Lúc trước Triệu Thực có nói “có là nam nhân mới có thể thật sự cảm nhận được suy nghĩ của nam nhân, mới có thể dùng suy nghĩ của nam nhân để nhìn nhận vấn đề” Hiện tại nàng sâu sắc cảm nhận được lời này rất có đạo lý. Dùng tư duy của nam nhân để giải quyết vấn đề hơn xa để nữ nhân tự nghiền ngẫm, suy đoán.
“Vừa rồi ngươi muốn làm gì?” nam nhân tuấn mỹ đứng lên, hỏi, biểu tình rất thản nhiên
Càng bình thản chứng tỏ hắn càng hiếu kỳ. Nam nhân đều tỏ vẻ như vậy trước mặt nữ nhân xa lạ. Phó Lệnh Nguyệt thầm thấy vui vẻ
“Ngươi nói xem ta muốn làm gì?” nàng nhìn ánh mắt hờ hừng của hắn, cười nói “công tử không phải là đầu gỗ chứ? Ngay cả hành động trắng trợn như vậy mà cũng không hiểu sao?” nàng không muốn dây dưa với nam nhân đáng sợ này nữa, tìm cơ hội mà chuồn thôi, y bào thì tới chỗ khác mà tìm. Tay nàng lướt qua lồng ngực tinh tráng của hắn, cặp mắt như nước chớp chớp “ta đã như vậy, còn làm gì nữa. Ta là Thần Nữ Vu Sơn nghe tiếng Tương Dương mà tìm tới nha” nam nhân này xem ra không phải là sắc quỷ, mau để nàng đi đi
Nam tử anh tuấn lại đột nhiên ra tay, ôm chặt eo nhỏ của nàng “vậy tiếp tục đi. Bản công tử cũng muốn hưởng thụ một chút phong tư của thần nữ” hắn cười lạnh, cố ý gia tăng lực đạo khiến lưng nàng phát đau.
Tên hỗn đản này. Phó Lệnh Nguyệt vẫn cố gắng duy trì tươi cười trên mặt, trong lòng thầm mắng: trăm ngàn lần đừng để ta biết ngươi là ai, sớm muộn gì ta cũng sẽ đòi lại cả lời lẫn vốn. Ngay lúc này, tóc mai của nàng buông lỏng, mái tóc cứ thế mà xõa tung ra
“Đây là cái gì?” nam tử anh tuấn rút xương cá trên tóc của nàng xuống
“Răng băng kình?” sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, kinh ngạc lẫn trịnh trọng đặt xương cá trước mũi ngửi ngửi “răng băng kình? Ngươi từ đâu mà có?” hắn nghi hoặc hô nhỏ
“Răng gì chứ?” Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy xương cá có vấn đề, chẳng lẽ xú lão đầu kia thực sự cho nàng bảo bối hay thánh vật gì đó?
“Công tử thật biết nói đùa…”nàng cười cười, đưa tay muốn lấy lại xương cá nhưng bị nam tử kia tránh được
“Trộm được từ đâu? Nói, ngươi rốt cuộc là ai?’ hắn gầm nhẹ, ngữ khí càng thêm nghiêm khắc
“Chỉ một cái xương cá thôi mà’ Phó Lệnh Nguyệt càng thấy tình thế không ổ, gượng cười nói “nếu công tử thích, ngày mai ta đưa tới cho ngươi một con cá sống luôn”
“Viên công tử” đột nhiê bên ngoài vang lên tiếng gọi của tỳ nữ