đề, bắt đầu bẻ gãy, nghiền nát…
Cảm giác này như bị đao chặt, kéo cắt, lửa thiêu. Phó Lệnh Nguyệt cố nén một lát nhưng vẫn không nhịn được la lên “ngươi, hỗn đản, không thể nhẹ một chút được sao?” ở Mất Hồn điện chưa từng thấy nam nhân hung ác như vậy
“Xứng đáng!” thở hổn hển nhưng không có giấu hiệu nhẹ nhàng hơn, tần suất càng lúc càng nhanh, ngữ khí cũng nồng đậm trào phúng “ngươi tự tìm, giờ hối hận đã muộn rồi”
Cầm thú này. Phó Lệnh Nguyệt vừa tức vừa giận lại vừa đau, ai biết chuyện nam nữ tuyệt vời trong truyền thuyết lại bị hắn làm ra như vậy. Nàng liều mạng cắn môi, hung hăng quyết định, nàng thà đau chết cũng không để hắn cười nhạo nữa. Nàng cứng rắn chịu đựng
Thân thể Viên Li rất cường tráng,lại là người tập võ từ nhỏ, còn ăn xuân dược…Phó Lệnh Nguyệt bị giày vò, móng tay của nàng đều gãy, sắc mặt rất khó coi, thân thể của nàng cũng ngày càng cương trực…
“Dắt tay nhau vào màn trướng, xấu hổ cười thổi tắt đèn, kim khâu phá nhụy hoa đào, không dám cao giọng nhíu mày” lúc này trong đầu Phó Lệnh Nguyệt chỉ là câu cuối của diễm thi. Đau quá, trách không được lại nói kim khâu phá nhụy…Nàng cuối cùng cũng nhịn không được mà kêu thành tiếng
“Tật xấu nhiều như vậy, ngươi không phải là lần đầu tiên chứ?” Hắn phiền muộn dừng lại, không khách khí cười nhạo
“Lần đầu tiên cái đầu ngươi” Phó Lệnh Nguyệt vừa nghe vậy đã nổi giận ‘ai nói ta là lần đầu tiên. Bổn cô nương ngủ với vô số nam nhân, đếm không kể xiết”
Viên Li gật đầu tỏ vẻ khâm phục, tiếp tục hành động.
Không biết qua bao lâu, tất cả mới rốt cuộc kết thúc.
Cảm giác nặng nề đã rút đi, Phó Lệnh Nguyệt chỉ cảm thấy lúc này dưới thân chết lặng một mảnh. Thân thể của nàng rất nóng nhưng lòng của nàng không hề cảm thụ được chút ấm áp nào.
Đêm đầu cứ vậy mà xong, ngoại trừ đau thì vẫn là đau
Viên Li dựa người qua một bên, không lưu tình chỉ để lại cho nàng cái bóng lưng.
Phó Lệnh Nguyệt khe khẽ thở dài, qua đêm nay, hai người bọn họ hoàn toàn thanh toán xong nợ nần
Phó Lệnh Nguyệt cố sức đứng lên, không quên nương theo ánh trăng mà quan sát dưới thân. Sao không có máu?nàng xác nhận xong, kinh ngạc kiểm tra tiết khố của mình. Nàng nhìn thấy một chút huyết sắc. Đây là máu xử nữ của nàng sao? có một chút, đứt quãng…
Vết máu này lại hợp thành như một đồ án. Nàng đột nhiên cảm thấy buồn cười, nếu thêu lên, còn cho là Thất Tinh Bắc Đẩu ah…
“Nghe nói Thần nữ lúc ân ái sẽ có khác thường”
“Tuổi cũng cỡ như ngươi”
Lúc này trong đầu nàng chỉ toàn là những lời của Triệu Thực về cảnh ân ái của Thần nữ. Liệu nàng có phải là Thần nữ của Tiền Lương?
Phó Lệnh Nguyệt có chút chột dạ liếc nhìn Viên Li. Nam nhân này giống như đã ngủ, không nhúc nhích cũng không thèm để ý đến nàng.
Nàng khoanh chân vận khí kiểm tra lục phủ ngũ tạng của mình, không có gì khác thường. Nàng cởi bỏ xiêm y xem kỹ toàn thân mình, cũng không có gì dị thường. Chỉ mong mình không phải là thần nữ gì đó. Phó Lệnh Nguyệt lúc này mới hơi buông lỏng tinh thần.
Lại xoay mặt thoáng nhìn Viên Li, cơn tức của nàng lại bộc phát. Nàng hung hăn vỗ vai hắn, mắng một câu cho hả giận ‘nhìn bộ dáng như sắp chết của ngươi kìa. Rốt cuộc là thế nào hả?”
Hắn bị đau, rên một tiếng nhưng vẫn không để ý tới nàng
“Ta cũng coi như đã cứu ngươi một mạng, ngươi ít nhất phải nói gì đi chứ” Phó Lệnh Nguyệt tức giận đưa tay xoay hắn lại. Nàng không còn nợ hắn nữa, không cần phải khách khí với hắn.
Nhưng nương theo ánh trăng, nàng đột nhiên nhìn thấy trong ánh mắt của hắn chất chứa nỗi lòng. Trống rỗng, tuyệt vọng, đau thương…rất giống như hoàng hoa khuê nữ đàng hoàng bị giày xéo xong, không còn can đảm muốn sống nữa.
Phó Lệnh Nguyệt sợ ngây người. Bàn tay nàng nắm tay hắn như đột nhiên bị phỏng, vội rụt trở về
‘Cảm ơn…”Viên Li chậm rãi chuyển động tròng mắt, thanh âm trống không “ta không sao…”hắn suy yếu nói, chậm rãi đứng dậy
Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn
Viên Li mơ hồ đi về phía trước, sâu kín liếc qua gương đồng bên cửa sổ, đột nhiên ngây ngẩn cả người, thất thanh la lên ‘ah”
Bên ngoài vang lên âm thanh, ngay sau đó lại im bặt, không có động tĩnh gì. Hai người kia không dám tùy tiện đi vào nữa, cứ do dự đứng ngoài rèm cửa
“Ngươi sao vậy?” Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy căng thẳng, tiến lên trước, khẩn trương hơn cả đương sự “chuyện gì?”
Viên Li ngơ ngác nhìn mình trong gương, quan sát trái phải, còn lại gần để xem. Xem xong, còn chải mái tóc đã hỗn độn rồi cúi đầu quan sát xiêm y cẩn thận
“Không có gì mà” Phó Lệnh Nguyệt cũng đánh giá cao thấp toàn thân hắn, nhìn chằm chằm Viên Li “ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”
Không có thay đổi gì
Vẻ mặt Viên Li rất quái dị. Hắn có chút khó có thể tin, nhìn mình lại nhìn Phó Lệnh Nguyệt
“Ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi” hắn nghiêm mặt nói “ngày mai là đại thọ sáu mươi của Công Thừa tước gia, phải tập trung tinh thần”
“Dạ” Phó Lệnh Nguyệt không hiểu ra sao, nhỏ giọng rời đi
Xốc rèm cửa lên, nàng nhìn thấy hai khuôn mặt
‘Phó đại nhân…”Hải Thanh, Hải Long xấu hổ cúi đầu lảng tránh, vội quay về ghế nằm của mình, không nói gì
Phó Lệnh Nguyệt cười khổ lắc đầu, cũng nằm xuống ngủ
Sáng sớm hôm sau vừa tỉnh lại đã có nha hoàn trong sơn trang xếp hàng ngoài cửa chờ truyền lời hầu hạ
Phó Lệnh Nguyệt vén rèm nhìn, thấy Viên Li đang ôm hai vị phi tiên nương tử ngủ say. Nàng vẫy tay với thị nữ đi sau “công tử còn chưa tỉnh, e là phải chờ một thời gian nữa”
Một thời gian này kéo dài đến giờ tỵ, Viên Li và hai vị phi tiên nương tử mới thức dậy. Mọi người tùy tiện ăn chút gì rồi chuẩn bị tham dự yến tiệc buổi trưa
Ra khỏi Thính Vũ các, Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy ánh mặt trời chiếu lên người có cảm giác hòa thuận, vui vẻ, thích ý. Yến tiệc mừng đại thọ sáu mươi của Công Thừa tước gia được thiết lập tại Thiên Tâm các ở Lăng Tiêu cung, cũng không xa lắm, mọi người vừa vặn tản bộ mà đi
Mới đi vài bước, Phó Lệnh Nguyệt liền nhìn thấy tổng quản đã đưa bọn họ lên núi. Hắn mang theo một đại đội gã sai vặt, bao quanh tường viện Thính Vũ các, mồ hôi như mưa, không biết là đang đào cái gì
Viên Li nghi hoặc dừng bước
“Thủ hạ đi xem thử” Phó Lệnh Nguyệt ôm quyền, đi về phía bên kia
Dũng đạo dưới chân nàng, vùng đất hai bên đều bị rải vôi trắng, xa lộ lộ ra bùn đất. Đó là…nàng chăm chú nhìn kỹ, đúng là một tầng kiến rất dày
“Quân gia” quản gia nhìn thấy Phó Lệnh Nguyệt liền tươi cười tiến lên chào hỏi. Hắn khách sáo tả chắn hữu che, chính là không muốn cho nàng nhìn kỹ
Phó Lệnh Nguyệt cũng mặc kệ hắn. Nàng nghiêm mặt, đưa tay đẩy hắn sang một bên.
Thì ra đám sai vặt đang bận rộn che lấp đám tiểu trùng chung quanh Thính Vũ các. Nơi nào đã xử lý xong thì lại rải vôi, sau đó chở đi một xe xác kiến côn trùng. Chỗ chưa xử lý xong còn đầy thân sâu xác kiến, làm người ta ghê tởm không thôi
“Đây là chuyện gì?” Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc lớn tiếng răn dạy “nơi này sao lại có nhiều sâu như vậy? công tử nhà chúng ta sao có thể ở một nơi như thế này?”
“Thứ tội! xin thứ tội’ quản gia vội vàng nhận lỗi “trước giờ chưa từng có như vậy. Có lẽ là do quý nhân đến đây, quý khí đã thu hút bọn sâu kiến đến. Chúng nô tài lập tức thu dọn xong, nếu không sẽ đổi cho thế tử gia một nơi khác”
“Quên đi.” Viên Li từ xa lên tiếng.
“Thu thập sạch sẽ!” Phó Lệnh Nguyệt trừng mắt nhìn quản gia, ra lệnh
“Nhất định, nhất định” quản gia gật đầu như giã tỏi “nếu có còn chút gì khiến thế tử bất mãn, ta mang đầu tới gặp”
Khi mọi người đến Thiên Tâm các, thời gian cũng vừa lúc. Trừ bỏ Trăn vương Lý Thành Khí chưa tới, bốn vị thế tử Đô đốc phủ, nghĩa tử hiền tôn của Đan tước gia, sứ giả các châu các phủ đều đã tề tựu đông đủ
Ngô Gia ban được mời từ kinh thành đến đang ở sân khấu diễn kịch, nha hoàn, sai vặt trong Ngưng Hương sơn trang đi lại liên tục,khẩn trương, tất bật cho bữa tiệc
Tuy nhiên tiệc ban ngày không có gì thú vị.
Vì Hoàng thượng có chỉ thay trẫm làm việc mà Trăn vương Lý Thành Khí đã thay triều phục vương gia, Đan Sa Đinh cũng bày nghi thức tiếp giá.
Thay vì nói Trăn vương Lý Thành Khí đến làm cho sinh thần của Đan tước gian thêm phần long trọng thì nên nói sinh thần của Đan tước gia đã làm cho Lý Thành Khí nổi tiếng toàn thiên hạ. Nghi thức hoàn thành, mọi người chỉ còn nhớ tới một câu ‘thay trẫm làm việc’, biết đến Đại Tề còn có một vị Trăn vương
Tiệc tối mới là phần quan trọng của sinh thần, chỉ có khách nhân tôn quý nhất, thân cận với chủ nhân mới được vào bạn. Địa điểm tổ chức buổi tiệ cũng từ Thiên Tâm các đến Quan Lan tàng bảo các giữa rừng trúc.
Đều đã được gia phụ dặn dò phải thể hiện thành ý kết gia, thế tử Ngũ quân Đô đốc phủ vốn cũng muốn ở lại thêm mấy ngày, vừa nghe Đan tước gia vì muốn giữ khách ở lại mà mở Quan Lan tàng bảo các liền vô cùng xúc động, đương nhiên đồng ý ở lại
Nghe đồn nơi này là nơi tàng trữ bảo vật của triều đình Tiền Lương, dù là người trong giang hồ hay trên triều đình đều muốn nhìn thấy một lần. Chỉ có một mình Trăn vương Lý Thành Khí rời khỏi Ngưng Hương sơn trang, người ta dù sao cũng là một vương gia, không thể tỏ vẻ tham tài. Cuối cùng có thể được xưng là khách nhân tôn quý, có thể tiếp tục ở lại sơn trang quấy rầy Đan tước gia thật ra cũng chỉ có thế tử Ngũ quân Đô đốc phủ
Khi đi vào Quan Lan cốc, mọi người mới phát hiện tiệc tối mà tất cả mọi người chờ mong thực ra chỉ là một bữa tiệc nhẹ.
Đầu tiên là ý cảnh thay đổi, không phải là bảo điện thiên cung xa hoa lãng phí, hoa mỹ tranh cầm mà là ôn tuyền ẩn hiện giữa rừng trúc trong ánh tà dương. Thức ăn cũng thay đổi, không phải là ngự yến tiền triều, tiên lý hùng phiền mà là rau xanh, đậu phụ…Ngay cả người hầu hạ cũng không còn là phi tiên nương tử xinh đẹp mà là tiểu đồng áo xanh
“Chưng lấy cỏ linh chi, nhuận lấy lễ tuyền, hi lấy ánh sáng mặt trời, tuy lấy ngũ huyền.” Đan tước gia đắc ý nhìn biểu tình kinh ngạc của thế tử Ngũ quân phủ ‘chư vị, mời”
Hắn làm mẫu trước, được đạo đồng hầu hạ cởi bỏ xiêm y, đi vào trong ôn tuyền
Phó Lệnh Nguyệt thấy các thế tử nghi hoặc châu đầu ghé tai, Viên Li thì mặt nhăn mày nhó, trong lòng âm thầm cười nhạo. Các vị thế tử từ nhỏ bị nuôi bên ngoài, đọc không được mấy cuốn sách, sao biết được tới thành ngữ Kê Khang chứ?
Nàng tìm cơ hội, nhỏ giọng giải thích bên tai Viên Li “Đan tước gia là đang nói tới Kê Khang dưỡng sinh. Dùng cỏ linh chi để ấm áp, dùng cam tuyền để dễ chịu, dùng ánh sáng mặt trời tắm rửa thân thể, dùng âm nhạc hun đúc hồn phách. Hắn mời các ngươi cùng vào ao”
“Dưỡng sinh?” Viên Li hừ một tiếng “có dưỡng thế nào cũng không sinh được, hắn cần gì phải…”
Phó Lệnh Nguyệt ngây người, nghĩ nghĩ một hồi muốn bật cười thành tiếng
Tiếp theo các thế tử Ngũ quân Đô đốc phủ đều trút bỏ xiêm y, ngâm mình trong ôn tuyền.
Sau mấy lời khách sáo vô nghĩa, cuối cùng có người cũng không nhịn được nữa. Cổ Sấm Xuân lên tiếng trước “Tước gia ah, ăn cũng đã ăn rồi, dưỡng sinh cũng đã dưỡng sinh rồi. Ngươi nói xem Quan Lan bảo tàng các rốt cuộc là ở đâu?”
“Đúng vậy, đúng vậy. Chúng ta đang mỏi mắt chờ mong ah’ Tạ Bình An và Lưu Đắc Thắng cùng phụ họa
Đan tước gia tự đắc nở nụ cười “không biết lư sơn chân diện mục, chỉ duyên đang ở trong núi này”
Phó Lệnh Nguyệt nghe vậy liền ngẩn người, kín đáo nhìn chung quanh, đều là núi đá con suối…làm gì có tàng bảo các nào?
‘Sẽ không ở nơi này chứ?” Phương Quang Tông cười trêu ghẹo
“Phương công tử anh minh” Đan Sa Đinh hài lòng vuốt cằm
“Nơi này?” Viên Li kinh ngạc mở miệng “bốn bề trống hoắc, chẳng lẽ giấu trong suối?”
“Viên công tử anh minh” ý cười của Đan Sa Đinh càng đậm
Thừa dịp mọi người bàn tán, hắn phi thân lên trên ngạn thạch, vận công phát chưởng đặt tại khối đá hình tròn bên trên, theo lòng bàn tay hắn xoay tròn, khối đá kia cũng chậm rãi di động…dần dần lộ ra một khối nham thạch màu xanh thẫm
Đan Sa Đinh quay lại trong ao, khởi động cơ quan, chỉ thấy cự thạch từ từ mở ra, lộ ra một bảo hạp thon dài
“Đây là hi thế trân bảo trước khi hoàng đế Tiền Lương mất nước bảo chúng ta nhất định phải mang ra ngoài”Đan tước gia cười nhìn mọi người, hai tay nhẹ nhàng mở tráp, chậm rãi lấy bảo vật ra