Nàng rất muốn nhân lúc đêm dài yên tĩnh mà đi thăm dò nơi này nhưng Úy Trình Cù vừa chết, manh mối để biết hung thủ là ai đã bị đứt, chỉ còn lưu lại vật liên hệ. Thời điểm phi thường như thế, Lý Thành Khí nhất định sẽ tăng thêm nhân thủ, chờ người có tâm mắc câu. Hiện tại không phải là thời điểm tốt nhất để ra tay. Dù sao người thèm nhỏ dãi đối với nơi này cũng không chỉ có một mình nàng. Nàng cứ chờ, nói không chừng sẽ có người sốt ruột hơn nàng mà động thủ.
Quyết định như vậy, Phó Lệnh Nguyệt vừa huýt sáo vừa quay trở về
Ban ngày vô sự nhưng khi màn đêm buông xuống, trong viện không còn yên tĩnh nữa. Nhất định là Lý Thành Khí đã trở lại.
Phó Lệnh Nguyệt rất không an lòng. Nàng sợ hắn lại đến quấy rầy mà thân thể của nàng lại không nghe lời. Nàng đã hạ quyết tâm, nếu lần này có thể nguyên lành ra ngoài, nàng sẽ tìm lang trung xem thử. Mà việc cần làm lúc này là đến giếng nước ở hậu viện múc một thùng nước lạnh mang tới đây. Phó Lệnh Nguyệt lặng lẽ giấu thùng nước trên giường không ngừng dùng nước để kích thích huyệt Thái dương. Nàng không thể dẫm vào vết xe đổ, nàng phải thanh tỉnh, phải khống chế được mình.
Thật ra nàng không sợ chuyện nam nữ, nàng chỉ lo lắng sau khi nàng và Lý Thành Khí xong việc, nếu không có thiên hàng cát tường hoặc ngược lại, đột nhiên xuất hiện thiên hành cát tường…Lúc này, nàng chưa có chuẩn bị tâm lý để thừa nhận mình là thần nữ hay không. Ngày này đến càng trễ càng tốt, nàng lúc này còn cần tự do như vậy mới có thể tìm hiểu nhiều hơn về thân thế của nàng
Đợi gần nửa canh giờ, lạnh cóng cả người, rốt cuộc Phó Lệnh Nguyệt cũng nghe được tiếng bước chân tiến gần đến chỗ nàng. Là Lý Thành Khí sao? rồi sau đó, nàng lại nghe có tiếng của đại đội nhân mã rời đi, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Phó Lệnh Nguyệt không thể ngồi yên trong phòng được nữa, nàng lặng lẽ đến cửa viện dò hỏi, lại biết được tin tức từ trong cung truyền ra: Hoàng thượng bệnh nặng
Lý Thành Khi đi chuyến này, cả đêm vẫn không về
Sáng sớm ngày hai mươi ba tháng tám có thánh chỉ ban xuống, khôi phục công việc giám quốc của Thái tử nhưng lại thong thêm một câu: Trăn vương dẫn đầu các bộ phụ chính.
Vì Thái tử chỉ mới mười ba tuổi nên công văng của các bộ đưa tới Trăn vương phủ trước, sau đó mới chuyển đến Đông cung. Như thế quyền lực thực sự ở trong tay ai, người sáng mắt vừa nhìn đã biết.
Cũng vì thế, Lý Thành Khí có nhiều việc quan trọng phải làm hơn, không có thời gian để quản một cái án chó điên nho nhỏ. Diêm Tân cũng là người am hiểu lòng người, nhanh chóng kết án: Tả đô ngự sử Úy Trình Cù quả thật chết do bị chó điên tập kích, chó do Cẩm y vệ thuần dưỡng cũng vì việc này mà đền mạng.
Úc Lâm biệt viện khôi phục lại bầu không khí tường hòa. Buổi trưa, Cẩm y vệ đô chỉ huy sứ Diêm Tân còn mời các quý nhân bị giam trong biệt viện cùng ăn bữa cơm coi như là bồi tội.
Phong thủy luân lưu chuyển, tuy mọi người không hề vui khi bị giam trong biệt viện nhưng nhìn sắc mặt không tốt của Diêm Tân, cũng không ai đổ thêm dầu vào lửa. Chức vị của Cẩm y vệ tuy thấp nhưng cũng không thể trêu chọc
Phó Lệnh Nguyệt ngồi dưới bàn tiệc, tầm mắt vừa vặn nhìn thấy Văn Bành các ở đối diện. Không biết có phải cố ý hay không mà lúc này có tốp năm tốp ba Cẩm y vệ liên tục ra vào nơi này, khiến cửa sổ bị chấn động, rơi xuống không ít bụi.Dưới ánh mặt trời, xiêm y màu vàng của Cẩm y vệ trở nên chói mắt, cho nên không chỉ nàng mà mọi người đều nhìn thấy cảnh tưỡng này
Phó Lệnh Nguyệt vụng trộm nhìn lên thượng tịch vào lần, thấy mọi người đều cố ý không nhìn ra ngoài cửa sổ, liền hiểu được vài phần
Những người đang ngồi ở đây, không có ai là phàm nhân
Xem ra, chuyện ở Văn Bành các không tới một người vô danh tiểu tốt như nàng quan tâm
Sau bữa tiệc, Cẩm y vệ khách khí để mọi người rời đi, ai về nhà nấy
Phó Lệnh Nguyệt nhìn chung quanh cũng không thấy Lý Thành Khí đích thân đến an ủi mọi người. Thật ra nàng rất muốn tìm hắn xin mệnh lệnh, nếu hắn đã nói với nàng những lời bí ẩn kia thì chắc hắn sẽ cho nàng một mình đi dọ thám thử. Nàng đột nhiên thấy hối hận vì đêm qua đã không năn nỉ h8a1n
Lúc theo Viên Li rời đi, Phó Lệnh Nguyệt vẫn ráng liếc nhìn Văn Bành các lần nữa, thấy cửa các mở rộng, Cẩm y vệ ra ra vào vào, hết sức tán loạn.
Nếu nói đây là cố ý thì cũng hơi quá. Thiên Quyền tinh vừa chết, nơi này không thể cả ngày đề phòng sâm nghiêm như vậy, hơn nữa mấy ngày nay Diêm Tân không có tâm tình, Trăn vương Lý Thành Khí mải lo chuyện triều chính càng không có rảnh, ngược lại các cao nhân ban đêm tới lui lại hơi nhiều.
Tiếc là Ngô Mỹ Nhân không thể lên sân khấu, nếu không…Phó Lệnh Nguyệt thở dài, xoay người rời đi
Trở về Tả quân phủ, việc đầu tiên là Viên Li gọi người chuẩn bị nước để tắm rửa.
Nhiều người, tai mắt nhiều nên hắn và Phó Lệnh Nguyệt cũng không tiện nói chuyện
Phó Lệnh Nguyệt ở ngoài cứ do dự, không biết nên với Viên Li thế nào về những lời Lý Thành Khí đã nói với nàng. Có lẽ nàng nên nói trước với hắn, chuyện như vậy sớm hay muộn cũng sẽ…
Ngoài cửa, Phúc Quý ngăn cản một đám người chờ gặp Thế tử Tả quân phủ. Nay Viên đô đốc bệnh nặng, mọi chuyện trong Tả quan phủ đều do Thế tử quyết định, Viên Li lại đi mấy ngày, đương nhiên là không ít quân vụ công vụ bị tồn đọng
Phó Lệnh Nguyệt nghĩ nghĩ, đẩy cửa bước vào, mấy gã sai vặt đang hầu hạ Viên Li thay quần áo, thân thể tinh tráng không một vết sẹo nửa kín nửa hở dưới lớp khăn khiên nàng vừa nhìn thấy, bỗng dưng đỏ mặt, không biết vì hơi nước hay vì nóng.
“Chuyện gì?” Viên Li có chút kinh ngạc, thân mình hơi thu lại, theo bản năng muốn che chắn. Tuy hai người đã mây mưa nhiều lần nhưng thân thể của nam nhân…
Phó Lệnh Nguyệt cười mỉa, rũ mi, cảm thấy cổ họng khô khóc, nhiệt khí trong bụng lại rục rịch ngóc đầu. Không cần tiếp xúc thân thể, chỉ một cử chỉ nhỏ của hắn cũng khiến nàng nhớ lại, cỗ nhiệt lưu kia liền sôi trào lên
Đáng sợ.
Nàng không giống như trước, cả người lạnh như băng, tâm tư kiên định. Bây giờ nàng gặp nam nhân cùng những cử chỉ kích thích, đáy lòng liền nhộn nhạo hẳn lên. Nàng vừa nhìn thấy bộ dáng của Viên Li đã lập tức nghĩ ngay tới việc giường chiếu, thậm chí còn muốn áp đảo hắn. Nàng không hiểu vì sao lại như thế? Chẳng lẽ vì trước kia nàng quá lạnh lùng giờ bị phản công trở lại? thậm chí ngay lúc ban ngày rõ mặt, nàng lại có ý nghĩ dâm tà như vậy.
Xong rồi. Nàng phát hiện mình sắp không khống chế được rung động trong lòng. Như vậy, cho dù người hầu của Viên Li có lui ra, nàng vẫn sợ mình có thể cuốn lấy hắn.
Không được, hành vi này rất dọa người.
“Công tử, phủ châu gởi văn kiện khẩn cấp đến” ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm của Hải Long
Phó Lệnh Nguyệt run lên, vừa vặn áp chế được nhiệt lưu trong người
‘Chuyện gì?” Viên Li đã mặc xong xiêm y, cau mày, nhỏ giọng hỏi nàng
“Ta muốn ra ngoài xem lang trung” Phó Lệnh Nguyệt vội nói
“Trong phủ cũng có, ra ngoài làm gì?” Viên Li đột nhiên sầm mặt “ngươi lại có gì không thoải mái?đại sự gì mà quân y trong phủ không trị được mà phải ra ngoài thỉnh cao nhân khác?”
“Thuộc hạ không phải…không phải thuộc hạ…”Phó Lệnh Nguyệt vẻ mặt đau khổ. Hắn nhất định là nghĩ nàng tìm cớ đi ra ngoài ‘không phải đại sự gì, chỉ là…”trước mặt người ngoài, nàng không thể nào nói rõ được
“Nếu không tiện nói cùng trong phủ, vậy đến Đức Tế đường đi” Viên Li là người thông minh ‘ở phố Liễu Oanh ở phía tây phủ, có điều phải tìm Nhị ông chủ là người chuyên trị bệnh cho phụ nhân, ngoài hắn thì không ai có thể xem cho ngươi. Đi sớm về sớm”
“Tạ công tử ân chuẩn, thủ hạ đi rồi về ngay” Phó Lệnh Nguyệt cảm kích thi lễ, cáo lui
“Vào đi” Viên Li cao giọng gọi Hải Long
Phó Lệnh Nguyệt tiêu sái đi ra khỏi Tả quân phủ, cỡi ngựa trong gió hồi lâu, nàng mới hết đỏ mặt
Đúng, nàng phải xem đại phu mới được. Viên Li nói Nhị ông chủ của Đức Tế đường chuyên trị phụ khoa, vậy thì nàng sẽ tìm hắn.
Nàng đi vào Đức Tế đường, vừa lúc Nhị lão bản không ra chẩn mà ở nhà. Phó Lệnh Nguyệt đặt bạc lên quầy, khiến gã sai vặt cao thấp đánh giá nàng một phen. Nàng vội cúi đầu, che khuất hầu kết, theo y đồng đi vào gian trong
“Nhị chưởng quầy Lưu Duyên Linh chúng ta bình thường đều ra chẩn, hắn am nhiểu nhất là…”tiểu đồng thấy bốn bề vắng lặng liền cười nói
“Cảm tạ, tại hạ biết” Phó Lệnh Nguyệt tằng hắng, nhẹ nhàng phát ra thanh âm nữ nhân. Thật là, nàng là nữ nhân, còn phải cố ý chứng tỏ
Tiểu đồng giật mình, vội ngậm miệng, dẫn đường
Phó Lệnh Nguyệt vén rèm đi vào gian trong, thấy một trung niên nam tử thanh tú đứng trước án đài vung bút viết gì đó, bên cạnh là bức tượng nữ nhân khỏa thân cao bằng nửa thân người
Đây là pháp bảo của lang trung phụ khoa. Nàng đột nhiên có chút quẫn bách
Tiểu đồng tiến lên, thì thầm với Nhị lão bản một hồi, hắn liền dừng bút, ngẩng đầu, lẳng lặng liếc nhìn Phó Lệnh Nguyệt
“Đã biệt, đi thôi, cũng hạ mành xuống” hắn cho hạ nhân lui xuống, lại cười nói với Phó Lệnh Nguyệt “vị nương tử này, không thoải mái thế nào?”
Phó Lệnh Nguyệt có ấn tượng không tệ với lang trung này. Tướng mạo dày rộng, thanh âm uất thiếp làm cho người ta có cảm giác trầm tĩnh, yên tâm, nhất là nụ cười kia, khiến người ta như được tắm trong gió xuân, trong lòng cũng an ổn hơn
“Ta…”nàng mở miệng lại không biết nên nói thế nào
“Ta hỏi, ngài gật đầu là được’ lang trung này vừa thấy đã biết có kinh nghiệm trong việc khám bệnh cho nữ nhân. Hắn lấy trên án ra một cây thước, chỉ vào đầu của bức tường nữ nhân khỏa thân “là nơi này không thoải mái?”
Phó Lệnh Nguyệt lắc đầu
Lưu Duyên Linh lại chỉ vào gáy “là nơi này không thoải mái?”
Phó Lệnh vẫn lắc đầu.
Cây thước trên tay Lưu Duyên Linh tiếp tục chỉ vào từng bộ phận trên bức tường, rồi dần dần di chuyển xuống dưới. Phó Lệnh Nguyệt vẫn không ngừng lắc đầu, trong lòng lại có những ý nghĩ không thuần khiết.
Cái này còn hơn trực tiếp bắt mạch ah, cứ chỉ vào hình ảnh nữ nhân khỏa thân làm người ta mơ màng. Nhân giả gặp nhân, dâm giả gặp dâm, nàng vốn xuân tâm nhộn nhạo, cái này càng làm cho nàng thêm suy nghĩ
“Nhị lão bản, để tiểu nữ nói thẳng đi” Phó Lệnh Nguyệt quẫn bách nở nụ cười “tiểu nữ thời gian này luôn cảm thấy hoảng hốt, lần này tới cửa cầu y chính là muốn Nhị lão bản bắt mạch cho”
Lưu Duyên Linh thản nhiên cười “thỉnh ngài cứ nói đừng ngại, y giả chính là bắt mạch đoán bệnh, sẽ không nói lung tung với bên ngoài”
Phó Lệnh Nguyệt hài lòng vì điều này, nàng vươn tay, nói thẳng “là việc khuê phòng, gần đây hơi thường xuyên, thỉnh Nhị lão bản xem giùm”
Lưu Duyên Linh đặt hai ngón tay lên cổ tay nàng, lại hỏi ‘thân thể của tướng công ngươi thế nào?”
“Không được tốt lắm” Phó Lệnh Nguyệt nghĩ tới Viên Li, nghĩ trả lời như vậy là chính xác
“Vậy đúng rồi” Lưu Duyên Linh đăm chiêu gật đầu “thể chất của ngươi khác với người thường, trời sinh máu nóng, trở về đọc nhiều kinh, tĩnh tâm một chút” hắn thu tay, bắt đầu viết phương thuốc
“Trời sinh?” Phó Lệnh Nguyệt không muốn nghe hai từ này nhất “có thể trị không? ta phải uống thuốc bao lâu?”
“Thể chất của ngươi tà hỏa rất vượng, không ai có khả năng thay đổi, chỉ có thể hướng dẫn” Lưu Duyên Linh không hề ngẩng đầu, đáp “ta chỉ có thể viết cho ngươi phương thuốc hỗ trợ, sau này ngươi nên điều tiết một chút, tốt nhất là có thể thanh tâm quả dục”
“Chuyện này đối với ta có bất lợi gì sao?” Phó Lệnh Nguyệt vội hỏi
“Đối với ngươi thì không sao nhưng đối với thân thể của tướng công ngươi, sợ lâu dài sẽ không lên được’ Lưu Duyên Linh dùng từ châm chước, đưa phương thuốc cho nàng
Phó Lệnh Nguyệt cầm lấy, đúng là chỉ là những loại dược liệu hỗ trợ. Nhưng nói vậy chẳng phải thành ra nàng tháo nước nam nhân sao?lập tức bất mãn trừng mắt “không có cách nào sao? chẳng phải ngươi là lang trung giỏi nhất kinh thành sao? sao ngay cả chuyện này…”
“Trừ phi dùng Băng tiêu hoàn” Lưu Duyên Linh sắc mặt nghiêm túc ‘có điều dược kia có thương tổn rất lớn đối với thân thể của ngươi, ảnh hưởng tới nguyệt sự không nói, lượng hơi lớn một chút có thể khiến ngươi không sinh nở được, còn rút ngắn dương thọ của ngươi”
Phó Lệnh Nguyệt sửng sốt ‘Băng tiêu hoàn?”
Nàng đột nhiên hoảng hốt. Nàng ngày càng đến gần chân tướng sự thật, từ lúc nàng không dùng thuốc do Triệu Thực đưa nữa, nàng liền có nguyệt sự, trở thành nữ nhân, dễ động tình, dục vọng cũng ngày một mãnh liệt hơn. Chẳng lẽ là từ trước tới giờ, Triệu Thực dùng thuốc kia để áp chế nhiệt lưu quỷ dị kia trong cơ thể nàng?
Nàng liền dọ hỏi “nếu ta từ trước giờ vẫn dùng thuốc này rồi đột nhiên ngừng mấy tháng…?”
Lưu Duyên Linh nghe vậy liền ngây ngẩn cả người. Hắn cẩn thận vươn ngón tay, đặt lên cổ tay nàng, cẩn thận bắt mạch lần nữa
“Yên tâm đi” vẻ mặt của hắn hòa hoãn, lắc đầu nói ‘di độc trong cơ thể Băng tiêu hoàn rất mạnh nhưng trong cơ thể ngươi không có lưu lại.Viên thuốc kia cũng không phải người bình thường có thể có được, phương thuốc rất cổ quái. Ngươi cứ yên tâm đi, thứ trước kia ngươi dùng là không phải”
Phó Lệnh Nguyệt trong lòng lộp bộp, càng thêm tin tưởng. Trong cơ thể nàng không có di độc là vì nàng đã dùng Băng kình nha.
Nhớ ngày đó, Triệu Thực chủ động ngưng thuốc cho nàng, đó là sau khi gặp Cửu Quảng Kiến. Từ lúc đó, Triệu Thực liền phát hiện ra truyền thuyết Thất Tinh Bắc Đẩu, quyết định đẩy nàng lên sân khấu. Đúng vậy, tất cả đều liên quan với nhau
“Lưu lão bản” Phó Lệnh Nguyên lại hỏi ‘ta sợ mình sẽ gây nguy hiểm cho thân thể của tướng công, có thể làm cho ta ít viên Băng tiêu không? bạc không thành vấn đề”
Lưu Duyên Linh cười nhẹ “là dược cũng có ba phần độc huống chi là dược như vậy, ta chỉ có thể đưa cho ngươi bốn viên”
“Được’ Phó Lệnh Nguyệt sảng khoái đáp ứng. Dù thế nào nàng cũng phải có thứ đó trong tay, có thể tùy thời ứng biến, không đến nỗi hoàn toàn bị thân thể khống chế
“Có điều dược này hơi khó làm, ba ngày sau ngươi quay lại lấy đi’ Lưu Duyên Linh ý bảo nàng đến tiền thính thanh toán
Phó Lệnh Nguyệt xong việc liền rời khỏi dược đường, trong đầu vẫn vang lên câu nói “ngươi không phải thần nữ thì là ai? từ từ rồi ngươi sẽ phát hiện ra trong thiên hạ không ai giống thần nữ hơn ngươi”
Thì ra nàng đúng là quái thai. Khó trách Viên Li sau khi cùng nàng mây mưa liền không bạc đầu, như vậy lần đó hắn vận công ấm thân thay nàng, trong lòng đã biết rõ. Nàng nên đối mặt, dù trong lòng không vui thế nào thì nàng cũng không thể né tránh được nữa
Lời của Triệu Thực đã thành sự thật, nàng không nghe an bài của hắn, thân thể của nàng liền sẽ quấy phá, không nghe theo nàng. Cảm giác áp đặt và bức bách này khiến người ta khó chịu nhưng trong tiềm thức, trong tận đáy lòng của nàng vẫn không nghĩ sẽ rời khỏi Tả quân phủ
Đây là vì sao?
Hình bóng của Viên Li lại đột nhiên xông ra. Chẳng lẽ nàng đã động tình? Buồn cười, nếu nói là Phương Diệu Tổ thì còn tin vì tiếp xúc lâu ngày mà nảy sinh tình cảm nhưng Viên Li…hai người bọn họ vốn thủy hỏa bất dung. Hắn tính kế nàng, nàng cũng lợi dụng hắn, chẳng lẽ thường xuyên lăn lộn trên giường nên từ oán mà sinh yêu? Nếu ngay cả như thế mà cũng sinh tình thì tình yêu này cũng rất quái dị ah…
Xâu chuỗi từng chuyện cũ một, nhiệt lưu trong bụng Phó Lệnh Nguyệt chậm rãi tiêu tán.