Ngô Tiếu Thiên lái xe mà đầu óc vẫn còn nhức nhối, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu. Khi anh vội rẽ vào con đường Santa Monica đông đúc thì gặp tai nạn.
Ở giao lộ giữa đường Santa Monica và Westwood Blvd, cách nhau chưa tới hai mươi mét, mà lại có những hai cột đèn xanh đỏ.
Khi xe của Ngô Tiếu Thiên chạy đến chỗ đèn xanh đèn đỏ thứ nhất thì cũng vừa đúng lúc đèn vàng bật lên, anh liền nhấn ga rồi phóng xe chạy lên phía trước. Lúc ấy, không ngờ ở chỗ đèn xanh đèn đỏ thứ hai đèn vàng lại sáng lên nữa, trước mặt anh có một chiếc xe, khi chủ chiếc xe ấy nhìn thấy đèn vàng liền vội thắng gấp xe lại. Ngô Tiếu Thiên chạy đằng sau, cứ tưởng chiếc xe ấy đáng lẽ ra phải vượt nhanh qua đèn vàng mới phải nên anh cũng nhấn mạnh ga muốn vượt theo, ai ngờ chủ xe ấy lại quá ư là cẩn thận.
Thế là tông xe. Xe của anh đụng mạnh vào chiếc xe hiệu Benz 320 ấy làm cho đuôi xe bị lõm mất một khoảng sâu hơn hai inch, còn cái cần bảo vệ phía trước chiếc xe của anh thì cũng bị cong queo như lưỡi liềm.
Chủ của chiếc xe Benz 320 là một ông già đầu bạc khoảng hơn sáu mươi tuổi. Ông ta liền xuống xe lấy di động gọi ngay cho 911. Ngô Tiếu Thiên biết là lần này lỗi hoàn toàn ở anh, còn may là ông già ấy không bị thương gì hết. Anh vội chạy đến xin lỗi ông ấy, hai người vừa nói chuyện vừa đợi cảnh sát đến giải quyết.
Đợi đến lúc mọi chuyện được giải quyết ổn thoả đâu vào đấy thì Ngô Tiếu Thiên mới lái chiếc xe rách của mình đến phòng thí nghiệm, lúc ấy cũng đã hơn mười một giờ rưỡi rồi. Anh chẳng nói với ai chuyện mình gặp tai nạn cả. Đến lúc mọi người rủ nhau đi ăn trưa hết thì anh mới gọi điện cho Trần Thu Địch.
Trần Thu Địch vội vàng hỏi anh có bị thương ở đâu không, đến khi biết anh chẳng bị làm sao cả cô mới nói: “Tiếu Thiên này, em nhớ loại bảo hiểm mà anh đã đăng kí chỉ là bảo hiểm đơn mà thôi, hơn nữa còn là loại chỉ bảo hiểm xe dưới 25 ngàn thôi. Chiếc xe bị anh đụng là loại nào thế?”
Ngô Tiếu Thiên nói cho cô biết đó là loại xe Benz đời 1996.
Trần Thu Địch nói: “Vậy là cũng còn may đấy, chiếc xe ấy theo em tính thì không hơn 25 ngàn đâu, anh không cần phải bỏ tiền cho ông ấy sửa xe làm chi. Nhưng anh phải sửa xe của mình đó, tiền để sửa xe thì anh không cần phải bận tâm. Còn nữa, khoảng nửa năm sau thì có lẽ tiền bảo hiểm của anh sẽ tăng lên cho coi. Khoảng sau mười giờ sáng thứ bảy anh mang xe đến nhé, còn những chuyện khác thì không cần phải lo đâu”
Ngô Tiếu Thiên thở dài một hơi, than sao mà xui thế, rồi cúp máy điện thoại.
Sau vụ tai nạn, Ngô Tiếu Thiên có phần uể oải, ủ rũ, làm thí nghiệm cũng không còn chuyên tâm. Anh cứ bần thần sao mà vận may chẳng khi nào mỉm cười với anh cả? Đang lúc mấy cuộc thí nghiệm có được chút khởi sắc thì lại xảy ra vụ tai nạn này mới chết chứ.
Hứa Mai dường như cũng đoán được anh có chuyện gì đó nên gọi anh lên, hỏi anh sao mấy ngày nay tâm trạng lại sa sút đến thế? Ngô Tiếu Thiên không nói cho bà ta nghe chuyện mình gặp tai nạn xe, chỉ nói là do dạo này hơi bị mất ngủ mà thôi.
Hứa Mai nói: “Mấy thí nghiệm của cậu sắp có kết quả rồi đấy, đừng tạo cho mình nhiều căng thẳng hay là áp lực quá như thế. Mấy ngày nữa cậu viết bản thảo của bài luận văn đi nhé, tôi sẽ sửa cho rồi gửi bài cho tạp chí PNAS, cậu là tác giả đầu tiên đấy. À, cuối tháng này ở Harvard có một buổi họp cuối năm, tôi định sẽ dẫn cậu đến Boston, đến lúc ấy cậu phải làm bản tường trình báo cáo nhé, hãy chuẩn bị cho tốt một tí. Trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học thì sự cần mẫn chắc chắn sẽ đạt được sự bù đắp thoả đáng thôi.”
Ngô Tiếu Thiên nghe những lời nói ấm áp nghĩa tình ấy của Hứa Mai thì phấn chấn hẳn lên.
Tuần sau đó, Trần Thu Địch mang xe của Ngô Tiếu Thiên đi sửa. Buổi tối sau khi tan ca, Trần Thu Địch lái xe đến khu chung cư của Ngô Tiếu Thiên.
Tiền sửa xe tốn hết 1.300 đô, Ngô Tiếu Thiên liền trả tiền cho cô bằng chi phiếu. Trần Thu Địch nói anh khỏi phải lo vì nếu nói đến tiền thì tính ra cô vẫn còn đang nợ anh mà, nghe thế Ngô Tiếu Thiên liền thôi không kèo nài thêm nữa.
Anh mời Trần Thu Địch đến khu phố người Hoa ăn món Triều Châu, sau đó còn định đưa Trần Thu Địch về nhà nữa chứ.
Trần Thu Địch cười nói: “Tối nay là cuối tuần cơ mà, em chẳng muốn về nhà sớm như thế đâu, phải thư giãn một tí chứ. Hai hôm trước ba em đã quay về Đài Loan, giờ thì em tự do rồi. Ba em tối ngày cứ hay để ý và giám sát em hoài, cứ y như em là thuộc hạ của ông vậy đó, chính vì thế nên em mới phải mượn cớ qua bên Đại Lục để học, thiệt đúng là như cá gặp nước vậy.”
Ngô Tiếu Thiên cười nói: “Vậy nước mà em nói chính là anh chứ gì”
Trần Thu Địch trách yêu anh bằng một giọng nói đậm tiếng Phúc Kiến: “Thật đáng ghét!”
Ngô Tiếu Thiên nói: “Thời gian này anh sẽ tương đối bận đấy, sếp muốn anh phải nhanh chóng trình kết quả thí nghiệm, vì thế có lẽ các tối cuối tuần anh vẫn phải chạy đến phòng thí nghiệm để làm việc.”
Trần Thu Địch nói với giọng không được vui: “Chẳng nhẽ bỏ ra một ít thời gian đi chơi với em mà anh cũng tiếc sao?”
Ngô Tiếu Thiên nghĩ một hồi rồi cũng đồng ý.
Trần Thu Địch đề nghị đến vũ trường chơi, Ngô Tiếu Thiên thở dài rồi cười và nói: “Thôi thì dù sao tối nay anh có làm bảo vệ cho người đẹp cũng được thôi, chỉ cần em đừng có nổi hứng quá là được”
Buổi tối hôm ấy Ngô Tiếu Thiên không dám uống nhiều rượu còn Trần Thu Địch thì lại uống thả cửa, cuối cùng cô vừa mệt mỏi lại vừa say ngất ngưởng. Khi Ngô Tiếu Thiên dìu cô ra khỏi hộp đêm thì cô đã say mèm và chẳng còn biết trời trăng gì nữa, đầu cô tựa vào ngực Ngô Tiếu Thiên.
Khi đưa cô về đến nhà thì đã hơn một giờ sáng. Tiếu Thiên đặt cô nằm xuống giường, đắp chăn cho cô rồi nhẹ nhàng chuẩn bị ra về. Đột nhiên Trần Thu Địch lẩm bẩm nói: “Tiếu Thiên à, đừng bỏ em. Em muốn anh hãy ôm em vào lòng và hôn em như trước kia được không?”
Ngô Tiếu Thiên nghe xong, thừ người ra, không bước tiếp nữa. Anh ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng vì rượu của Trần Thu Địch, khung cảnh mấy năm về trước dường như đang lượn lờ trước mắt anh. Anh ngồi ở đầu giường, sát bên Thu Địch, châm một điếu thuốc, rồi lặng lẽ ngắm nhìn cô, trong lòng nghĩ: rốt cuộc thì trước nay mình có thật lòng yêu người con gái này không nhỉ? Còn người con gái này thì sao? Rốt cuộc thì cô ấy có từng thật lòng dành trọn tình cảm cho mình hay không?
Đang lúc anh nghĩ thì Trần Thu Địch đột ngột trở mình “ọe” lên một tiếng, có vẻ như muốn nôn, Ngô Tiếu Thiên vội vàng đỡ cô lên dìu cô vào phòng vệ sinh. Chưa kịp đến bồn vệ sinh thì Trần Thu Địch đã nôn thốc nôn tháo. Gương mặt trắng xanh của cô có vẻ rất mệt mỏi. Nôn xong, một tay anh đỡ cô, tay kia thì xả một chiếc khăn tay, lau mặt cho cô, sau đó anh dìu cô lên giường nằm. Rồi anh lại quay ra dọn sạch nhà vệ sinh, mãi đến lúc tờ mờ sáng, thấy Trần Thu Địch đã ngủ thật say, anh mới nhẹ nhàng rời khỏi nhà cô.
Lúc anh gật gà gật gù về đến chung cư thì cũng vừa đúng lúc ông Trình thức giấc. Ông ngửi thấy trên người Ngô Tiếu Thiên nồng nặc mùi rượu, bất giác mỉm cười rồi lắc lắc đầu. Ngô Tiếu Thiên đóng cửa phòng lại, rúc đầu vào chăn, lặng lẽ đánh một giấc đến tận trưa.
Anh dậy, thì cả nhà ông Trình đã đi hết. Anh xuống bếp trụng qua loa một gói mì để ăn, lúc đang ăn thì Trần Thu Địch gọi điện thoại đến xin lỗi anh vì những hành động quá lố của mình tối hôm qua.
Cô nói: “Lúc em say chắc là khó coi lắm phải không?”
Ngô Tiếu Thiên cười:
- Lẽ nào thoải mái chơi bời một bữa mà lại không có chuyện này chuyện nọ, dù sao thì mọi chuyện cũng qua rồi, đừng nên để tâm đến nó làm chi. Huống hồ đây đâu phải là lần đầu anh nhìn thấy em say rượu đâu. Cái lần ở trường ấy, em đã uống say đến nỗi nằm bẹp xuống đất luôn, sau đó cũng là anh cõng em về kí túc xá chứ đâu.
- Lần đó là tại anh làm em nổi giận. Còn lần này là tại em tự giận bản thân mình mà thôi.
- Đang yên đang lành như thế, tội gì tự mình làm khổ mình hả em?
- Em vẫn chưa ăn sáng, anh có muốn đến chỗ em rồi hai đứa mình đến khu China Town uống trà sáng không?
- Anh đang ăn mì, với lại hôm qua cũng hơi mệt, thôi, chắc anh không qua bên em được đâu. Tiếu Thiên cười và nói.
- Nếu không thì mình ra biển dạo một lát nhé, đến giờ này mà đầu óc em vẫn còn quay mòng mòng đây nè.
- Lát nữa anh phải đến phòng thí nghiệm rồi, sếp đang hối thúc anh phải nhanh chóng cho kết quả đây này, lúc này nói thật anh bận lắm.
Trần Thu Địch lầm bầm câu gì đó rồi cúp máy điện thoại.
Ngô Tiếu Thiên đến phòng thí nghiệm, lúc đó cả Giang Cốc và Stacy cũng có mặt ở đấy, hai người đang ngồi tán gẫu với nhau, thấy Ngô Tiếu Thiên tới thì họ bỗng im bặt. Ngô Tiếu Thiên biết là hai người rất thân với nhau, bây giờ họ đã thân đến mức có thể nói với nhau mọi chuyện. Có lần Giang Cốc đã len lén nói với Ngô Tiếu Thiên rằng Stacy đã từng nói với anh ấy là cặp mông của Ngô Tiếu Thiên trông rất ư là gợi cảm, làm cho mấy ngày nay mỗi lần gặp Stacy là anh lại thấy mất tự nhiên.
Ngô Tiếu Thiên chào họ một tiếng, đang tính quay sang làm thí nghiệm thì đột nhiên Stacy hỏi anh: "Anh Thiên này, nghe nói là tháng sau anh sẽ đi với sếp đến Boston để tham dự cuộc họp cuối năm phải không?"
Ngô Tiếu Thiên ngẩn người một lát, nghĩ thầm, cô ta moi ở đâu ra được cái tin này nhỉ? Anh liếc Giang Cốc một cái, Giang Cốc liền vội quay mặt đi chỗ khác.
Stacy lại nói tiếp: “Anh Thiên nè, tôi thấy so ra thì anh Giang Cốc đi vẫn đúng hơn chứ?”
Ngô Tiếu Thiên không nói, trong lòng rất bực.
Stacy lại nói: “Giang Cốc đã ở Mĩ được sáu năm rồi, trong lĩnh vực này thì anh ấy có nhiều kinh nghiệm hơn, hơn nữa tiếng Anh của anh ấy cũng rất tốt.”
Nghe những lời ấy Ngô Tiếu Thiên muốn điên lên, thì ra nãy giờ họ đang nói về chuyện này. Có lẽ Giang Cốc nghe nói anh sẽ đi tham dự cuộc họp cuối năm này, không chịu nên mới ngồi than vãn với Stacy. Còn Stacy lại là người có tính tình thẳng thắn, đã nói ra hết mấy điều mà Giang Cốc không tiện nói.
Ngô Tiếu Thiên cố gắng nén giận, nói với Stacy: "Chuyện này đâu phải do tôi quyết định, tốt nhất là cô đi mà nói với sếp ấy. Nói xong anh quay sang làm thí nghiệm."
Giang Cốc nghe xong hơi quê. Anh ta biết mấy lời nói ấy của Ngô Tiếu Thiên thực ra là nhằm vào mình.
Sau khi cuộc thí nghiệm của Ngô Tiếu Thiên có kết quả, Hứa Mai rất vừa ý, đây là lần đầu tiên bà ta khen Ngô Tiếu Thiên được vài câu. Như thế bà ta sẽ xin tăng thêm được chút hỗ trợ ở quỹ nghiên cứu. Ngô Tiếu Thiên đem bản thảo luận văn nộp cho Hứa Mai xong thì Hứa Mai sửa ngay và nộp tạp chí PNAS trước khi đi Boston 2 ngày.
Buổi tối trước khi đi dự hội nghị thường niên, Ngô Tiếu Thiên gọi điện cho Hà Như. Hà Như nói: “Ở Đông Bắc không ấm như ở Los Angeles đâu. Tuy bây giờ ở đó đã vào xuân nhưng trời vẫn còn lạnh lắm, không chừng khi anh sang đến đó còn có tuyết nữa. Tốt hơn hết là anh mang theo áo ấm để đề phòng cảm lạnh. Đi đường cẩn thận nhé anh.”
Ngô Tiếu Thiên nghe xong thấy lòng mình như ấm lại, giống như được quay lại tám năm trước.
Anh cũng gọi cho Trần Thu Địch, Trần Thu Địch nói: “Anh thật là, sao không biết sắp xếp thời gian gì cả, sao anh không đợi đến hè hãy đi? Giờ mà qua bên ấy thì chẳng có gì hay ho đâu.”
Ngô Tiếu Thiên nói là anh đâu phải đi chơi mà là đi tham dự hội nghị thôi.
Trần Thu Địch nói: “Thôi được rồi, được rồi, sang đến bên đó nhớ thường xuyên gọi điện cho em là được rồi. Sau này mình vẫn còn rất nhiều dịp để đi chơi với nhau mà.”
Khi Tiếu Thiên cùng Hứa Mai đến Harvard, quả nhiên là bên đó đang có tuyết rơi nhẹ, Ngô Tiếu Thiên chẳng hề thấy lạnh, anh nhớ lại những lời mà Hà Như đã nói, trong lòng thấy ấm áp hẳn lên. Hôm báo cáo, anh thể hiện rất xuất sắc, trình bày xong còn có mấy người đồng nghiệp đến hỏi anh một số vấn đề. Hứa Mai rất hài lòng, khen anh mãi.
Một ngày trước khi quay về Los Angeles, Ngô Tiếu Thiên muốn mua cho Hà Như một món quà gì đó. Anh đến trung tâm mua sắm lớn nhất dạo một hồi lâu, anh chợt nhớ tháng sáu này là sinh nhật của Hà Như rồi, Hà Như tuổi sửu, thế là anh liền mua cho Hà Như một con trâu nhỏ làm bằng thuỷ tinh thật đẹp. Anh lại nghĩ đến chuyện lần trước Trần Thu Địch đã giúp anh mang xe đi sửa, tiện thể mua tặng cô một túi mỹ phẩm hàng hiệu.
Lúc anh quay về khách sạn để gói quà thì cũng vừa lúc Hứa Mai đến tìm anh để bàn một số chuyện. Nhìn thấy con trâu nhỏ bằng thuỷ tinh ấy, Hứa Mai cầm lên ngắm nghía một hồi rồi cười nói: “Tặng cho bạn gái phải không?”
Ngô Tiếu Thiên cười ngượng ngùng nói: “Bạn gái trước đây của tôi tuổi sửu”
Hứa Mai thở dài một cái nói: “Thanh niên các cậu bây giờ sao mà tinh tế thế. Tôi cũng tuổi sửu, nhưng sinh nhật lần thứ 30 của tôi thì đột nhiên ông xã tôi quên béng mất. Đến giờ ông ấy vẫn còn ân hận đấy.”
_________________