Bàn tán tới thiên gia chi nữ đương nhiên không thể không kiêng nể gì như dĩ vãng được, cho nên mọi người đều gọi Vân Mộng công chúa là Vân đại tiểu thư, phối hợp diễn còn có Phương Diệu Tổ, thế tử Trung Quân phủ Phương Quang Tông và Trăn vương Lý Thành Khí
Toàn là những người khiến Phó Lệnh Nguyệt vô cùng có hứng thú, cho nên buổi trưa hàng ngày nàng đều đi đến cửa sau còn mang theo rượu ngon để moi tin từ chỗ lão Hoàng, sau đó thì hưng phấn tìm Viên Li đối chứng
Sự tình, bắt đầu từ Phương Diệu Tổ. Sự tình đã bị miệng quạ đen của Viên Li nói đúng, chuyện tốt khi không khống chế được lại bị phản tác dụng.
Một câu Người đương thời vì dân nhường đường, khiến Phương Diệu Tổ được sĩ tử cả nước ca ngợi nhưng lại làm các đại thần trong Hàn lâm viện không vui, đồng loạt dâng tấu chương, yêu cầu triều đình hủy bỏ tư cách thi hương của đệ tử thế gia, công khai danh sách thí sinh dự thi Hương có quan hệ với quan viên trong triều…Ở Kiến Dương, Đàm Châu…còn xảy ra chuyện các tú tài vì quá xúc động đã xung đột với nha dịch quan phủ, dẫn tới thương vong. Sự tình liên quan tới phò mã đương triều và Trung quân Đô đốc phủ, Lễ bộ và Hình bộ đùn đẩy cho nhau, triều đình cũng mặc kệ việc sĩ tử kích động, coi như là ngầm tán thành. Tình thế ngày càng căng thẳng, tấu chương liên tục đưa lên, tình thế đã không thể khống chế được. Hai bộ không che giấu được nữa cũng không dám đưa ra chủ ý, cuối cùng không còn cách nào khác đành đưa việc này ra để các bộ cùng giải quyết. Các đại thần trong triều giỏi nhất là đánh Thái cực lại chẳng phải là kẻ ngốc, vừa nhìn thấy tấu chương, không hề nhiều lời, lập tức đóng dấu rồi chuyển thẳng vào hoàng cung.
Tổng quản đại thái giám Cao Đức Quý lại là nhân tinh trong đám nhân tinh, đã sớm được cơ sở ngầm báo cáo động thái của các bộ.Cho nên tấu chương vừa đến, Cao công công ngay cả chạm vào cũng không, lập tức đưa đến trước mặt Hoàng đế. Bộ dáng ta cái gì cũng chưa xem, thỉnh ngài ngự phê đi.
Hoàng đế đang uống trà cùng Thái tử, xem tấu chương xong liền trầm mặc đưa cho Thái tử
Đợi Thái tử xem xong, Hoàng thượng mới hỏi ‘Vân Mộng mấy ngày nay không ở trong cung, đã đi đâu?”
Thái tử liếc mắt nhìn Cao tổng quản, cười nói “nghe nói mấy ngày nay hoàng tỷ là khách quen của Trăn vương phủ”
Nói tới đây không thể không nhắc tới nhân vật chính của câu chuyện: Vân Mộng đại tiểu thư. Nàng cũng đóng vai trò trong chuyện các thư sinh náo loạn nhưng không phải đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mà là bỏ đá xuống giếng, còn hung hăng đạp thêm một cước.
Nghe lão Hoàng nói, Vân đại tiểu thư vốn định đến Trăn vương phủ hạ thể diện của Lý Thành Khí nhưng nàng vừa nhìn thấy bộ dáng ngọc thu lâm phong, khí vũ hiên ngang của hắn liền há hốc mồm, khí thế cũng giảm bớt nửa phần, thường xuyên qua lại, nàng liền trở thành khách quen của Trăn vương phủ, ở mãi không đi. Sau đó thì nàng muốn hối hôn, không muốn lấy Phương Diệu Tổ nữa. Lý do cũng rất chính đáng, nói thi Hương mà Phương Diệu Tổ cũng dám giễu cợt thì hắn còn có thể làm được chuyện đứng đắn gì. Nếu muốn gả, nàng phải gả cho Lý Thành Khí, dù sao hai người cũng không có quan hệ huyết thống.
Có người nghi hoặc hỏi “không phải nói Trăn vương Lý Thành Khí là nhi tử của Bạch hoàng hậu sao?vậy chẳng phải Vân Mộng công chúa và Trăn vương là thân huynh muội sao?”
“Đó cũng chỉ là lời đồn” lão Hoàng liếc mắt nhìn người nói chen vào “im lặng nghe ta nói cho hết đi”
Thân thế của Lý Thành Khí lại được Hoàng đế phá giải
Hoàng đế nghe Thái tử nói vậy, hứng thú hỏi “hai người bọn họ quan hệ rất tốt?”
Thái tử đặt tấu chương lên bàn “nghe nói là trò chuyện với nhau rất vui. Hoàng tỷ tâm tình rất tốt, rất hiếm khi xem trọng ai nhưng hình như Trăn vương là ngoại lệ”
“Đứa nhỏ Thành Khí này cũng không tệ” Hoàng thượng tựa người vào long ỷ, nhẹ giọng nói ‘sao lúc trẫm chọn phò mã lại không nghĩ tới hắn chứ?” nói xong lâm vào trầm tư
Hôm sau, Phương đô đốc một bụng mánh khóe liền tự mình dẫn Nhị nhi tử lên triều thỉnh tội
Hoàng đế thở dài trấn an, đại loại là người trẻ tuổi, suy nghĩ chưa thấu đáo, làm việc dễ dàng xúc động, sau này sẽ trưởng thành hơn. Thánh chỉ tứ hôn vận không thay đổi, có điều người bái đường thành thân với Vân Mộng công chúa lại đổi thành thế tử Trung quân Đô đốc phủ Phương Quang Tông.
Phó Lệnh Nguyệt vô cùng kinh ngạc, nàng đi hỏi Viên Li, đáp án cũng là như vậy.
Phương nhị công tử khinh thường quy củ, nếu hắn không phải là nhi tử của Trung quân Phương đô đốc thì đã sớm bị bắt giam hạ ngục nhưng cũng không thể cứ thế bỏ qua cho hắn, như vậy sẽ khiến người trong thiên hạ không tin vào sự công bằng của triều đình. Tuy động cơ của Phương Diệu Tổ đơn thuần nhưng kết quả hắn tạo ra lại rất đáng sợ.
Hoàng đế xử lý như vậy cũng rất thỏa đáng. Một người làm một người chịu, không ảnh hưởng tới Trung quân phủ, nên kết thân thì kết thân, có điều triệt để dập tắt giấc mộng phò mã của Phương Diệu Tổ, còn truyền xuống hai câu:
Một, mượn lời của Vân Mộng công chúa: thi Hương còn khinh thường, vậy người này còn có thể làm được chuyện đứng đắn gì?
Hai, cũng là câu nói cũ người trẻ tuổi, suy nghĩ chưa thấu đáo, làm việc dễ dàng xúc động, sau này sẽ trưởng thành hơn
Thánh chỉ tứ hôn thay đổi, văn nhân cũng nhanh chóng ngậm miệng, không ai dám nói tới câu Người đương quyền vì dân nhường đường nữa. Một trận náo loạn chớp mắt đã bị dẹp tan, thiên hạ khôi phục sự yên tĩnh, triều đình cũng khôi phục sự yên tĩnh.
Huyên náo qua đi, phía nam lại nổi lên nạn giặc cướp, rồi nạn châu chấu cũng đã lan truyền đến các quận huyện gần kinh thành, đã bắt đầu nhìn thấy lưu dân…
Viên đô đốc của Tả quân phủ bệnh tình nguy kịch cho nên việc dẫn binh bình loạn liền giao cho Trung quân Đô đốc phủ. Phò mã Phương Quang Tông chuẩn bị đại hôn đương nhiên không thể lãnh binh, vì thế Nhị công tử Phương Diệu Tổ liền dẫn binh lính của Trung quân Đô đốc phủ bình loạn
Mấy ngày nay Phó Lệnh Nguyệt đều nằm mơ thấy Phương Diệu Tổ. Tâm tình của nàng rất phức tạp, có chút khổ sở thay cho hắn lại có chút vui vẻ. Nàng là đang vui sướng khi người gặp họa sao?chẳng lẽ nàng xấu tính như vậy? nhưng nếu thế thì nàng vui vẻ vì cái gì? Phó Lệnh Nguyệt cũng không hiểu được mình. Nhưng trong đêm dài yên tĩnh, nàng luôn mơ thấy Phương Diệu Tổ vô số lần…
Nàng rất muốn đến gặp mà an ủi hắn, cũng muốn hỏi hắn nếu có thể quay lại đêm hôm đó, hắn có rời đi không?
Công việc bình loạn có rất nhiều chuyện phải làm, thỉnh thoảng Viên Li cũng ra ngoài làm chút chuyện.
Trung quân Đô đốc phủ cuối tháng sẽ có phò mã, mặc kệ là Đại công tử hay là Nhị công tử thì Tả quân phủ phải tặng hạ lễ là chuyện đương nhiên
Trong đại viện Tả quân phủ, Phó Lệnh Nguyệt nhìn một hàng dài lễ vật, đủ cả tơ lụa, vàng ngọc, còn có bình phong như ý cát tường, nước sơn bóng loáng, trên chạm đồ án: vạn sự cát tường, phúc thọ tam đa, vinh hoa phú quý, liên sinh quý tử…
Phó Lệnh Nguyệt không khỏi cười thầm, dưới chân thiên tử, các quan viên trao nhận quà tặng cũng rất cẩn thận, nghĩ tới khiến người ta thấy buồn cười.
Ngày cuối thu mát mẻ, Phó Lệnh Nguyệt theo Viên Li cùng đội quân sĩ hộ tống mang theo hạ lễ, cỡi ngựa đi đến Trung quân phủ.
Phủ đệ của Ngũ quân Đô đốc phủ đều kiến tạo ở ngoài kinh thành, thuận tiện để đốc quân lại rời xa sự huyên náo trong thành, nhất cử lưỡng tiện
Phó Lệnh Nguyệt ngồi trên ngựa có thể nhìn thấy đồng ruộng hoang vu, đoàn người đông nghìn nghịt đang đi tới
“Lưu dân” quân sĩ ở phía trước hoảng sợ kêu lên
“Đề phòng” Viên Li như lâm đại địch hô lớn tiếng “dám tới gần thì giết, không cần lưu tình”
Lưu dân cũng rất nhanh phát hiện ra đội ngũ quần áo ngăn tắp, giống như mãnh hổ nhìn thấy sơn dương, lập tức hưng phấn hoan hô, điên cuồng vọt lên
Binh lính Tả quân phủ rút đao, chắn ở phía trước nhưng đám lưu dân tay không tất sắc lại không sợ chết, lúc này trong mắt bọn họ chỉ nhìn thấy cơm, mì, phở…Đói khát đã làm bọn họ trở nên dũng cảm không sợ chết, chỉ có tiến lên mới có thể có ăn. Một đám người này ngã xuống, lớp sau lại tràn lên. Binh lính vung đao không chút lưu tình, ở trên chiến trường đâu cần quan tâm tới việc địch nhân tay không tất sắt. Giết người là lập được công, vì thế chỉ trong chốc lát, trên quan đạo, máu chảy thành sông.
Rốt cuộc lưu dân cũng phát giác ra cứ xông lên như thế là sai lầm lớn. Bọn họ đến mau đi cũng mau, biết khó liền lui…
“Bắt sống vài người đưa đến Trung quân phủ” Viên Li ra lệnh
Nghe vậy, lưu dân lập tức hoảng sợ bỏ trốn. Chạy chậm liền bị giẫm dưới chân, rất nhanh đã có vài người già yếu bị binh lính bắt được. Nhưng những người này lại không hề né tránh, để mặc binh lính kéo bọn họ về phía trước, vọt đến bên cạnh tử thi, lục tìm lương khô.
Nhìn những người, Phó Lệnh Nguyệt nhíu mày
Có người vừa lấy được lương thực liền liều mạng nuốt xuống, có lão phụ vừa mới bỏ miếng lương khô vào miệng đã bị người khác bóp cổ lấy ra, lão phụ kia giãy dụa đến gãy cả răng cũng không giữ được miếng lương khô mà người vừa cướp được, mặc kệ miếng lương khô dính máu, vui vẻ nuốt vào.
Không biết tại sao nhưng nghe tiếng khóc bi thiết của lão phụ kia, tâm của Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên rung động. Nàng rất ngạc nhiên, không biết sao mình lại mềm lòng như thế. Nàng lại đồng tình với một người qua đường, theo bản năng sờ soạng trong người, muốn tìm xem có thể tìm được thứ gì để ăn hay không
“Ngươi muốn làm gì?” Viên Li kinh ngạc hỏi
Phó Lệnh Nguyệt ngừng tay, ngượng ngùng nói “ta thấy những người này thật đáng thương”
“Đáng thương?” Viên Li phản bác “thì đã sao? một đám lưu dân này cũng không phải là toàn bộ thiên hạ, Phó đại nhân đi ra từ Triệu gia đại viện lại muốn làm việc thiện sao?”
Chẳng lẽ vì không uống thuốc nên nàng ngày càng mềm lòng?Phó Lệnh Nguyệt cũng thấy hành động vừa rồi của mình không bình thường
“Để dân chúng đói khát trôi dạt khắp nơi, quan phủ thật là tài giỏi” nàng vẫn không phục mà cãi lại
“Đây đều là đám điêu dân” Viên Li lạnh lùng nói “bọn họ lười biếng, có tay chân lại không muốn làm việc, cứ muốn đi cướp bóc, đều là gieo gió gặt bão, không trách được ai”
Phó Lệnh Nguyệt nghẹn họng, dù Viên Li không đọc nhiều sách nhưng cũng không cần biểu hiện ra mặt thế chứ, lời nói lạnh lùng như thế, nếu truyền ra ngoài sẽ làm mất mặt Tả quân phủ ah. Nàng nhịn không được trêu chọc hắn “sao ngươi một chút tâm tư yêu dân cũng không có vậy?giả vờ một chút cũng không được ah”
“Cần thiết sao?” Viên Li khinh thường trả lời “không phải ngươi đọc nhiều sách sao? nên biết thiên địa bất nhân, lấy vạn vật hi sinh; thánh nhân bất nhân, lấy dân chúng hi sinh. Thiên địa và thánh nhân đều là để mặc dân chúng tự sinh tự diệ, ta sao có thể vượt lên trên thánh nhân chứ”
Người này vậy mà giỏi ngụy biện, nhẹ giọng nói “ngươi không học Luận ngữ, học Lão Trang làm gì?”
“‘Nhân giả yêu dân’ sao?” Viên Li càng khinh thường hơn “ngươi nhân chính, nhân ai, đến lúc cần thiết, có thể trông cậy dân chúng hồi báo được sao? đây đều là vận mệnh của đám dân đen, đối với bọn họ chỉ nên dùng hình phạt”
Phó Lệnh Nguyệt nhịn không được cười thành tiếng, ôm quyền nói“công tử thẳng thắng, thuộc hạ bội phục”
“Ngươi cười ta?” Viên Li nhướng mày “nếu ta đem toàn bộ lương thực cho nạn dân, lại xuất hết quân lương trong thành, tương lai quân phủ có nguy nan, lúc đó nạn dân có thể giúp được gì cho ta? Bọn họ có thể chắn đao giúp ta lúc nhà ta bị xét sao? hay là đến pháp trường cướp tù? Lúc này ngươi đối tốt với bọn họ, đến lúc ngươi gặp khó khăn, bọn họ có thể làm gì cho ngươi? Chi bằng dùng bạc đó mua một đám lính, dưỡng vài nô tài,ngày sau còn có thể bán mạng cho ngươi”
Phó Lệnh Nguyệt rung động.Nàng nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, đột nhiên trong đầu xẹt qua một bóng người quen thuộc
Triệu Thực. Viên Li lúc này cực kỳ giống Triệu Thực năm đó nhưng lời nói lại đi vào lòng người hơn sự thuyết giáo của Triệu Thực nhiều
“Bội phục!” lần này là nàng thật lòng “công tử, tâm của ngài còn lạnh hơn ta”