Lần bế quan này đã có thu hoạch ngoài ý muốn, nàng đã tìm ra sơ hở của Viên Li. Chính là khi Ngô Mỹ Nhân che mặt giả làm nữ nhân đã ra tay ám sát Viên Li, khi đó hắn có thể giết hai người nhưng chỉ một câu của Viên Li đã khiến hắn rút lui. Khi đó, Viên Li giải thích rằng hắn nói “ẩn dật” là một chiêu thức võ công nhưng nàng nhớ rõ, chữ đầu tiên phát âm là “dao”.Đúng, chính là Dao Quang. Viên Li đã nói với Ngô Mỹ Nhân là Dao Quang, còn hai chữ sau, nàng nghĩ mãi cũng nghĩ không ra. Sau chuyện này là tới thảm án trong thọ yến của mẫu thân Vương Đạo Đức, nay tinh tiế nghĩ lại liền thấy nhất cử nhất động của Ngô Mỹ Nhân rõ ràng là bảo vệ Viên Li. Hai người bọn họ kẻ xướng người họa, một trong tối, một ngoài sáng. Rất có khả năng là một người.
Lúc này, Phó Lệnh Nguyệt rất hối hận khi đó mình đã không đủ cảnh giác, không nhớ hết câu nói kia. Khi đó Ngô Mỹ Nhân một lòng muốn giết Viên Li, chứng tỏ hai người không biết nhau nhưng sau khi nghe bốn chữ kia, hắn liền rút lui, cho thấy đó là ám hiệu của bọn họ.
Phó Lệnh Nguyệt ngồi ngay ngắn trên bảo y, tay vị thành ghế, nhìn chằm chằm cánh cửa, toàn thân chờ xuất kích. Rốt cuộc đã có đột phá, trong sương mù nồng đậm, nàng rốt cuộc đã tìm được hướng đi. Có điều để để chắc ăn, nàng cần phải xác định lại phán đoán của mình lần nữa
Phó Lệnh Nguyệt tìm cớ, sai người gọi một thủ lĩnh thị vệ, chính là người đã trùng hợp đến giải cứu cho nàng và Viên Li khi nàng bị năm người Kiền giáo ám sát
Vô khéo bất thành thư, người này hôm nay đang ca làm viẹc
‘Trương đô thống, ngồi đi. Nói tới, ta còn thiếu ngươi một lời cảm ơn nha’ Phó Lệnh Nguyệt hòa ái bảo thị vệ đang mặt đỏ tai hồng, tay chân co quắp, ngồi xuống
“Thuộc hạ không dám” thị vệ kia đứng thẳng người, mặt mày đỏ bừng
“Chuyện ngày đó, may mà có ngươi đến đón ta đi dự tiệc, nếu không, còn không biết có bao nhiêu tặc nhân sẽ xuất hiện nữa’ Phó Lệnh Nguyệt thong thả bước tới gần hắn, cười tủm tỉm hỏi ‘ngươi cũng thật lợi hại, sao lại biết ta khi đó cần giúp đỡ”
“Thuộc hạ không dám tham công, thuộc hạ là phụng mệnh vương gia đến” thị vệ kia vẫn cúi đầu, ngữ khí khẩn trương
Phó Lệnh Nguyệt bật cười. Lúc trước nàng đã không ý nên quên không nghĩ tới điều này, nay cũng nên tinh tế nghĩ kỹ “vương gia phân phó ngươi tới hay là Lương quản gia?”
“Là Ngô lão bản” thị vệ kia thành thật “hắn tìm thuộc hạ, nói là vương gia thúc giục ngài đi xem diễn”
Phó Lệnh Nguyệt tươi cười rạng rỡ, hiểu rõ Ngô Mỹ Nhân khôn khéo, đâu dễ gì lộ ra sơ hở trong lời nói.
Trung tuần tháng sáu, trời hay đổ mưa. Ngồi dưới mái hiên của Thần nữ điện thưởng trà ngắm mưa là điều thú vị nhất trong cuộc đời.
Điều thú vị như vậy đương nhiên phải gọi người hợp ý. Xấu không được, tục không được, quá nhiệt tình cũng không được.
Tiệc tối qua đi, Phó Lệnh Nguyệt thay xiêm y rộng rãi, xỏa tóc, thản nhiên ngồi đợi Ngô Mỹ Nhân đến
Nam nhân tuyệt sắc này rốt cuộc không cần ngồi xe lăn nữa, tuy hắn đi lại vẫn có chút khó khăn nhưng cũng đã thư thái hơn nhiều.
“Ngô lão bản, ngồi đi” Phó Lệnh Nguyệt tâm tình tốt, được cung nữ, thái giám hầu hạ ngồi xuống
Ngoài điện mưa giăng khắp lối, Thần nữ điện lại tĩnh lặng như một ốc đảo ngăn cách thế sự.
Thắp đèn xong, cung nữ, thái giám liền không tiếng động lui xuống.
Phó Lệnh Nguyệt cầm chén trà, khép hờ mắt như là nửa tỉnh nửa ngủ.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng thử Ngô Mỹ Nhân nhưng lúc này, nàng đã không phải không biết gì như ngày xưa, nàng cũng sẽ không thất bại như những lần trước vì lần này, nàng có đòn sát thủ trong tay. Đó chính là bốn từ mà Viên Li đã nói “Dao Quang đồng…”
Phó Lệnh Nguyệt kiên nhẫn nhìn màn mưa bên ngoài, thưởng thức hương trà trong màn mưa đêm ảm đạm. Nàng cái gì cũng không nói, chỉ xem như nam nhân tuyệt sắc động lòng người này đến bồi nàng uống trà. Nàng thật hưởng thụ giờ khắc này.
Ngô Mỹ Nhân nghi hoặc lén nhìn Phó Lệnh Nguyệt vài lần nhưng nàng đều làm như không thấy, muốn chiến đấu với con hồ ly này, trước tiên phải làm cho nó chột dạ.
Đợi đến đêm dài, vạn vật yên tĩnh lại, Phó Lệnh Nguyệt mới quay đầu, thản nhiên tự đắc hỏi một câu chẳng ăn nhập gì ‘Ngô lão bản, ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Thần nữ nương nương sao lại đột nhiên quan tâm tới thuộc hạ như vậy?” Ngô Mỹ Nhân không chút hoang mang, mỉm cười
“Ta nhớ có người nói ngươi từ rất sớm đã đi diễn, hình như là Đại Lương nguyên niên, năm nay chắc cũng hơn ba mươi tuổi phải không?” Phó Lệnh Nguyệt cười tủm tỉm như đang nói đến việc nhà
“Tuổi của nam nhân quan trọng lắm sao?” Ngô Mỹ Nhân nhướng mày “qua một ngày thì là qua một ngày, cứ ép buộc nhớ mình bao nhiêu tuổi sẽ rất mệt”
“Ngô lão bản hành tẩu giang hồ nhiều năm, sao đến giờ chưa từng nghe nói có phu nhân?” Phó Lệnh Nguyệt lại cười hỏi
“Rất bình thường, vì ta không thích nữ nhân” Ngô Mỹ Nhân cầm chén trà lên, thoải mái đáp
Phó Lệnh Nguyệt có chút nghẹn khuất, nàng cúi đầu nhấp một ngụm trà, thay đổi phương hướng dò xét “Ngô lão bản nói mình là người của Kiền giáo, vậy năm Tiền Lương bị diệt vong chắc đã qua nhược quán phải không?”
“Ngài vòng vo như vậy là muốn hỏi tuổi của ta sao?” Ngô Mỹ Nhân trào phúng ‘ta nghĩ, ta hẳn là cũng tương đương Triệu Thực”
Tương đương Triệu Thực? Phó Lệnh Nguyệt cười, tiếp tục truy vấn “Ngô lão bản là người nơi nào?”
“Giang Nam” Ngô Mỹ Nhân đáp rất rõ ràng
“Giang Nam là nơi rất tốt, địa linh nhân kiệt, vậy phụ thân của Ngô lão bản?”
“Qua đời rồi” Hắn buông chén trà xuống.
“Thật có lỗi, thỉnh nén bi thương” Phó Lệnh Nguyệt giả mù sa mưa
“Không sao” Ngô Mỹ Nhân thản nhiên nói “ta chưa từng gặp bọn họ, không có gì bi thương”
Cô nhi? Đúng là có năng khiếu làm sát thủ “vậy Ngô lão bản còn ai thân thiết trên đời không?”
“Có một dưỡng phụ” Ngô Mỹ Nhân liếc mắt ‘tiếc là đã thất lạc trong chiến loạn”
Phó Lệnh Nguyệt lại thấy hứng thú, tinh tế cân nhắc một chút, đột nhiên nở nụ cười quỷ dị ‘lão nhân gia kia chính là người của Kiền giáo?”
“Dù sao người cũng không tìm thấy, ghép tội danh gì cũng được’ Ngô Mỹ Nhân mặt không chút thay đổi tiếp lời ‘Thần nữ nương nương, ngài muốn tiếp quản Lục Phiến môn sao?”
Phó Lệnh Nguyệt bật cười, thay đổi tư thế thoải mái hơn ‘ta buồn chán, trong điện cũng chỉ có ngươi có thể nói chuyện phiếm với ta, khẩn trương như vậy làm gì. Uống trà đi”
Mưa bên ngoài giảm dần, gió nổi lên, thổi những tấm màn sa trong động lay động phất phới
“Ngô lão bản cảm thấy Hữu quân Đô đốc Viên Li là người thế nào?” Phó Lệnh Nguyệt lại hỏi
Ngô Mỹ Nhân thâm ý liếc nàng một cái, vẻ mặt trêu tức “chuyện này, Thần nữ nương nương hẳn phải rõ hơn thuộc hạ chứ?”
Phó Lệnh Nguyệt cong khóe miệng. Đúng vậy. Sau khi bách điểu lâm thiên, phàm là người tin tức linh thông ở trong kinh đều biết nàng và Viên Li hoan ái ở Giao huyện.
Nàng khiêm tốn đáp “ta với Viên đô đốc chỉ là mới quen, còn các ngươi là người quen biết cũ”
“Thần nữ nương nương thật biết nói đùa” Ngô Mỹ Nhân lập tức phản bác “Viên đô đốc xưa nay không thích nghe diễn, thuộc hạ vẫn là vào năm trước mới có duyên gặp được ở Ngưng Hương sơn trang”
Phó Lệnh Nguyệt thần bí kê mặt sát tới “trước kia không biết nhưng lại nhất kiến như cố phải không?”
“Thần nữ nương nương” Ngô Mỹ Nhân nhìn nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt không chút kiêng nể “ngài rốt cuộc muốn nói gì, xin nói thẳng đi. Ta thấy ngài cũng đã mệt rồi”
Phó Lệnh Nguyệt tà tà nở nụ cười “ta muốn biết một chuyện từ ngươi nhưng ngươi có Hoàng thượng và Thái hậu làm chỗ dựa, ta không dễ động vào, hơn nữa’ nàng đưa tay, nhẹ nhàng xoa cánh tay hắn ‘thân mình ngươi không chịu nổi một lần bị đại hình, cho nên ta không muốn dùng sức với ngươi. Ta sẽ thiết kế đem Viên Li hạ ngục, không chỉ hắn mà cả nhà hắn”, đến câu cuối, ngữ khí càng thêm âm trầm “một người cũng không lưu, ngay cả trẻ con trong tã lót cũng không tha”
Ngô Mỹ Nhân kinh ngạc chất vấn, ánh mắt của hắn không chút sơ hở ‘Viên đô đốc có quan hệ gì với thuộc hạ?”
‘Quan hệ rất lớn” Phó Lệnh Nguyệt đắc ý nở nụ cười “từ cuối là gì? Dao, quang, đồng…”Phó Lệnh Nguyệt nhìn hắn chằm chằm, cố ý dừng lại ở câu cuối. Về phần nàng có muốn biết từ cuối hay không, nay đã không còn quan trọng. Bởi vì Ngô Mỹ Nhân thay đổi sắc mặt, tuy rất nhẹ nhưng đã có thay đổi. Nàng quyết định rèn sắt khi còn nóng “những gì ta biết, tin rằng Thái hậu và Nhiếp chính vương sẽ thấy rất hứng thú. Người biết nhiều bí mật sẽ dễ dàng bị người ta giết người diệt khẩu nhưng ta có phúc khí, chết không được. Bởi vì chủ tử các ngươi không cho phép tổn thương ta, dùng chút thủ đoạn như vậy, khổ tâm tạo nghệ mới có thể đem ta trở thành Thần nữ. Ta tiếp tục ở chỗ này giả thần giả quỷ gạt người, vẫn có tác dụng ah”
Ngô Mỹ Nhân cau mày “Thần nữ nương nương đang giảng thiên thư sao?”
Phó Lệnh Nguyệt nghiêm mặt “ta và ngươi hợp tác lâu như vậy, một chút thành ý cũng không thấy. Ta chỉ cho ngươi một ngày, đêm mai, ta sẽ đi tìm Nhiếp chính vương. Về phần ta nói có phải là thiên thư hay không, đến lúc đó vào ngục giam của Bắc trấn phủ mà hỏi Viên đô đốc đi”
Ngô Mỹ Nhân ngưng trọng, nghiêm túc ngẩng đầu lên “ta và Viên Li thực sự không quen”
Phó Lệnh Nguyệt lạnh như băng nhìn hắn ‘ta chỉ muốn làm rõ một chuyện, ta chỉ muốn biết, ta là ai?”
Ngô Mỹ Nhân lắc đầu, nghiêm túc đáp “thật xin lỗi, chuyện của ngươi, ta thật không biết”
Phó Lệnh Nguyệt nhìn hắn, mỉm cười “cảm ơn” ít ra nàng đã biết một đáp án
Hôm sau, Hữu quân Đô đốc Viên Li liền chủ động đăng môn bái phỏng, cũng lập tức đi thẳng vào vấn đề ‘vì sao ngươi nói với người chuyện đứa nhỏ?”
“Ta nói cái gì?”Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc hỏi lại “ta nói chuyện đứa nhỏ với ai?”
Sắc mặt Viên Li không tốt chút nào “ngươi biết mình đã nói những gì, không cần phải che giấu”
Phó Lệnh Nguyệt nở nụ cười, ngữ khí châm chọc “ta hình như đã dùng chiêu diệt cả nhà ngươi để áp chế Ngô Mỹ Nhân, nhanh như vậy đã rơi vào tai ngươi sao? trách không được Ngô Mỹ Nhân không thích nữ nhân, chẳng lẽ thích ngươi?”
Viên Li sắc mặt âm trầm “ngươi đừng náo loạn. Vì sao không cho ta đi Lũng Tây? Ngươi biết rõ…”
“Viên đô đốc là tới tìm ta khởi binh vấn tội sao?” Phó Lệnh Nguyệt không chút hoang mang, lắc lắc quạt lông chim trong tay
“Viên Đô Đốc là tới tìm ta khởi binh vấn tội sao?” Lệnh Nguyệt không chút hoang mang, đem lông chim phiến tao nhã lắc lắc.
Viên Li nén giận, miễn cưỡng nhu hòa nói ‘Tiểu Nguyệt”
Phó Lệnh Nguyệt xì một tiếng, giương mắt nhìn hắn
Viên Li đón nhận tầm mắt khí thế bức người của nàng, vẻ mặt vô cùng thành khẩn ‘việc ta đi Lũng Tây, ngươi đừng cản trở được không?”
Lần đầu tiên Phó Lệnh Nguyệt nhìn thấy Viên Li như thế,cảm thấy rất buồn cười “xem ra ở Lũng Tây thực sự có đại sự gì đó nên Viên đô đốc chúng ta lại ẩn nhẫn trước mặt một nữ nhân, đáng thương như vậy”
Viên Li vừa định mở miệng lại bị nàng ngăn lại, đưa ra điều kiện ‘nói cho ta biết chân tướng ngươi đi Lũng Tây. Ta muốn biết sự thật”
‘Chân tướng…quan trọng với ngươi vậy sao?” Viên Li nhíu mày cười khổ
“Được rồi” Phó Lệnh Nguyệt sảng khoái gật đầu “nếu Ngô Mỹ Nhân đã nói với ngươi, ta cũng không nhiều lời. Ngươi nói cho ta biết vì sao mỗi lần ta gặp nạn, ngươi đều có thể tiên đoán trước nguy hiểm, còn có sự chuẩn bị?”
Viên Li chậm rãi đáp ‘thế gian này có rất nhiều người biết nhiều hơn ta nhưng bọn họ không ra tay”
Phó Lệnh Nguyệt run lên, lập tức cười nhạo “ta không phải là người vong ơn phụ nghĩa nhưng cũng không muốn làm một ngốc tử, một kẻ mù, điếc. Ngươi cùng Ngô Mỹ Nhân là một phe,thủ lĩnh Kiền giáo ở Kiến Dương cũng là người của các ngươi, mục đích vụ ám sát chính là giao nguyên thiền cho ta. Các ngươi hao tổn tâm cơ giúp ta ngồi lên vị trí thần nữ sẽ không rộng lượng tới mức không cần báo đáp chứ? Ngươi cũng biết nguyên nhân ta lưu lại chính là ta muốn tìm bản thân mình”
Viên Li không nói tiếng nào, không khẳng định cũng không phảm bác
Phó Lệnh Nguyệt lại nói tiếp “ngươi biết Dao Quang là ai?ngươi và Ngô Mỹ Nhân đều biết hắn, đều nghe lệnh hắn?” nàng gắt gao trừng mắt nhìn hắn “nói cho ta biết, ta là ai? Ngươi nhất định biết điều này, không khó phải không?”
“Ngươi là Thần nữ, Thần nữ là công chúa Tiền Lương’ Viên Li mặt không thay đổi trả lời
Phó Lệnh Nguyệt nở nụ cười “Thần nữ là dưới sự trợ giúp của nàng ngươi mới có, mới ngồi vững. Ta rốt cuộc là ai? Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ tiếp tục hợp tác với các ngươi. Nếu không…Lũng Tây chính là mở đầu”
Viên Li phẫn nộ ‘Tiểu Nguyệt, ngươi đang ép buộc ta? Ta thật sự không biết”
Phó Lệnh Nguyệt cười gượng ‘trong trận Bắc Đẩu Thất Tinh, Khai Dương có một phụ tinh. Viên đô đốc, nhờ phúc của ngài, ta nhớ được một đoạn ngắn ý ức. Ta giống như đã gặp Thần nữ, ta không phải là Thần nữ”
Viên Li khó tin nhìn nàng, không biết có phải nàng nhìn lầm hay không nhưng thấy trong mắt hắn lóe lên vẻ hoảng sợ
Phó Lệnh Nguyệt nhẹ giọng nỉ non “hoàng đế Tiền Lương đã tìm thế thân cho Thần nữ. Ta chính là yêu nữ phụ tinh kia đúng không?”
“Ngươi có thời gian tới hỏi ta chi bằng hỏi Triệu Thực’Viên Li thông minh chuyển đề tài ‘là hắn nuôi ngươi lớn, hắn biết nhiều hơn ai hết”
“Đúng, nếu ta hỏi Triệu Thực có lẽ giờ đã có đáp án” Phó Lệnh Nguyệt cười lạnh “Thanh Loan và Triệu Thực đã sớm nghi hoặc vì sao yêu nữ như ta lại trở thành thần nữ. Người phía sau màn là ai, bọn họ cũng rất có hứng thú nhưng ta không muốn nói với bọn họ, vì ta còn muốn hợp tác với các ngươi. Nếu là hợp tác, cũng phải có chút thành ý chứ?”
Viên Li kiên định lập trường ‘vu khống, bọn họ sẽ không tin ngươi’
“Ngươi thực sự không tính nói cho ta biết?” Phó Lệnh Nguyệt nảy sinh ác độc ‘được, vậy ta còn làm thần nữ một ngày, ngươi cũng đừng mong đi Lũng Tây. Hơn nữa, ta sẽ khiến Hoàng thượng hạ chỉ, tuyển con của ngươi vào Thần nữ điện tu hành”
“Ngươi…’Viên Li trố mắt “ngươi cư nhiên ngay một đứa nhỏ cũng không tha? Tâm của ngươi thật ác độc”
“Ta tâm ngoan không phải ngươi ngày đầu mới biết” Phó Lệnh Nguyệt phe phảy quạt “còn thỉnh Viên đô đốc trước khí ta chưa hoàn toàn mất nhân tính thì mau cho ta biết thân thế của ta đi”
“Bản đốc vốn không biết chuyện Thần nữ yêu cầu” Viên Li lạnh mặt “thỉnh Thần nữ nương nương không cần sinh sự, sau này chưa chắc đã có vận khí tốt như vậy”
Phó Lệnh Nguyệt cười ha hả. Nàng nhìn nam nhân mình đã từng yêu quay trở lại trạng thái giương cung bạt kiếm như ban đầu.
“Vậy lúc Viên đô đốc cứu nguy cho bản điện, cũng không phải do lòng ngưỡng mộ đúng không?” nàng vỗ bàn, lời nói càng thêm không tốt ‘vốn là lợi dụng nhau, nay xé rách da mặt,chẳng phải rất tốt”
Nàng rốt cuộc có thể nhìn thẳng hắn, không chút thoái nhượng
Viên Li phất tay áo bỏ đi ‘Thần nữ nương nương, bản đốc cáo từ”
“Không tiễn” Phó Lệnh Nguyệt lạnh nhạt
Y phục hoa lệ của Đô đốc rất nhanh biến mất ở cuối bức tường, Phó Lệnh Nguyệt nhìn theo bóng dáng hắn rời đi cho đến khi tầm mắt trở nên mơ hồ, nàng mới phẫn hận quay đầu, lau nước mắt, mắng “hỗn đản”
Tháng sáu, Thần nữ thỉnh chỉ xây dựng đài cầu phúc, cầu mong sự bình an cho kinh thành.
Phó Lệnh Nguyệt càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình. Thân thế của nàng, Thanh Loan và Triệu Thực đều biết; Viên Li cùng người sau màn quỷ dị cũng biết.
Thanh Loan ở trong thâm cung, nàng không có cơ hội để hỏi. Triệu Thực càng tuyệt đối không thể, vì hắn gần như là người không có nhược điểm. Như vậy, nàng chỉ có thể xuống tay từ chỗ Viên Li.
Việc Lũng Tây lại thêm nhi tử của hắn cũng không thể khiến Viên Li nói ra, như vậy thân thế của nàng nhất định là một bí mật vô cùng lớn. Cho nên nàng phải khống chế hắn trong tay. Phương Diệu Tổ nói rất đúng, tuy đoán không ra ý định của Viên Li nhưng có thể quấy rối kế hoạch của hắn. Hắn càng muốn làm gì, nàng lại càng không muốn cho hắn làm. Một ngày nào đó, hắn và người phía sau màn nhất định sẽ đáp ứng điều kiện của nàng
Mồng một tháng sáu, Ngô Mỹ Nhân đột nhiên bí mật yết kiến Phó Lệnh Nguyệt. Hắn truyền đạt lời nói của Thái hậu, nói nàng ta muốn Phó Lệnh Nguyệt làm giúp một chuyện.